Nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, sau khi bị xuyên qua trong lòng
cô như có một tảng đá đè, bây giờ quay về trong không gian, cô mới thở
phào nhẹ nhõm, rốt cục bản thân cũng đã có cảm giác an toàn.
“Chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Phong Bách Hợp vui lòng chúc
phúc cho cô, cô muốn tôi tặng một điểm ở phần nào?” Lý Duyên Tỷ vẫn mang bộ dạng lạnh lùng, nhiệm vụ lần này bởi vì nguyên nhân từng bị pháp
thuật của Phong Lệ Dương công kích hai lần, khoảng thời gian sống cũng
không dài, hơn nữa không biết có phải bởi vì nguyên nhân độ nguy hiểm
cao của nhiệm vụ hay không, lúc cô trở lại không gian, vậy mà lại xuất
hiện cảm giác vô cùng xúc động, trái tim theo bản năng buông lỏng.
“Tôi muốn thêm ở phần tinh thần.” Một lát sau, Bách Hợp từ từ bình
tĩnh lại, đối với cô mà nói, trong nhiệm vụ dù cô có sức mạnh mạnh mẽ,
nhưng cô vẫn không có cảm giác an toàn, bây giờ thấy Lý Duyên Tỷ, cả
người cô mới thả lỏng, bản thân cô không chú ý đến điểm này.
Lý Duyên Tỷ rủ mĩ mắt, khẽ gật đầu một cái, khuôn mặt trắng đẹp xuất
hiện cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến người ta không dám khinh
nhờn.
Giới tính: nữ ( có thể thay đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 67 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 69 (max: 100 điểm)
Thể lực: 63 (max: 100 điểm)
Vũ lực: 34 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 29 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 19 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, cổ thuật Nam Vực.
Năng khiếu: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 37 (max: 100 điểm)
Sưu tầm: tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của Thánh Nữ, trái tim của Thiên Sứ, hứa hẹn của Long Vương, quyến rũ của Hồ ly.
So sánh với các nhiệm vụ khác, trị số thuộc tính của nhiệm vụ lần này đều đạt mức tối đa, Bách Hợp nghĩ đến lời nói lúc nãy của Lý Duyên Tỷ,
Phong Bách Hợp sẵn lòng dùng cái giá của linh hồn để chúc phúc mình. Đối với sự tăng lên của thuộc tính bản thân, trong lòng cô hiểu rõ là bởi
vì nhiệm vụ khó khăn. Vốn sự báo đáp của cô ấy đã vô cùng phong phú,
thêm sự trả giá của Phong Bách Hợp nên thuộc tính của cô mới tăng nhiều
như vậy, ngoại trừ sự quyến rũ, hình như các thuộc tính còn lại đều tăng ít nhất hai điểm.
“Phong Bách Hợp cô ấy…”
“Cô ấy rất biết ơn cô đã báo thù cho anh trai của cô ấy, sự trừng
phạt của cô đối với kẻ xuyên không từ dị giới đến khiến cô ấy cảm thấy
tâm nguyện đã hoàn thành, cũng rất cảm ơn cô.” Lý Duyên Tỷ giải thích
hai câu, Bách Hợp khẽ gật đầu. Trong không gian nhất thời thực sự hơi
yên tĩnh.
“Cô…”
“Tôi muốn nhiệm vụ tiếp theo, có được không?” Lý Duyên Tỷ vừa mở
miệng, Bách Hợp đã đưa ra yêu cầu muốn nhiệm vụ tiếp theo, Lý Duyên Tỷ
cau mày, nhìn Bách Hợp một cái, mấp máy môi, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp,
một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
Trong không gian, bóng dáng Bách Hợp dần biến mất trước, trong không gian yên tĩnh không có ai, Lý Duyên Tỷ khẽ thở dài.
Sau khi Bách Hợp tỉnh lại một lần nữa là trong một gian phòng hơi tối tăm, yết hầu cô giống như bị người ta nhét đầy bột, vừa khô vừa chát vô cùng đau đớn, cô vừa tỉnh dậy, ho một tiếng, đã có người duỗi tay ôm cô vào trong ngực, một vật lạnh kề bên môi cô, nước ngọt chảy vào trong
miệng cô, mặc dù hơi lạnh nhưng lại khiến cô không nhịn được muốn đưa
tay ra cầm cốc uống.
“Chậm một chút, sặc bây giờ.” Tiếng một người đàn ông lạnh lùng vang
bên tai cô, trong giọng nói hình như mang theo chút ghét bỏ, nhưng động
tác lại vô cùng dịu dàng cẩn thận, uống nửa cốc nước, tinh thần Bách Hợp tốt hơn, mở mắt ra liền thấy trước mặt là lồng ngực của một người đàn
ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu xanh sẫm, dường như hơn nửa người cô dựa
trong ngực anh ta, làm lộ rõ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
“Đường Ân?” Bách Hợp vô ý thức mở miệng, lúc này đầu vô cùng đau, có
lẽ là do thân thể lần này bị cảm, lúc cô mở miệng nói chuyện còn có âm
mũi, nũng nịu, ngay cả bản thân Bách Hợp nghe thấy cũng chịu không được, hơi say mê.
