Bách Hợp cũng không biết mình đi bao lâu, nàng chỉ cảm thấy cái cầu thang vốn cũng không dài trước mặt mình lúc này như không có điểm cuối vậy, cứ uốn lượn thẳng lên. Mà Hạ Thiên Băng ở bên kia đã không còn trấn định như nàng nữa, tuy tâm tính của Hạ Thiên Băng cứng cỏi nhưng đến cùng lúc này thực lực của nàng ta còn chưa tương xứng với bản thân, bởi vậy đi được 500 bước đã sắp đến cực hạn của nàng ta, hơn nữa uy áp sinh ra bốn phía, khiến cho nàng ta đi một bước đều cảm thấy như nặng ngàn cân, nàng ta thở hổn hển, trên trán mồ hôi như mưa.
Đệ tử ngoại môn vốn phụ trách lần khảo hạch này trong Vô Cực tông đã báo cáo tình huống như vậy vào khu nội môn, hạt giống tốt có thể có tâm tính như vậy, lúc này mấy trưởng lão Kim Đan kỳ trong nội môn đều bị kinh động, người người đều đi ra xem.
Tất cả tình huống này, Bách Hợp đều không biết, nàng chỉ nhìn con đường không có điểm cuối ở trước mặt, không ngừng đi tiếp.
Hạ Thiên Băng dừng lại ở bậc thang thứ 800, vốn theo lý mà nói, thành tích này đã là rất tốt rồi, cho dù là trong Vô Cực tông, thì sợ rằng cũng chỉ có đệ tử Diệp Vị Ương mà chưởng môn thu nhận vào mấy năm trước mới có được thành tích như vậy, nhưng vận khí nàng ta lại không tốt, gặp phải một Bách Hợp có ý chí kiên cường hơn nàng ta, lại luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần một năm, vì thế sau khi nàng ta đi ra, vốn trong lòng đang tự đắc, nhưng sau khi nghe nói có người vẫn còn ở trong trận pháp cầu thang chưa ra, mà đích tỷ phế vật được xưng là thiên tài song linh căn Băng Lôi của mình còn chưa ra, thì trên mặt nàng ta không khống chế nổi mà hiện lên vài phần kinh ngạc.
Bách Hợp cũng không đếm chính mình đã đi được bao nhiêu bước, nhưng vào lúc nàng đang đau khổ chèo chống, thì màn sương mù dày đặc đang bao phủ trước mặt mình đột nhiên tản ra. Lúc này bộ dáng nàng hết sức chật vật, tóc dính mồ hôi dán vào mặt, quần áo trên người cũng trông nhăn nheo. Khoảng mười bước trước mặt đã có thể nhìn thấy cửa chính của Vô Cực tông vốn mờ ảo trong làn sương mù dày đặc, lúc này sắc trời hơi âm u, trên bầu trời giống như có thể nghe được tiếng sấm rền vang, một lão nhân áo xanh tóc bạc trắng dáng người gầy gò đang đứng chắp tay sau lưng ở phía trước, thân ảnh giống như tùng xanh cổ thụ.
“Con được nhận vào Vô Ngã Phong.” Lúc Bách Hợp đang mang theo hai cái chân đã tê cứng vội vàng bước lên bậc thang, thì lão nhân có dáng người thon gầy đó quay đầu lại, dung mạo góc cạnh sắc bén, mang theo vài phần hàn ý khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Ông ấy vừa thốt ra lời này, thấn sắc của mấy người đang đứng sau ông ấy đều là cười khổ. Bách Hợp lật đi lật lại nội dung vở kịch cũng không nhớ ra được rốt cuộc lão nhân này là ai, nhưng Vô Ngã Phong trong Vô Cực tông lại có địa vị cực kỳ cao thượng cũng là một nơi thoát tục. Vô Cực tông tổng cộng chia làm bảy đại tông, mỗi một Phong đều có chân nhân chưởng tòa, thực lực khoảng trên dưới Nguyên Anh, Thất Phong cộng lại mới thật sự là Vô Cực đại tông, mà chủ Thất Phong này cũng nhậm chức trưởng lão trong môn.
Trong Vô Cực tông, một khi đạt đến Nguyên Anh kỳ liền tự động thăng nhiệm trưởng lão, đây là luật bất thành văn trong các đại môn phái tu chân. Mà hết lần này tới lần khác Vô Ngã Phong là một nhánh đặc biệt nhất trong Vô Cực tông, trong nội dung vở kịch, khi Hạ Bách Hợp bái nhập một Phong trong đó từng vô tình nghe người khác nói đến Vô Cực tông còn có một Vô Ngã Phong, chân nhân chưởng Phong là vị Thái thượng trưởng lão duy nhất lánh đời đã lâu trong môn, thực lực đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, cũng chính bởi vì có một lão tổ tông tồn tại như vậy, cho nên Vô Cực tông mới là môn phái lớn nhất trên đại lục này, sở dĩ vị Thái thượng trưởng lão này chưa lên tới Hợp Thể kỳ, nghe nói chỉ là bởi vì thủ hộ Vô Cực tông, chờ đợi Vô Cực tông đã có thực lực có thể tự vệ mới có thể phi thăng.
