Nhà Lưu Viễn Tề cũng không giàu có gì, sau khi anh ta đi học tuy
không quá nghèo khổ, nhưng muốn mua một chiếc xe cho anh ta, hơn nữa để
anh ta nuôi dưỡng thực sự rất khó, bởi vậy anh ta đi về đều là ngồi xe
buýt, chỉ là mấy đứa trẻ ở cô nhi viện muốn phải thử cảm giác đi hóng
gió, anh thật sự không nỡ lòng từ chối những khuôn mặt nhỏ nhắn hồn
nhiên kia, bởi vậy dù biết rõ Ôn Bách Hợp có thể đồng ý đi cô nhi viện
cùng anh ta là mang tâm tư khác nhưng Lưu Viễn Tề vẫn tiếp tục nhẫn nại.
“Còn chuyện khác không?” Đường Ân cau mày, Lưu Viễn Tề cũng là người
cao gầy, nhưng lúc này đứng bên cạnh Đường Ân lại có vẻ thấp hơn, thật
ra hai người bọn họ chênh lệch không nhiều lắm, nhưng bởi vì Đường Ân
mặc áo sơ mi lộ rõ vẻ gầy gò, cho người ta cảm giác anh cao hơn Lưu
Viễn Tề nhiều, lúc này vẻ mặt anh không tức giận mà uy nghiêm khiến Lưu
Viễn Tề không kềm chế được rụt bả vai lắc đầu.
Đường Ân kéo Bách Hợp, nói “xin lỗi” dẫn người đi ra, lúc Bách Hợp
quay đầu lại thấy vẻ mặt không che giấu được sự thất vọng của Lưu Viễn
Tề, trong lòng hiểu nhiệm vụ lần này muốn có quan hệ với Lưu Viễn Tề, có thể là có chút khó khăn.
Tuy người này rộng lượng, nhưng dưới tình huống mình đã có bạn trai,
muốn để anh ta tiếp nhận mình một lần nữa, cũng không phải chuyện dễ
dàng, người có tính cách như anh ta, có lúc sau khi đã nhận định một
việc, muốn để anh ta thay đổi là vô cùng khó khăn.
Hai người quay về chiếc xe đỗ bên cạnh, Đường Ân mở cửa xe trước để
Bách Hợp lên trước, mình thì lau mặt, trong mắt lộ ra tơ máu, sau vài
giây mới vòng qua bên cạnh kéo cửa xe lên xe, sau khi lên xe thấy bộ
dạng ngẩn người của Bách Hợp không thể chịu đựng. Duỗi tay kéo cô vào
trong lòng mình. Giọng hơi khàn khàn:
“Hắn ta có điểm nào hấp dẫn em. Khiến em rõ ràng không thích hắn lại
vẫn nhìn hắn nhiều như vậy?” Trong giọng nói của anh mang chút mỉa mai
và bi thương, sự u ám trong mắt khiến người ta nhìn không thấu, anh ném
kính mắt sang bên cạnh, vẻ mặt có chút nguy hiểm, ngón tay khẽ vuốt mặt
Bách Hợp, giống như đang vuốt ve đồ vật quý giá dễ vỡ, trong nụ cười
phức tạp trên khóe miệng để lộ sự cay đắng:
“Thật vất vả đợi tới bây giờ. Cho dù là tự gây nghiệt, Bách Hợp, em
cũng đừng nghĩ khiến tôi buông tay, em là của tôi, trước kia là vậy, sau này cũng thế, mặc kệ em biến thành hình dáng gì, mặc kệ trong lòng em
nghĩ gì.” Người Đường Ân nhích lại gần, lúc khuôn mặt gần kề cho Bách
Hợp một cảm giác bức bách vô cùng nặng nề, thần sắc trong đôi mắt anh
khiến người ta không thể nhìn thấu. Giống như mực đặc, rất đen. Sâu
không thấy đáy, lộ ra vẻ sắc sảo khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Bách Hợp đột nhiên có cảm giác sợ hãi bị người ta trói buộc, trong ký ức mơ hồ loại cảm giác này giống như đã từng có, bị người trói buộc sít sao, ngay cả linh hồn bản thân cô tưởng là tự do cũng giống như bị trói buộc, khiến mặt cô không khỏi cứng đờ, cúi đầu xuống, trong lòng hơi
hoảng sợ. Trong câu chuyện, Đường Ân không có loại tình cảm này, anh ta
luôn lãnh đạm với Ôn Bách Hợp, mang theo sự dung túng và ân cần, nhưng
đối với việc Ôn Bách Hợp ở cùng ai, anh ta lại không quan tâm, giống như người ngoài cuộc thờ ơ lạnh nhạt, giống như trong tình tiết và nhân vật trong phim điện ảnh, thỉnh thoảng cho Ôn Bách Hợp sự dịu dàng gần gũi,
thật ra anh ta cũng không bao nhiêu cảm xúc trong đó.
