Bách Hợp sững sờ nhìn bộ dạng kiên quyết của Taylor cùng với đôi mắt
đỏ lừ vằn tơ máu. Biểu cảm này của Taylor làm cho Bách Hợp nhớ tới một
bóng người quen thuộc, mặc dù không giống nhau, nhưng lại có thể làm cho cô giật mình sững sờ một lúc. Cô bèn nắm tay Taylor, nghiêm túc nhìn
thẳng vào đôi mắt xanh lam của cô bé: “Tôi có thể nói cho cô biết, đây
không phải là phạm trù mà công thức vật lý có thể lý giải. Nếu cô chỉ
đơn giản dựa vào công thức vật lý thì cả đời cô cũng không hiểu được.
Muốn phá giải một vòng tròn luẩn quẩn như vậy thật ra rất đơn giản, hãy
nhớ là ánh mắt của cô đôi khi sẽ lừa dối chính cô. Thực ra nếu như cô
muốn sơ đồ bày như thế nào, tôi sẽ chỉ cho cô. Nhưng từ giờ cô phải cam
đoan, chuyện tối qua tuyệt đối không được phát sinh lần nào nữa. Hơn
nữa, cô và tôi sau này ở chung với nhau, nước sông không phạm nước
giếng”.
Lời nói của Bách Hợp vốn là ý tứ của người phương Đông, lại dùng
tiếng Anh để nói chuyện, thành ra Taylor nghe xong câu hiểu câu không.
Nhưng mà cô bé lại vô cùng hiểu ý Bách Hợp chính là về sau không được
tùy ý ra tay giết Bách Hợp nữa. Nếu như là hôm qua, cô bé nhất định
không bao giờ đáp ứng chuyện như thế. Vì trước giờ Taylor làm gì cũng
tùy hứng, ngứa mắt ai thì giết người đó, mà không giết được thì trong
lòng buồn bực, càng muốn bày ra cái bẫy tinh vi cho một kế hoạch giết
người “đẹp đẽ” hơn. Hôm qua lúc đưa tờ giấy cho Bách Hợp, trong đầu
Taylor cũng chỉ nghĩ đến phương pháp giết Bách Hợp lần sau là gì thôi.
Nhưng mà lúc này Taylor suy nghĩ khác, bởi vì Bách Hợp bố trí một trò ảo thuật đơn giản lại để cho Taylor cảm thấy hứng thú. Bách Hợp nói con
mắt mình sẽ lừa gạt mình, Taylor lần đầu tiên nghe thấy quan điểm này,
vô cùng khác biệt với kiến thức mình đã học trước kia. Vì thế, Taylor
cảm thấy vô cùng tò mò, bèn do dự một chút rồi ra hiệu cho Bách Hợp thử
lại lần nữa. Taylor lần này nhắm mắt lại.
Lần này trận ngũ hành bát quái được bày khá ổn, có chút linh lực nên
có thể cản người, lại để cho người chứng kiến cảnh vật chỉ là sương mù.
Bách Hợp thấy nếu dùng hoa cỏ cây cối bày trận, hiệu quả chắc là gấp
bội, nếu đem rừng cây làm trận, thì cô tự tin rằng sẽ tạo ra một địa
phương khác người không ai tìm thấy. Nghĩ vậy, trong lòng Bách Hợp cảm
thấy thấp thỏm. Quý Bách Hợp ngồi tù mười năm. Mặc dù bản thân luyện võ, nhan sắc sẽ không già, lại trẻ thêm vài tuổi nữa, trông như là một cô
nàng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thôi. Nếu như cứ bảy, tám năm ở một chỗ rồi thay đổi vị trí sinh hoạt thì cô không sợ. Nhưng mười năm liên
tiếp cứ ở trong tù mà nhan sắc không đổi thì có thể Bách Hợp cô sẽ gặp
phiền toái. Bách Hợp không sợ gặp phiền toái, nhưng cô cũng lười đối phó phiền toái. Nhớ tới việc Taylor đêm qua gây ra sự cố mất điện cục bộ,
Bách Hợp chợt nghĩ nếu có thể nhân cơ hội này bỏ trốn, thì từ nay cô sẽ
tự do như cánh chim muốn bay nơi nào thì bay, muốn tới nơi đâu thì đến.
Dựa vào khả năng của cô, cảnh sát chắc chắn không bao giờ có thể tóm
được.
Vừa mới nghĩ tới ý nghĩ này, Bách Hợp lại kiềm chế bản thân. Lúc này
thực lực của cô chưa mạnh hẳn, chỉ cần radar điện tử cùng các thiết bị
quét dò tìm các thứ cũng có thể tìm. Bản thân cô không phải vạn năng,
cho dù sau này thật sự muốn làm đào phạm, cũng phải nghĩ ngợi mưu toan
một khoản thời gian mới thực hiện được.