Bởi vì thân phận của vị Thái thượng trưởng lão này thật sự quá đặc biệt, cũng không biết rốt cuộc ngài ấy đã sống đến bao nhiêu tuổi, cho nên mấy đời chưởng giáo chân nhân trước của Vô Cực tông liền đặc biết thiết lập Vô Ngã Phong cho ngài ấy, trên danh nghĩa tự thành một phái, nhưng kỳ thật rất nhiều đệ tử dưới môn hạ Vô Cực tông đã qua vạn năm liền ngay cả tư cách nghe nói đến Vô Ngã Phong cũng không có, càng đừng nói đến có ai có thể bái nhập Vô Ngã Phong.
“Thỉnh sư thúc tới khảo thí linh căn.” Lão giả áo đen đứng cạnh nghe vậy, không khỏi cười khổ hai tiếng, nhìn Bách Hợp, ra hiệu cho Bách Hợp đi qua, vị lão giả áo đen này chính là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực tông trong nội dung vở kịch, lúc này vậy mà gọi mình là sư thúc, Bách Hợp có chút buồn cười, nhưng vẫn nói một tiếng ‘Vâng’, rồi đặt tay mình lên linh thạch khảo thí.
Linh thạch bên trên sáng lên màu tím và màu xanh da trời, màu xanh da trời đại biểu cho linh căn hệ Băng, màu tím thì đại biểu cho hệ Lôi, mấy ngàn năm qua Vô Cực tông cũng rất ít thu được đệ tử song linh căn, nhưng lúc này không đợi thần sắc mừng rỡ như điên hiện lên trên mặt mọi người, lão giả áo xanh kia đã run tay áo lên, một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim vốn dài khoảng một tấc liền gặp gió hóa thành một thanh trường kiếm dài như một con thuyền nhỏ, ông ấy nhảy lên trước, tay áo lại cuốn lên, Bách Hợp liền không tự chủ bị bắt đứng lên trên, không đợi nàng đứng vững, lão giả đã trực tiếp dẫm lên phi kiếm chui vào đám mây.
“…” Để lại một đám người đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mỗi người cắn môi, rất sợ chính mình không nhịn được kinh hô.
“Cung tiễn sư thúc tổ.” Chưởng giáo chân nhân bất đắc dĩ dẫn chưởng tòa Thất Phong, bái lạy.
Lúc này Bách Hợp đang dẫm trên phi kiếm, hơi chờ mong lại lo lắng, tuy nói trong nội dung vở kịch nàng biết rõ người tu chân bình thường đều có pháp bảo phi hành của riêng mình, nhưng nàng vẫn là lần đầu tiên dẫm trên thứ này, trong lòng theo bản năng còn hơi sợ hãi, nhất là lúc trường kiếm phá không xẹt qua, trường kiếm dưới chân bản thân không biết được làm từ chất liệu gì, hàn khí chui vào lòng bàn chân, cộng thêm gió lớn chém mạnh xung quanh, tuy nói lão giả đứng trước mặt đã giúp nàng cản lại một nửa, nhưng chắc là do thời tiết hôm nay không tốt,
Bách Hợp còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy tia sét chớp lên, thật giống như sắp sét đánh đổ mưa, trong thời tiết âm u lúc gió thổi vào mặt nàng, vẫn như dao găm cắt vào thịt vậy.
Trong nội dung vở kịch vốn Hạ Bách Hợp phải bái nhập dưới tòa Phong Lăng sư thái cũng có linh căn hệ Băng, cũng có sở trường sử dụng pháp thuật hệ Băng, Vô Ngã Phong, có lẽ nàng ấy chỉ nghe nói mà thôi, không nghĩ tới chính mình lại thật sự bái nhập vào ngọn núi trong truyền thuyết này. Lúc Bách Hợp vẫn còn kích động, lão giả đã vươn một tay nắm cổ áo nàng, thanh trường kiếm vốn chở hai người ở dưới chân rất có linh tính bay vào trong tay ông ấy, ông ấy tự tay giơ lên, một cỗ kiếm khí bàng bạc tốc lên, giống như muốn chém bầu trời này ra một cái lổ vậy. Ông ấy mang theo Bách Hợp đã cứng ngắc tiến vào trong cái lỗ vừa mới bổ ra, sau khi thân ảnh biến mất, sấm rền vốn đang tụ tập trên bầu trời dần dần tan đi.
Vừa nãy Bách Hợp còn bị gió thổi không mở được mắt, lúc này gió mạnh bốn phía liền chợt trở nên nhẹ nhàng, lúc này nàng mới mở mắt ra, bốn phía giống như là một thế giới khác vậy, trước kia nhìn từ ngoài nàng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư vô lờ mờ, lúc này lại là một mảnh xanh tươi, một ngọn núi hùng vĩ đứng trước mặt nàng, đỉnh núi trốn trong đám nây, cảnh sắc thật giống như một bức tranh sơn thủy.
