“Tôi không biết điều ấy, nhưng mà, Quý ạ, nếu muốn ra ngoài ấy mà,
cũng có thể được” – giọng nói Taylor vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, cô bé
cúi đầu bối rối nghịch tóc, đồng thời lại cắn ngón tay vẽ phác họa lên
giấy – “Lúc trước có để lại một đường lui, chính là chỗ này”.
Cô bé hí hoáy một hồi, giống như là xác định cái gì đó, sau đó xé bức họa đầu tiên ra: “Quý, tôi đáp ứng cô, để cho chúng ta rời khỏi đây,
nhưng cô cũng phải đáp ứng tôi, đời này, mặc cho việc gì phát sinh, cô
cũng phải ở cùng tôi, làm bạn với tôi, làm bạn suốt đời không rời bỏ
nhau”.
Taylor nói xong, lông mày thanh tú cau lại: “Ở chung với cô rất thú
vị, mặc dù ở hai người thì hơi phiền toái, nhưng mà sáu vạn đô la đã có
thể mua được tòa nhà lớn với phòng lớn. Tôi muốn yên tĩnh cũng có phòng
riêng rồi á”. Bách Hợp dở khóc dở cười thấy Taylor lẩm bẩm cái gì mà sáu vạn đô la, cười nhẹ. Taylor cũng không phải là kẻ có tiền. Thậm chí
người thân còn không có, tựa như kẻ độc hành. Mỗi tháng đến ngày 15 là
ngày thăm tù, nhưng cũng không có người đến thăm cô. Nếu mà cô có tiền,
đã sớm đưa Luật sư nộp bảo lãnh để ra ngoài, mặc dù tiền bản lãnh không
thấp tí nào. Nếu cô có sáu vạn thì nhất định cô sẽ rời khỏi đây. Mặc dù
Bách Hợp không tin tưởng Taylor có sáu vạn đô la nhưng cũng không nói ra miệng.
Nửa tháng sau, tại trại giam bột phát bệnh ôn dịch ngoài ý muốn.
Nguyên do Taylor cùng Bách Hợp gây ra, dịch bệnh bùng phát càng nhanh,
đợi tới lúc đội cai ngục ý thực được vấn đề không đúng, thì trong hai
ngày ngắn ngủi đã chết mười mấy nữ phạm nhân trong trại. Con số này mà
lộ ra, thì chỉ sợ trưởng ngục giam xong rồi, có khả năng theo chân vị
trưởng ngục giam tiền nhiệm. Sự việc bắt đầu không nằm trong tầm kiểm
soát, CSI bèn phái người đến điều tra. Đáng tiếc tra nửa tháng cũng
không tra ra được cái gì. Bệnh dịch vẫn tiếp tục bùng phát, khiến cho
lãnh đạo không khống chế thông tin được. Dân chúng bắt đầu làm ầm ĩ.
Ngày nào cũng có phóng viên săn tin muốn cảm tử vượt qua bờ rào lưới
điện để phỏng vấn, trưởng ngục giam sốt ruột đến to cả đầu. Lúc này áp
lực đè xuống đội khoa học điều tra tội phạm, nên kết quả xét nghiệm tử
thi có kết quả rất nhanh chóng. Những người chết đều bị lây vi khuẩn từ
chuột chết. Quan trọng hơn là bản thân những người chết trước đó đều
trúng một loại bệnh khuẩn nhìn thì vô hại, ủ trong thân thể người, một
khi gặp phải vi khuẩn trong chuột, liền tạo thành chất độc đòi mạng,
trong vòng 24 tiếng có thể giết chết một con voi.
Dấu vết phạm tội vô cùng rõ ràng, mà nhiều người lại đặt nghi vấn với Taylor, vì dường như họ có niềm tin chỉ có cô bé này mới có thể gây ra
liên án hung hãn như vậy. Khổ nỗi không có chứng cớ, mặc dù về sau phát
hiện gian phòng giam cạnh phòng Taylor có một con chuột chết đã bị thối
rữa. Mọi nghi vấn đều đổ về phía Taylor, nhưng chứng cớ xác thực ở đâu
chẳng ai biết được.
