Vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng từ đó về sau Đại sư tỷ duy nhất của Kiều Bách Hợp là Mạnh Vân Nhi bắt đầu đặc biệt chướng mắt nàng ấy, khắp nơi ức hiếp nàng ấy không nói, lại càng là vào năm Kiều Bách Hợp 14 tuổi, nhân lúc đạo sĩ xuống núi tố pháp sự cho người ta, liền trực tiếp cắt cổ họng Kiều Bách Hợp rồi ném vào trong quan tài cương thi, bị hấp máu khô mà chết.
Mặc dù lá gan Kiều Bách Hợp nhỏ, thế nhưng bị chết không rõ ràng như vậy, nàng ấy cũng không cam lòng, nhất là cuối cùng nàng ấy cũng thi biến theo, hồn phách không thể đầu thai chuyển thế nữa, điều này không khác gì là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất trên thế giới này với Kiều Bách Hợp, nàng ấy không rõ chính mình có chỗ nào đắc tội sư tỷ Mạnh Vân Nhi, nếu sư tỷ đối xử với nàng như vậy, Bách Hợp đi đến nơi này, chủ yếu chính là phải tìm hiểu rõ, vì sao Mạnh Vân Nhi nhằm vào nàng ấy, cũng hại nàng ấy chết thảm.
Nhiệm vụ lần này thoạt nhìn giống như cực kỳ nguy hiểm, nhưng sau khi tiếp thu hết nội dung vở kịch, Bách Hợp đột nhiên phát hiện nguyên chủ vậy mà chỉ có mỗi một cái tâm nguyện như vậy thôi, không khỏi bắt đầu có chút bối rối. Nguyên chủ cũng không có nguyện vọng báo thù đặc biệt mãnh liệt, nhưng nàng ấy muốn tìm hiểu rõ chân tướng, nàng ấy thật sự bị chết không cam lòng, nàng ấy không muốn cứ chết đi như vậy, nàng ấy cũng muốn sống, nhưng trước mắt xem ra, Bách Hợp đều có chút không dám cam đoan chính mình ngủ chung với một cái cương thi, còn ở dưới tình huống máu chảy đầy mặt, cương thi vốn chính là khát máu, nàng có thể sống đến ngày mai hay không, chính mình cũng không dám cam đoan.
“Ai!” Bách Hợp nghĩ đến đây, không nhịn được thở dài, nhưng trong lúc nhất thời đã quên hoàn cảnh của chính mình.
Nàng vừa mới thở dài, cương thi mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu đụng vào quan tài, tiếng đập ‘Đùng đùng’ lại khiến cho da đầu người ta run lên, Bách Hợp cẩn thận từng li từng tí muốn trốn sát vào vách quan tài, thế nhưng chỗ trống trong cái quan tài này có hạn, chính nàng vốn lại bị thương, một phen giày vò trốn cũng không trốn xa được, lại làm cho cả người mình ra một thân mồ hôi lạnh. Không khí trong quan tài lại giảm xuống rất nhiều.
Không thể cứ như vậy được, nếu lại tiếp tục như vậy, cho dù cương thi không hút máu của nàng, thì nàng cũng sẽ bị chết ngạt ở đây. Trên quan tài cũng bị dán bùa, trong thời gian ngắn căn bản không ra được, lúc Bách Hợp tâm loạn như ma, liền nghĩ đến trong Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn có một quyển sách về pháp môn bế khí, bởi vì không phải đặc biệt hữu dụng, cho nên trước kia nàng chưa bao giờ dùng thử, lúc này dưới tình thế cấp bách Bách Hợp cũng không để ý được nhiều như vậy, cố nén đau đớn ở cổ, trong miệng bắt đầu khẽ niệm ra thiên pháp môn đó.
Nhắc tới cũng kỳ quái, cương thi vừa nãy còn mang theo tư thái cuồng bạo nghe thấy tới Bách Hợp hô hấp sẽ kích động, nhưng nghe được tiếng niệm pháp quyết trong miệng Bách Hợp, nó ngược lại dần dần bình tĩnh lại, nghiêng người dựa vào Bách Hợp dịu ngoan lại.
Trong quan tài một người một thi đều im im lặng lặng nằm không có động tác, sau khi Bách Hợp phát hiện niệm chú ngữ này có tác dụng với cương thi, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Trong miệng nàng không dám dừng lại, cứ niệm đi niệm lại. Lúc bắt đầu niệm pháp môn bế khí, cuối cùng thì là mỗi một loại pháp thuật nội công dưỡng thân đều luyện, trong quan tài một mảnh tối ôm, ở cùng một cái cương thi, còn lại là dưới tình huống chính mình bị trọng thương, thật sự là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Bách Hợp không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhìn chằm chằm quan tài đen kịt trên đầu, lúc niệm đến miệng đắng lưỡi khô, trong sơn động ở bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, mới dần dần vang lên tiếng bước chân.
