Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Trong một đám
người như vậy, Bách Hợp mặc một bộ váy dài bằng lụa mỏng màu màu vàng
nhạt, trên thân là áo lụa trắng hơi mỏng, cái yếm xanh biếc bao vây lấy
bộ ngực như ẩn như hiện, đứng trong một đám nữ nhân giống như không ăn
khói lửa nhân gian thế này, bởi vì chút khác biệt đơn giản của nàng liền khiến cho nàng nổi bật lên.
Tiểu mỹ nhân vốn chính là ăn mặc thế nào thì cũng đều xinh đẹp, nhất là ngũ quan của Lam Bách Hợp căn bản đã tinh xảo, lúc Bách Hợp bước đến hoa viên bắt gặp đám nữ nhân đang mượn
ngắm hoa nhưng kỳ thực là đang đợi Hoàng đế kia, thì trên mặt họ đều
không khỏi cùng cứng đờ, trong mắt đều hiện lên mấy tia lửa.
“Hợp quý nhân đến.” Hiền phi có địa vị cao nhất trong đám nữ nhân này, vốn
nàng ta chỉ là con gái của quan tứ phẩm thôi, nhưng trước khi Lam Bách
Hợp vào cung, thì dung mạo của nàng ta là xuất sắc nhất trong hậu cung,
trước kia có chút được sủng ái, trong một tháng hầu như đều có ba bốn
ngày Tề Ngự Phong sẽ nghỉ ở chỗ của nàng ta, bởi vậy nên đã sinh được
một đứa con gái, nương tựa theo sủng ái và công lao con nối dõi, bây giờ mới lên tới vị trí Hiền phi một trong tứ phi. Nếu không phải về sau có
một đám tiểu mỹ nhân Nam Chiêu vào, trong đó dung mạo của Lam Bách Hợp
lại áp nàng ta đến gắt gao, thì chỉ sợ hiện tại nàng ta vẫn còn có thể
sủng quan hậu cung, bởi vậy nàng ta là người hận Bách Hợp nhất trong đám nữ nhân này, trong tình tiết của vở kịch giai đoạn đầu mọi người trong
hậu cung đều đối phó với nguyên chủ mà không để ý đến Lý Bảo Xu, công lao của Hiền phi có thể nói là không thể bỏ qua.
Bách Hợp biết
gần đây Hiền phi không ưa mình, cho nên lúc này thấy nàng ta nói chuyện
nhưng thần sắc lại lãnh đạm, liền thức thời khụy gối hành lễ: “Bái kiến Hiền phi tỷ tỷ.”
Một câu tỷ tỷ, làm tim Hiền phi đau nhói, vốn
nàng ta cũng là trẻ tướng mạo xinh đẹp, hôm nay còn chưa tới hai mươi,
nhưng hết lần này tới lần khác mới tiến cung chưa được mấy năm, lại
nghênh đón một đám tiểu mỹ nhân gốc Nam Chiêu quốc, thì nàng ta lại trở
thành lão nhân trong nội cung, hiện tại Hoàng thượng cũng không sủng
nàng ta giống như trước kia nữa, trong một tháng đến cung điện của nàng
ta còn chưa tới ba ngày, mà hai lần trong đó là nàng ta phải dùng con
gái mới có thể mời Hoàng thượng đến. Lúc này vốn là một câu nói rất
nghiêm túc của Bách Hợp, nhưng bởi vì trong lòng Hiền Phi không vui, cho nên liền nghe ra những hàm nghĩa khác, nàng ta liền làm như không nghe
thấy Bách Hợp nói, quay đầu cười nói với người bên cạnh, mọi người cũng
nhìn ra được là nàng ta cố ý muốn cho Bách Hợp khó chịu, nên cũng đều
lần lượt phối hợp.
Chiêu này lúc trước Vương quý nhân đã từng
dùng, trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, vừa muốn mở miệng nhắc
nhở Hiền phi, thì giọng nói của Tề Ngự Phong lại truyền tới: “Đang nói
gì mà náo nhiệt như thế?”
Mọi người nghe thấy câu hỏi này, trên
mặt từng người đều hiện lên thần sắc kinh hỉ, ngay tại khúc cua trong
đầy cây quế trong ngự hoa viên, Tề Ngự Phong mặc một thân thường phục
minh hoàng đang dẫn hai thái giám tùy thân đi tới bên này, ánh mắt Hiền
phi hiện lên tia mê say, nhưng Tề Ngự Phong không liếc nàng ta lấy một
cái, trực tiếp đi tới bên người Bách Hợp, kéo nàng lên: “Chẳng lẽ ái phi biết trẫm sắp tới, cho nên hành lễ ở đây chờ sẵn sao?”
