Nói vòng vo lâu như vậy, mục đích của Bách Hợp cũng chỉ có một. Thực
tế Taylor bây giờ cũng không có nhiều hứng thú với việc giết người, cô
bé có trang viên ở, đồ gì muốn ăn thì gọi điện giao hàng; trong nhà có
Bách Hợp thay cô bé bố trí trận pháp để nghiên cứu. Nếu như bây giờ có
kẻ nào làm cô bé không vừa mắt xông đến, cô bé cũng không giết, ngoại
trừ cái cô gái vừa gặp. Cô bé không thích người khác cùng “người bạn”
của mình thân cận quá. Đây là bạn duy nhất của cô, không thể có một
người nào khác cô bé được thân cận với người này. Nếu như cô con gái kia thức thời biết ý thì cô bé sẽ tha cho, nếu không thì cô bé sẽ cho cô ta không thể chạy nhảy cũng chẳng thể cười nổi.
Taylor cười cười, vẻ mặt hạnh phúc. Từ trước tới nay cô bé đều không
có bạn, cha mẹ cũng vì cô bé quá kỳ lạ mà không ưa thích, may mắn là cô
bé cũng không có tình cảm gì sâu đậm với cha mẹ, đã nhiều năm không còn
qua lại nữa. May mắn giờ đây cô bé có một người bạn, hơn nữa Bách Hợp
còn làm ra được những việc cô bé thích. Những lời này theo lời người
khác mà nói ra, thì Taylor hi vọng cô bé có thể thay thể vị trí của Quý
Nguyệt trong lòng Bách Hợp.
Chỉ là, Taylor cũng không đợi được tới lúc hành động, vì mới nửa
tháng trôi qua, Bách Hợp đã nhận được thông báo của cảnh sát, Quý Nguyệt bị tố cáo là kẻ giết người. Cự tuyệt đề nghị được đi cùng của Taylor,
Bách Hợp có dự cảm, nếu cô tự mình đi một chuyến, có thể khơi mở được
điểm mấu chốt của nhiệm vụ.
Trong cục cảnh sát, Quý Nguyệt ngồi run rẩy giống như lá rụng trong
gió thu. Mới chỉ hơn nửa tháng không gặp, trông cô ta vừa hoảng hốt lại
gầy đét, vật và vật vờ mặc một bộ đồ màu cam dành cho nghi phạm bị giam
giữ, ngồi tựa bào bàn tra hỏi. Một vị cảnh sát ghi lời khai đang thu lại những văn bản tài liệu mà cô ta vừa ký tên.
“Mẹ, mẹ ơi, con không có giết người” – vừa nghe tiếng bước chân, Quý
Nguyệt đã vội ngẩng đầu lên nhìn. Quầng thâm dưới mắt cực rõ, mí mắt
phía trên sưng vù đáng sợ, con ngươi đỏ bừng, có thể thấy là cô ta rất
nhiều đêm mất ngủ. Vừa nhìn thấy Bách Hợp, cô ta nhịn không được bèn
khóc rống lên: “Là cái thằng khốn kia lừa gạt con. Hắn lừa con. Mẹ, mẹ
giúp con đi”.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với mẹ tôi, các người có thể tránh đi được không?” – Quý Nguyệt hỏi vị cảnh sát. Vị cảnh sát nọ gật đầu, để người
dẫn Quý Nguyệt ra, để cho cô ta quay trở lại phòng tạm giam. Lúc này hai người Quý Nguyệt và Bách Hợp nói chuyện qua một tấm song sắt. “Mẹ, mẹ
cứu con với” – Quý Nguyệt khóc sướt mướt, kể sơ qua sự việc vì sao lại
ra sự tình này cho Bách Hợp nghe – “Là William làm, chính hắn giá họa
cho con. Lúc ấy con đã bị bất tỉnh, cái gì con cũng không biết!”.
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”- Bách Hợp nghiêng đầu nhìn khuôn mặt
Quý Nguyệt. Trong lòng cô thay nguyên chủ vừa thở dài, mà bản thân lại
cảm thấy sảng khoái, thì ra chút ít tình thương của người mẹ còn sót lại trong lòng đã không còn nữa, thay thế vào đó là sự chướng mắt của Bách
Hợp về sự hèn mọn của Quý Nguyệt, không hơn. Trong tình tiết câu chuyện, nếu không phải Quý Bách Hợp liều mạng giúp cô ta, chỉ sợ cô ta đã đi tù từ vài năm trước.
