Edit: Theresa thai
Beta: Sakura
Lúc Bách Hợp trở lại trong Không gian vẫn còn cảm thấy nhiệm vụ lần
này thật cổ quái, sau khi Lâm Kiêu Dương đồng ý cưới cô, hai người tựa
như bạn tri kỷ, khiến cho cô có một loại cảm giác giống như anh ấy đang
che chở mình hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là lúc Bách Hợp cảm thấy tò mò về
anh ấy, thì dù cho thời gian trong nhiệm vụ lại dài đi nữa cuối cùng
cũng có ngày kết thúc, cô vẫn trở về, trở về trong cái Không gian khiến
cho cô cảm thấy an toàn ngay từ ban đầu, lần đầu tiên Bách Hợp cảm thấy
có chút tiếc nuối.
Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 71 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 72 (max: 100 điểm)
Thể lực: 64 (max: 100 điểm)
Võ lực: 36 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 39 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 23 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực.
Năng khiếu: Nấu ăn trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ Hành Bát Quái (có đọc lướt qua)
Mị lực: 40 (max: 100 điểm)
Sưu tập: Tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của Thánh nữ, trái tim của Thiên sứ, quyến rũ của Hồ Ly, tình mẹ như núi.
Không đợi Bách Hợp hít thở bình thường lại, thì trong Không gian đã
xuất hiện tư liệu của cô, Bách Hợp nhìn thoáng qua, khác với giá trị
thuộc tính gia tăng trên diện rộng như trong mỗi nhiệm vụ trước, thì lần này giá trị thuộc tính của cô lại không tăng thêm nhiều, ngoại trừ trí
lực và dung mạo đều tăng thêm 1 điểm ra, thì cũng chỉ có tinh thần là
tăng nhiều nhất, đã tới 40 rồi, xem ra bởi vì nhiệm vụ lần này không
gặp phải nguy hiểm, chỉ liên quan đến game online mà thôi, mặc dù đơn
giản hơn những nhiệm vụ trước, nhưng đồng dạng cũng nhận được ít hơn.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, thì âm thanh chuyển đến nhiệm vụ kế tiếp lại vang lên.
Trong lúc hỗn loạn, ý niệm cuối cùng còn lại trong đầu Bách Hợp chính là hy vọng Lý Duyên Tỷ nhanh chóng quay về.
“Nương nương hãy nghĩ thoáng, buông lỏng tinh thần. Trong lòng Hoàng
thượng vẫn có nương nương mà.” Một giọng nữ ôn hòa nắm tay Bách Hợp, lặp đi lặp lại câu nói này ở bên tai cô, thời gian dần trôi qua Bách Hợp
mới chậm rãi an định lại, yên tâm lâm vào hôn mê.
Nội dung của vở kịch dũng mãnh tràn vào trong đầu, lần này Bách Hợp
dùng phương thức nằm mơ, gần như trải qua cả cuộc đời của Phương Bách
Hợp trong vở kịch tới mấy lần.
Phương Bách Hợp xuất thân trong gia đình Thừa tướng của Vương triều
Đại Sở, thân là đích nữ của Thừa tướng dưới một người trên vạn người, từ nhỏ lại có tướng mạo xinh đẹp dịu dàng, lúc 15~16 tuổi lúc liền được
Tiên đế nhìn trúng, chỉ hôn cho Thịnh Cảnh đế lúc đó vẫn còn là Thái tử
làm Thái tử phi, thẳng đến sau khi Tiên đế băng hà, cô ấy liền thuận lý
thành chương trở thành Hoàng hậu, mãi cho đến sau này.
Thịnh Cảnh là niên hiệu của Hoa Nguyên Ân, hắn ta đăng cơ năm 23
tuổi, biết cách trị hạ, tuy nói tính cách lạnh như băng, nhưng lại vẫn
có thể xem là một Hoàng đế tốt, từ khi gả cho hắn ta Phương Bách Hợp đã
liền yêu hắn ta đến tận xương, nhưng đáng tiếc, Hoa Nguyên Ân lại không
yêu cô ấy.