Không biết vì sao bây giờ anh ta lại đột nhiên thay đổi, Bách Hợp
theo bản năng muốn gọi Lý Duyên Tỷ hỏi một chút tình huống lần này,
nhưng cũng không có cảm giác trả lời cô xuất hiện, giống như mất liên
lạc hoàn toàn với Lý Duyên Tỷ, loại cảm giác không an toàn này khiến cả
người Bách Hợp cứng đờ, cô cảm nhận được tay Đường Ân đang siết chặt eo
cô, sức lực mạnh đến kinh người, giống như muốn bẻ gẫy eo cô, mắt anh
ửng đỏ, vẻ mặt dữ tợn, nhưng giống như sợ Bách Hợp thấy mình như vậy,
chỉ một lát, anh đã đặt mặt Bách Hợp ở trước ngực mình.
Sau câu nói Bách Hợp là của mình, Đường Ân dường như thay đổi, trước
kia quan tâm Ôn Bách Hợp, nhưng có thái độ không thân, anh lại lần nữa
mua một phòng trong tiểu khu, cũng chuyển đồ đạc của mình tới, anh không chỉ làm hàng xóm của Bách Hợp, ngược lại thật sự chuyển đồ của Bách Hợp tới, lúc Bách Hợp đang muốn kháng nghị thì anh dùng ánh mắt mang ý tứ
sâu xa nhìn chằm chằm Bách Hợp, khiến Bách Hợp sởn hết cả gai ốc, nhưng
đối với sự cường thế của anh trong lúc nhất thời không có biện pháp nào
cả.
Nếu ở dưới tình huống, thực lực và địa vị của hai người tương đươg
nhau, đương nhiên cô không bị người khác quản chế, nhưng lúc mới bước
vào nhiệm vụ đã phát hiện mọi thứ mình đều không bằng người ta, cho dù
cảm thấy Đường Ân nguy hiểm đi nữa, bản năng muốn cách xa anh ta một
chút, nhưng mà lực bất tòng tâm (khả năng không đủ để thực hiện điều
mong muốn).
Nhiệm vụ lần này, Lưu Viễn Tề đã cách cô càng ngày càng xa, mãi đến
nửa tháng sau khi tin tức trong khoa truyền đến Lưu Viễn Tề và trợ lý
của đội bóng Lam ở bên nhau, Bách Hợp hoàn toàn nản lòng, phải hoàn
thành tâm nguyện của nguyên chủ, để Lưu Viễn Tề thực sự thích cô ta.
“Bách Hợp tiểu thư thích kiểu dáng nào, Đường thiếu rất thích kiểu
dáng này.” Lúc Bách Hợp đang đau đầu vì nhiệm vụ lần này, điều khiến cô
càng đau đầu hơn chính là Đường Ân quyết định ngày đính hôn của hai
người, cảm giác ép sát từng bước này khiến cô hơi bối rối, hơn nữa theo
bản năng càng sợ Đường Ân hơn. Con trai trưởng của nhà họ Đường đính
hôn, hôn lễ đương nhiên không thể qua loa, ít nhất phải chuẩn
bị trước
nửa năm, lúc này nhà thiết kế cầm mấy bản thiết kế cho cô xem, cũng
chỉ ra mấy bộ Đường Ân từng chỉ định, Bách Hợp dè dặt nhìn chằm chằm,
tuy đang cười, nhưng nụ cười hơi miễn cưỡng.
Bách Hợp lúc đầu không kiên nhẫn nói chuyện với nhà thiết kế này,
nhưng gần đây Đường Ân nhìn chằm chằm cô đến mức cô , nếu cô không ở
cùng nhà thiết kế chọn quần áo, có lẽ cô phải đi theo bên cạnh Đường Ân, so sánh với Đường Ân người khiến cô cảm thấy nguy hiểm và bất an, cô
tình nguyện ở cùng nhà thiết kế này.
Tùy ý nhìn liếc qua, ánh mắt Bách Hợp bỗng đờ ra, thứ mà ngón tay nhà thiết kế ngón tay chỉ là bộ sườn xám màu đỏ, đối với người hiện đại mà nói kiểu dáng kia có lẽ quá cũ rồi, nhưng đối với người thực sự thích
mà nói lại là tác phẩm kinh điển, màu đỏ trên bản thảo cho dù nhìn không thực nhưng Bách Hợp vẫn cảm nhận được vẻ tinh sảo của bộ sườn xám này.
