“Đồ bảo mệnh an thần (trấn hồn) tiện tay làm ra tặng thê tử của ta.” Ngọc bội một lần nữa rơi xuống tay Lý Duyên Tỷ, bên khóe miệng hắn lộ ra ý cười nhạt có chút không kiên nhẫn, bàn tay nắm chặt lại, ngọc bội trong tay phát ra tiếng thét thảm thiết:
“Đã bị kẻ khác đeo qua, đương nhiên không xứng để nàng dùng tiếp.” Một luồng kim quang từ lòng bàn tay hắn nứt ra, nguyên bản Tiêu Diễm đang đứng đột nhiên rên khẽ một tiếng, lồng ngực giống như bị búa ngàn cân đè ép, hắn há miệng ‘ọe’ một tiếng phun ra máu tươi, sắc mặt thoáng chốc suy sụp. Khi Lý Duyên Tỷ mở tay ra một lần nữa, lòng bàn tay trắng nõn chỉnh chu, một chút cặn ngọc bội cũng không thấy, hóa thành linh lực tản đi khắp nơi, cỗ linh lực kia có vài phần giống với bảo vật trấn phái của Tử Dương Tông, không biết làm sao, tông chủ Tử Dương Tông theo bản năng trợn to mắt nhìn Lý Duyên Tỷ.
Lúc này Tiêu Diễm giống như bị trọng thương, Hạ Hậu Thấm Nhi kinh hô một tiếng, thân thể Tiêu Diễm bắt đầu tê liệt mềm oặt ngã xuống người nàng ta. Trong lòng đám người gia tộc Hạ Hậu đều là giận mà không dám nói gì, ngọc bội xuất hiện đã chứng thực hiềm nghi lúc đầu, Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi quả thực đã lừa ngọc bội của Bách Hợp. Càng quan trọng hơn là, lúc này trong miệng Lý Duyên Tỷ luôn nói kia là đồ tặng thê tử, liền giống như hai người Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi không biết liêm sỉ trộm đi tín vật đính ước của người khác, điều này không thể nghi ngờ khiến cho mặt mũi đám người gia tộc Hạ Hậu mất sạch.
Đúng vào lúc đang yên tĩnh này, bên ngoài bất thình lình truyền tới một tiếng ‘rầm’.
Trong điện đột nhiên truyền tới một trận chấn động, đồ vật bàn ghế xung quanh bắt đầu nghiêng lệch lung lay, tông chủ Tử Dương Tông quát một tiếng khiến cho mọi người ổn định lại, bên ngoài có đệ tử lo lắng gào thét: “Tông chủ, có người xông vào!” Sau đó, vài tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên.
Trên mặt đất trong đại điện bắt đầu bốc lên từng trận khói nhẹ, lòng bàn chân của mọi người đều cảm thấy nóng lên một cách khó hiểu, cỗ hỏa nhiệt kia bắt đầu nhanh chóng lan tràn, áo bào phía dưới chân mọi người bắt đầu bốc cháy, thậm chí bàn ghế bằng linh mộc trên đại điện vào lúc này cũng bắt đầu bốc lên khói xanh.
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Sắc mặt tông chủ Tử Dương Tông đại biến, theo bản năng bắt đầu vận khí vọt lên, mọi người cũng học theo dáng vẻ của hắn mà bay lên, Hạ Hậu tam thúc khi nãy sắc mặt còn khó coi đột nhiên gào to:
“Là người của Huyết Sát tới!”
Đám người Huyết Sát trước khi giết người diệt khẩu luôn thích dùng pháp thuật kỳ quái này, đem mặt đất tông môn của người ta, đến ngay cả những người bình thường, đồng loạt thiêu cháy đến chết. Nếu như có người trong lúc hoảng loạn muốn ngự kiếm bay lên, vậy thì ở trên không nhất định có người Huyết Sát mai phục, giết chết những người này.