Taylor không biết được Bách Hợp nghĩ gì, một lần nữa cô bé lại thấy
Bách Hợp bày biện mấy tờ giấy lộn ra. Cứ tưởng chỉ là vài miếng giấy kì
quái che mắt người, nhưng lần này trong mắt cô bé lại xuất hiện ảo giác, cùng loại với tòa thành trên sa mạc vậy. Bởi vì cô bé chắc chắn trong
tù không thể xuất hiện đồ vật lạ. Gian phòng giam này cô bé ở đã hai
năm, mỗi vật bài trí, thậm chí là mạng nhện giăng chỗ nào cô bé đều nhớ
chi tiết. Taylor là một cô bé có trí nhớ tốt, nói không ngoa chính là
kiểu gặp qua là không bao giờ quên được, chỉ cần nhìn cái là nhớ được
ngay, nhỏ cỡ nào cũng có thể hồi tưởng ra, cho nên lúc này, Taylor biết, cô bé gặp ảo giác.
Mấy tờ giấy lộn hiệu quả vô cùng, Taylor cảm thấy kích động. Nhớ lại
lời Bách Hợp nói, Taylor nhắm mắt lại, lần này không bị ảo giác mắt
nhìn, Taylor có thể cảm thấy được mùi của Bách Hợp, ví trí cô đứng, lờ
mờ nghe được tiếng tim đập vô cùng chậm chạp của Bách Hợp. Một phút tim
người bình thường đập sáu mươi đến bảy mươi lần, tim Bách Hợp một phút
đập chỉ bốn mươi đến năm mươi nhịp. Taylor cẩn thận từng li từng tí lần
mò tới nơi Bách Hợp đứng. Người bình thường lúc nhắm mắt phương hướng có thể có sai lệch, nhưng mà Taylor lại có thể đi đúng hướng. Taylor ước
chừng mình đang đứng bên cạnh Bách Hợp, thò tay tóm lấy tay Bách Hợp thì mới mở mắt ra. Quả nhiên mở mắt ra đã thấy mình ở ngoài trận pháp, lúc
quay đầu lại Taylor chỉ thấy có mấy tờ giấy lộn đang được bày biện lộn
xộn thôi.
“Thật thần kỳ” – Taylor lắc đầu, trên mặt đơn thuần là thỏa mãn, là
vui vẻ, giống như trẻ con phát hiện ra món đồ chơi thú vị. Taylor lại đi vào trong trận, thử nghiệm ba bốn lần, bèn khẳng định trận pháp trong
miệng Bách Hợp thực chất là lợi dụng điểm mù trong mắt con người để
thiết kể, kết hợp lại một chỗ mới có thể giam người ta bên trong trận
pháp đơn giản. Mặc dù hiểu rõ lý thuyết, nhưng mà Taylor chịu không thể
tính toán ra công thức. Cho đến khi Taylor muốn thí nghiệm thêm lần nữa, thì Bách Hợp mới kéo tay cô bé lại: “Không cần thử nữa, đây chỉ là một
loại trận che mắt vô cùng đơn giản thôi, kệ cô tính toán thế nào, tôi
chỉ cần đổi đồ vật bày trận hay phương
thức, hiệu quả chính là khác, cô
ăn mệt đủ luôn”.
Đạo lý trận pháp, điểm thú vị chính là chỗ này. Động một cái chi tiết nhỏ, trận pháp có khả năng biến tấu được. Vậy mới nói, học về trận
pháp, kị nhất là học được một ít mà đã coi như mình hiểu cả thế giới.
Trước kia cô theo tiểu Chiêu học được điều này, nhưng chưa từng áp dụng
lần nào, nên lần này thử đúng là thấy kỳ diệu thật. Nhưng bởi vì bản
thân cô tinh thần lực không đủ mạnh mẽ, nên chỉ có thể tạo ảo giác cho
mắt người. Đợi tới khi cô mạnh mẽ rồi, thì chỉ tiện tay cô cũng có thể
bày trận không chỉ gây mệt mỏi thôi đâu, mà sẽ làm cho người khác tin
tưởng không nghi ngờ điều mình nhìn thấy, đấy mới là áp dụng thành thục
thuật kỳ môn độn giáp, đạt tới cảnh giới cao nhất.
“Có thể biến hóa thêm ư?” Đôi mắt xanh lam của Taylor sáng ngời,
khuôn mặt tái nhợt bỗng đỏ ửng, bộ dạng thèm thuồng khẩn cầu Bách Hợp
bày trận cho cô bé thử. Bách Hợp không định thỏa mãn thỉnh cầu của cô
bé. Mục đích chính của Bách Hợp là làm cho Taylor không còn ý đồ tổn
thương mình, mà về sau có thể chính Bách Hợp sẽ lợi dụng trí thông minh
của cô bé Taylor này.
