“Không có, nhìn Cửu huynh tuấn mỹ hơn trước nên hơi thất thần thôi.”
Bách Hợp đã không còn là hồ ly Hồ Tam Nương yếu ớt kia, nếu Hoàng Cửu
Lang thật tình tới đón nàng đi chơi thì thôi, nhưng nếu hắn vẫn còn
muốntính toán Hồ Tam Nương như trong kịch tình thì chỉ có thể trách hắn
có mắt như mù.
Màn đêm buông xuống Hoàng Cửu Lang nghỉ ngơi ở Hồ gia, ngày thứ hai
Hoàng Cửu Lang tạm biệt Hồ mẫu rồi dẫn Bách Hợp xuống núi Hồ Vương.
Dưới chân núi Hồ Vương là thảo nguyên lớn, từ khi đi vào cái thế giới này Bách Hợp chưa từng xuống núi, nàng chăm chỉ khổ luyện nhiều năm,
bởi vì cũng không phải hồ ly chân chánh, cho nên tỉnh táo cũng không có
biểu hiện ra cảm giác ngơ ngác khi lần đầu tiên xuống núi, Hoàng Cửu
Lang vụng trộm đánh giá nàng vài lần, xem khóe miệng nàng mang theo vẻ
mĩm cười, trong tay không biết từ chỗ nào hái được một nhánh cỏ đuôi chó vung chơi, lông mày nhẹ nhàng nhíu:
“Tam muội, phía trước có gian thư phòng, người ở trong đó là huynh đệ kết nghĩa của ta, chúng ta đến đòi hắn chén nước, thuận đường nghỉ chân một chút, đi lâu như vậy, muội cũng mệt mỏi rồi nhỉ?” Hoàng Cửu Lang
làm ra vẻ suy nghĩ vì Bách Hợp, Bách Hợp sớm đoán được, trong lòng cười
lạnh hai tiếng, trên mặt lại dịu dàng đồng ý.
Hà Tử Tiêu đang ở trong phòng, nhìn thấy Hoàng Cửu Lang và Bách Hợp
bước vào, trước hắn còn không tin Hoàng Cửu Lang giới thiệu vợ cho mình, dù sao tại Hà Tử Tiêu nghĩ, trên đời này ít người có được dung mạo xuất chúng hơn Hoàng Cửu Lang, lòng hắn phỏng đoán Hoàng Cửu Lang muốn mượn
việc này mà định chia tay với mình, ngay từ đầu còn khinh thị. Đến khi
nhìn thấy Bách Hợp đi theo Hoàng Cửu Lang vào trong phòng thì lập tức
nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.
Ít có hồ ly biến thành người xấu, hơn nữa trời sinh có được bản năng
mị hoặc, bởi vậy cho dù hình dạng bình thường cũng rất hấp dẫn ánh mắt
mọi người xung quanh, Bách Hợp lại lại khác với hồ ly bình thường, ngoại trừ nàng kế thừa dung mạo Hồ Tam Nương, mặt khác cũng bởi vì tu luyện
nên có thêm vài phần tiên linh khí, lúc trước cho dù Hà Tử Tiêu yêu
thích nam sắc nhưng vẫm nhìn trúng Hồ Tam Nương. Có thể thấy được bản
thân Hồ Tam Nương rất đẹp, hiện nay cộng thêm vài phần trong trẻo nhưng
lạnh lùng, càng khiến cho Hà Tử Tiêu mất hồn mất vía.
“Cửu Lang, lần trước chàng nói lời nói còn có thể thực hiện không?” Hà Tử Tiêu vừa sai đồng tử châm trà, vừa nhìn chằm chằm vào Bách Hợp:
“Nếu không giữ lời thì hôm nay chính là tử kỳ của ta rồi.”
Hoàng Cửu Lang vốn hơi ái mộ Hà Tử Tiêu, lúc tuổi còn nhỏ, Hà Tử Tiêu và hắn có quan hệ khá tốt, nếu lúc trước hắn không có ý tứ với Hà Tử
Tiêu thì cũng không đến mức ba phen bốn bận không đành lòng hại hắn.
Cuối cùng cố nén ghen ghét thay hắn tìm kiếm tiểu mỹ nhân nổi danh núi
Hồ Vương làm vợ rồi. Có thể mặc dù Hoàng Cửu Lang đối với Hà Tử Tiêu
cố ý, cũng quyết định thúc đẩy chuyện Bách Hợp và Hà Tử Tiêu. Nhưng lúc
này thấy Hà Tử Tiêu ở trước mặt mình nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, trong
lòng sinh ra vài phần chua xót, cười lạnh hai tiếng: “Tất nhiên là làm,
nhưng Tử Tiêu hãy nhìn cho kỹ, miễn cho ngày khác hối hận.”
