Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
“Thần càn rỡ thô lỗ, ở trước mặt Hoàng hậu nương nương thất nghi,
kính xin nương nương thứ tội.” Hách Liên Tú nào nhẫn tâm ngồi nhìn bộ
dáng xấu hổ này của Hoa Tri Ý, vội vàng xin Bách Hợp tha thứ, sau khi
nhận được lời tha thứ rất thoải mái của Bách Hợp, lúc này mới dẫn Hoa
Tri Ý ra khỏi cung điện của Bách Hợp.
“Hoàng hậu nương nương trông thật dễ nói chuyện, cũng không biết là
thật hay giả nữa, nhưng Mạnh má má nói cho ta biết, trong cung này mỗi
người đều diễn kịch, Tú lang, chàng nói ta có nên tin tưởng không?” Hai
người kia đều đã đi xa, giọng nói thiên chân lại mang theo vài phần ngây thơ của Hoa Tri Ý vang lên, sắc mặt đại cung nữ bên người Bách Hợp lập
tức liền trở nên đen kịt, không nhịn được nói: “Thập Lục công chúa này
cũng thật là, trong hoàng cung cái gì nên nói, cái gì không nên nói,
nàng ta không biết sao?”
Bách Hợp không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng nhìn hộ giáp của mình, nở nụ cười.
Hiện tại thẻ đánh bạc của nàng không nhiều lắm, chỉ hy vọng Hách Liên Tú đừng quá ngu xuẩn, nếu như mình có thể hợp tác với hắn ta, nói không chừng hai người mới có khả năng thắng, dù sao hiện tại mình thế đơn lực bạc, tuy Phương thừa tướng yêu thương con gái, nhưng tính cách người
này vô cùng cổ hủ, trừ phi có chứng cứ khiến cho ông ta cũng tin tưởng
Hoa Nguyên Ân bởi vì muốn đoạt được Hoa Tri Ý mà giết cả Phương gia, nếu không ông ta tuyệt đối không dám sinh ra ý niệm tạo phản. Còn Phương
Bách Hợp thì lúc trước lại quá mức nhu nhược, trong tay không có một
chút quyền thế, mặc dù có một đứa con trai là Đại hoàng tử, nhưng làm
cho Phương Bách Hợp cảm thấy bất đắc dĩ vạn phần là đứa con trai này
không hề có tâm tư làm Hoàng đế, trong nội dung vở kịch Phương Bách Hợp
đã vì thế mà tâm lực tiều tụy, nhưng lúc này sau khi Bách Hợp đi vào
trong vở kịch này, thì ngược lại lại cảm thấy Hoa Ích Đô đã không muốn
làm Hoàng đế, vậy bảo vệ hắn ta một mạng cũng không phải việc khó.
Sau khi Hách Liên Tú và Hoa Tri Ý bái kiến Ly phi xong, rốt cuộc
không thể nhịn được nữa, hai người liền quấn lấy nhau ngay trong ngự hoa viên, trùng hợp bị Hoa Nguyên Ân đang tâm phiền ý loạn bắt gặp. Vốn hắn ta đã muốn có được đứa con gái có đôi mắt xanh biếc và khuôn mặt xinh
đẹp tuyệt trần kia, sau khi nhìn thấy thân thể thanh xuân tươi trẻ của
Hoa Tri Ý, hắn ta càng phát hiện mình có một ít ý niệm đặc biệt với Hoa
Tri Ý.
Nửa tháng qua đi, Hách Liên Tú vừa mới thành hôn liền nhận được ý
chỉ: Hoa Nguyên Ân lại phái hắn ta xuất chinh. Nhân lúc Hách Liên Tú
tiến cung thỉnh an, Bách Hợp phái người nghĩ biện pháp nhét một tờ giấy
hẹn vào tay hắn ta. Cũng không biết Hách Liên Tú có thấy hay không,
nhưng hắn ta đều không đến, mà lại lựa chọn trực tiếp sửa soạn hành lý
rồi điểm binh xuất binh vào hai ngày sau. Mà chân trước hắn ta vừa đi,
chân sau Hoa Nguyên Ân liền lấy danh nghĩa tưởng niệm con gái cũng thay
Hách Liên tướng quân bảo hộ thê thất, đón con gái vào cung.
