“…” Bách Hợp đang phiền muộn cùng với ưu tư thì bị lời này của Mục
Kiêu dọa đến không còn chút nào, trong lúc bất chợt cảm thấy có chút đau thương.Cô phát giác ra nhiệm vụ lần này có vẻ như khuynh hướng điên
cuồng, tại sao vào lúc này nhìn có vẻ còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng
của cô vậy? Cô vùng vẫy hai cái, môi vừa động liền đau đến lặng người,
Mục Kiêu mới vừa rồi còn tươi cười lập tức sắc mặt âm trầm xuống, ôm cô
chặt hơn chút nữa, bàn tay dùng sức giam giữ bên hông cô, ánh mắt có
chút hung ác: “Hôm nay ra ngoài với tôi”
Mặc dù biết rõ lúc này khiêu khích anh không phải là một cử chỉ sáng
suốt nhưng không biết có phải Bách Hợp bị nguyên chủ ảnh hưởng không mà
lúc này bản năng cô cảm thấy sợ hãi, thân thể run run hai cái, một câu
nói bật thốt ra khỏi miệng:
“Nhưng… nhưng hôm nay tôi phải đi viện dưỡng lão…”
Lực trên cánh tay của Mục Kiêu lập tức tăng lên dường như sắp bẻ gãy
eo của cô. Anh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện mà trực tiếp bế
Bách Hợp lên, ra khỏi phòng liền lấy một cái hộp từ trên bàn uống trà
trong phòng, trên tay dùng một chút lực bóp vỡ một hộp nilon, lấy ra mấy viên thuốc màu xanh ra, bóp ở trong lòng bàn tay, ném Bách Hợp lên trên giường một cái, không đợi Bách Hợp phục hồi tinh thần lại đã trực tiếp
đè lên, áp lực khiến cho Bách Hợp suýt nữa không thể thở được.
“Anh muốn làm gì?” Trước kia nguyên chủ không biết uống phải thuốc gì mà sau đó choáng váng, nặng nề cả ngày, chuyện gì cũng không biết, viên thuốc này mặc dù màu sắc không giống nhưng nghĩ cũng biết không phải
thứ tốt đẹp gì. Sắc mặt Bách Hợp liền thay đổi, vừa muốn giãy giụa thì
một tay Mục Kiêu bóp chặt lỗ mũi cô, lúc cô không khống chế được há
miệng thở hổn hển thì Mục Kiêu nhét mấy viên thuốc kia vào trong miệng
cô.
Anh lại nhìn một chút thấy trên tủ bên đầu giường còn để một chai
rượu chát đêm qua đã mở ra, anh uy nghiêm cười một tiếng, cầm chai rượu
rót vào trong miệng Bách Hợp.
Bách Hợp căn bản giãy giụa không ra, cô vừa muốn nhúc nhích thì đã bị tay Mục Kiêu tóm lấy tóc của cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, rượu chát
còn sót lại bị Mục Kiêu rót vào trong miệng cô, không nuốt xuống kịp
chảy từ gương mặt và chiếc cằm rỏ xuống giường. Bách Hợp bị sặc, nước
mắt nước mũi cũng chảy xuống nhưng căn bản không có cách mở miệng nói
chuyện.
“Viên thuốc này dùng rượu chát uống vào thì dược tính lớn nhất, cô bé đáng thương. Hôm nay cô không đi được đâu rồi.” Trong mơ mơ màng màng,
Bách Hợp chỉ nghe Mục Kiêu cười khẽ một tiếng, chính anh cũng lấy thứ gì đó ăn tiếp, hai người lại dây dưa với nhau.
Lúc tỉnh lại một lần nữa đã là một ngày sau, thuốc kia có tác dụng
rất nặng, khi tỉnh lại thân thể Bách Hợp như là bị bánh xe chèn qua vậy. Trong căn phòng riêng rộng lớn không có nửa bóng người, những thứ hỗn
loạn đã sớm bị người khác dọn dẹp ổn thỏa, ga trải giường đã có người
đổi qua. Cô tức giận ngồi dậy, trong lòng không khỏi mắng Mục Kiêu một
trận.
Khó khăn của nhiệm vụ lần này vượt xa sự tưởng tượng của cô, Bách Hợp nghĩ đến tình cảnh trước lúc bị uống rượu trong lòng liền chùng xuống.
Trước mắt quan trọng nhất là cô không thể thoát khỏi Mục Kiêu. Bất kể
xuất phát từ góc độ nhiệm vụ hay từ thực lực mà nói, cô đều không phải
là đối thủ của Mục Kiêu. Nhưng nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thật tốt,
không để cho tình huống như hôm qua lại xảy ra thì cô vẫn phải luyện võ
công.
Vừa mới quyết định xong, Bách Hợp nhắm mắt một cái, muốn tìm được
luồng khí trong thân thể nhưng không được. Cơ thể này thật giống như bị
người ta ngăn cản tập luyện võ công vậy, không phải dùng từ tư chất kém
có thể hình dung được mà là căn bản không thể tập luyện võ công. Lúc
Bách Hợp đang cảm thấy phiền muộn thì tiếng chuông điện thoại di động
đột nhiên vang lên. Cô liếc nhìn xung quanh mới nhớ ra đây là điện thoại di động của mình. Có thể là do ảnh hưởng sau khi say rượu, cô vừa nghe
thấy tiếng chuông thì đầu đau như kim châm vậy, lúc xuống giường muốn đi lấy điện thoại di động nhưng suýt nữa ngã xuống đất.