Dân chúng vô cùng phẫn nộ vì chuyện này. Dù sao trong trại giam giam
giữ rất nhiều loại người, trong số đó có thể có người nhà của họ. Rốt
cuộc đã phát sinh biểu tình thị uy các loại. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ là một sự kiện nho nhỏ sẽ tạo thành sự kiện oanh động lớn tới toàn thế
giới. Trưởng ngục giam bị áp lực rất lớn, nhưng tin dữ vẫn lũ lượt kéo
đến: số lượng người chết ngày càng tăng, lúc đầu chết mười mấy người,
sau này chết thêm hơn mười mấy người nữa.
Loại virus mới xuất hiện này khiến một đám giáo sư bó tay, việc điều
chế thuốc kháng virus cần thời gian rất dài. Trong khi đó dân chúng cũng bắt đầu lo sợ ôn dịch này sẽ lan ra ngoài, thế là gây ra một đợt khủng
hoảng lớn trong đại bộ phận dân chúng. Thị trưởng thành phố bị khiển
trách, đại biểu cho việc chính phủ đã bắt đầu chú ý tới sự kiện lần này. Đúng lúc này, Taylor yêu cầu kháng án. Nguyên nhân kháng án là cục cảnh sát đưa ra cáo buộc sai, cô bé bị oan uổng. Nếu thời gian trước khi
bùng phát dịch bệnh, Taylor chính là kẻ nguy hiểm, đối với chính khách
chính phủ thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bắt Taylor nhưng có khả năng
sẽ cứu vớt rất nhiều người sẽ chết dưới tay cô bé, tránh cho bản thân
phải dính vào sự kiện giết người liên hoàn. Nhưng mà thời gian này rất
nhạy cảm, lúc mọi việc rối ren, thì sự kiện Taylor giết cảnh sát vốn là
sự kiện ầm ĩ vô cùng. Dân chúng bắt đầu nghi ngờ khả năng làm việc của
lực lượng cảnh sát, vì thế, đám chính khách của chính phủ không thể
không cho xét xử phúc thẩm vụ án này.
Dù ngày đó Taylor bị bắt tại hiện trường, có con dao làm hung khí gây án là vật chứng, nhưng vật chứng ở trong phòng khóa kín, lúc tiếp xúc
với ánh mặt trời lại phát hiện trên bề mặt có một dấu vân tay màu tím
rất rõ ràng.
Điều này làm cho đội ngũ cảnh sát cảm thấy đau đầu, mà đau đầu hơn
nữa chính là dấu vân tay không phải của Taylor. Lúc trước cũng có thể do nguyên nhân nào đấy mà đội ngũ cảnh sát không thể thu thập dấu vân tay
này, mà phải đến hơn hai năm sau, có phản ứng hóa học đặc biệt nào đấy,
dấu vân tay này mới hiện ra. Có dấu vân tay này, mà trên dao hoàn toàn
không có dấu vân tay của Taylor, bắt giam Taylor thực ra là có một cảnh
sát làm chứng rằng anh ta tận mắt nhìn thấy Taylor hành động. Mà lúc này phát sinh thêm tình tiết mới về chứng cứ, có người cho rằng cảnh sát
kia vì báo thù cho đồng đội mà cố ý ngụy tạo chứng cứ. Sự việc này dấy
lên tin đồn không tốt, ảnh hưởng trực tiếp tới danh dự của bộ máy chính
phủ. Tóm lại, kể từ đây, uy tín của cơ quan Nhà nước tuột dốc không
phanh. Lý do Tòa án phát quyết một công dân bình thường thành có tội,
không thể nghi ngờ rằng đây là sự kiện đả kích hủy diệt danh dự của đám
chính khách. Vì để bịt lại miệng lưỡi người đời, làm cho sự việc chìm
xuồng êm xuôi, mặc dù rất nhiều người biết Taylor có tội, nhưng đám
chính khách kênh kiệu kia rốt cuộc cũng hạ mình đi tới trại giam tìm
Taylor.