Hà Tử Tiêu nghe thấy ý bất mãn trong lời nói của hắn, nghĩ đến ngày
xưa hai người thoát y mà ngủ, làm lấy hết chuyện thân mật kia thf trong
lòng không khỏi rung động, tuy lúc trước hắn có sở thích nam sắc, thế
nhưng mà hôm nay nhìn thấy tiểu mỹ nhân phương lại cảm giác nữ nhân cũng không kém, nhưng hắn vẫn yêu thiếu niên nhất, nếu không là vì cùng
Hoàng Cửu Lang sẽ đánh mất tánh mạng thì hắn cũng không muốn tuyển thê
thất. Huống chi bất hiếu có ba, không có con là tội lớn nhất, cho dù hắn yêu nam nhân, thế nhưng ít nhất nên vì gia tộc lưu lại con nối dõi,
nghĩ như thế, Hà Tử Tiêu quyết tâm, nhìn Hoàng Cửu Lang: “Cửu Lang yên
tâm, ta tự có chừng mực.”
Lúc trước hai người ở bên trong kịch tình này cũng đối thoại như vậy, cũng bị nguyên chủ Hồ Tam Nương nghe ra, lúc này Bách Hợp nghĩ đến biểu hiện của Hồ Tam Nương, ra vẻ kinh nghi, nhỏ giọng thúc giục: “Cửu
huynh, chúng ta đi thôi.”
Thịt sắp đến miệng, sao Hà Tử Tiêu cam lòng nhổ ra, hắn cuống quít gọi Hoàng Cửu Lang: “Con lừa chạy!”
Đây là ước định ám hiệu của hai người, cho thấy Hà Tử Tiêu vô cùng
hợp ý Bách Hợp, bảo Hoàng Cửu Lang nhanh chóng đi ra. Hoàng Cửu Lang
lòng dạ biết rõ, một mặt hoán nha hoàn Bách Hợp lui ra khỏi cửa phòng,
chốc lát người trong phòng đã đi hơn phân nửa, trên mặt Bách Hợp không
còn tỏ vẻ sợ hãi nữa, trong mắt Hà Tử Tiêu mới lộ ra háo sắc: “Cầu cùng
tỷ tỷ hoan hảo.” Hắn đang thò tay ôm Bách Hợp, Bách Hợp cũng không có vẻ bối rối sau khi bị lừa, ngược lại cười cười đứng lên, thò tay trống
rỗng vẽ ra một đạo phù, vỗ vào người Hà Tử Tiêu khiến định thân ngay tại chỗ.
“Lang quân nhìn ánh mắt của ta.” Bách Hợp mím môi, đôi mắt quyến rũ
mang vẻ dịu dàng sáng rọi, Hà Tử Tiêu bắt đầu còn có chút bối rối, nghe
thấy giọng nói dịu của nàng thanh âm ôn nhu, sau đó đầu óc choáng váng
không biết gì cả, chỉ cảm thấy phảng phất có vô số tiểu mỹ nhân vây
quanh chính mình, hắn nở nụ cười.
Hà Tử Tiêu bị mê hoặc, lúc này Bách Hợp mới sắn ống tay áo lên, tát liên tục vào người tên thư sinh không biết xấu hổ này!
“Uổng ngươi đọc sách thánh hiền, nhưng lại đọc được cẩu trong bụng,
một bụng nam trộm nữ kỹ!” Bách Hợp đánh lại chỗ không thể lộ ra, đánh
đến mức tên thư sinh này đang ở trong ảo cảnh mà trên mặt cũng lộ ra vài phần vẻ thống khổ, lúc này mới sửa sang lại cổ áo. Trên đầu chữ sắc có
cây đao, Hà Tử Tiêu từng tại chữ sắc chết qua một lần rồi, hôm nay còn
hạ lưu như vậy, nàng cũng không tin Diêm Vương còn khai ân được nữa, sau khi hắn chết còn có thể
làm cho hắn hoàn dương một lần, lần này nếu hắn lại bị Hoàng Cửu Lang hại chết, tên thư sinh này có còn may như thế mắn hay không, còn có thể trọn sinh lại!
Ước sau nửa canh giờ, Bách Hợp làm ra vẻ khóc sướt mướt ngã ngồi tại cái ghế bên cạnh, Hà Tử Tiêu mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy
xương cốt toàn thân mệt rã cả rời rất khó chịu, quần áo không chỉnh tề,
trước khi làm cái gì lại không hề có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ cái loại
cảm giác tiêu hồn thực cốt này.
Hoàng Cửu Lang khi trở về thấy sắc mặt hai người cổ quái, Bách Hợp
giống như cười mà không phải cười, nhìn hắn khiến hắn trong lòng hơi
lạnh lẽo, mà Hà Tử Tiêu cũng không phóng khoáng sảng khoái như trước
kia, thoạt nhìn có hơi thất hồn lạc phách.
” Làm sao vậy?” Hoàng Cửu Lang kiên trì hỏi một câu, Bách Hợp nhân
tiện nói: “Chuyện gì xảy ra, Cửu huynh không phải biết rõ sao? Cửu huynh xếp đặt hủy trong sạch của ta, giờ lại giả bộ như không chút nào biết,
thật sự là lại để cho trong lòng của ta vạn phần khó chịu, ta muốn đi
tìm cô hỏi thăm tinh tường minh bạch, cầu bà ấy vì ta chủ trì công đạo!”