Gia tộc Hạ Hậu từng có vài lần giao tranh với Huyết Sát, lại thêm Hạ Hậu tam thúc có mấy lần cùng đôi phu thê Hạ Hậu Thấm Nhi và Tiêu Diễm gặp phải đám người Huyết Sát này, hơn nữa nhiều lần suýt nữa bị bọn chúng giết chết, nên vô cùng quen thuộc thủ pháp của bọn chúng. Đương nhiên lúc này một mực hét lên: “Tử Dương Tông có gian tế của Huyết Sát!”
“Một đám nói láo.” Tông chủ Tử Dương Tông nghe thấy lời này suýt chút nữa nhịn không được muốn trở mặt. Thanh danh của Tử Dương Tông trong tu chân giới tuy không nhỏ, nhưng lúc thu nhận đệ tử lại quý ở tinh anh mà không phải ở số lượng, chính vì thế chúng đệ tử trong Tử Dương Tông đều có lai lịch rõ ràng, xuất thân trong sạch hơn nữa cũng đều là những nhân vật có linh căn. Mặc dù nhân số không bì được với vài tông môn, nhưng thực lực tổng thể lại mạnh mẽ, người trong Tử Dương Tông lại quen bao che huyết điểm, nghe thấy Hạ Hậu tam thúc nói Tử Dương Tông có gian tế, nhất thời từng người đều trừng mắt nhìn người gia tộc Hạ Hậu.
“Nếu như không phải gian tế, quý phái có đại trận thủ hộ tông môn, vậy người Huyết Sát làm sao có thể lăn vào được?” Hạ Hậu Thấm Nhi cắn chặt răng, bản thân nàng ta thực lực không mạnh, người gia tộc Hạ Hậu đa phần đều dựa vào y thuật hoặc bói toán mà nhập đạo, chung quy thực lực cũng không thâm hậu. Lại thêm trong lòng nàng ta còn đang ôm một đứa bé trai, đương nhiên càng lộ rõ vẻ yếu thế. Về phần Tiêu Diễm bên cạnh lúc này khóe miệng chảy máu, khi nãy vào giây phút Lý Duyên Tỷ bóp nát ngọc bội kia, khí thế toàn thân Tiêu Diễm thoáng chốc suy sụp, giống như đã bị trọng thương, cũng cần dựa vào Hạ Hậu Thấm Nhi kéo lên, bản thân nàng ta bay lên vốn đã miễn cưỡng, nếu như không phải Hạ Hậu tam thúc còn đang giúp đỡ nàng ta, lúc này chỉ e nàng ta sớm đã không gắng gượng được mà té xuống.
Trong điện giờ đây đã bắt đầu dấy lên những ngọn lửa nho nhỏ, thế lửa lại dần có khuynh hướng tăng mạnh, ngọn lửa đỏ tươi giống như nhiễm lên tiên huyết, quấn lấy cột nhà bắt đầu leo lên, nhìn thấy đại điện truyền thừa gần mấy trăm ngàn năm lúc này bị ngọn lửa che phủ, trong lòng mọi người của Tử Dương Tông tức giận không chỗ phát tiết, rất nhiều người bắt đầu phóng ra pháp thuật dẫn nước tới dập lửa, nhưng hiện tại bên ngoài ánh lửa ngút trời, hơn nữa thế lửa càng thiêu càng lớn, đám lửa này là do pháp thuật thúc đẩy, trong đó bao hàm một lượng lớn hỏa linh khí, nước bình thường căn bản không thể dập tắt.
Mọi người đang muốn phá không bay lên, đỉnh điện lập tức giống như bị người ta đánh bay, giữa không trung đột nhiên truyền tới một trận tiếng cười không rõ là nam hay nữ:
“Hahaha, cuối cùng cũng vào được Tử Dương Tông! Làm tốt lắm, Lang Nha!”
Tử Dương chân nhân nghe thấy lời này, mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời, đứa bé trai vốn được Hạ Hậu Thấm Nhi ôm trong lòng đột nhiên lại giống như tia chớp hướng về phía Bách Hợp, trong tay còn cầm một chuỗi châm bích lục, lóe lên hàn quang.
