“Anh đưa em đến trường.” Đường Ân thấy Bách Hợp có động tác hơi kháng cự, khóe miệng hơi nhếch lên, hạ mí mắt, che giấu ý tình thế bắt buộc
trong mắt, nắm chặt nắm đấm, sau đó thả lỏng kéo tay Bách Hợp.
Tuy Đường Ân còn chưa bước vào con đường làm quan, nhưng thanh danh
của cha anh ở trong nước hết sức vang dội, bởi vậy anh đi theo cha đương nhiên có chút tiếng tăm, đại học này là trường đại học nổi tiếng Đường
Ân sắp xếp cho Ôn Bách Hợp, trong đó không thiếu con nhà giàu quyền thế, nếu anh xuất hiện, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nhận ra, do đó xe của
anh dừng ở bên ngoài trường, sau khi cửa xe mở chỉ có Bách Hợp đi ra.
“Giữa trưa anh cho người đến đón em, cùng nhau ăn cơm.” Đường Ân ngồi ở trong xe, trong tay cầm mấy tài liệu, che khuất chỗ dưới bụng anh,
lúc quay đầu nhìn Bách Hợp nói lời này không phải câu hỏi mà là xác
định, người này bề ngoài nhìn điềm đạm, thực ra tính cách vô cùng mạnh
mẽ, căn bản không cho cô từ chối, Bách Hợp do dự một chút, thở dài một
tiếng đồng ý.
Trong phòng học lúc này đã có nhiều người, Bách Hợp xin nghỉ học liên tiếp vài ngày cũng không phải việc lớn gì khiến người khác ngạc nhiên
trong trường, cô đi vào của phòng học vẫn có rất nhiều người chú ý tới
cô, một cô gái không ngồi bên cạnh cô cố ý chuyển đồ đạc của mình sang,
khẽ nói: “Tiểu Hợp, bạch mã hoàng tử của bạn hôm nay cũng tới ah, buổi
sáng hôm nay còn tới phòng học tìm bạn đó.”
Lúc đầu Bách Hợp còn tưởng bạch mã hoàng tử trong miệng cô gái này là chỉ Đường Ân, một lúc sau mới kịp phản ứng bạch mã hoàng tử trong miệng cô gái này là chỉ Lưu Viễn Tề. Trong trường, Lưu Viễn Tề không phải
người xuất thân tốt nhất, gia cảnh chỉ là thường thường bậc trung mà
thôi, thế nhưng mà anh ta lớn lên đẹp trai hướng ngoại. Hơn nữa, sau khi lên đại học còn tham gia mấy đoàn thể xã hội. Thành tích học tập tốt,
vô cùng tốt bụng, rất nhiều người được anh ta giúp đỡ, bởi vậy ở trong
khoa, anh ta là người rất có tiếng tăm, bị một vài nữ sinh đùa giỡn gọi
là bạch mã hoàng tử, người thích anh ta cũng không ít, chuyện Ôn Bách
Hợp thích Lưu Viễn Tề không phải bí mật gì trong khoa.
Nếu là Ôn Bách Hợp trước đây nghe thấy Lưu Viễn Tề đến tìm mình nhất
định sẽ vô cùng vui mừng, nhưng bây giờ sau khi đổi thành một người
khác. Lúc Bách Hợp nghe thấy tên của Lưu Viễn Tề không có vẻ mặt mừng rỡ lại thẹn thùng như trong tưởng tượng của cô gái đó, ngược lại chỉ khẽ
gật đầu, trả lời một tiếng.
“Làm sao vậy tiểu Hợp, bạn không vui? Nghe nói nguyên nhân mấy ngày
hôm trước bạn tức giận là vì Lưu học trưởng không đến thăm bạn? Đó là
bởi vì Thu học tỷ bị thương, học trưởng đưa chị ấy đến bệnh viện.” Cô
gái kia giải thích một câu, theo trí nhớ của nguyên chủ, Bách Hợp nhớ cô gái này tên là Hàn Thiên Kỳ, được coi là người có quen hệ tốt với
nguyên chủ.
Trên thực tế tuy tích cách Ôn Bách Hợp hướng nội nhu nhược, nhưng
thật ra tính cách cô ấy cũng không tốt. Thậm chí còn hơi cổ quái, rất
nhiều người có khi chịu không được tính cách này của cô ấy, không hòa
hợp với cô ấy lắm, do từ nhỏ Ôn Bách Hợp đã mất cha mẹ, vốn mẫn cảm, cho nên vào đại học hơn một tháng rồi, nhưng trong trường học nhiều người
ngay cả tên gọi của cô ấy cũng không biết, bởi vì lúc huấn luyện quân sự vì nguyên nhân cô ấy sợ ở chung với người lạ ở chung lạ và sợ đau, cô
ấy cầu xin Đường Ân giúp không phải tham gia huấn luyện quân sự, không
có kinh nghiệm cộng đồng, bây giờ người trong lớp càng bài xích cô hơn.