Hoa Nguyên Ân trời sinh tính tình lãnh tình. Thân là Hoàng đế, tính
cách như vậy có thể khiến cho hắn ta dùng lý trí để phán đoán vấn đề,
với nước với dân đều có lợi. Nhưng thân là nam nhân, hắn ta lại cay
nghiệt thiếu tình cảm, kết hôn với Phương Bách Hợp hai mươi năm, nhưng
qua hai mươi năm lại ngay cả tên của vợ cả – Hoàng hậu – hắn ta cũng
chưa chắc có thể gọi ra được.
Trong lòng của hắn ta, ngoại trừ thiên hạ liền không để nữ nhân vào
mắt. Thẳng đến hai mươi năm sau, trong lúc vô tình hắn ta nhìn thấy đứa
con gái chưa từng gặp lần nào, trái tim của hắn ta mới sống lại.
Rất lâu trước đó trong nội cung có một phi tử có dung mạo tuyệt mỹ,
cô ta có được một giọng hát tựa như chim hoàng oanh, sau khi Hoa Nguyên
Ân sủng hạnh qua một lần liền yêu đến tận xương, sắc phong cô ta là Ly
phi (*). Chỉ là sau khi sủng ái được một khoảng thời gian, Hoa
Nguyên Ân lại bạc tình bạc nghĩa ném sang một bên. Lúc trước khi Ly phi
được sủng ái tất nhiên có không ít người hận cô ta, vì vậy sau khi vừa
thất sủng, liền rất nhanh bị xa lánh đẩy vào lãnh cung. Nhưng Ly phi
thiên tính ôn nhu thiện lương, cô ta cũng yêu Hoa Nguyên Ân giống như
mỗi nữ nhân trong nội cung này, tuy sau khi bị hắn ta vắng vẻ cảm thấy
thương tâm, nhưng cũng không hận hắn ta, nhất là nửa tháng sau, cô ta
cảm thấy mình mang thai, thì trong lòng lại càng nhung nhớ Hoa Nguyên Ân hơn.
(*) 黄鹂: hoàng ly – chim hoàng oanh
Sau khi mang thai mười tháng, Ly phi sinh ra một cô con gái xinh đẹp, mà quan trọng nhất là, cô bé cũng mang một đôi mắt màu xanh lam giống
Hoa Nguyên Ân như đúc!
Tổ tiên của Vương triều Đại Sở từng có huyết thống ngoại tộc, sở dĩ
lúc trước Hoa Nguyên Ân có thể ngồi lên Đế vị, điểm mấu chốt nhất
chính là hắn ta có một đôi mắt màu xanh lam giống hệt Tiên đế, sau khi
sinh hạ được đứa con gái có đôi mắt màu xanh lam, Ly phi mừng rỡ như
điên, nhưng nhìn con gái lớn lên ngày từng ngày, dung mạo trổ mã xinh
đẹp khuynh thành, trong lòng lại càng cảm thấy ưu thương, cô ta biết rõ
trong nội cung này, con gái có được mỹ mạo tuyệt thế như vậy là họa mà
không phải phúc, lúc trước khi cô ta được sủng ái đã thu phục được tâm
của một ma ma bên người, ma ma này ở trong cung nhiều năm, biết rõ chỗ
lợi hại của sự việc, bởi vậy sau khi Ly phi thương lượng với bà ấy xong, liền thay đổi dung mạo của con gái, hơn nữa từ nhỏ lại càng dặn dò cô
bé không được ngước mắt lên nhìn người khác, gặp người khác bắt buộc
phải cúi đầu, che giấu đi màu mắt.
Mười lăm năm sau, Vương triều Đại Sở xuất hiện một vị tướng quân tuấn mỹ phi phàm xuất thế ngang trời, hắn ta có được tướng mạo xuất chúng
cùng với võ công phi phàm, lập nhiều chiến công. Về sau có một lần tiến
cung, hắn ta gặp được vị công chúa xinh đẹp có đôi mắt màu xanh lam này
đang bị mọi người ức hiếp, liền xin Hoàng thượng cầu hôn cô ta, Hoa
Nguyên Ân đã đồng ý. Chỉ có điều, sau khi gả con gái đi rồi, trong lúc
vô tình hắn ta bắt gặp vị tướng quân này và đứa con gái hơn mười năm
chưa từng gặp của mình đang thân mật với nhau trong ngự hoa viên, lại
phát hiện khi mình nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại và nhìn thấy
dáng người hoàn mỹ của con gái thì liền có phản ứng, kế tiếp liền muốn
đoạt được đứa con gái này.