“Sư phụ, hôm đó Kiều Bách Hợp nói chưa thấy Hắc Cương, có lẽ chạy qua bên này rồi.” Một giọng nam khàn khàn đang trong thời kỳ đổi giọng vang lên, sau vài tiếng bước hỗn độn, Bách Hợp chỉ cảm thấy giống như có người vươn tay đặt lên quan tài, trái tim nàng đập thật nhanh, cương thi nằm ở bên cạnh đột nhiên bắt đầu có chút kích động, va vào vách quan tài giống như nổi điên, thẳng đến khi khiến quan tài rung lắc không ngừng.
“Thứ này gần đây bị cái gì kích thích, hình như lực đạo lại lớn một chút.” Giọng nam có chút âm lãnh vang lên, trong giọng nói lộ ra lo lắng: “Có phải các ngươi lại cho nó ăn lung tung gì không?”
“Không có, sư phụ.” Giọng nói ngọt đến muốn ngán của Mạnh Vân Nhi cũng vang lên theo ở bên tai Bách Hợp, nhưng lúc này trong giọng nói của nàng ta không còn hung tàn như lúc Bách Hợp mới tiến vào thế giới này, mà ngược lại mang theo vài phần cung kính: “Chỉ là Kiều Bách Hợp không nghe lời, có khả năng chạy tới bên này rồi.”
“Càn quấy! Thứ này vốn đã hung hãn, ta chỉ dùng bùa chú được tổ tiên truyền thừa mới chế trụ nó ở đây, nơi này vốn chính là vùng đại hung, người này không biết khi còn sống đã từng đắc tội ai bị chôn ở chỗ này, dù không phải là người đại hung, cũng có khả năng thi biến, nhưng một khi dính vào máu người sống thì lại càng có khả năng ngay cả ta cũng không chế trụ nổi nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nam trẻ tuổi tức giận đến nổi quát mắng vài tiếng, bên ngoài không có nửa tiếng nói, hiển nhiên hai người Mạnh Vân Nhi đều không dám lên tiếng, nam nhân trẻ tuổi vươn tay cẩn thận từng li từng tí xé lá bùa ra, vốn là định nhìn vào trong thử, ai ngờ tên cương thi lông lá đen thui này vươn tay đẩy một cái, lực đạo lớn đến suýt nữa đâm thủng một lỗ trên quan tài, Bách Hợp giật mình không tránh khỏi nhìn thấy một tia sáng, một lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào quan tài, khiến cho nàng không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn.
“May mắn, có lẽ nó còn chưa biến đổi!” Nam nhân trẻ tuổi tay mắt lanh lẹ đậy nắp quan tài lại, không chú ý tới Bách Hợp đang nằm trong góc khuất sát vách quan tài, lại dán lá bùa lên lại. Nhưng chỉ một tia sáng này, có lẽ là ngày thường đã quen sinh hoạt trong bóng tối, Bách Hợp liếc mắt liền thấy được hình dạng người đang nằm ở trước mặt mình, dọa nàng sợ đến nỗi trái tim đập nhanh bạt mạng.
Đây là một tên cương thi có dáng người vô cùng khôi ngô, cả người mọc đầy lông, đôi mắt đỏ ao, mặt xanh mét, trên môi có hai cái
ranh nanh mọc lồi ra, hàn quang lập loè, một mái tóc đen bù xù, lông mọc trên người cũng rậm rạp, chính mình lại ở cùng với một con quái vật như vậy không biết bao lâu, Bách Hợp khóc không ra nước mắt, đồng thời, lại không dám kêu lớn tiếng, Mạnh Vân Nhi còn ở bên ngoài, mà chính mình dưới tình huống bị trọng thương lại còn chưa bị cương thi cắn, loại tình huống này cực kỳ quỷ dị, nàng có ngốc cũng biết nếu đạo sĩ trẻ kia biết được điều này, tuyệt đối cũng không có khả năng tha cho nàng.
Có đôi khi so với cương thi hung ác, loài người cũng không thiện lương hơn cương thi chỗ nào.
Quan tài lại bị đậy lại, khi không nhìn thấy tên cương thi không biết đã bị chôn bao nhiêu năm tháng này, Bách Hợp còn không sợ đến như vậy, nhưng sau khi thấy rõ hình dạng của nó thì lại khiến cho nàng cứ nhớ lại liền sợ hãi. Có điều tên cương thi này cũng không tổn thương nàng, mà ngược lại còn xem nàng như bạn cùng phòng, hai người cùng bắt đầu ở cùng hòa thuận. Sau khi trong quan tài có thêm một chút không khí mới mẻ, thì đã đủ để Bách Hợp sống thêm một thời gian ngắn, ngày thường nàng nằm trong quan tài niệm chú ngữ, khẽ niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, ngay từ đầu bụng còn đói lả, nhưng dần dần lại không còn cảm thấy đói nữa.