“Không, bạn đừng nghĩ lung tung, mình đang nghĩ mình và học trưởng
không hợp.” Bách Hợp nghe thấy tên gọi của Thu học tỷ, trong lòng xuất
hiện chút đau đớn. Người tên Thu học tỷ chính là người Lưu Viễn Tề
thích, Lưu Viễn Tề gia nhập hệ đội bóng Lam của khoa, mà trợ lý của đội
bóng Lam là một cô gái tên Uông Thu Quỳ, là bạn học cấp 3 với Lưu Viễn
Tề, Lưu Viễn Tề đã thích cô gấy nhiều năm rồi,trước đó Ôn Bích Hợp không biết chuyện này, mãi đến sau này mới vô tình phát hiện ra, lúc này nghe thấy tên này, cơ thể theo bản năng xuất hiện phản ứng, khiến Bách Hợp
bất giác nhăn mày.
“Bạn mới không nên nghĩ lung tung, Lưu học trưởng trước kia thường
đến phòng học tìm bạn, hôm nay lại tới nữa, hẳn là thích bạn đấy.” Hàn
Thiên Kỳ nở nụ cười, giọng điệu có chút khẳng định: “Bạn cứ yên tâm kết
giao với Lưu học trưởng, anh ấy nhất định sẽ không cự tuyệt.”
Bách Hợp nghe những lời này chỉ cười không lên tiếng. Lưu Viễn Tề rõ
ràng là không thích Ôn Bách Hợp, lúc Ôn Bách Hợp vì Lưu Viễn Tề mà cố ý
không ăn cơm, chà đạp thân thể của mình, việc Lưu Viễn Tề chọn chính là
đi giúp Uông Thu Quỳ bị thương mà không phải tới thăm Ôn Bách Hợp luôn
chờ anh ta xuất hiện, cũng đủ để chứng minh trong lòng Lưu Viễn Tề ai
quan trọng hơn, trong nội dung câu chuyện, sau khi Ôn Bách Hợp cưới Lưu
Viễn Tề, tuy anh ta chưa từng lạnh lùng quát tháo Ôn Bách Hợp, nhưng
thật ra ngoại trừ tính cách điềm đạm trời sinh, có khả năng sự khách
khí không thân của anh ta là một thể hiện, Ôn Bách Hợp nhìn không ra,
nhưng Bách Hợp biết rõ, lúc nguyên chủ đối mặt Đường Ân không có cảm
giác gì khác thường, ngược lại sau khi nghe thấy tên Lưu Viễn Tề thì ưu
tư cuồn cuộn, điều này khiến Bách Hợp không tìm được phương hướng của
nhiệm vụ lần này, bởi vậy tạm thời quyết định vẫn là nhìn trước rồi nói
sau.
Giờ học buổi sáng thầy giảng chính là văn học sử hiện đại, Bách Hợp
nghe giảng rất buồn ngủ, lúc tiếng chuông tan học vang lên, lúc mọi
người đang thu dọn đồ đạc, Bách Hợp theo bản năng cảm giác giống như có
người đang nhìn mình, cô quay đầu nhìn, liền thấy gương mặt tuấn tú điềm đạm của Lưu Viễn Tề xuất hiện bên ngoài phòng học, lúc này đang mỉm
cười nhìn cô.
Hàn Thiên Kỳ nở nụ cười ái muội với Bách Hợp, vừa huých khuỷu tay vào eo cô, vừa nhanh nhảu nói một câu: “Bạch mã hoàng tử của bạn đến rồi.”
“Tiểu Hợp.” Có một vài người sốt ruột đã đi ra ngoài phòng học, chỉ
còn lại một vài nữ sinh muốn nhìn Lưu Viễn Tề bạch mã hoàng
tử nổi tiếng trong khoa và một vài người động tác hơi chậm đều quay đầu nhìn chăm
chú vào người Bách Hợp, Lưu Viễn Tề đi vào phòng học, cười dịu dàng với
Bách Hợp cười cười, đưa tay giúp cô thu sách vở còn chưa cất ở trên mặt
bàn: “Thật xin lỗi, hai ngày trước Thu Quỳ ở đội bóng Lam bị thương, cho nên anh đưa cô ấy đi bệnh viện, không kịp thăm em.”
Lưu Viễn Tề da mặt trắng bóc nhã nhặn, nhìn sơ qua thì giống Đường
Ân, nhưng nhìn kỹ hai người lại không giống nhau, Lưu Viễn Tề thực sự là người có tích cách nhã nhặn hướng nội, thỉnh thoảng ánh mắt dừng ở
trên người Bách Hợp mang chút bối rối, trên mặt cũng đeo kính mắt, nhưng dưới cặp kính đó là sự vui vẻ, ánh mắt trong suốt, không giống như
Đường Ân, trong cặp mắt kia chứa quá nhiều thứ khiến người ta không dám
nhìn thẳng.
Dáng anh ta cũng cao, so với Đường Ân thì thấp hơn nửa cái đầu, dáng
người thoạt nhìn cũng cơ bắp, nhưng hai chân không thon dài thẳng tắp
bằng Đường Ân. Khí chất trên người của Lưu Viễn Tề là sạch sẽ mà nhã
nhặn, thiếu khí chất cao quý sẵn có và khí thế của người đứng ở vị trí
cao trên người như Đường Ân, nhưng lại tăng phần bình dị gần gũi, nếu
nguyên chủ sợ hãi khí thế của Đường Ân như vậy, sẽ thích Lưu Viễn Tề
không phải là không có khả năng.