“Chính xác có thể biến hóa, nhưng tôi muốn đi ăn sáng, sau này sẽ bày cho cô xem”. Bách Hợp nhặt mấy tờ giấy lộn trên đất, ném vào trong bồn
cầu. Taylor nhìn theo mới thấy, cảnh vật chung quanh dần bình thường trở lại, bèn cắn cắn môi. Giật giật ngón tay, mắt thoáng âm u. Nhưng Taylor vừa mới đáp ứng với Bách Hợp là không thể làm hại cô, thành ra Taylor
bây giờ đang đấu tranh tư tưởng ghê gớm. Vừa muốn giết Bách Hợp, vừa
muốn Bách Hợp giảng giải sự tình cho mình. Nghĩ tới lời hứa của mình,
rồi lại nghe thấy tiếng chuông báo, Taylor – một cô bé trước đây âm trầm không thèm nhìn người giờ lại chủ động đi theo sau Bách Hợp.
Tình cảnh này khiến cho cai ngục há hốc mồm, trại giam này không
giống với trại giam lúc trước Bách Hợp từng ở qua, diện tích lớn tới mức toàn bộ Liên hiệp quốc cũng có thể xếp hàng báo danh, bên trong nhà
giam phạm nhân nhiều vô số, được phân chia thành nhiều khu vực. Taylor
là một trong số những kẻ nguy hiểm nhất. Trước khi đi tù, Taylor là nghi phạm giết người hàng loạt. Khi đó, CSI hoài nghi Taylor là kẻ có vấn đề về thần kinh, có thể là phần tử trời sinh phản xã hội. Nhưng mà hoài
nghi thì hoài nghi, cảnh giác thì cảnh giác, theo dõi thì theo dõi,
Taylor vẫn thành công giết người thứ chín, thứ mười, mà không để lộ một
chút manh mối nào. Án giết người vẫn chưa được giải quyết. Ngoại trừ
hiện trường giết người có lưu lại bức vẽ, mỗi người chết cùng với hiện
trường vụ án, cho dù là một giọt máu cũng được vẽ giống y đúc, nhưng
cảnh sát vẫn không tìm ra dấu vết phạm tội của Taylor. Biết người vẽ bức họa là Taylor thì sao, không có chứng cớ. Taylor sở dĩ bị bỏ tù, vì
người cuối cùng cô bé giết là cảnh sát, bị lộ ra đầu mối nên Viện trưởng viện kiểm sát khởi tố ra pháp viện, bồi thẩm đoàn xét xử thành lập tội
danh mưu sát cảnh sát của cô bé. Taylor sở dĩ không bị giam vào khu phạm nhân đặc biệt nguy hiểm, vì trước kia Taylor giết người chỉ có người
hoài nghi chứ hoàn toàn không có chứng cứ.
Lúc Taylor vào tù, còn để lại ấn tượng khó phai cho vị Trưởng ngục
giam tiền nhiệm. Vị này sắp tới tuổi về hưu, thế nhưng sau khi Taylor
vào tù, thì có hai người bạn tù liên tiếp tử vong một cách kỳ lạ. Đội
điều tra tội phạm từng đến điều tra, cho dù ai cũng biết là do Taylor
động thủ, chỉ cần có kết luận về chứng cứ là có thể khép tội, nhưng mà
kết luận lại ngoài ý muốn. Trưởng ngục giam tiền nhiệm mất chức, sau đó
tân nhậm là phó trưởng ngục giam. Vị tân nhậm này đổi chỗ ở cho Taylor,
cho cô bé ở cùng một nữ phạm nhân tiếng xấu vô cùng, là chị đại của một
bang phái trong tù, nhưng ở cùng Taylor lại cũng chết thảm.
Án chết người, ai cũng biết là do Taylor làm, nhưng mà không có chứng cứ, tới đợt Trưởng ngục giam mới lên thay, thì danh tiếng của Taylor đã không ai địch nổi. Thời kì sắp về hưu của trưởng ngục giam tiền nhiệm,
chỉ vài năm mà trong ngục chết mấy người. Tới lúc vị trưởng ngục giam
tân nhậm nhận chức, lo sợ ghế ngồi bất ổn nên chỉ cho Taylor ở một mình
một phòng, cũng không ai dám bố trí người ở cùng cô bé, chỉ sợ phát sinh chuyện thì không ai chịu nổi trách nhiệm.
Bách Hợp lúc đó, chỉ vì cô là người phương Đông, mà lại còn là cái
người Phương Đông không an ổn gây phiền toái nên khi chuyển trại giam,
do quản lý trại giam cũ của cô có quan hệ tốt với vị tân nhậm trưởng
ngục giam, nên mới muốn cho Bách Hợp chết một cách im lìm. Chính vì vậy
mà mới bố trí cho cô vào ở cùng Taylor.