Nói xong thấy Hoàng Cửu Lang hơi hoảng hốt, Hà Tử Tiêu vô ý thức cử
động người chắn trước mặt Bách Hợp, cuống quít nói: “Hôm nay ta và tỷ tỷ gạo nấu thành cơm, nếu tỷ tỷ không chê, Tử Tiêu nguyện dùng chính thê
vị cưới tỷ tỷ.”
“Tam muội, huynh kết nghĩa của ta vô cùng uy tín, hắn chính là danh
sĩ Hà Tử Tiêu ngày xưa, nhưng bởi vì bỏ mình lại được phán quan yêu mến nên hồn bám vào trên người Thái Sử này, nếu muội gả cho huynh ấy, sau
này cũng là phu nhân Thái Sử, là thiên định nhân duyên, Tam muội cần gì
phải từ chối?” Hoàng Cửu Lang nghe thấy Bách Hợp muốn cáo trạng thì
trong lòng cũng hơi sợ hãi, hắn làm cũng không quang mình chính đại, nếu nói hết cho Bách Hợp nghe, nàng ta lại đồng ý thì cũng thôi, nhưng hôm
nay xếp đặt như vậy, nàng lại không thuận theo không buông tha, Hoàng
Cửu Lang sợ hãi nhưng trong lòng lại ghen ghét, còn cảm thấy ủy khuất: ” Hôm nay Tam muội hãy nghỉ ở chỗ này, quay đầu lại ta nói với mợ một
tiếng.” Hắn nói xong, đưa mắt liếc ra ý với Hà Tử Tiêu, rất sợ Bách Hợp
còn muốn ồn ào rời đi với mình, cuống quít cầm con lừa mà hạ nhân đưa
cho rồi rời đi.
Bách Hợp nhìn bóng lưng hắn ly khai, chỉ cười lạnh hai tiếng.
Buổi tối Hà Tử Tiêu nhớ tới hôm nay có được tiểu mỹ nhân như hoa như
ngọc nhưng lại không nhớ chi tiết thân mật, trong lòng hắn có chút không cam lòng, vốn muốn lại ôn chuyện cũ một lần, nhưng không biết tại sao,
toàn thân xương cốt hắn lại đau nhức không chịu nổi, hắn không biết tại
sao chỉ đoán nghĩ có lẽ thân thể Thái Sử yếu nhược, bởi vậy có cái sắc
tâm lại không có sức, chỉ phải thành thành thật thật ngủ một đêm.
Vô danh vô phận, Bách Hợp ở trong nhà thư sinh, đã không có cha mẹ
chi mệnh, cũng không có môi chước, cho dù Bách Hợp thực sự không phải là Hồ Tam Nương, đều cảm thấy phá hủy danh tiết, Hoàng Cửu Lang luôn miệng nói muốn thúc đẩy nhân duyên Hồ Tam Nương và Hà Tử Tiêu, hãm hại biểu
muội ở trong hoàn cảnh xấu hổ này, khó trách cuối cùng đủ loại việc nhỏ
tạo thành việc lớn, khiến cho Hồ Tam Nương oán hận khó tan.
Hà Tử Tiêu không khỏe nên không dám có hành động hạ lưu gì, nhưng đã
qua hai ngày, hắn có chút không nhịn được rồi, nghĩ đến những lời Hoàng Cửu Lang nói lúc trước, thâm tình nói với Bách Hợp:
“Nương tử, ta và nàng vợ chồng nhất thể, hôm nay vi phu gây ra chuyện, còn cầu nương tử giúp ta.”
Bắt đầu hắn vẫn còn làm ra vẻ sầu mi khổ kiểm trước mặt Bách Hợp,
Bách Hợp cũng giả vờ không có nhìn ra, hôm nay thấy rốt cục hắn thiếu
kiên nhẫn rồi, Bách Hợp nhẹ gật đầu: “Lang quân có chuyện gì muốn thiếp tương trợ, chỉ để ý nói đến là được.”
“Ngày xưa có địa phủ Tần Phiền, sưu cao thế nặng, ta ngứa mắt hắn,
bởi vậy lên lớp giảng bài cáo hắn, chỉ vì tặc này có người trong triều,
bởi vậy cáo hắn không thành, vi phu bị bãi miễn chức quan. . .” Hắn nghe Hoàng Cửu Lang nói Bách Hợp thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ vì chính
mình nghĩ ra một cái biện pháp giải quyết vấn đề tốt, bởi vậy muốn nói
ra cầu nàng hỗ trợ, ai ngờ Bách Hợp nghe xong, trong lòng hiểu rõ, trên
mặt lại làm ra vẻ kinh ngạc: “Lang quân lại bị miễn chức rồi hả? Sao
Cửu huynh lại nói chàng kiêm chức Thái Sử?”