Bách Hợp nghĩ cũng không thèm nghĩ liền một chân đá cái chân bàn đang bốc cháy về phía hắn, khi ngọn lửa kia rơi xuống xiêm y của Bách Hợp, trên người cô lại hiện ra kim quang nhàn nhạt, ngọn lửa liền bị dập tắt. Đứa bé kia va phải chiếc bàn liền rên khẽ một tiếng, nhanh chóng vọt lên trên không trung đứng cùng một chỗ với một người có vóc dáng to lớn, đội mặt nạ đầu sói không biết xuất hiện từ lúc nào, sau đó mới cười hihi với Hạ Hậu Thấm Nhi.
“Huyết Sát?” Hạ Hậu tam thúc bị dọa cho hoảng sợ, sau lưng hai người kia liên tiếp xuất hiện thêm mấy người đội mặt nạ đầu sói, từng người từng người nhìn xuống phía dưới cười hihihaha.
“Tử Dương Tông bá chiếm tu chân giới quá lâu rồi, đến nay chỉ cần loại trừ Tử Dương Tông, lại đoạt lấy Tử Dương kiếm, về sau liền thuận buồm xuôi gió!” Giọng nói của tên cầm đầu dường như bởi vì xuyên thấu qua mặt nạ nên lúc nghe có chút không rõ ràng.
Lúc trước nhìn thấy đứa bé trai kia, trong lòng Bách Hợp đã sinh ra dự cảm không tốt. Hiện tại nhìn thấy nó ám toán mình không được, lại đứng về phía Huyết Sát bên kia, cô hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Hạ Hậu Thấm Nhi lớn tiếng nói:
“Hạ Hậu Thấm Nhi, ngươi có ý gì? Mấy năm trước không giết được ta, hiện tại lại mang người Huyết Sát tới đây ám toán ta sao? Gia tộc Hạ Hậu các ngươi có phải sớm đã gia nhập Huyết Sát, cố ý mang người vào Tử Dương Tông, một mặt làm như hợp tác với chúng ta, một mặt lại nội ứng ngoại hợp?”
Nghe thấy vậy, đám người gia tộc Hạ Hậu đều sợ ngây người, sắc mặt từng người vừa kinh hoảng vừa khó coi. Hạ Hậu tam thúc theo bản năng muốn phản bác, nhưng đứa bé khi nãy do bọn hắn mang vào lại là sự thật không thể chối cãi, hắn nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi một cái, sắc mặt thiết thanh nói không lên lời. Đại hán thân thể cường tráng, đội mặt nạ đầu sói kia lại cười ‘khằng khặc’: “May mà có Lang Nha tiến vào giúp sức, bằng không đại trận này của Tử Dương Tông thật đúng là khó mà phá vỡ!”
“Chuyện đến nước này, ta muốn Hạ Hậu gia cho ta một câu trả lời thỏa đáng!” Tông chủ Tử Dương Tông lạnh lùng nhìn người gia tộc Hạ Hậu, giọng căm hận nói: “Đóng đại trận lại trước đã!”
Hạ Hậu tam thúc nhắm lại hai mắt, bên khóe miệng lộ ra tia cười khổ. Đến lúc này mình có thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội. Người của Tử Dương Tông ở phía bên kia đã nhanh chóng tập kết lại với nhau, mấy vị trưởng lão hợp thành một nhóm nhỏ, Huyết Sát vẫn luôn một đường thuận lợi giết người lại giống như lần đầu gặp phải đối thủ, hai bên giằng co không ngừng nghỉ.
Tử Dương Tông đã đóng đại trận hộ tông lại, dù cho Hạ Hậu gia muốn nhân cơ hội này chạy ra cũng chạy không thoát. Lưu lại đối mặt với Huyết Sát chính là chết, nếu như đứng về phía Tử Dương Tông, nói không chừng vẫn còn vớt vát được một cơ hội để giải thích. Nghĩ như vậy, Hạ Hậu tam thúc không chút do dự liền quyết định đứng bên phía Tử Dương Tông có một nhóm trưởng lão pháp lực cao cường lại phối hợp ăn ý, đương nhiên không dễ bị người khác tìm ra sơ hở. Nhưng đám nghiệt chúng Huyết Sát vô cùng nhiều, hơn nữa không biết đám người Huyết Sát luyện tà môn công pháp gì mà từng người đều pháp lực cao cường, lại thêm người của Tử Dương Tông lúc trước trúng phải ám toán, lúc này đã có rất nhiều đệ tử bị thương hoặc tử vong. Đặc biệt là một số đệ tử đột nhiên trải qua nghiệt hỏa thiêu cháy mà hoảng loạn bay lên không trung đều bị đám ma tu mai phục bắt giết.