Dùng thủ đoạn phái tướng quân xuất chinh, tiếp theo dùng danh nghĩa
nhớ con gái triệu con gái triệu vào cung. Lúc Hoa Nguyên Ân phát hiện
đứa con gái này của cũng mang một đôi mắt giống mình như đúc, thì quả
thực là kinh ngạc vô cùng, hắn ta phát hiện trái tim cô độc mấy chục năm của mình, lần đầu tiên đập nhanh kịch liệt, hắn ta dùng thủ đoạn cưỡng
đoạt thân thể của con gái, lại từ từ dùng phương pháp như vậy bắt đầu
khiến cho thân thể của con gái không quên được mình, vì vậy dần dần theo thời gian đã nhận được trái tim của con gái.
Đợi đến sau khi tướng quân trở về, đối mặt với vợ của mình bị cưỡng
đoạt, tất nhiên lòng đau
như cắt, mà càng quan trọng hơn là, Hoa Nguyên
Ân sinh ra ý niệm muốn phong đứa con gái này làm Hoàng quý phi.
Vương triều Đại Sở có một điều luật bất thành văn, chính là, nếu
Hoàng hậu còn sống, thì phi tần được sủng ái có thể phong phi, nhưng
tuyệt đối không thể phong Hoàng quý phi, chỉ có sau khi Hoàng hậu đã
mất, chức vị Hoàng quý phi mới có thể tồn tại. Trước đây Phương Bách Hợp đối mặt với việc Hoa Nguyên Ân sủng ái những nữ nhân khác trong cung
đều có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng lúc này đây cô ấy không thể
nhịn được nữa, bởi vì cô ấy và Hoa Nguyên Ân làm vợ chồng hai mươi năm,
biết rõ tính cách của hắn ta, hắn ta chính là đang chuẩn bị trải đường
cho Hoàng quý phi, nếu mình cứ nhẫn nhịn nữa, thì có khả năng chờ đợi
cô ấy chính là đột nhiên bệnh chết.
Cô ấy bắt đầu muốn thỉnh cầu Hoa Nguyên Ân, dù sao hai người là vợ
chồng hai mươi năm, dù cho Hoa Nguyên Ân không thích cô ấy đi nữa, thì
hai người cũng đã từng sinh hạ con trai, nhưng Hoa Nguyên Ân căn bản
không muốn gặp cô ấy. Trong lúc Phương Bách Hợp chế tạo một lần tình cờ
gặp gỡ hắn ta, vậy mà ngay cả người vợ cả như mình mà hắn ta cũng không
nhận ra, dưới cơn oán hận, Phương Bách Hợp vô tình phát hiện Hoàng quý
phi mà hắn ta mới nạp lại là con gái ruột thịt của Hoa Nguyên Ân, nhất
là khi nghe hắn ta dỗ dành Hoàng quý phi, nói rằng về sau sẽ phong cô ta là Hoàng hậu, cũng đưa con trai của hai người họ lên ngôi vị Hoàng đế,
thì liền triệt để không kiềm chế được nữa, Phương Bách Hợp mưu hợp với
con mình tạo phản, nhưng cuối cùng cô ấy không chỉ không thể tạo phản
thành công, mà ngược lại còn bị Hoa Nguyên Ân dùng thủ đoạn huyết tinh
trấn áp, cuối cùng lại càng là nhân cơ hội này, nhổ cả gốc lẫn rễ của
Phương gia lên, không để ý trước kia Phương thừa tướng đã trợ giúp hắn
ta nhiều lần trong lúc hắn ta đăng vị, hơn một trăm nhân khẩu của Phương gia, đều bị sao trảm.
Nam nhân mà chính mình yêu hơn mười năm, người chồng đã cùng nàng
thai nghén một đứa con trai, cuối cùng lại đối xử với mình vô tình như
thế, Phương Bách Hợp cảm thấy hết sức không cam lòng, thế nhưng cuối
cùng Hoa Nguyên Ân thật sự đã đối xử với mình lãnh khốc vô tình như thế, không chỉ giết chết mình, mà lại còn siết cổ đứa con duy nhất của mình
đến chết. Cô ấy muốn cho Hoa Nguyên Ân cùng với đứa con gái hắn ta yêu
đến tận xương kia cùng chết, muốn cho con của mình bình an sống sót.