Sắc mặt
Hiền phi có chút khó coi, bờ môi giật giật, trừng Bách Hợp như đang cảnh cáo, nhưng Bách Hợp lại không thèm nhìn nàng ta, chỉ là lười biếng vươn tay sửa sang lại tóc, bắt gặp ánh mắt hung dữ đang nhìn nàng của những
người xung quanh, liền cố ý làm ra thần sắc nhu nhược như không có
xương: “Đâu chỉ riêng mỗi mình thiếp biết Hoàng thượng sắp tới, không
phải các vị tỷ tỷ đều đã chuẩn bị xong từ lâu rồi sao?” Tuy mọi người
đều có tâm tư như vậy, nhưng đột nhiên liền bị Bách Hợp vạch trần như
vậy, thì trên mặt của rất nhiều người đều không nén được giận, sắc mặt
của từng người đều căng phồng đến đỏ bừng.
Tề Ngự Phong bắt gặp
thần sắc xấu hổ cố nén giận của mấy người xung quanh, nụ cười bên khóe
miệng càng sâu hơn, vừa ôm chặt lấy Bách Hợp, vừa nghiêm mặt nói: “Các
ngươi ngồi ở đây, nha đầu này nói hươu nói vượn, trẫm đi dạy dỗ nàng
ấy!”
Hiền phi nghe thấy thế liền có chút sốt ruột, cả đám bọn họ
ngồi chờ ở đây cả buổi, lại phơi nắng nữa, chính vì là muốn câu Tề Ngự
Phong về cung mình, chỉ có điều bây giờ Tề Ngự Phong đúng là đã xuất
hiện, nhưng vừa đến lại bị Bách Hợp câu đi, trong lòng Hiền phi thầm hối hận lúc trước không nên cố ý làm khó nàng ta ở trước mặt mọi người, nếu biết trước Hoàng thượng sẽ tới vào lúc này, thì sao Hiền phi sẽ nhường
cơ hội nổi bật cho nàng, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, ngay tại
lúc nàng ta đang định lại dùng danh nghĩa của con gái mời Tề Ngự Phong
đến cung mình ngồi một lát, thì một giọng nói mềm mại lại vang lên:
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến. Đẳng
nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.” (*)
(*) Hai câu đầu trong bài Mộc lan hoa lệnh – Nghĩ cổ quyết tuyệt từ giãn
hữu (Mộc lan hoa lệnh – Theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn) của Nạp
Lan Tính Đức hay còn gọi là Nạp Lan Dung Nhược. Dịch thơ: Nếu nhân sinh
chỉ như lúc mới gặp, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng.
Bỗng dưng cố nhân thay lòng, lại nói là lòng người luôn dễ đổi thay.
Giọng nói này có chút phiền muộn, nghe thấy như xa lạ, nhưng rồi lại giống
như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, một cỗ dự cảm xấu liền dâng lên trong
lòng Bách Hợp, tất cả mọi người đều quay đâu nhìn sang hướng mà lúc nãy
Tề Ngự Phong vừa mới xuất hiện, không thấy bóng người, lại chỉ bắt gặp
một làn váy xanh biếc như ẩn như hiện trong tán cây.“Tiểu chủ vừa mới
hết bệnh, không bằng trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi ạ.” Hẳn là có
cung nữ đang khuyên, có thể được xưng là tiểu chủ vậy thì chứng tỏ vị phân không cao, người vừa mới ngâm thơ có lẽ chỉ là một tiểu chủ trong
cung nào đó thôi. Quả nhiên, giọng nói động lòng người kia lại vang lên: “Nắng xuân tươi đẹp như thế, nếu không đi ra thưởng thức, chẳng phải là đáng tiếc sao?”