Ngẫu nhiên nàng có thể cảm giác được có người tiến vào trong ngọn núi này, đụng chạm vào quan tài, có khi đạo sĩ trẻ cũng sẽ đi qua muốn mở quan tài ra. Cứ như vậy, thời gian ngày từng ngày trôi qua, Bách Hợp niệm chú ngữ ngày càng nhiều, vết thương trên cổ nàng trong thời gian ngắn cũng nhanh chóng lành lặn, mà trong cơ thể nàng cũng có thêm một một tia Đạo môn chân lực. Còn tên cương thi lông lá kia thì bắt đầu càng ngày càng thích tới gần nàng, mỗi khi Bách Hợp bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, tên cương thi này liền thích khoác một tay lên người nàng, Đạo môn chân lực thuần khiết mà Bách Hợp luyện ra được trong thân thể, sẽ có một bộ phận nhỏ bị nó hút vào trong thân thể.
Trong bóng tối, một người một thi không biết thời gian, Bách Hợp không phải là lần đầu tiên tu luyện Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, lúc này biết mình đã miễn cưỡng có thể sống mà không cần ăn uống trong vòng mấy tháng, trong lòng mới thở ra một hơi. Nhưng người tu đạo đúng là ăn ít ngũ cốc hoa màu, thế nhưng cứ không ăn gì như thế mãi cũng không được, nàng thầm nghĩ nhân lúc mình còn chưa chết đói, tu tập thêm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn nhiều một chút, để có thể dựa vào bản lĩnh của mình hòa tan lá bùa trên quan tài, đến lúc đó mình thoát khỏi nơi này, mới có thể từ từ giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện.
Thời cơ này cũng không lâu lắm, không biết đã qua bao lâu, tên cương thi bình thường thích đặt một tay lên người nàng vốn lúc bình thường đều yên tĩnh, vậy mà hôm nay Bách Hợp lại cảm giác được nó đặc biệt kích động, thậm chí nó lại bắt đầu cào vào vách quan tài, trong miệng phát ra tiếng ‘Ô Ô’, vách quan tài mà trước đây nó có va chạm cũng không nhúc nhích, đột nhiên vào lúc này chỉ mới rung lắc vài cái rồi liền vang lên tiếng ‘Rầm rầm’, cái nắp bị lật lên, chớp mắt liền rơi xuống đất!
Bách Hợp ngẩn ngơ, tên cương thi kia đã linh hoạt nhảy dựng lên, không còn thần sắc đờ đẫn như lần đầu Bách Hợp bắt gặp nữa, mà ngược lại trong ánh mắt đã có thêm vài phần linh khí, nó mặc một bộ quần áo liệm dài màu trắng, tóc đen đã dài gần tới thắt lưng, trên gương mặt xám xanh có hai cái ranh nanh lồi ra trông thật chướng mắt. Sau khi nó dừng một chút, lại duỗi tay vào quan tài ôm Bách Hợp ra, chỉ là nó vừa khẽ duỗi tay, mười đầu móng tay lóe ra hàn quang trên đôi bàn tay đen thui đó liền có khả năng sẽ cắt đứt thân thể Bách Hợp, trong miệng nó kêu ‘Ô Ô’, nhảy hai vòng tại chỗ, trên mặt lộ ra thần sắc nhân tính hóa, cuối cùng ngay tại lúc Bách Hợp còn chưa phản ứng kịp, nó đã dùng một tay gánh quan tài lên vai, nhanh chóng nhảy ra khỏi sơn động.
Sau khi đi vào cái thế giới này, Bách Hợp liền không còn được nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa, lúc này đúng là buổi tối, lúc ánh trăng bên ngoài rọi vào quan tài, không chỉ tên cương thi lông lá kia có chút kích động hét lên một tiếng, mà ngay cả Bách Hợp cũng cảm giác được một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời chảy khắp toàn thân mình, một ít âm khí bị lây dính trong cơ thể của nàng bởi vì ở trong quan tài lâu ở dưới ánh trăng dễ chịu tinh thuần rất nhanh bị xua tan hơn phân nửa, cảm giác được trong thân thể đã có chút khí lực, Bách Hợp run run lần đầu tiên giãy dụa ngồi dậy. Tên cương thi vừa nãy còn đứng yên tĩnh trên đỉnh núi nhắm mắt tắm trăng vừa nhìn thấy Bách Hợp cử động, ánh mắt lộ ra hung quang, một tay cầm lấy quan tài, một tay chỉ vào Bách Hợp, “Ô ô a a ô ô, a a…”
“…” Bách Hợp đờ đẫn nhìn xem nó nửa ngày, thấy nó càng ngày càng sốt ruột, nhưng căn bản cũng không rõ nó có ý gì.
Hai người tốt xấu cũng ở chung lâu như vậy, chính mình ở trong phòng của nó, người ta còn chưa từng tổn thương mình, lúc này tuy Bách Hợp cũng sợ bộ dáng khủng khiếp này của nó, nhưng lại nhìn ra nó cũng không định hút máu mình, nàng do dự một chút, chính lúc định tranh thủ thời cơ chuồn đi, thì tên cương thi đang đứng thẳng lại đột nhiên ngã xuống.