“Mẹ nói với cảnh sát, người là do mẹ giết, được không?” – Giọng điệu
của Quý Nguyệt tràn ngập hi vọng, cô ta nắm lấy hàng rào song sắt, ánh
mắt tràn đầy sự tham lam. Cô ta đang thèm muốn cái tòa biệt thự sân vườn to lớn lần trước, nơi mà cô ta tìm được Bách Hợp. “Mẹ, mẹ giúp con đi,
giúp con lần này, con sẽ hiếu kính mẹ, sẽ đối tốt với mẹ mà”.
Hai năm gần đây, Bách Hợp tỏ thái độ lãnh đạm xa lánh với cô ta,
nhưng mà Quý Nguyệt không tin, Bách Hợp là mẹ đẻ của mình, biết rõ mình
sắp ngồi tù không lý nào lại không giúp mình. Lúc trước khi gây ra tai
nạn giao thông chết người, chính là Quý Bách Hợp không do dự nhận tội
thay cô ta, ngồi tù thay cô ta. Hiện tại cô ta chắc chắn bị phán tù mấy
chục năm, Bách Hợp nhất định sẽ giúp cô ta lần nữa. Lúc trước Bách Hợp
đuổi cô ta đi, nhất định là vì lúc Bách Hợp ngồi tù mà cô ta không đến
thăm mà cũng không có lý do rõ ràng. Nghĩ tới đây, Quý Nguyệt vội vàng
nói: “Mẹ, mẹ nhận lời con đi, sau này con sẽ hiếu kính mẹ, thường xuyên
thăm mẹ, con sẽ thường xuyên gặp mẹ mà. Mẹ ơi, con còn trẻ tuổi, mẹ dù
sao cũng lớn tuổi rồi, mẹ cũng không có cơ hội đi bước nữa, chỉ có con
là con gái mẹ thôi. Mẹ đã từng ngồi tù giờ ngồi thêm lần nữa thì chắc
chắn không vấn đề đâu.”
Những lời này của Quý Nguyệt như một thùng nước đá, giội thẳng lên
đầu Bách Hợp, tưới lạnh ngắt tâm hồn của cô. Trong lòng đột nhiên cảm
thấy buồn vô hạn, thậm chí mặc dù trong cục cảnh sát mở điều hòa, nhưng
toàn thân Bách Hợp cũng không nhịn được mà run rẩy. Những thứ cảm xúc
này thuộc về ý thức của nguyên chủ, bởi vì tình huống Quý Nguyệt dụ dỗ
Quý Bách Hợp ngồi tù chính là nói những lời này. Không nghĩ tới phải
nhiều năm sau mới phát sinh sự việc Quý Nguyệt nói ra những câu đê tiện
như vậy, mà nay sớm hơn nhiều năm, cũng vẫn do miệng cô ta thốt ra những lời bất hiếu ấy. Về sau Quý Nguyệt có hiếu thảo hay không, không ai rõ
hơn là nguyên chủ. Nếu như Quý Bách Hợp thực sự tin những lời xảo trá
của Quý Nguyệt, thì lúc này cũng không cần Bách Hợp phải thay cô ấy làm
việc này.
“Mẹ, con van mẹ, con nguyện ý lập cam kết về sau chăm sóc mẹ, mẹ vĩnh viễn là người mẹ kính yêu của con. Mẹ, mẹ giúp con một lần đi, con
không muốn chết. Con thật sự không muốn chết. Con cũng không muốn ngồi
tù, con còn trẻ mà mẹ” – Quý Nguyệt khóc lóc thê lương, ý đồ dùng lời
nói để đả động lòng Bách Hợp. Cô ta thầm nghĩ, chỉ cần Bách Hợp ngồi tù, thì cái biệt thự nhà vườn xin đẹp kia sau này sẽ thuộc về cô ta. Cô ta
không học đại học thì sao, có số tiền kia là đủ cho cô ta áo cơm không
lo cả đời. Còn về phần Bách Hợp ngồi tù xong, ngồi tới khi nào, chỉ cần
giờ cô ta hứa trước, sau đấy không làm cũng có can hệ gì tới cô ta.
Lúc này Bách Hợp quả thật có chút không khống chế được cảm xúc của
thân thể này, nên giữ im lặng không mở miệng nói chuyện. Quý Nguyệt lộ
vẻ sốt ruột, giục giã: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không đồng ý ư?” – Trong lời nói của cô ta có thêm vài phần tuyệt vọng, sụt sịt nói – “Con là con gái
duy nhất của mẹ, giờ mẹ không giúp con thì giúp ai? Con là do mẹ mười
tháng mang thai mới sinh ra đấy mẹ. Trước đấy không phải mẹ thích nói
câu này nhất à? Con còn nhớ rõ lắm đấy, nhớ rõ những lời mẹ nói, mười
chín tuổi mẹ bỏ nhà ra đi, hai mươi tuổi sinh con ra…”.