“Nương nương, sau khi công chúa được đón tiến cung, nghe người bên
người Hoàng thượng truyền tin tới, thì đã trực tiếp được đón vào cung
Thanh Hoa.” Đại cung nữ bên người nguyên chủ quỳ ở trước mặt Bách Hợp,
nói lại tin tức mình mới nghe ngóng được cho Bách Hợp nghe, chuyện này
lộ ra cổ quái, ngay cả hạ nhân đều nhìn ra, không biết rốt cuộc Hoa
Nguyên Ân trong vở kịch đã làm thế nào để che giấu được, có khả năng
chỉ là bởi vì mọi người e ngại hắn ta tàn nhẫn vô tình, nên không dám đề cập đến việc này, mỗi người đều giả câm vờ điếc mà thôi. Bách Hợp lạnh
giọng cười cười, nghĩ nghĩ rồi ngoắc tay nói: “Đi lấy bảng sắp xếp bài
thị tẩm ra cho ta, cũng lấy thẻ bài của Ly phi đã làm xong treo lên,
đồng thời mời Ly phi đến cung của ta một lát.”
Lúc này Hoa Nguyên Ân đang một lòng nhào vào con gái, nhưng bản thân
tên này là tình trường lão luyện, tâm tư muốn đoạt được Hoa Tri Ý cũng
không phải chỉ đơn thuần là đạt được thân thể của nàng ta mà thôi, mà
mục đích cuối cùng của hắn ta là sau khi đã cưỡng hiếp chiếm đoạt được
Hoa Tri Ý, cũng sẽ nhận được trái tim của nàng ta, khiến nàng ta cam tâm tình nguyện bỏ rơi người đã yêu hai đời mà ở lại bên cạnh hắn ta. Tâm
nguyện của Phương Bách Hợp là muốn khiến cho Hoa Nguyên Ân thống khổ,
ngoại trừ phải xuống tay trên thân thể của hắn ta, khiến cho hắn ta đau
đớn, mà quan trọng nhất là còn phải khiến cho trái tim của hắn ta đau
khổ, thân thể đau đớn thì Bách Hợp tạm thời có biện pháp, nhưng cái khó
là bắt đầu, mặc dù bản thân nàng là nhất quốc chi mẫu, nhưng không được
sủng ái, vì thế làm việc cũng không thể thuận tiện được, bởi vậy Bách
Hợp chuẩn bị bắt đầu tổn thương trái tim của Hoa Nguyên Ân trước, mà thứ duy nhất được hắn ta để trong lòng, thì chỉ có Hoa Tri Ý.
Mấy ngày liên tiếp, Hoa Nguyên Ân đều qua đêm trong tẩm cung của Hoa
Tri Ý, trong hậu cung cũng không truyền đến tin tức nơi hắn ta qua đêm,
trước đây Hoa Nguyên Ân chưa từng làm ra chuyện như vậy. Hai tháng liên
tiếp không qua đêm ở chỗ cung phi, chuyện này không chỉ các tần phi chấn động, mà ngay cả Thái hậu đã lâu không hỏi sự cũng đều chấn kinh, kêu
Bách Hợp đến hỏi.
Chỉ là Hoàng hậu Bách Hợp này ở trong hậu cung vẫn luôn không có thân phận địa vị gì, Thái hậu hỏi vài câu, thấy nàng cứ không trả lời được,
chỉ đành phải phiền chán ngoắc tay cho nàng trở về, mà trong tẩm cung,
Ly phi đã đợi Bách Hợp từ lâu.
Gần đây Bách Hợp không đi làm chuyện ly gián tình cảm hai cha con của Hoa Nguyên Ân khiến người ghét, mỗi ngày nàng chỉ không ngừng bày thẻ
bài của Ly phi lên hàng đầu tiên, lại phái người truyền tin cho cung của Ly phi rằng: Hoa Nguyên Ân chọn nàng ta thị tẩm. Ly phi vốn tử thủ lãnh cung nhiều năm, cho là cả đời này mình chỉ sẽ nhìn con gái lớn lên, từ
nay về sau không còn tâm tư khác nữa, nhưng gần đây lại bị Bách Hợp trêu chọc khiến cho lại bắt đầu có chút kích động.
