Lần này ngẫu nhiên giải quyết được nhiệm vụ này, bởi vì chịu ảnh
hưởng của thuốc nên Bách Hợp cũng không thể sinh đứa nhỏ ra, Mục Kiêu
vẫn là cái bộ dạng âm u, tính tình thất thường. Nhưng tốt xấu gì cô cũng ngồi vững vị trí phu nhân nhà họ Mục, mà nhà họ Tần cũng không có vì
vậy bị liên lụy.
Trong không gian, Lý Duyên Tỷ trước nay luôn biểu hiện lạnh nhạt, lúc này trong mắt lại có chút thần sắc khiến người ta nhìn không thấu, lúc
thấy Bách Hợp cũng chỉ khẽ gật đầu, chuyến nhiệm vụ này cũng không cần
anh phải nói nhiều, Bách Hợp biết mình đã hoàn thành.
“Nguyên chủ hết sức hài lòng, muốn tặng cho cô một điểm, cô muốn thêm hai điểm giá trị thuộc tính này vào đâu?” Nguyên chủ là người nhát gan
nhu nhược, Bách Hợp không ngờ cô ấy lại tặng cho mình thêm một điểm,
nhưng cô cũng chỉ hơi khựng lại một chút, liền không chút do dự thêm hai điểm này vào mặt tinh thần. Cô phát hiện ra càng là những nhiệm vụ về
sau, mặc dù giá trị võ lực vô cùng hữu dụng, nhưng tinh thần đồng dạng
cũng giống như vậy, tinh thần lực quá thấp thì trong lúc làm nhiệm vụ
càng dễ dàng bị nguyên chủ ảnh hưởng.
Đặc biệt là khi độ khó của nhiệm vụ ngày một tăng, dường như căm hận
trong lòng nguyên chủ ngày càng lớn, đương nhiên ảnh hưởng tới cô cũng
càng nhiều.
Giới tính: Nữ (có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí Lực: 65 ( max 100 điểm)
Dung mạo: 66 (max 100 điểm)
Thể Lực: 62 (max 100 điểm)
Vũ lực: 33 (max 100 điểm)
Tinh thần: 25 (max 100 điểm)
Danh vọng: 17 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, cổ thuật Nam Vực.
Năng khiếu: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 36 (max 100 điểm)
Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của Thánh Nữ, trái tim của Thiên Sứ, lời hứa của Long Vương, sự quyến rũ cua Hồ Ly
Mặc dù giá trị thuộc tính lần này không phải mỗi mặt đều tăng cao
nhưng Bách Hợp vẫn cảm thấy hài lòng, cô không chút do dự mở miệng nói:
“Tôi muốn tiến vào nhiệm vụ.”
Kể từ khi phát hiện ra cô gái này, Lý Duyên Tỷ chỉ ôm tư tưởng có
thêm người giúp mình làm việc. Vốn cũng không ôm hi vọng gì lớn đối với
Bách Hợp, nhưng vậy mà cô ấy lại có thể một mạch đi đến bây giờ, biểu
hiện vô cùng xuất sắc, nhất là khi hai người từng một lần trải qua
chuyến hành trình khác biệt kia, khiến cho Lý Duyên Tỷ đối với Bách Hợp
có nhiều hơn mấy phần hứng thú không nói nên lời, nghe thấy lời này của
Bách Hợp, anh phút chốc trầm mặc: “Cô xác định không cần nghỉ ngơi một
lát sao?” Bách Hợp có thể chống đỡ đến tận bây giờ, tâm lý vẫn chưa sụp đổ, không vì nhân vật trong nội dung vở kịch mà bị ảnh hưởng. Xác thực
là nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng lúc này cho dù cô có biểu hiện bình
tĩnh thì Lý Duyên Tỷ vẫn nhận ra, chắc cô nén tâm tình tiêu cực ở trong
lòng.