Quý Nguyệt đem những câu bình thường Quý Bách Hợp vẫn thường nhắc với cô ta mà nói lại, chỉ là Bách Hợp nghe xong lại cười lạnh một cái:
“Thực ra tôi mười bảy tuổi đã sinh cô, nhưng cô căn bản không bỏ vào
tai.
Trước đây tôi luôn muốn cô có thể nói chuyện với tôi, có thể nghe
những lời tôi nói. Rốt cuộc hôm nay nguyện vọng của tôi cũng đạt được,
đáng tiếc giờ tôi cũng không còn muốn như vậy nữa”. Giọng nói của Bách
Hợp đột nhiên già nua hơn, cô nở một nụ cười thê lương, cả người đột
nhiên gây cảm giác mờ nhạt. Đến khi Bách Hợp lần nữa khống chế được cỗ
thân thể này, cô phát hiện ra những cảm xúc vui mừng, bi thương các loại vẫn ảnh hưởng tới cô đã biến mất không còn mảnh nào.
Vừa nãy những lời nói ra cô đã nghe được, nhưng không phải là cô tự
chủ nói, hẳn đó là ý nguyện của nguyên chủ Quý Bách Hợp. Nghĩ đến câu
nói chua xót mang theo vài phần nịnh nọt hèn mọn kia, thì ra ước nguyện
của nguyên chủ chỉ là muốn con gái nghe cô ấy nói chuyện cùng mà thôi.
Nguyện vọng của cô ấy đã làm được, đáng tiếc là đạt được trong điều kiện như vậy, là lúc con gái ruột của mình muốn mình chịu chết. Đúng là một
sự châm chọc lớn vô cùng.
Cảm xúc của nguyên chủ có lẽ đã tan biến. Đây có lẽ là mấu chốt của
việc nhiệm vụ, Bách Hợp cảm thấy cô đã hoàn thành nhiệm vụ, tới đây một
chuyến coi như đã đạt được mục đích. Không muốn cùng Quý Nguyệt nói thêm câu nào nữa, Bách Hợp quay người rời đi. Quý Nguyệt cuống quýt nói to:
“Mẹ không đáp ứng ư? Không cũng được, mẹ đưa một trăm vạn cho con nộp
tiền bảo lãnh, nộp bảo lãnh cho con ra ngoài đi mẹ”. Cô ta thò một tay
ra định giữ Bách Hợp lại, nhưng đầu ngón tay chỉ mới vuột qua góc áo của Bách Hợp thôi. Cô ta đành trơ mắt nhìn Bách Hợp đi xa, trong lòng lại
cảm thấy trống rỗng, tưởng như mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng,
nhưng loại ý niệm này ngay lập tức bị đè xuống, bởi vì cô ta nhớ tới
việc Bách Hợp từ chối lời khẩn cầu của cô ta. Cái này cũng đồng nghĩa
với mưu đồ để Bách Hợp ngồi tù thay, bản thân cô ta đạt được tài sản của Bách Hợp đã không đạt được. Cũng có nghĩa cô ta không được thừa hưởng
khoản tài sản kếch xù kia, cũng không có khả năng được trả tự do. Trong
lòng Quý Nguyệt chứa quá nhiều mưu toan, cho nên bỏ quên luôn việc suy
nghĩ lại sự trống rỗng trong lòng cô ta là có ý nghĩa gì.
Bông tuyết bay đầy trời, Bách Hợp lái xe về nhà. Cô thấy một bóng
người mảnh khảnh đứng đã lâu trong tuyết, hai chân vùi trong một đống
tuyết. Nghe được tiếng động cơ ô tô, Taylor chạy về phía trước hai bước, mặc dù lảo đảo suýt ngã, nhưng cô bé giữ thăng bằng khá nhanh. Taylor
ngượng ngùng vuốt tóc, mỉm cười ngọt ngào với Bách Hợp: “Quý, cô đã về
rồi”.
Đúng, cô đã về rồi. Bách Hợp gật đầu, có người bạn đơn thuần như
Taylor thì đúng là cô cảm thấy hạnh phúc hơn có người con gái bất hiếu
kia. Quý Bách Hợp đem con gái thành điều quý giá nhất, coi trọng như là
đôi mắt của chính mình. Cuối cùng nuôi ra được đứa con gái ích kỷ tư lợi cá nhân, còn bồi thêm cả chính cuộc đời mình.