Bách Hợp nghe thấy câu này, rốt cuộc đã nhớ ra
là Lý Bảo Xu đã biến mất nửa năm, dù sao trong tình tiết của vở kịch
cũng không có nữ nhân xuyên không xuất hiện, nên ngoại trừ Lý Bảo Xu có
được hệ thống ra, thì nào còn có ai khác có thể ngâm ra được câu thơ
nổi danh của Nạp Lan Dung Nhược chứ? Khi hai người xuất hiện ở khúc cua, quả nhiên Bách Hợp liếc mắt liền thấy được Lý Bảo Xu đang mặc một bộ
váy lụa màu xanh lục đi ở phía trước, thoạt nhìn xinh đẹp nhưng lại có
chút đáng yêu.
Hơn nửa năm không gặp, làn da nàng ta càng trở nên trắng muốt trong suốt, dáng người như cành liễu yếu đang bay trong gió, hai đầu lông mày mang theo vài phần u sầu, bộ dạng giống như vừa bệnh
nặng mới khỏi, trên mặt như không có nửa giọt máu vậy, nhưng trái lại
đôi mắt long lanh kia lại lại khiến cho người ta nhìn vào một cái liền
không đành lòng quay
đầu đi.
Sắc mặt của đám người Hiền phi lập
tức đều trở nên khó coi, tuy nói Hiền phi không thích Bách Hợp, nhưng
ít nhất Bách Hợp không có làm ra cái bộ dáng làm bộ làm tịch kia, lúc
này Lý Bảo Xu vừa xuất hiện liền ngâm thơ lại là làm ra tư thái mảnh
mai, trong lòng mọi người thầm mắng ‘Hồ mị tử’. Còn Bách Hợp thì khi
nhìn thấy quả nhiên là Lý Bảo Xu, thân thể liền không khỏi trở nên căng
thẳng.
“Nào có nắng xuân tươi đẹp chứ? Lý muội muội, hôm nay cũng đã là xuân qua hạ đến rồi, chẳng lẽ ở trong cung nửa năm, ngay cả bên
ngoài đã qua bao nhiêu tháng cũng không biết sao?” Bách Hợp vừa nhìn
thấy Lý Bảo Xu, không biết có phải bị nguyên chủ của thân thể này ảnh
hưởng hay không, mà trong lòng nàng lại có một cỗ oán hận xông thẳng lên đầu, chính mình cũng đều không nhịn được: “Nhìn ngươi giống như tiên nữ hạ phàm không ăn khói lửa nhân gian, ngâm bài thơ nào cũng đều khiến
cho ta cảm thấy êm tai.”
‘Phì” Có người không nhịn được, vừa cầm
quạt trong che miệng vừa cười khẽ. Thân thể Tề Ngự Phong cũng hơi run
lên một cái, vốn là nhìn Lý Bảo Xu còn cảm thấy có chút kinh diễm, nàng
ta cũng không mặc bộ váy màu hồng phấn như lần đầu mình gặp nàng ta,
nhưng một thân màu xanh lục này lại khiến cho làn da của nàng ta trở nên trắng như tuyết, đã nhìn quen vẻ đẹp kỳ ảo khi gần đây đám tiểu mỹ nhân trong cung đều thích mặc Bích Hoán Sa, hắn liền không thể phủ nhận rằng khi nhìn những màu sắc khác đều cảm thấy xinh đẹp không gì tả nổi, nhất là phối hợp với đôi mắt ta dịu dàng kia của Lý Bảo Xu, thì lại càng mê
người; nhưng khi nghe Bách Hợp nói, thì tất cả liền thay đổi.
Trong mắt Tề Ngự Phong hiện lên ý cười nghiền ngẫm, hắn phát hiện nửa năm
không thấy, trên người Lý Bảo Xu đã khiến cho hắn không vui lúc trước
này giống như đã thay đổi rất nhiều, không chỉ khí chất xinh đẹp đáng
yêu trước kia ở trên người đột nhiên lại biến thành yếu đuối nhu nhược,
mà ngay cả đôi mắt kia hình như cũng to hơn, tuy da thịt vẫn trắng như
tuyết, nhưng tư thái kia lại giống như đã thay đổi. Trước đây hắn đã
từng lâm hạnh nữ nhân này, tuy Tề Ngự Phong cũng không nhớ phần lớn nữ
nhân đã từng thị tẩm, hơn nữa địa vị của Lý Bảo Xu thấp, dung mạo lại
bình thường, nên vốn hắn cũng không có hứng thú gì, thế nhưng hết lần
này tới lần khác lúc trước Hợp quý nhân của mình hình như có chút để ý
nàng ta, cho nên hắn mới chú ý nhiều hơn một chút, lúc này xem ra Lý Bảo Xu xác thực đã thay đổi.