“Hoàng hậu nương nương triệu thiếp đến có chuyện gì không ạ?” Gần đây bởi vì con gái được sủng ái, nên Hoa Nguyên Ân xem Ly phi trở thành mẹ
vợ, đối đãi với nàng ta ngược lại tốt hơn trước vài phần, mỗi ngày một
lượng ban thưởng lớn đều chảy vào cung Ly phi, mà Bách Hợp thì mỗi lần
đều loan truyền giúp cho nàng ta một trận, tạo thành toàn bộ hậu cung
đều bị ảo giác cho rằng gần đây Ly phi vô cùng được sủng ái, hơn nữa
chính nàng ta cũng có một loại cảm giác giống như được Hoàng thượng nâng trong lòng bàn tay, bởi vậy một lòng khó tránh khỏi có chút lâng lâng,
tuy đã lâu không
được gặp Hoàng thượng, nhưng bởi vì ban thưởng không
ngừng, Ly phi ngược lại vẫn cho rằng thật ra Hoàng thượng rất yêu nàng
ta.
“Bản cung gọi Ly phi đến, đúng là có chuyện muốn thương lượng.” Bách
Hợp vỗ vỗ tay Ly phi, thấy nàng ta có chút thấp thỏm không yên, khóe
miệng liền cong cong, nhưng lại cầm khăn che lại khóe miệng đang cong
lên: “Ly phi, ngươi thay Hoàng thượng nuôi Thập Lục công chúa, từ trước
đến nay có công, chỉ là trước kia Hoàng thượng chưa từng luận công ban
thưởng, Bản cung cảm thấy, cũng nên đề cập đến việc này với Hoàng
thượng, thăng Ly phi ngươi lên thành Đức Phi, ngươi cảm thấy được
không?” Trong nội dung vở kịch, sau khi Ly phi biết được con gái của
mình trở thành vợ của chồng mình, tuy có đau khổ một thời gian ngắn,
nhưng thiên tính mẹ con lại khiến cho nàng ta rất nhanh đã tha thứ cho
Hoa Tri Ý, cuối cùng cũng chúc phúc cho tình cảm của con gái, Bách Hợp
đã muốn khiến cho Hoa Nguyên Ân cảm thấy khó xử, thì đầu tiên Ly phi này cũng không thể quá lạnh nhạt được.
Vốn nàng ta cũng yêu Hoa Nguyên Ân, nếu không cũng sẽ không đến mức
chịu đựng vất vả sinh ra một đứa con gái, chẳng qua là bởi vì nàng ta ở
trong lãnh cung quá lâu, thế cho nên trái tim yêu mến Hoa Nguyên Ân này
cũng trở nên lạnh, hiện tại Bách Hợp phải làm, chính là kích thích trái
tim tràn đầy tình yêu dành cho Hoa Nguyên Ân này trong lòng Ly phi.
Vốn Ly phi bước vào cung Hoàng hậu còn cảm thấy hơi bất an, nhưng lúc này nghe được lời này của Bách Hợp, trong lòng liền cảm thấy có chút
vui mừng, lại có chút bối rối, vội vàng nói: “Thần thiếp, thần thiếp sợ
hãi.”
“Ly phi không cần lo lắng.” Bách Hợp lại kéo tay của nàng ta, vỗ an
ủi: “Ngươi có công sinh con dưỡng cái, nay Thập Lục công chúa lại gả cho Hách Liên Đại tướng quân, về sau Hoàng thượng sẽ trọng dụng Hách Liên
Đại tướng quân, ngươi ngẫm lại xem, nếu thân phận của ngươi quá thấp, về sau không phải sẽ ảnh hưởng xấu đến công chúa sao? Chuyện này ngươi
cũng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng.”
Nghe được thân phận mình thấp kém sau này có thể sẽ liên lụy con gái, Ly phi do dự một chút, tuy vẫn cảm thấy chuyện này hơi có vẻ cổ quái,
nhưng vẫn bằng lòng.