Bách Hợp mở mắt ra, không khỏi thở dài một tiếng.
Trong tẩm cung yên tĩnh đến hơi quỷ dị, trong lư hương trên hương án
tỏa ra làn khói xanh, trong phòng có một làn hương dịu nhẹ và thanh
thản, hai cung nhân cẩn thận từng lý từng tí quỳ gối ở bên giường nàng,
cầm hai cây quạt lá cọ nhẹ nhàng quạt cho nàng, bên ngoài ngay cả một
tiếng ve cũng không nghe thấy, yên tĩnh đến có chút quỷ dị.
“Nương nương đã tỉnh, có muốn rửa mặt không ạ?” Thấy Bách Hợp tỉnh
lại, đôi mắt của một trong hai cung nhất đó sáng lên, cẩn thận từng ly
từng tí mở miệng hỏi: “Nô tỳ kêu người chuẩn bị nước ấm.”
Phương Bách Hợp vừa nãy là khóc đến ngất đi, đơn giản là vì gần đây
Hoàng thượng lại sủng hạnh cung nhân nào đó, cũng đã hơn mười năm không
hề đặt chân đến cung của nàng một bước, nếu không phải nàng còn có danh
hiệu Hoàng hậu, nếu không phải nàng còn có một người cha quyền cao chức
trọng, thì chỉ sợ lúc này nàng đã người khác giẫm đến hài cốt cũng không còn trong cái hoàng cung ăn thịt người này rồi.
“Ừ.” Bách Hợp phất phất tay, cỗ thân thể này của nàng bị suy nhược
nghiêm trọng, bề ngoài nhìn như khỏe mạnh, nhưng kỳ thật bên trong lại
hư nhược, dù nàng nằm một lát rồi mới dậy, nhưng cũng vẫn thấy chóng mặt đau đầu, nhưng ngoại trừ hạ nhân bên người, chồng lại căn bản chẳng
quan tâm, Bách Hợp nghĩ đến đây, thì trong lòng liền sinh ra một cỗ cảm
giác thê lương, kéo theo đó là một cỗ oán hận, khiến nàng không tự chủ
được khẽ siết mạnh nắm tay.
Nhưng những cảm xúc này cũng không thuộc về chính nàng, vì vậy Bách
Hợp hít thở sâu mấy lần, lại buông lỏng tay ra. Nàng làm như vậy rơi vào trong mắt cung nhân, lại giống như nàng đang ăn dấm chua của các phi
tần khác vậy, nên ngược lại cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Nhân lúc rửa mặt, Bách Hợp nhớ lại hướng phát triển trong tình tiết
vở kịch, lúc này hẳn là đã đến lúc vị trong lòng kia của Hoa Nguyên Ân – Hoa Tri Ý mười lăm tuổi, chậm nhất là nửa tháng sau, vị tướng quân Hách Liên Tú bị đội mũ xanh kia sẽ vào kinh, đáng phải chú ý là, người này
ngoại trừ có được huyết thống ngoại tộc, tướng mạo tuấn mỹ phi phàm
khiến cho người ta khó có thể quên ra, thì quan trong nhất chính là, mối tình mà hắn ta dành cho Hoa Tri Ý, cũng không phải chỉ đơn thuần là
yêu, mà là đã vượt qua ranh giới cách trở của thời gian và tính mạng.
Trong nội dung của vở kịch, hai người này ở đời trước vốn là một đôi
tình nhân đã chết đi, bởi vì Hách Liên Tú thật sự quá yêu Hoa Tri Ý của
đời trước, nên đời này cũng theo đến, hắn ta mang treo trí nhớ kiếp
trước, sau khi thật vất vả lấy được Hoa Tri Ý, ngay tại lúc vốn cho là
cả đời này của mình kiều thê người yêu ở trong lòng, hẳn là tình yêu đã
viên mãn, thì lại bởi vì sự xuất hiện của Hoa Nguyên Ân, mà cuối cùng
khiến cho tình yêu hai đời của hắn ta đều phải rơi vào kết cục tan thành bọt nước. Nói thật, trong câu chuyện này, Phương Bách Hợp rất thê thảm, nhưng lúc này Bách Hợp nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy Hách Liên Tú
còn thê thảm hơn chính mình nhiều lắm.