“Chân nhân, tình hình đã đến nước này, không bằng xin chân nhân xuất Tử Dương kiếm, giao cho Tiêu Diễm, để hắn đuổi đám ma tu này đi trước…” Hạ Hậu tam thúc đến lúc này vẫn còn muốn lấy công chuộc tội, Lý Duyên Tỷ đứng bên cạnh Bách Hợp đột nhiên khẽ đẩy Bách Hợp ra, một cỗ lực đạo nhu hòa đưa cô đến chỗ Tử Dương chân nhân ở bên này: “Giao Tử Dương kiếm cho nàng!”
Trong lời nói mang theo vài phần cường thế không cho phép người khác hoài nghi. Tông chủ Tử Dương Tông theo bản năng nhìn Lý Duyên Tỷ một cái, đột nhiên cắn răng, miệng niệm một hồi chú ngữ, một cây kiếm nhỏ trong suốt từ đỉnh đầu hắn chầm chậm chồi lên, mỗi đời chưởng môn của Tử Dương Kiếm Tông đều là đỉnh lô thủ kiếm, chưởng môn sẽ giữ bảo vật trấn tông này ở trong cơ thể, truyền từ đời này qua đời khác, lúc này Tử Dương Kiếm xuất thế, một cỗ quang thải chói mắt từ trên người tông chủ Tử Dương Tông nhanh chóng tràn ra.
Trong đôi mắt dưới lớp mặt nạ đầu sói của thủ lĩnh Huyết Sát thoáng chốc lộ ra vài phần mừng rỡ, vung tay hô lớn:
“Cướp đoạt Tử Dương Kiếm!”
Hạ Hậu tam thúc trừng mắt nhìn Bách Hợp, hắn không dám đi tìm Lý Duyên Tỷ gây phiền toái, bởi vì trong lòng hắn vô ý thức hơi kiêng kị Lý Duyên Tỷ, nhưng trong thâm tâm hắn lại có chút xem thường Bách Hợp, suy cho cùng Bách Hợp ngày đó coi như được Lý Duyên Tỷ cứu mạng lại bái làm môn hạ của Tử Dương Tông, trong vòng mấy năm từ một người phàm chưa từng tu đạo, cho dù là có thiên tư trác tuyệt thì có thể luyện ra trò trống gì? Càng huống chi Tử Dương Kiếm há lại thích hợp đưa cho một nữ nhân vừa mới bước vào tu chân giới chưa được mấy ngày chơi đùa? Tử Dương Tông cũng quá làm trò, thà đưa cho Bách Hợp cũng không chịu để Tiêu Diễm cứu vớt muôn dân!
Thanh kiếm nhỏ chui ra từ đỉnh đầu tông chủ Tử Dương Tông, lượn quanh trên bầu trời vài vòng, phát ra từng trận tiếng vang trong vắt, cuối cùng bay về hướng Bách Hợp, tầm vóc của nó càng lúc càng lớn, vừa vào tay lại nhẹ bẫng, Bách Hợp cầm kiếm trong tay, phảng phất giống như có cảm giác đã tìm thấy thứ vốn hẳn thuộc về mình, một bóng người đeo mặt nạ nanh sói nhào tới, trường kiếm trong tay Bách Hợp ngăn lại, quang mang trên kiếm giống như đặc biệt khắc chế đám tà tu này, bóng người kia nhanh chóng lùi trở về.