Nguyên một đám trong chớp mắt bỗng
nhiên đều có chút thay đổi, trong lòng Tề Ngự Phong liền sinh ra cảnh
giác, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười nghiền ngẫm, hắn nhìn lướt qua Lý Bảo Xu, nắm tay Bách Hợp liền nói: “Nếu hôm nay chư vị ái phi đều đã ở đây, đằng trước lại có lương đình, không bằng chư vị ái phi vào đình
biểu diễn một phen, để trẫm nhìn xem còn có thi từ nào có thể thắng
được Lý thị không.”
Hoàng thượng vậy mà lại vừa mở miệng liền
gọi ra dòng họ của Lý Bảo Xu, tuy trong lòng Lý Bảo Xu có oán khí với Tề Ngự Phong, dù sao ngay tại lúc nàng vừa mới phá thân Tề Ngự Phong liền
quay đầu trở mặt, trong lòng nàng cũng hận, thế nhưng khi nghe được
trong đầu vang lên: Đinh! Chúc mừng người chơi, Hoàng thượng nhận ra
ngươi, đây là bước hài lòng đầu tiên, hệ thống đặc biệt tặng 2 điểm cổ
vũ, về sau cố gắng nhiều hơn!
Đã lâu không nghe được âm thanh
này, trong lòng Lý Bảo Xu thở dài một hơi, bởi vì đã nhận được lợi ích,
nên nàng ta lộ ra thần sắc cảm kích hiếm thấy với Tề Ngự Phong, nghĩ đến mấy tháng liên tục mình đều không có được sự trợ giúp của hệ thống, lúc này vì câu dẫn Tề Ngự Phong, hai điểm này nàng cũng không thể dùng lung tung. Không thể thêm vào dáng người được, nếu Hoàng thượng không chịu
sủng hạnh nàng, thì dù cho có dáng người cũng vô dụng, đầu tiên quan
trọng nhất vẫn là làm cho gương mặt của nàng càng hấp dẫn người.
Nghĩ nghĩ, Lý Bảo Xu thêm hết 2 điểm vào ‘Mắt mê ly ưu sầu câu hồn’, nàng
vừa mới nghe được hệ thống nhắc nhở đã thêm điểm thành công, liền cảm
thấy tầm mắt của mình giống như có chút thay đổi, nàng ngẩng đầu lên,
một đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tề Ngự
Phong, nghe được tiếng ‘Hít’ của mấy nữ nhân xung quanh, cùng với giá
trị oán hận không ngừng tăng lên trong bảng nhắc nhở của hệ thống, liền
không nhịn được mỉm cười.
Đáng tiếc Tề Ngự Phong không chú ý tới
nàng, nhưng chỉ cần có cơ hội ngồi cùng nhau, thì nàng nhất định có thể
được Tề Ngự Phong chú ý vài phần, ánh mắt của nàng, chính nàng đã tự
nhìn qua gương rồi, ngay cả đều cùng là thân nữ nhân như mình mà cũng
không chạy khỏi lực hấp dẫn như vậy, thì nàng tin tưởng Tề Ngự Phong
nhất định cũng sẽ thích! Đồ mà hệ thống cho nàng đều có hiệu quả vô cùng tốt, nàng phải bắt được cơ hội này, vô luận là vì hệ thống hay là vì
chính mình, hoàng cung Đại Tề này, nàng tuyệt đối sẽ không kẻ thấp nhất
luôn bị khinh thường sỉ nhục!
Lúc này Bách Hợp đang đè nén một
ngụm máu suýt chút nữa đã phun ra, mặc dù biết ở trước mặt Tề Ngự Phong
tốt nhất đừng đùa nghịch tính tình, nhưng vừa nghĩ đến Lý Bảo Xu mà rõ
ràng mình đã giải quyết xong lại gặp gỡ, hơn nữa Tề Ngự Phong lại còn đề nghị mọi người biểu diễn tài nghệ nữa, nàng nào có tài nghệ gì chứ? Làm nhiều nhiệm vụ như vậy, võ công thì ngược lại nàng biết một chút, mặt
khác Cổ thuật cũng biết, nhưng tất cả những gì nàng biết đều là đồ để
bảo vệ tính mạng hoặc cần dùng trong nhiệm vụ thôi, cầm kỳ thư họa thi
từ ca phú gì kia, một cái nàng cũng không biết…