“Không cần.” Bách Hợp có chút hiếu kì nhìn Lý Duyên Tỷ, hiển nhiên
không ngờ tới anh sẽ hỏi ra loại câu hỏi này, nhưng cô vẫn lắc đầu, đối
mặt với chủ nhân không gian vẫn luôn lạnh nhạt này, sắc mặt cô hơi hòa
hoãn chút: “Hiện tại tôi vẫn chỉ đang ở mức khởi đầu, vốn đãxuất phát
muộn hơn những người khác, nếu như không thể dùng sự chăm chỉ để bù đắp
thì tôi dựa vào cái gì mới có thể sống tiếp?” Cô vẫn luôn tự hiểu rõ,
cho dù là làm nhiều lần nhiệm vụ, cũng không thể khiến cô biến mình
thành cái dạng cao ngạo tự đại, nhìn không rõ vị trí của bản thân, cô đã nói những lời như vậy, Lý DuyênTỷ chỉ trầm mặc chốc lát rồi gật đầu.
Lúc cơ thể giống như bay lên, Bách Hợp trước khi mất ý thức nhìn thấy đôi mắt của anh, phảng phất tựa như từng thấy qua ở đâu đó, nhưng nghi
vấn này vừa nổi lên trong đầu, suy nghĩ liền nhanh chóng bị bóng tối bao phủ.
“Được rồi, đừng đánh cô ta nữa.” Lúc Bách Hợp vừa mới mở mắt, chỉ cảm thấy có vài cái chân đá lên người mình, tóc của cô bị người ta túm
trong lòng bàn tay, đau đến mức khiến cô bất giác hít vào một ngụm khí
lạnh. Trong lúc đầu đau đến muốn nứt, cô mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một
đám con gái mặc đồng phục đang vây quanh trước mặt mình, đến mắt cũng
không chống đỡ được, lại lần nữa nhắm lại.
“Nhã Lan, nó dám cãi lại cậu, có biết cậu là ai không, nó chỉ là kẻ
mồ côi cha mẹ đều đã mất mà thôi, cũng dám chọc cậu không vui, đánh nó e rằng còn nhẹ đó.” Một giọng nữ tức giận bất bình vang lên, giống như là dậm chân: “Cậu làm như vậy, quá hời cho nó rồi.”
“Đúng vậy đấy Nhã Lan.” Một đám người cũng hùa theo, Bách Hợp nhắm
mắt lại, đầu đau đến mức khiến cô có chút khó chịu, lúc này cô không dám để kí ức và kịch tình khổng lồ trút vào trong đầu mình, sợ là nếu như
trong lúc đang tiếp thu kịch tình mà bị đám nữ sinh này đánh cho hôn mê, bản thân lại rơi vào cái kết cục không có nội dung vở kịch. Cô híp mắt
cố nén đau nhức trên cơ thể nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nữ sinh vừa mới được mọi người kêu tên là Nhã Lan khinh thường hừ một tiếng:
“Nguyên Nhã Lan tôi làm việc, không cần người khác tới quản. Cậu ta
không cảm kích liền kệ đi, chẳng qua chỉ là một con bọ đáng thương mà
thôi, bây giờ cũng không cần đánh cậu ta nữa.” Nguyên Nhã Lan này vừa mở miệng, mấy đứa con gái không dám chống lại, cũng không thể nói được câu gì, một chuỗi tiếng bước chân dần đi xa, lúc này Bách Hợp mới xoa đầu
mình, chậm rãi mở mắt.
Xem ra chỗ này chắc là ở phía sau một cái hành lang vắng vẻ, bốn phía truyền tới một cỗ mùi vị kì quái, cô cố nén đôi mắt đau nhức, nhìn xung quanh một chút, phía bên kia là một bãi rác, khó trách mùi vị lại đặc
biệt như vậy.
Bách Hợp thở ra một hơi, nhìn thấy bên này giống như không có người
qua lại, cô lúc này mới run rẩy nhắm mắt lại, tiếp thu hồi ức cùng với
kịch tình của cỗ thân thể này.