Thứ mà cô luyện tập ở trong Tử Dương Kiếm tông chính là đạo kiếm tu, thanh kiếm này dùng vô cùng thuận tay, Bách Hợp nghĩ cũng không cần nghĩ bắt đầu niệm pháp quyết ngự kiếm, trường kiếm bay trên không trung, mỗi đường nó đi qua đều mang theo một chuỗi huyết hoa. Khẩu quyết này là pháp thuật ngự kiếm mà Lý Duyên Tỷ dạy cho cô, ngày thường cũng không thấy hiệu quả rõ ràng như vậy, nhưng lúc này dùng đến lại hiệu quả đến kinh ngạc. Tuy một chiêu xuất ra khiến pháp lực trong người mất đi hơn phân nửa, nhưng thật ra Tử Dương Kiếm ở trên không lại giẫm đạp lên khoảng mười mấy người mang mặt na nanh sói đang phi kiếm, hiện tại lại có ba người bị kiếm chặt đứt eo, máu vương đầy đất, lập tức liền tắt thở.
“Không thể nào!” Hạ Hậu Thấm Nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, miệng vô ý thức kêu lên, trong vòng 5 năm Tiêu Diễm đã được xưng là người đứng đầu thế hệ mới trong tu chân giới, đến nay đã đạt được nửa bước gần đến Kim Đan, Nhiếp Bách Hợp ngày trước chỉ là một phàm nhân bình thường, nhưng hiện tại thực lực đã đạt đến Kim Đan, không chỉ Hạ Hậu Thấm Nhi, đến ngay cả Tiêu Diễm cũng trừng to hai mắt, ho khan mấy tiếng.
Đám người Huyết Sát cũng không nhiều, ước chừng khoảng mười mấy người, lần này để diệt được Tử Dương Tông, cướp đoạt bảo vật trấn phái, chắc hẳn đã điều động toàn bộ, đám người này mấy năm nay giết người vô số, lại hết lần này tới lần khác bởi vì đến vô ảnh đi vô tung, pháp lực cao cường hơn nữa chưa có ai nhìn thấy qua gương mặt thật của bọn chúng, cho nên mấy năm nay chưa từng bị người bắt được. Hôm nay Bách Hợp một kiếm xuất ra giết chết mấy người này, cho dù là số người bị giết không nhiều, cũng dựa vào uy lực của Tử Dương Kiếm, nhưng cũng đủ để cô dương danh thiên hạ.
Trong một chốc có mấy người bị giết, đám người Huyết Sát hiển nhiên liền có chút hỗn loạn, tinh thần của người trong Tử Dương Tông lúc này mới đại chấn (phấn chấn lại), tông chủ dẫn đầu bắt đầu phản kích, trong chốc lát Tử Dương Tông phi kiếm bay lên trên lượn quanh vài vòng.
Mà Bách Hợp bị rút sạch pháp lực suýt chút nữa không cầm nổi Tử Dương Kiếm trong tay đã bay trở về, quang thải rõ ràng đã mờ đi hơn nhiều so với lúc trước. Lúc kẻ cầm đầu Huyết Sát dưới sự che chở của thủ hạ chuẩn bị xông về phía Bách Hợp, Bách Hợp lại không đề được pháp lực để duy trì cơ thể mình bay giữa không trung, yếu ớt rớt xuống, cuối cùng rơi vào trong lòng Lý Duyên Tỷ đã sớm đứng chờ ở một bên.
“Giao Tử Dương Kiếm ra đây!” Tên cầm đầu hơi phẫn nộ có chút không cam tâm lúc này đã bất chấp giả thần giả quỷ, trong tay niết thành pháp ấn, cho dù hắn có sợ hãi Lý Duyên Tỷ, nhưng không biết có phải hay không sức dụ hoặc của Tử Dương Kiếm quá lớn mà hắn vẫn đánh về phía Bách Hợp, Lý Duyên Tỷ ôm Bách Hợp xoay người lại, pháp ấn của thủ lĩnh Huyết Sát kia hiển nhiên đã đánh trúng lưng Lý Duyên Tỷ.