Cũng may mắn theo tình huống truyện, Quý Bách Hợp già yếu không còn
tác dụng, nên mới bị Quý Nguyệt ghét bỏ. Nếu không dựa vào tính cách của Quý Nguyệt, sớm muộn gì cô ta cũng gặp rắc rối. Không có ai giáo huấn
dạy cho một bài học, cô ta sẽ vĩnh viễn cho rằng sau lưng cô ta sẽ có
người làm chỗ dựa gánh tai họa thay cho cô ta. Tình huống trong truyện
là Quý Bách Hợp bị chết quá sớm, nếu không cô ấy có thể sẽ thấy ngày Quý Nguyệt gặp rắc rối, đáng tiếc là khi ấy không có người ngồi tù thay cô
ta nữa.
Một lần cưng chiều là hại cả đời mình, người ta nói con gái là khoản
nợ của cha mẹ, đẻ được con gái mà nuôi không tốt, thì khoản nợ kia giữ
cả đời cũng không trả hết.
Lễ Giáng sinh vừa qua. Taylor gần đây xem ti vi nhiều, bày đặt mở
tiệc Giáng sinh. Bách Hợp ở bên giúp đỡ cô bé. Hai người ở trong bếp bày biện bề bộn, lúc này bản tin trên TV có phát thanh: “Quý Nguyệt, người
Hoa quốc tịch Mỹ, sau khi xét xử, bồi thẩm đoàn thống nhất có tội, phán
quyết án tù ba mươi năm. Điều đáng chú ý, mẹ của Quý Nguyệt đã từng ngồi tù do bị phán tội danh tham gia giao thông gây tai nạn chết người, cùng Taylor ….”. Người dẫn chương trình từ Quý Nguyệt lại nói dây qua
Taylor, khiến cho Taylor cùng Bách Hợp đứng trong phòng bếp nhìn nhau
một cái rồi cười phá lên.
Số mệnh đã an bài như vậy, Quý Nguyệt vẫn bị phán án tù ba mươi năm.
Cô ta sẽ nếm trải mùi vị mà Quý Bách Hợp đã từng nếm qua, cũng sẽ biết
người mẹ mà cô ta chướng mắt ghét bỏ, đã vì cô ta ở trong tù nếm trải
đau khổ dạng gì.
Nữa năm qua đi, Bách Hợp và Taylor cùng đến trại giam nơi Quý Nguyệt
bị giam giữ cải tạo. Nhìn thấy hai tên sát tinh này cùng lúc xuất hiện,
vị trưởng ngục giam đáng kính toát hết cả mồ hôi đầu. Nhắc tới kể cũng
trùng hợp, Quý Nguyệt ở tại phòng giam mà Bách Hợp và Taylor đã từng ở
qua. Nhưng trong ngục giam mọi người đối đãi với cô ta không khách khí
như với Taylor và Bách Hợp. Cô ta bị chỉnh rất thảm, hai ngày trước mới
ra viện, lúc này người gầy tọp. Nhìn thấy Bách Hợp, cô ta bắt đầu nổi
điên kêu gào cứu mạng rất thê lương. Bách Hợp không để ý tới, Quý Nguyệt bèn chửi ầm lên, các lời lẽ xấu xa ghê tởm cứ thế mà tuôn, giống như kẻ điên.
“Cứu tôi, cứu tôi đi…Tôi không ngồi tù được, bà ngồi tù thay tôi..” – Quý Nguyệt chịu đủ loại tra tấn, đã nổi điên rồi. Nhưng Bách Hợp chỉ
liếc cô ta một cái, liền quay người cùng Taylor và vị trưởng ngục giam
đang có ánh mắt nịnh nọt cầu khẩn tiễn đưa hai sát thần đi.
Tận măt thấy Quý Nguyệt bị dạy dỗ ăn bao nhiêu đau khổ như vậy, cũng
coi như nhất báo hoàn nhất báo. Nếu như cô ta cố gắng cải tạo tốt, không chừng có thể sớm được ra tù. Nếu như cô ta vẫn giữ tính tình như vậy,
thì còn phải ở trong tù đủ ba mươi năm, cũng coi như đền bù tổn thất
trong tình tiết câu chuyện mà Quý Bách Hợp đã từng trải qua, những ô
nhục mà Quý Bách Hợp đã phải gánh chịu mà thôi.