Một lượng lớn nội dung vở kịch tràn vào trong đầu, trong gió mát thổi chầm chậm, nơi góc xó hẻo lánh không người, cơ thể thiếu nữ đơn bạc co
lại thành một đoàn, bất động giống như là đã ngủ mê man, cho đến hơn ba
tiếng sau, sắc trời dần tối, Bách Hợp lúc này mới mở mắt, trong mắt hiện lên mấy phần âm lãnh.
Cô lần này trở thành một cô gái mới mười bảy tuổi, đang học lớp 11
tên là Phong Bách Hợp. Cha mẹ Phong Bách Hợp đã sớm mất trong một trận
tai nạn xe cộ xảy ra ngoài ý muốn năm cô tám tuổi, một lượng lớn tiền
bảo hiểm lưu lại đã bị ông bà nội mượn danh nghĩa thay họ bảo quản chiếm đoạt hết, mà lúc bọn họ muốn cướp nhà của Phong
Bách Hợp, cô bé khi ấy
còn nhỏ suýt chút nữa là liều mạng với họ mới giữ được căn nhà mà cha mẹ để lại, nhưng kể từ đó cái thanh danh tính tình cổ quái, âm u, bất hiếu lại còn sau này sẽ trở thành khối u ác tính của xã hội cứ như vậy đi
theo cô, trở thành cơn ác mộng không thể gạt bỏ trong cuộc đời cô.
Theo lý mà nói, ông bà nội của Phong Bách Hợp cứ cho là muốn cướp tài sản con trai và con dâu để lại, bọn họ cũng không phải là không tìm ra
biện pháp khác, chỉ cần họ mượn danh nghĩa nuôi dưỡng Phong Bách Hợp,
đừng nói là chỉ riêng tiền bảo hiểm, ngay cả căn nhà họ cũng có thể dễ
dàng chiếm được. Nhưng bọn họ sở dĩ không muốn làm như vậy, nguyên nhân
chính nằm ở chỗ ngoài căn nhà cùng tiền bảo hiểm, cha mẹ Phong Bách Hợp
còn lưu lại một cái phiền toái vô cùng lớn, đó chính là Phong Lệ Dương,
người anh trai lớn hơn Phong Bách Hợp tám tuổi.
Thời điểm Phong Lệ Dương còn ở trong bụng mẹ, não bộ bẩm sinh phát
triển không đầy đủ, sau khi sinh ra liền trở thành kẻ đần độn, cậu không chỉ ngu si, mà còn là loại ngu si đến chút chỉ số IQ cũng không có. Ăn
uống đại tiểu tiện đều không thể tự lo, cũng không biết một bữa cần ăn
bao nhiêu, chỉ cần trước mặt có đồ vật gì, cậu đều có thể máy móc coi
như đồ ăn mà nhét vào miệng, chỉ sợ cho dù có là no chết cậu cũng sẽ
không biết mà dừng lại. Cậu ngốc tới mức đại tiểu tiện đều phải dựa vào
sự giúp đỡ của người khác, mỗi ngày mở mắt ra sẽ giống như trẻ con chưa
đủ tuổi, lúc vui thì toét miệng cười, khi không vui liền gào khóc kêu
“oa oa”.
Lúc hai vợ chồng Phong gia còn tại thế, đứa con trai đần độn này luôn khiến bọn họ phải lo lắng, thẳng đến sau khi chết, Phong Bách Hợp ngược lại liền thôi, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé gái. Cùng lắm thì cho cô đi học đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở rồi để cô tự mình ra ngoài đi làm thuê là được, nhưng đối với kiểu người như Phong Lệ Dương, việc gì
cũng không làm được, lại còn gây thêm nhiều phiền toái cho người khác,
hơn nữa bởi vì nguyên nhân cơ thể cậu từ nhỏ đã không tốt, bệnh nhẹ bệnh nặng liên miên, một năm số lần vào bệnh viện còn nhiều hơn vào công
viên, ông bà nội của Phong Bách Hợp cho dù muốn tiền nhưng nếu sau khi
chiếm được căn nhà lại còn phải chăm sóc cho đứa cháu ngốc này, hiển
nhiên bọn họ cũng không chịu làm.