Giống như một đoạn phim quay chậm, xung quanh lay động hai cái tựa như sóng nước, tóc cùng vạt áo của Lý Duyên Tỷ bị gió thổi tung lên, anh cau mày đưa tay sờ soạng trên người Bách Hợp, sau khi thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ anh căn bản không thèm để ý đến pháp ấn đánh trúng sau lưng, chỉ là Bách Hợp lại có chút căng thẳng túm xiêm y của amj, bất chợt hô một câu: “Cẩn thận.”
Không biết thế nào, giây phút này Bách Hợp dường như có một loại tâm tình không rõ, cô nhớ tới cảnh tượng Lý Yến Tu vì cứu cô mà biến mất ở ngay trước mắt trong cốt truyện đại hải, trong lòng Bách Hợp thoáng chốc cảm thấy có chút hoảng sợ. Pháp lực trong cơ thể cô vốn đã bị rút sạch, nhưng hiện tại lại giống như có khí lực không biết từ đâu tới, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Lý Duyên Tỷ. Ánh mắt Lý Duyên Tỷ chớp động, anh là loại người bực nào thông minh sắc bén, đương nhiên nhìn ra được nỗi lo lắng và căng thẳng trong mắt Bách Hợp, giống với Bách Hợp, anh cùng lúc cũng nhớ tới tình tiết lúc ở trong đại hải, vì muốn giúp Bách Hợp hồi đó ngoài ý muốn không nhận được nội dung câu chuyện, lần đầu tiên hắn hóa thân thành Lý Yến Tu bước vào trong thế giới nhiệm vụ mà mình thiết lập, lúc đầu vì muốn thoát ly khỏi thế giới nhiệm vụ, Lý Duyên Tỷ từng dùng cách cứu Bách Hợp, hồi đó thần sắc trong mắt Bách Hợp cũng giống y hệt như hiện tại.
Lý Duyên Tỷ suy nghĩ một lúc, bên khóe miệng khẽ nhếch lên, mí mắt hắn rũ xống che đi hào quang nơi khóe mắt, vốn dĩ vết thương trên lưng do thủ lĩnh lang nha đánh trúng cũng không có tạo thành thương tích gì cho hắn, hắn lại giống như bị thương nặng vậy, cơ thể nặng nề lắc lư hai cái, rên khẽ một tiếng, bên khóe miệng chậm rãi rỉ ra một vệt máu.
Thông thưởng người bị thương trong tác phẩm đều thể hiện như vậy, Lý Duyên Tỷ dựa theo bộ dạng lúc bị thương của mấy người kia trong kí ức, vệt máu nương theo quai hàm hắn nhỏ xuống xiêm y trước ngực Bách Hợp, trong mắt Bách Hợp lúc này lại chỉ thấy sắc mặt Lý Duyên Tỷ trong thoáng chốc trở nên có chút trắng bệch, vệt máu đỏ thẫm kia khiến cô cảm thấy vô cùng chói mắt.
Đầu óc giống như đột nhiên bị đình chỉ, một cỗ tức giận vô hình dâng lên trong lòng, Bách Hợp đến nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đưa tay ôm cổ Lý Duyên Tỷ, cơ thể dán chặt lấy anh, nửa người trên ghé vào vai Lý Duyên Tỷ, nhìn thấy đại hán lực lưỡng đội mặt nạ đầu sói lúc này vẫn chưa thu hồi động tác thủ thế, cô phẫn hận giơ kiếm trong tay đâm về phía đại hán:
“Ngươi dám đánh anh ấy!”
Trên thân Tử Dương kiếm bộc phát quang thải rực rỡ, trường kiếm trong tay Bách Hợp đâm loạn xạ, kẻ cầm đầu kia bỗng dừng lại một lát, vậy mà có một kích không thể tránh thoát, bị kiếm khí gây thương tổn, đợi đến lúc hắn phản ứng kịp nhanh chóng lui lại thì lại bị người của Tử Dương Kiếm Tông bao vây.
Một khi tóm được thủ lĩnh, mấy tên Huyết Sát còn lại đều bị người của Tử Dương Kiếm Tông trong lúc tức giận vây đánh, chết mất một người, bị thương mấy người, còn lại đều bị người của Tử Dương Tông dùng khổn tiên trói lại.