“Taylor Reeves, có người tìm”.
Phòng giam kể từ ngày có tin đồn Taylor dùng vi khuẩn chuột làm chết
người thì cai ngục cũng không dám bén mảng tới gần, giờ gọi người cũng
cũng phải đứng ở xa, cách một cánh cửa gọi vọng vào. Bách Hợp vô ý nhìn
Taylor, thấy cô bé
mỉm cười đưa tay lên vuốt vuốt lại mái tóc dài, đứng
lên thong thả nói: “Quý, ngày chúng ta tự do không còn xa nữa”.
Cô bé đi theo cai ngục ra ngoài, ai thấy cũng tránh thật xa như tránh rắn rết. Thậm chí cai ngục cũng không dám mở miệng mắng cô bé một câu.
Lần này Đảng cầm quyền cử người đến, đặt vấn đề thả Taylor được tự do,
và vì phán xét để cho Taylor ở tù năm năm, để đền bù danh dự cho cô bé,
Đảng cầm quyền bồi thường sáu vạn đôla, chỉ hi vọng cô bé có thể khiến
sự việc không vỡ lở ra thêm nữa.
Taylor đồng ý, yêu cầu duy nhất của Taylor là để cho Bách Hợp cũng
được tại ngoại cùng với cô bé. Bách Hợp là đàn bà phương Đông, cũng
không phải nhân vật lớn gì, lúc trước bị cho là gây ra tai nạn giao
thông đâm chết người cũng không phải nhân vật lớn, vào tù cũng đã mấy
năm. Vì vậy thả Bách Hợp không khó, chỉ cần tỏ thái độ hài lòng với quá
trình cải tạo trong nhà giam của Bách Hợp, phần còn lại để Bách Hợp nộp
tiền bảo lãnh ra tù là được. Thế là, đại diện Đảng cầm quyền vô cùng hài lòng mà đồng ý yêu cầu của Taylor.
Bách Hợp đợi tới lúc Taylor quay trở về, cũng không dám tin sự tình
cứ thế mà thành công. Cô vốn tưởng việc chạy trốn khỏi trại giam tường
đồng vách sắt này phải vô cùng hao tổn tâm trí; thực sự không nghĩ đến
Taylor vừa ra tay thì chẳng cần bày mưu kế lén lút trốn ra, thậm chí
người ta còn rước các cô ra ngoài. Không cần biết Taylor có phương pháp
gì, chỉ biết sau này cô sẽ không phải trốn trốn tránh tránh, cũng không
cần lo lắng về sau ra ngoài sẽ bị cảnh sát truy nã vì đào phạm; Bách Hợp đang mải chìm trong suy nghĩ của mình, trưởng ngục giam đã tự mình
chuẩn bị lái xe tiễn hai cô ra ngoài: “Trước kia cùng hai người có nhiều chỗ không phải, mong các cô bỏ qua, thông cảm cho tôi”.