Lúc này di chứng sau khi say rượu phát tác, hơn nữa Bách Hợp đi tới
thế giới này đã mấy ngày không ra cửa nhìn thấy ánh nắng mặt trời, gần
như phần lớn thời gian đều ở đây sống phóng đãng, nguyên chủ vốn cũng
không phải thân thể cường tráng gì, dưới tình huống cả người bị thương
thì càng thêm khó chịu. Lúc này trong bụng trống trơn, một cảm giác chán ghét xông tới khiến cho sắc mặt Bách Hợp càng thêm khó coi.
“A lô?” Cô không nhìn tên hiện trên màn hình điện thoại, híp mắt tiếp lấy điện thoại sau đó liền ổn định giọng nói mở miệng. Cô vừa nói mới
cảm giác được giọng mình vô cùng đau đớn, lúc này giọng nói khàn khàn.
Người bên đầu dây bên kia dường như không nghe thấy tiếng của cô vậy,
thật lâu sau mới thận trọng hỏi: “Uhm, có phải Tiểu Hợp không?”
Giọng nói nam giới mặc dù mang theo mấy phần thấp thỏm cùng với không dám tin nhưng Bách Hợp ngay lập tức nghe ra đây là giọng nói của Đỗ
Tiệm Vũ. Mắt cô lập tức mở ra, một tay xoa mi tâm của mình, vốn muốn suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào nhưng lúc này trong đầu rất hỗn độn, càng muốn nghĩ đầu càng đau đớn. Lúc bên kia chờ đã không đợi được thì
cô mói nói: “Tôi đây”
“Tiểu Hợp, anh là Đỗ Tiệm Vũ đây, em làm sao vậy? Sao nghe giọng nói
như rất yếu ớt, em đã ăn cơm chưa?” Đỗ Tiệm Vũ vừa nghe cô thừa nhận
liền giống như rất cuống cuồng vậy, giọng nói có chút dồn dập, một chút
cũng không nghe ra lúc này thật ra trong lòng gã đang không vừa lòng.
Tần Bách Hợp luôn rất tốt với gã, lúc nghe điện thoại của gã cho tới
bây giờ đều là lời nói nhỏ nhẹ, còn chưa từng tệ hại như vậy. Lúc này
trong lòng gã có chút căm hờn nhưng trong giọng nói của gã vẫn duy trì
ánh mặt trời cùng với sức sống, cho dù lúc này giả vờ bộ dạng gấp gáp
nhưng vẫn nghe hết sức êm tai. Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, Đỗ Tiệm Vũ
lại hoảng hốt vội nói:
“Anh đến chỗ em nhé, mua cho em chút đồ ăn. Tại sao em lại không chăm sóc cho bản thân mình vậy? Đây không phải là muốn để anh lo lắng sao?”
Biểu hiện của gã thật giống như một người yêu đang lo lắng cho thân thể
người tình của mình. Trong lòng Bách Hợp xuất hiện cảm giác thê lương,
hốc mắt đau xót, nước mắt cũng suýt nữa không nhịn được mà chảy
xuống.
So với Mục Kiêu hung tàn, lạnh lẽo thì Đỗ Tiệm Vũ giống như ánh mặt
trời chiếu vào trong lòng nguyên chủ. Trong lòng Tần Bách Hợp, cô ấy đã
coi mình như tù nhân bị Mục Kiêu giam cầm mà Đỗ Tiệm Vũ chính là ánh mặt trời ấm áp vô tận đã cho cô hy vọng. Lúc này hai người mới quen biết
chưa bao lâu, đang ở giai đoạn bắt đầu, do tình huống khó xử cho nên Tần Bách Hợp cũng không hy vọng Đỗ Tiệm Vũ biết việc mình đã kết hôn, cũng
không có nói cho gã biết mình là thiên kim của nhà họ Tần. Cô ấy tự cho
rằng mình và Đỗ Tiệm Vũ qua lại một cách bình đẳng, ngang hàng nhưng
cũng không hề hay biết rằng trong lòng Đỗ Tiệm Vũ đã biết rõ tất cả chân tướng sự việc nhưng mà chỉ đem cô ra làm trò đùa thôi.