Cho dù có bắt được đám người Huyết Sát, nhưng lần này Tử Dương Tông cũng bị tổn thất nghiêm trọng, Bách Hợp điều hòa lại khí tức của mình, được Lý Duyên Tỷ ôm trong lòng, nhìn thấy sắc mặt anh vẫn còn có chút trắng bệch, cô cũng không đành lòng giãy giụa, vệt máu đỏ thẫm bên khóe miệng anh đã hơi khô lại nằm trên khuôn mặt sương tuyết của anh hiển hiện rõ ràng, vô cùng chói mắt.
Bách Hợp cầm tay áo cẩn thận lau vệt máu giúp anh, không để ý đến vệt máu màu đỏ lúc tay áo cô lau xong đã nhanh chóng biến mất không thấy tung tích, cô chỉ nâng mặt Lý Duyên Tỷ lên, mím môi lại, khẽ hỏi:
“Có còn đau không?”
Lý Duyên Tỷ ở trong lòng cô từ trước tới nay giống như không gì không làm được vậy mà cũng sẽ bị người ta đánh, Bách Hợp có chút khó mà có thể chấp nhận được, lại cảm thấy Lý Duyên Tỷ phảng phất giống như không còn cảm giác cao cao tại thượng bất khả xâm phạm như trước đây nữa.
Lý Duyên Tỷ vừa bị “đánh qua” khẽ nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng có chút trắng bệch, nhưng lại khẽ lắc đầu. Cảnh tượng như vậy khiến Bách Hợp càng thêm giận dữ, cô giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng Lý Duyên Tỷ lại ôm chặt cô, miệng khẽ ho hai tiếng, Bách Hợp đưa tay khẽ vuốt ngực cho hắn, nghiệt hỏa bên dưới lúc này theo đám người Huyết Sát bị truy nã dần dần được dập tắt. Tử Dương Tông tuy bị san bằng một mảnh, nhưng lại có chỗ để đặt chân.
“Người Hạ Hậu gia lăn lại đây!”
Lúc mọi người đang yên lặng dọn dẹp tàn cục, Bách Hợp lạnh lùng quát lên khiến nhiều người bị dọa cho nhảy dựng. Người Hạ Hậu gia vốn đang có chút lúng túng đứng ở trong sân, nghe thấy Bách Hợp vừa hô, Hạ Hậu tam thúc cười khổ hai tiếng, cắn răng mang theo đám người đi đến chỗ Bách Hợp.
“Chuyện hôm nay, xác thực chúng ta có chỗ không đúng, nhưng chúng ta có thể giải thích…”
“Người là do các ngươi mang tới, phá hoại đại trận của Tử Dương Tông, đưa ma tu Huyết Sát tiến vào, Hạ Hậu tiên sinh định giải thích cái gì?” Bách Hợp lạnh giọng cắt đứt lời của Hạ Hậu tam thúc, cảnh tượng bên này dẫn tới sự chú ý của mọi người trong Tử Dương Tông. Một đám người cũng đi theo vây quanh lại, nghe thấy lời này của Bách Hợp nhất thời ai ai cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Hậu gia mưu đồ gian trá, lòng dạ đáng chém!”
“Không phải vậy, không phải vậy.” Trán Hạ Hậu tam thúc lúc này đổ ra một tầng mồ hôi hột, hắn vốn cho rằng chuyến đi lần này bất kể là việc mời Tử Dương Tông hợp tác, hay là chuyện mượn kiếm đều hẳn là mười phần nắm chắc, nhưng hiện tại lại hối hận đến tím gan tím ruột, không chỉ chuyến này không đạt được bất kỳ mục đích gì, kết quả hiện tại trái lại còn đeo trên lưng tiếng xấu cùng ma tu cấu kết, thanh danh này một khi bị ấn định, Hạ Hậu gia về sau chỉ e sẽ phải đối diện với lửa giận của cả tu chân giới. Dù sao mối liên kết giữa một vài gia tộc lánh đời vô cùng chặt chẽ, qua lại nhiều năm, quan hệ dây dưa sâu đậm, Huyết Sát lúc đó từng giết quá nhiều người, gây nên từng khoản nợ máu, cho nên mới bị người ta gọi là đám người Huyết Sát.