“Con rất tốt, không cầu xin khoan dung. Lão phu không thể xuất hiện ở bên ngoài lâu, sẽ dễ dẫn đến Thiên Lôi kiếp.” Lão nhân vươn tay đặt tiểu cô nương đã mềm nhũn thành một nắm xuống đất, trường kiếm trong tay rất nhanh hóa thành nhỏ như một cây kim quay về trong tay áo ông ấy: “Trận pháp này, về sau con muốn đi ra ngoài, phải đạt tới cảnh giới Kim Đan kỳ, trước đó, con chỉ có thể ở trong Vô Ngã Phong.”
Ông ấy nói xong lời này, nhìn Bách Hợp: “Vi sư ở trên đỉnh núi chờ con, hy vọng con đừng tới quá chậm.”
Bách Hợp vẫn còn vươn tay vuốt mái tóc dài đã rối tung của mình, nghe được lời này của lão giả, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên trong lòng nàng, liền nhìn thấy lão nhân trực tiếp bay lên trời, sau mấy cái chợt lóe, thân ảnh như hóa thành một chấm đen biến mất tại chân trời.
“…” Lúc này cả người nàng vừa mệt mỏi lại vừa vô lực, mà quan trong nhất chính là, cái trận sấm rền giớ bão lúc nãy kia khiến cho nàng ăn thiệt thòi không nhỏ, bây giờ đều cảm thấy gân mạch trong cơ thể đã hỗn loạn. Vất vả leo núi thật lâu, lúc này còn phải leo, Bách Hợp không nhịn được cúi đầu cào đất. Nàng nắm chặt hai cây cỏ, nhìn dịch xanh của cỏ trào ra khỏi lòng bàn tay mình. Bốn phía yên tĩnh đến chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, Bách Hợp buồn bực đến muốn phun ra máu, ngồi nghỉ ngơi một lát, nghĩ đến lời nói của lão nhân lúc nãy, thần sắc dần dần trở nên kiên định.
Lão giả đã từng nói, trận pháp này dựa theo thực lực bây giờ của mình là không ra được, đã không ra được, vậy liền tương đương đường lui của mình đã bị cắt đứt, chỉ cần đi lên phía trước, nếu không ra được, cũng không đi đến đỉnh núi được, có thể nghĩ kết cục chờ đợi mình có khả năng là vĩnh viễn dừng lại dưới chân núi, hoặc là chết!
Không phải là leo núi thôi sao? Nhiệm vụ của nàng tuyệt đối không thể thất bại, nàng phải giúp Hạ Bách Hợp hoàn thành tâm nguyện, sau đó vượt xa Hạ Thiên Băng, muốn đấu thắng một người có không gian cũng có y thuật thậm chí có nghị lực như vậy, nếu vừa gặp phải một ‘Nan đề nho nhỏ’ như trước mặt liền lùi bước, như vậy nhiệm vụ lần này của nàng nghĩ đến sẽ liền thất bại.
Lý Duyên Tỷ cũng không có trong Không gian, có lẽ trước đây quá ỷ vào anh ấy, một khi có chuyện gì Bách Hợp liền theo bản năng muốn gọi anh ấy, lúc này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, tất cả chỉ dựa vào chính mình, Bách Hợp không khỏi đứng lên, bắt đầu luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần ngay tại chỗ. Không biết có phải linh khí ở đây sung túc hay không, mà luyện xong một bộ thuật Luyện Thể Tinh Thần, pháp lực vốn đã tiêu hao hết trong cơ thể nàng rất nhanh đã được bổ sung hơn phân nửa, Bách Hợp nghỉ ngơi hồi phục một lát, lúc này mới chuẩn bị bắt đầu tìm đường lên núi.
Tóc nàng do bị lão giả mang đến, nên lúc này cũng đã biến thành một khối cứng ngắc, trong lòng Bách Hợp bực bội, tay dứt khoát vận lực, cắt phăng mái tóc dài vốn có của Hạ Bách Hợp, chỉ chừa khoảng nửa ngón tay, nàng mới vuốt vuốt tóc, nhắm chuẩn phương hướng sau đó đi đến chân núi.
Ngọn núi này có chút cổ quái, có chút tương tự với cầu thang sơn môn khảo nghiệm chiêu đồ bên ngoài Vô Cực tông, nhưng lại khó hơn cầu thang kia rất nhiều, cứ mỗi lần đi một bước nếu Bách Hợp không vận pháp lực, như vậy chờ đợi nàng chính là cảm giác thân thể của mình giống như sắp bị đè chết, dường như có một lực ép đang đè lên hai vai của nàng, khiến có nàng cảm thấy mình như đang khiêng một ngọn núi lớn đi về phía trước vậy, làm cho nàng không thở nổi.
Cứ thế pháp lực liền càng tiêu hao nhiều hơn, vốn pháp lực của Bách Hợp đã vô cùng ít, còn phải chống lại loại áp lực này, bởi vậy hầu như cứ mỗi đi pháp lực trong cơ thể cũng liền bị rút sạch hơn phân nửa, vì vậy lại càng gia tăng độ khó hơn, ngọn núi này cao không thấy đỉnh, có thể tưởng tượng đợi đến lúc nàng lên đến đỉnh núi, phải là khó khăn bực nào.