Bách Hợp lau nước mắt một cái, đây cũng là điều khó chịu trong lòng
nguyên chủ. Cô hắng giọng một cái, Đỗ Tiệm Vũ không phải là muốn đùa
giỡn, bịp bợm cô sao, muốn giả vờ không biết cô đã kết hôn rồi thổ lộ
tình yêu với mình, muốn khiến cho Tần Bách Hợp cắn câu sao? Trước kia
Tần Bách Hợp sợ tất cả những điều này bị vạch trần nhưng cô không sợ. Mà theo như nội dung câu chuyện thì chắc Mục Kiêu đã biết chuyện này, từ
chuyện ngày đó Mục Kiêu nói cô coi trọng một tên họa sĩ nghèo là có thể
nhìn ra được. Trong lòng Bách Hợp chán ghét Đỗ Tiệm Vũ, trong mắt lộ ra
tia rét lạnh nhưng lại nhẹ giọng nói:
“Vậy được, anh Tiệm Vũ, anh hãy đến đây đi”. Sau khi cô thốt ra lời
này, đầu bên kia điện thoại nhất thời ngưng trệ. Đỗ Tiệm Vũ là do Phương Xảo Tâm thuê, không phải không biết thân phận thật sự của Tần Bách Hợp, anh vừa mới cố ý nói như vậy chẳng qua muốn để trong lòng Bách Hợp cảm
động thôi. Gã không hề dám tin tưởng dựa theo tính cách của Bách Hợp mà
Phương Xảo Tâm nhắc tới, người này nhát gan giống như là thấy quỷ vậy.
Gã cũng không dám đến nhà họ Mục nhưng khả năng diễn kịch của anh cực kỳ tốt, muốn câu dẫn một thiếu nữ thanh khiết đối với gã chỉ là chuyện
nhỏ, vì vậy mới lấy can đảm nói bậy cứ tưởng rằng Bách Hợp nhất định sẽ
hốt hoảng cự tuyệt, nhưng lúc này cô lại một lời đồng ý khiến cho Đỗ
Tiệm Vũ có chút sợ hãi hốt hoảng đồng thời lại có chút im lặng.
Trong lòng gã thậm chí còn đang suy nghĩ xem Tần Bách Hợp người đàn
bà này có phải phát điên rồi hay không lại dám để cho mình đến nhà cô
ta, chẳng lẽ cô ta không sợ sau khi Mục Kiêu biết được sẽ giết cô ta
sao? Gã nhất định không thể nào mang cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn,
mặc dù đã nhận tiền của Phương Xảo Tâm nhưng quyến rũ phụ nữ có ngàn vạn cách, tiền mặc dù tốt nhưng cũng phải còn mạng mới sử dụng được vì vậy
anh luôn không dám mạo hiểm. Nếu như không phải lúc này Phương Xảo Tâm
cho gã một cám dỗ quá lớn thì gã cũng không dám trêu chọc nhà họ Mục.
“Tiểu Hợp, em ngủ đến hồ đồ rồi ah? Cô bé mơ hồ này, em còn chưa nói
với anh rằng em ở đâu mà?” Trong miệng Đỗ Tiệm Vũ êm ái mỉm cười nhưng
trên mặt đã khó coi. Gã vừa mới xác định là Bách Hợp muốn đùa giỡn với
mình, gã cũng không tin người nhát gan như Tần Bách Hợp thật sự dám làm
ra chuyện để cho gã đến nhà họ Mục vì vậy cố nén nỗi sợ trong lòng, lại
dùng giọng nói thân mật giống như vừa cưng chiều lại vừa đành chịu vậy
thở dài một câu. Y định sau đó nói với cô mấy câu để cho cô bảo trọng
thân thể cho tốt, nhớ ăn nhiều cơm, mặc nhiều quần áo, hẹn lại cô thời
gian gặp mặt nhưng Bách Hợp lại nhanh chóng báo ra một chuỗi địa chỉ:
“Anh Tiệm Vũ, anh tới đây đi, chỗ này rất dễ tìm, nơi này chỉ có mình nhà họ Mục thôi, anh tới thì biết ngay.” Bách Hợp nghe ra được từ trong miệng Đỗ Tiệm Vũ vẻ sợ hãi, dù y đã cố gắng trấn định nhưng nỗi sợ hãi
theo bản năng vẫn lộ ra bên ngoài. Không phải Đỗ Tiệm Vũ muốn tỏ ra vui
vẻ sao? Cô liền cho gã cơ hội này. Lời nói vừa dứt, Đỗ Tiệm Vũ liền trầm mặc một lúc lâu rồi bất chợt hô: “Alo, alo Tiểu Hợp, tại sao em không
nói gì vậy?” Anh vừa nói xong giống như là lầm bầm lầu bầu vậy: “Tín
hiệu đáng chết, ở ngoại ô thì liền không tốt bằng ở trong thành phố.
Alo, Tiểu Hợp, Tiểu Hợp, anh lập tức vào thành phố, tới nơi sẽ gọi cho
em…” Nói xong, giọng nói của gã thật giống như càng ngày càng cách xa,
dần dần liền cúp.
Bách Hợp trầm mặc một lúc lâu, bỏ điện thoại di động xuống, sau đó không nhịn được thấy buồn cười.
Mặt hàng như vậy mà nguyên chủ cũng để ý, không biết là tại nhà họ
Tần bảo vệ cô ấy quá kỹ lưỡng hay Phương Xảo Tâm là một người phụ nữ có
tâm cơ, giỏi tính toán, hiểu rõ mọi chuyện của cô ấy khiến cho một nhân
vật đơn giản như vậy đã làm hại Tần Bách Hợp và nhà họ Tần nhà tan cửa
nát…