Cũng bởi vì điều này, sau khi cha mẹ mất, hai anh em Phong Bách Hợp
bị một đám người thân thích đá qua đá lại, cuối cùng tiền bảo hiểm của
cha mẹ cũng bị chia chác sạch sẽ, ngược lại anh em bọn họ lại bị bỏ lại.
Cũng may căn nhà duy nhất của hai anh em dưới sự bảo vệ mãnh liệt của Phong Bách Hợp cuối cùng cũng giữ lại được, khiến cho hai người có chỗ
lánh nạn, không đến nỗi lưu lạc đầu đường. Nhưng tuổi của cô vẫn còn
nhỏ, trên người cũng không có tiền, lại còn phải chăm sóc thêm một người anh trai ngốc, cuộc sống của Phong Bách Hợp mỗi ngày đều giống như lâm
vào bóng tối vô tận. Lúc nhỏ không thể làm được nhiều việc, cô liền ở
trong trường học thu gom giấy vụn mà đám học sinh vứt đi, nhặt nhạnh
những chai nước khoáng mà họ uống hết, làm chân chạy vặt thay người khác sao chép bài tập để kiếm tiền, một cô bé vẫn còn nhỏ từ lúc tám tuổi đã phải gánh vác gánh nặng cuộc sống, dựa vào những việc này để kiếm chút
tiền, đổi lấy đồ ăn đồ uống cho mình và Phong Lệ Dương.
Về đến nhà cô còn phải dỗ dành Phong Lệ Dương, thay cậu lau người tắm giặt, thay cậu vệ sinh đại tiểu tiện, bất kể mưa gió thẳng cho tới nay. Cô bé ấy cũng không phải chưa từng có lúc mệt nhọc, cũng không phải
chưa từng có lúc sợ hãi khóc thút thít, nhưng vì cha mẹ sớm mất, Phong
Bách Hợp biết sẽ chẳng có ai đồng tình với mình. Cho nên dù có lúc nước
mắt chất chứa trong khóe mắt, cô cũng sẽ không để nước mắt rơi xuống,
bởi vì cô không có tư cách để khóc lóc.
Tình trạng này kéo dài đến khi Phong Bách Hợp lên cấp 3, tuổi của cô
ấy lớn hơn một chút, cuộc sống của hai anh em nhà Phong mới hơi khá lên. Bởi vì kể từ khi Phong Bách Hợp lớn lên, ngoại trừ bán phế liệu nhặt
được trong trường ra, cô cũng bắt đầu dùng thời gian sau khi tan học đi
làm thêm ở mấy tiệm cà phê cùng quán cơm. Sáu giờ tối sau khi tan học,
cô sẽ kiêm luôn hai phần công việc, thẳng đến mười hai giờ đêm mới về
nhà, cứ như vậy có thể bảo đảm học phí cho hai người, lại có thể để dành chút ít tiền, để khi Phong Lệ Dương lúc ốm đau có thể có thuốc uống.
Bởi vì tình huống đặc thù của hai anh em nhà họ Phong, Phong Bách Hợp từ nhỏ đến lớn đều bị người khác cười nhạo, trong trường học cô bị
người ta chế giễu nhặt rác, ở gần nhà bị người ta cười nhạo mình có một
người anh trai ngốc nghếch, bởi vì ánh mắt khác thường của mọi người,
khiến cho trong lòng cô gái này vô cùng mẫn cảm, tự ti. Cho dù có lúc
người khác ném tới ánh mắt khác lạ cũng đều có thể khiến cô phải cúi
thấp đầu, trong lòng vừa tự ti vừa sợ hãi.