“Học trưởng, anh không cần xin lỗi em, giữa chúng ta căn bản còn chưa có chuyện gì, nếu anh cảm thấy hành vi lúc trước của em quấy nhiễu anh, như vậy em xin nhận lỗi.” Bách Hợp đứng dậy hơi cúi người gật đầu với
Lưu Viễn Tề, động tác của cô khiến Lưu Viễn Tề hơi lúng túng, trên mặt
lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa không được tự nhiên, xoa tay, lúng túng nói: “Em không sai, anh, anh muốn giải thích với em, hai vé xem buổi hòa nhác
lúc trước em mua, bởi vì, bởi vì một người bạn của anh, cậu ấy cãi nhau
với bạn gái, cho nên, cho nên để hai người bọn họ hòa hợp, anh đã đưa vé em đưa cho anh tặng bọn họ. . .”
Lúc đầu Bách Hợp còn tưởng anh ta xin lỗi mình là vì lúc trước cô bị
bệnh anh ta không đến thăm, bây giờ nghe ra lại là vì chuyện khác, không khỏi dở khóc dở cười.
Trong nội dung câu chuyện thực sự có chuyện như vậy, Ôn Bách Hợp tìm
Đường Ân giúp, xin hai vé xem ban nhạc Lưu Viễn Tề thích đã lâu, ban
nhạc này là ban nhạc nổi tiếng ở nước ngoài, lần đầu đến Hoa Quốc biểu
diễn, nhưng chỉ tổ chức một buổi hòa nhạc ở thủ đô, có thể nói là khó
kiếm, Ôn Bách Hợp muốn dỗ Lưu Viễn Tề vui vẻ, tạo ra cuộc hẹn hai người, kết quả Lưu Viễn Tề vì để bạn học cùng phòng với mình dỗ bạn gái mà anh ta cãi nhau, tặng vé mà Ôn Bách Hợp mở miệng xin Đường Ân.
Chuyện này lúc trước khiến Ôn Bách Hợp hơi đau lòng, nhưng dưới tình
huống lúc đó Lưu Viễn Tề chưa đồng ý muốn kết giao với cô, cô chỉ nuốt
nỗi đau vào trong lòng, lúc ấy mặc dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng
ngoài mặt lại rộng lượng tỏ ra không sao cả.
Nhưng Bách Hợp lại không giống với nguyên chủ, Lưu Viễn Tề muốn làm
người tốt là chuyện của anh ta, hiện tại Bách Hợp còn chưa nghĩ ra nhiệm vụ lần này phải tiến hành như thế nào, vì vậy cô tạm thời quyết định
không lấy lòng Lưu Viễn Tề nữa, dù sao theo tính cách tốt bụng của Lưu
Viễn Tề, cho dù người khác đâm anh ta một nhát, anh ta cũng sẽ an ủi
người ta nói không sao cả, cô nói lời làm tổn thương anh ta, sau này
nguyện vọng của nguyên chủ là muốn ở chung với anh ta một lần nữa, dỗ
dành lại anh ta không phải việc khó gì
“Thế nhưng mà học trưởng, vé kia là em nhờ bạn bè tìm, còn chưa trả
tiền.” Bách Hợp nghĩ tới điều này, trên mặt tỏ ra vẻ lo lắng và vô tội:
“Em vốn cho rằng anh thích, em định mua trước, sau đó làm việc từ từ trả tiền người ta là được, nhưng bây giờ học trưởng anh không muốn đi xem,
hai chiếc vé kia tặng người khác, vậy tiền vé. . .”
Giọng nói của cô gái trẻ nhỏ dần, trên mặt để lộ vẻ lo lắng, đôi mắt
giống như hạnh nhân rất nhanh đầy nước mắt, tác dụng của diễn xuất cao
cấp phát huy vào lúc này, Lưu Viễn Tề vốn đã cảm thấy chuyện này hơi
chột dạ, lúc ấy anh không nỡ để bạn học khó xử thương tâm, không nghĩ
nhiều, chỉ nghĩ hai tấm vé Ôn Bách Hợp đã đưa cho anh, lúc ấy vì an ủi
bạn học, để cậu ta và bạn gái hòa hợp, liền tặng hai vé đó, vốn cho là
mình nhận lỗi với Bách Hợp chắc cô sẽ không truy cứu, dù sao cô cũng là
một cô gái tốt hướng nội, nhưng Lưu Viễn Tề không nghĩ tới Bách Hợp vậy mà còn chưa trả tiền vé cho người ta, vì vậy trong lòng hơi áy náy,
bối rối vội vàng động viên Bách Hợp nói:
“Em đừng khóc, tiền này anh trả, chuyện không liên quan đến em, em
hỏi một chút xem bạn của em muốn bao nhiêu tiền, không cần phải sốt
ruột.”