Người đàn ông này chắc là người cô ấy hết sức quen thuộc, bởi vì cơ
thể cô ấy không hề có chút bài xích nào tới gần trong ngực của anh ta,
ngược lại có chút thân thiết và không muốn rời xa, bởi vì cô còn chưa
tiếp nhận được ký ức, hai tay cô vô ý thức đặt ở eo người đàn ông trước
mặt.
Người đàn ông Bách Hợp gọi là Đường Ân, cả người cứng đờ vì hành động như vậy của cô, vô ý thức muốn duỗi tay ra ôm cô, cánh tay kia đã giơ
lên một nửa, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, anh ta dừng ở giữa không trung, một lúc lâu sau nói khẽ:
“Ôn Bách Hợp, em lại muốn giở trò gì? Tôi sẽ giúp em gọi điện cho
Viễn Tề, tôi xin em, đừng làm loạn nữa được không?” Trong giọng nói của
anh ta có chút mỏi mệt, bàn tay lạnh như băng chạm vào cánh tay Bách
Hợp, giống như là muốn bỏ tay cô ra, nhưng cuối cùng không thể nhẫn tâm, cứ dừng lại như vậy.
Bách Hợp vẫn hỗn loạn, chắc là nguyên chủ bị cảm, hơn nữa bệnh không
nhẹ, cô cảm giác có người đút thuốc cho cô, thi thoảng khi cô mở mắt ra, có thể thấy chủ nhân của đôi mắt to xinh đẹp mắt dùng ánh mắt hơi u
buồn lại có chút mỉa mai nhìn chằm chằm vào cô, khiến trong lòng cô xuất hiện cảm giác đau đớn không thể nào hiểu nổi.
Sau khi tỉnh lại không biết bao lâu, bên cạnh không có ai, cô ngồi
dậy, có lẽ là sau cơn bệnh nặng còn có chút suy yếu, Bách Hợp chóng mặt, một lúc lâu sau mới ngồi vững, chịu đựng cảm giác buồn nôn, đây là một
phòng ngủ vô cùng rộng lớn, trên tủ đầu giường cạnh chiếc giường lớn có
một tờ nhắn, bên trên có người dùng bút viết: trong nồi có cháo, ở nhà
nghỉ ngơi một ngày, tôi đã xin nghỉ giúp em, tôi đã đã gọi điện thoại
cho TềViễn, cậu ta nói buổi tối lúc tan việc sẽ tới thăm em.
Nhìn thoáng qua tờ giấy, hai chữ Viễn Tề kia khiến trong lòng Bách
Hợp đau đớn không hiểu vì sao, đây là cảm giác của nguyên chủ, cô ném tờ giấy đi, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, quả nhiên trong nồi có
cháo nóng, nấu rất đặc, vào miệng liền tan, không có gia vị thừa, chỉ có mùi
gạo thơm ngát và hương vị của rau quả, hơi thanh đạm, nhưng thích
hợp với người sinh bệnh như cô, sau khi ăn một bát cháo vào bụng, cả
người có tinh thần hơn nhiều.
Bách Hợp nhìn chung quanh căn phòng trong chốc lát, các thiết bị lắp
đặt thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại lộ ra vẻ tinh xảo, cho dù là vật
trang trí bình thường, có lẽ đều có giá trị xa xỉ.
Xung quanh không có ai, vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng người cũng
không nghe thấy, cô ngồi trên ghế sa lon, bắt đầu tiếp nhận tình tiết và ký ức của nhiệm vụ, khác với đại đa số tình tiết tiểu thuyết ân oán yêu hận, nhiệm vụ lần này không có ân oán yêu hận gì, có chỉ khoản nợ tình
cắt không dứt của Ôn Bách Hợp mà thôi.
Ôn Bách Hợp và Đường Ân là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ
nhỏ, chỉ là gia cảnh của nhà họ Ôn sa sút, lúc Ôn Bách Hợp còn nhỏ tuổi, cha mẹ mất, tài sản của nhà họ Ôn rất nhanh bị người ta phân chia, lúc
cô sắp bị đưa đến cô nhi viện thì Đường Ân đã giữ cô lại. Nhà họ Đường
là gia tộc giàu có nổi tiếng trong thành phố này, tổ tiên có thể ngược
dòng tìm hiểu đến cực xa, cho dù là sau đó thời đại phát triển, nhà
họ Đường cũng không thụt lùi, ngược lại là hơn mấy phần. Thời đại trước
nhà họ Đường vốn là nho sĩ làm quan, sau thời đại xã hội chủ nghĩa theo
nghiệp buôn bán, cho đến ba đời gần đây, dưới tình hình tài chính dồi
dào, nhà họ Đường bắt đầu gia nhập con đường làm quan, bây giờ cha của
Đường Ân đã làm đến chức nghị viên Quốc hội.