Cùng ngày, sau khi Bách Hợp tiễn Ly phi về xong liền sai người bẩm
báo cho Hoa Nguyên Ân biết ý định chuẩn bị nâng vị phân cho Ly phi của
mình. Vốn Hoa Nguyên Ân đang chuẩn bị qua một thời gian ngắn nữa liền
tung ra tin tức sẽ phong Hoa Tri Ý là Hoàng quý phi, ai ngờ hắn ta còn
chưa kịp nâng vị phân cho người trong lòng, thì Bách Hợp lại đưa ra ý
định muốn thăng vị cho Ly phi, Ly phi tiến cung đã lâu, hơn nữa nàng ta
lại sinh cho mình một đứa con gái làm cho mình thỏa mãn như thế, hiện
tại Hoa Tri Ý đang nửa muốn nửa không trở thành nữ nhân của mình, Hoa
Nguyên Ân nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta, nên dĩ nhiên cũng không thể đối xử với Ly phi vô tình như trước được, chỉ là Đức phi mà thôi,
chỉ cần không phải làm tổn thương mẹ ruột của cô bé kia, liền phong nàng ta là Đức phi thì thế nào?
Hoa Nguyên Ân nghĩ nghĩ, liền gật đầu đồng ý, vì vậy chuyện hắn ta
chuẩn bị phong Hoàng quý phi cho Hoa Tri Ý, dĩ nhiên đã bị đè lại, nếu
không tuy hắn ta không để ý, nhưng để Hoa Tri Ý và mẹ của nàng ta cùng
phong phi, thì chỉ sợ trong lòng Hoa Tri Ý sẽ không tình nguyện, vừa
nghĩ tới Hoa Tri Ý sẽ khóc, Hoa Nguyên Ân không khỏi cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau.
Hắn ta vừa đồng ý, Bách Hợp liền giống như sợ hắn ta đổi ý vậy, liền
tranh thủ thời gian hạ lệnh xuống, mọi công tác chuẩn bị cho việc nâng
Ly phi lên thành Đức phi rất nhanh liền khua chiêng gõ trống chuẩn bị,
đợi đến lúc sau khi Hoa Nguyên Ân tỉnh táo lại hối hận, thì mọi chuyện
đã không còn khả năng sửa đổi được nữa.
Lại nói, lúc trước Hách Liên Tú bị phái lên chiến trường liền suýt
nữa đã bị chết ngay trên đường xuất chinh, hắn ta cũng không phải người
ngu, huống chi hắn ta là người của hai thế giới, nên tất nhiên rất dễ
dàng đã biết được chính mình bị trúng ám toán của người một nhà. Nhưng
người đầu tiên hắn ta hoài nghi cũng không phải là nhạc phụ Hoa Nguyên
Ân của mình, dù sao đó là cha của thê tử mà hắn ta yêu, cho dù lúc trước Hoa Tri Ý bị Hoa Nguyên Ân bỏ mặc hơn mười năm, nhưng nàng ta thiện
lương cũng không dám hận cha mình, nên hắn ta nào sẽ hoài nghi Hoa
Nguyên Ân trước tiên chứ? Vì xuất chinh ở bên ngoài nên không thể bắt
nội gián được, nhưng đợi đến khi dẫn đại quân hồi kinh, hắn ta mới phát
hiện sự thật là thê tử của chính mình đã mất tích.
Hoa Tri Ý chính là con gái của Thiên tử, không biết là kẻ nào to gan
lớn mật cũng dám bắt đi thê tử của mình ngay tại dưới chân Thiên tử,
dưới mí mắt của Hoàng đế? Đầu tiên, Hách Liên Tú liền tiến cung cầu Hoa
Nguyên Ân giúp đỡ, nhưng sự việc cũng không có kết quả, thẳng đến khi
hắn ta chuẩn bị đến hậu cung cầu kiến Ly phi, thì lại nghe nói lúc này
Ly phi đang ở chỗ Hoàng hậu làm khách, Hách Liên Tú mới nhớ tới chuyện
lúc trước Hoàng hậu từng lén phái người mời hắn ta gặp mặt.
Lúc trước hắn ta chỉ cho là Hoàng hậu nhìn trúng bề ngoài của mình,
cũng sinh ra tâm tư xấu xa giống như những nữ nhân nhàm chán trong cung, bởi vậy liền không để ý đến Hoàng hậu, nhưng lúc này không biết có phải đã tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử hay không, mà Hách Liên Tú lại mượn danh nghĩa muốn bái kiến mẹ vợ, đi tới cung Hoàng hậu.