Trưởng ngục giam vốn đang tuổi trung niên, thế mà giờ đây hai bên tóc mai đã thấy vài sợi tóc bạc, xen kẽ trong đám tóc màu nâu ấy càng khiến người khác chú ý. Lúc này vị trưởng ngục giam vẻ mặt vui mừng hết sức,
giống như đang chuẩn bị tiễn đưa hai vị ôn thần: “Hi vọng về sau chúng
ta không gặp lại nhau nữa, dĩ nhiên là tôi không có ý xúc phạm gì cô
Reeves đâu haha”. Lần này sự kiện chết người trong ngục giam có khả năng triệt luôn con đường sự nghiệp của hắn, nhưng nếu mà Taylor vẫn còn ở
trong tù thì sự nghiệp của hắn không phải chỉ bị hủy đi, khả năng cao
hơn chính là mạng của hắn đi tong. Mặc dù kẻ ngồi tù đa phần đều là tội
phạm hình sự đặc biệt nguy hiểm, phạm tội nghiêm trọng, nhưng mà trong
thời gian ngắn như thế lại chết quá nhiều phạm nhân thì chắc chắn lỗi
trách nhiệm đổ lên đầu hắn rồi. Vì vậy hắn cảm thấy vô cùng may mắn khi
tiễn được Taylor rời khỏi cái trại giam này. Trưởng ngục giam bèn hỏi
dò: “Thưa quý cô, dựa vào trí thông minh của cô, sau khi hai vị rời khỏi đây thì còn có người chủ động quay lại ngục sao?” Xe đã đứng chờ bên
ngoài trại giam, trưởng ngục giam thái độ nịnh bợ tự mình thay hai người Bách Hợp mở cửa xe, bên trong xe thậm chí còn có rất nhiều hoa tươi,
từng làn hương thơm tỏa ra làm cho Bách Hợp không tự chủ hít thật sâu
luồng không khí mới mẻ này.
“Có thể sẽ không, chuyện sau này ai mà biết trước được cơ chứ. Ông
thấy có đúng không trưởng quan?” Taylor cười nhẹ nhàng, giống như một bé gái hay ngượng ngùng lại hướng nội, trên người tuyệt nhiên không có một tia sát ý hung hãn nào.
Lời này của Taylor nói ra, trưởng ngục giam lại tôn sùng như đạo
thánh chỉ, trên mặt lộ rõ tia vui vẻ ngạc nhiên. Chính tay hắn lấy ra
hai hộp quà, đưa cho hai người Bách Hợp: “Như vậy thì mượn lời nói may
mắn của cô, đây là chút lễ mọn, tấm lòng thành của tôi, coi như là quà
đáp lễ cho hai cô, hai cô vui lòng nhận giùm nhé”.
Taylor không đưa tay ra, nên Bách Hợp đành phải nhận lấy đồ đạc, lại
nói thêm một câu cảm ơn, xe mới chậm rãi đi. Mở hộp quà, Bách Hợp thấy
trong hộp có một gói tiền đô la còn có thêm hai bộ lễ phục xinh đẹp tinh tế. Hai người Bách Hợp vội vàng đi ra ngoài, áo tù nhân trên người cũng không thay, cũng vì trước kia hai người không có người thân tới thăm
tù, thành ra trừ áo tù nhân cũng không còn bộ thường phục nào cả. Trưởng ngục giam để ý tới tiểu tiết này, đúng là làm cho Bách Hợp cảm thấy
trong lòng vui vẻ hơn, thoải mái hơn.
Sau khi ra khỏi trại giam, Bách Hợp mới lơ mơ từ trong lời của Taylor lấy thêm được thông tin. Mới hồi sang sớm cô có chủ ý muốn ra khỏi tù,
Taylor đã lợi dụng ngay tình tiết mấu chốt mà mấy năm trước Taylor vô
tình thiết kế, bình an rửa sạch tội danh của cô bé, đồng thời làm náo
loạn không khí trong trại giam. Sau đó, thừa dịp phía chính phủ còn đang túi bụi giải quyết rắc rối, Taylor thừa cơ kháng án, thế là vừa nhận
được bồi thường, lại được ra tù như ý nguyện. Về phần nguyên nhân những
phạm nhân nữ đã chết, chắc chắn là do Taylor xuống tay. Bách Hợp cảm
thấy nguy hiểm vô cùng, bởi vì chính cô ở chung cùng Taylor trong một
phòng giam, lại chưa có bất cứ lúc nào phát hiện ra Taylor động tay
chân. Taylor quả thật là phần tử nguy hiểm cao độ, Bách Hợp nghĩ như
vậy.