Thời đại này hơi giống thời hiện đại ngày nay, nhưng cũng không hoàn
toàn giống nhau, thời đại này là do tổng thống làm chủ, là người quyết
định, nhưng bất kể chuyện lớn nhỏ, đều là do năm nghị sĩ lớn của quốc
hội thương định, rồi mới đưa cho tổng thống phán đoán suy luận, chỉ bằng điều này có thể thấy được thân phận, địa vị khác thường như thế nào của nhà họ Đường.
Thân là con trưởng của nhà họ Đường, từ nhỏ Đường Ân đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, vốn dựa vào nguồn tài nguyên của gia tộc, có lẽ cả đời anh thuận gió xuôi dòng, nhưng anh lại gặp phải Ôn Bách Hợp – khắc
tinh của mình.
Lúc gia cảnh nhà họ Ôn còn chưa sa sút, nhà họ Ôn cũng là thế gia về
quân sự và chính trị, cha mẹ của Ôn Bách Hợp hồi đó cũng đảm nhiệm chức
vị quan trọng trong quân đội, hai người một văn một võ phối hợp, nhưng
từ khi cha mẹ của Ôn Bách Hợp bị ám sát, Ôn gia sụp đổ, Ôn Bách Hợp ngày xưa từng bị mọi người cười nói sau này là cô dâu nhỏ của Đường Ân
thoáng cãi đã trở thành cô nhi không có cha mẹ. Nhà họ Ôn sụp đổ, Ôn
Bách Hợp – một bé gái mồ côi như vậy sao còn có tư cách trở thành người
nắm giữ tương lai của nhà họ Đường? Mọi người đều bàn bạc như vậy, cho
rằng nhà họ Đường sẽ chọn vợ tương lai khác cho Đường Ân, Đường Ân tuổi
còn nhỏ nhưng đã một lòng nhận định Bách Hợp là vợ tương tương lai của
anh.
Đối với gia thế như vậy của nhà họ Đường mà nói, bình thường việc
chọn lựa con dâu là một công trình lớn, nhất định phải dạy dỗ từ nhỏ, lễ nghi, tướng mạo, cách ăn nói phải không được thiếu thứ gì, hơn nữa cần
phải có thủ đoạn xã giao tốt và tính cách vừa đấm vừa xoa, quan trọng
nhất là người đó nhất định phải có nhà mẹ đẻ có thế lực mạnh, mới có
thể xứng đôi với nhà họ Đường, không đến mức khí thế bị người chồng sau này áp chế, điều nhà Đường xem trọng nhất chính là vợ chồng môn đăng hộ đối, bất luận là xuất thân hay là tính cách, tốt nhất là phối hợp giúp
đỡ nhau.
Mà sau khi nhà họ Ôn sa sút, Ôn Bách Hợp liền trở nên nhát gan, sợ
sệt, hơn nữa không thể chống đỡ được các tình cảnh lớn, cho dù vì sự
kiên trì của Đường Ân, người của nhà Đường cho cô sự dạy bảo tốt nhất,
thế nhưng mà bùn nhão không thể trát tường, nói như vậy để hình dung Ôn
Bách Hợp là tốt nhất, cho dù là tài nguyên tốt hơn nữa, cô cũng học
không tốt, cô càng ngày càng nhát gan, không thể làm gì, cô không có
năng lực không có có bản lĩnh, càng không có gia thế và cha mẹ có thể
làm hậu thuẫn cho cô, và quan trọng nhất cũng là điều khiến cha mẹ Đường Ân ghét bỏ cô chính là cô vậy mà lại chán ghét Đường Ân – con cưng của
nhà họ Đường. Bọn họ cảm thấy Ôn Bách Hợp quả thực là người không tinh
mắt và không có đầu óc.
Từ nhỏ vì thực hiện lời hứa hẹn của hai người, dường như một mình
Đường Ân gánh vác tất cả áp lực, những thứ anh nên học không nên học,
anh đều học hết, người đứng đầu nhà họ Đường không thể nào là người yếu
đuối không có năng lực, nhưng bởi vì Ôn Bách Hợp không thể gánh vác chức phu nhân quản lý gia đình của nhà họ Đường, cho nên Đường Ân nhất định
phải mạnh mẽ gấp đôi, nếu tất cả những thứ này có thể đổi lại một việc
gì đó thì tốt, nhưng Ôn Bách Hợp không thích anh, cô vậy mà lại thích
Lưu Viễn Tề – gia thế, tướng mạo bình thường, hình như tất cả đều không
thể bằng Đường Ân.