Nhưng đây không phải điều khiến cô hoảng hốt, điều khiến cô dựng tóc
gáy, chính là bộ sườn xám cho cô một cảm giác vô cùng quen thuộc khiến
cô hơi rùng mình, sắc mặt cô lập tức thay đổi, trong ký ức cô từng mặc
bộ sườn xám như vậy, hơn nữa không phải là các nguyên chủ trong các
nhiệm vụ từng mặc qua, mà là cô mặc.
Nhưng bởi vì làm quá nhiều nhiệm vụ, trong lúc nhất thời cô không
nghĩ ra đã mặc lúc nào. sắc mặt Bách Hợp thay đổi đứng dậy, hai tay hơi
run rẩy, gần đây Đường Ân cho cô một cảm giác rất kỳ lạ, lúc này nhà
thiết kế vạch chỉ bộ sườn xám không biết là ngoài ý muốn hay là trùng
hợp, nhưng có lẽ không phải có người cố ý. Trong lòng Bách Hợp an ủi
mình, mí mắt không giật nữa, không nghĩ ngợi nhiều lắc đầu: “Tôi không
muốn bộ này, tôi muốn chọn bộ khác.”
Trên mặt nhà thiết kế lộ vẻ khó xử, so với ý kiến của Bách Hợp, rõ
ràng quan điểm của Đường Ân quan trong hơn nhiều, bởi vậy cô chỉ hơi
sững sờ một chút, lập tức nở nụ cười, nhưng không trả lời Bách Hợp, cũng không phủ nhận, chỉ lật bản thiết kế.
“Tôi đi tìm Đường Ân.” Bách Hợp thấy vẻ mặt của nhà thiết kế, sao lại đoán không đoán ra suy nghĩ trong lòng cô ta, cô ấm ức đứng dậy: “Một
lát nữa thảo luận lại chuyện này được không?” Gần đây cô né tránh Đường
Ân, ngoại trừ thời gian buổi tối ngắn ngủi hai người ở chung, còn lại
ban ngày, thời gian lên lớp trở thành quãng thời gian Bách Hợp cảm thấy
buông lỏng nhất, lúc tan học Đường Ân thỉnh thoảng bận, mà cô có khi
cũng sẽ tìm chút chuyện khác làm.
Không biết là Đường Ân đã nói với người bên cạnh, hay là vì mối quan
hệ sẽ đính hôn với anh, cô tìm được Đường Ân hết sức dễ dàng, cô thấy
anh trong phòng làm việc. Trong phòng làm việc sạch sẽ đơn giản nhưng
vẫn lộ vẻ xa hoa, tất cả đồ dùng và tủ sách trong văn phòng đều được làm từ gỗ tử đàn tốt nhất, mang theo ý vị màu sắc cổ xưa, gỗ tử đàn trong
căn phòng này đều nhanh dùng cân số luận bán thời đại, một bộ như vậy có thể nó là đồ cổ, hiển nhiên rất có giá trị.
Đường Ân ngồi sau bàn làm việc, tay thõng xuống giống như đang vuốt
đồ gì đó, mí mắt cụp xuống che giấu suy nghĩ trong mắt anh, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ sát đất sau lưng chiếu trên người anh, khiến cả người
anh bao phủ trong ánh sáng rực rỡ, bởi vì cúi đầu, sợi tóc rơi xuống
trên mặt anh tạo ra một bóng mờ khiến người khác không thể thấy rõ sự ưu tư trên mặt anh.
Trong văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ mọi thứ, lúc này trên người Đường Ân lộ rõ vẻ cô đơn, mang theo sự cao ngạo, Bách Hợp vừa mở
cửa phòng làm việc, trong lòng đã bắt đầu hối hận.
Cô có chút không đành lòng làm phiền Đường Ân đang cô độc lúc này,
đánh vỡ căn phòng yên tĩnh này, cảm giác chán nản trong lòng xuất hiện
khiến cô theo bản năng muốn đóng cửa lại đi ra ngoài.
“Vào đi.” Đường Ân ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười, nụ cười
giống như ánh mặt trời xua tan băng giá, làm biến mất vẻ lo lắng trên
mặt anh: “Đến thử xem.” Hắn đứng dậy, vẫy tay về phía Bách Hợp, Bách Hợp do dự một chút, đi vào trong văn phòng, trên tay Đường Ân cầm một bộ
sườn xám, đỏ tươi như lửa, chính là chiếc mà cô nhìn thấy trên bản thiết kế, so với bản thiết kế, cảm giác quen thuộc này càng khiến Bách Hợp
cảm thấy toàn thân cứng ngắc, lúc này cô quay người muốn đi, thế nhưng
mà đã không còn kịp rồi.
Sau khi cửa đóng, Đường Ân không biết lấy điều khiển từ xa gì đó ra
ấn một cái, chỉ nghe thấy tiếng “bíp” vang lên, cửa đã bị khóa chặt, cô
kéo mấy lần cũng không mở.