Nếu như ngày hôm nay Hạ Hậu gia không giải thích rõ, cả một cái gia tộc sẽ bị liên lụy, thậm chí sẽ bị người khác mạt sát.
Đến nước này, trong lòng Hạ Hậu tam thúc hung ác, liếc mắt nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi một cái, nghiêm nghị nói:
“Nghiệp chướng, đến lúc này rồi, ngươi còn không nói thật?”
Gương mặt Hạ Hậu Thấm Nhi lộ vẻ mờ mịt vô tội, theo bản năng nhìn Hạ Hậu tam thúc, lắc đầu một cái, có chút mơ hồ nói: “Tam thúc, người nói gì, Thấm Nhi không hiểu…”
“Đứa bé kia được ngươi cứu, ngươi ở ngay trước mặt chư vị tiên trưởng, giải thích rõ ràng chuyện này, giải thích rõ, ngươi hôm nay có lẽ còn có đường sống, giải thích không rõ, ta thay cha ngươi đánh chết ngươi, coi như hắn chưa từng sinh ra nữ nhi như ngươi!”
Nhìn thấy Hạ Hậu tam thúc đến lúc này vẫn còn lớn tiếng đòi Hạ Hậu Thấm Nhi giải thích, tuy ngữ khí nghiêm khắc, nhưng Tử Dương Tông chết nhiều người, lại tổn thất nghiêm trọng như vậy, thậm chí Lý Duyên Tỷ còn bị thương, một câu giải thích này liền có thể buông tha sao? Trong lòng Bách Hợp tức giận, chuyện Lý Duyên Tỷ bị thương khiến cho trong lòng Bách Hợp có chút không rõ tư vị, nhìn thấy vị tam thúc này của Hạ Hậu gia vẫn còn đang nghĩ cách thoái thác trách nhiệm, cô không khỏi cười lạnh hai tiếng:
“Hay cho một cái giải thích, một câu giải thích liền có thể khiến cho Tử Dương Tông ta thương vong nhiều người như vậy, hôm nay mặc kệ các ngươi rắp tâm cũng được, vô tâm cũng chẳng sao, nhưng các ngươi dẫn Huyết Sát vào Tử Dương Tông lại là sự thật không thể chối cãi.”
Nghe thấy vậy, Hạ Hậu Thấm Nhi lúc này mới giống như phản ứng lại, mí mắt thoáng cái trở nên đỏ bừng, cuống quýt xua tay:
“Không phải vậy, không phải vậy, đứa bé đó là ta nhặt được ở trên đường, thấy hắn đáng thương không ăn không uống, lại không có chỗ để đi, ta mới để hắn theo ta cùng tới Tử Dương Tông…”
Một người xa lạ không quen biết ở trên đường, vậy mà cũng dám tùy tiện mang theo vào Tử Dương Tông, nghe thấy câu này của nàng ta, đám người Tử Dương Tông ai ai cũng tức đến con ngươi đỏ bừng, nhất là khi thấy bộ dạng nữ nhân ngu xuẩn thút tha thút thít khóc lóc đến hoa lê đái vũ, không chỉ không thương tiếc nàng ta, trái lại ai ai cũng hận không thể quất cho nàng ta một cái bạt tai!
“Tử Dương Tông là nơi nào, một người không quen biết ngươi cũng mang hắn vào trong tông của ta, Hạ Hậu cô nương, nói dối ngươi cũng phải nói cho ra dáng bài bản một chút!” Đến lúc này mặc kệ về công hay tư, Bách Hợp cũng đều không định để Hạ Hậu Thấm Nhi dễ dàng bưng bít cho qua như vậy, cô muốn khiến cho Hạ Hậu Thấm Nhi cả đời này khó mà xoay người, vĩnh viễn tiếng xấu lan xa.
“Thật mà, ta nói đều là sự thực, chẳng lẽ tiểu Hợp ngươi không tin ta sao?” Hạ Hậu Thấm Nhi khóc lóc lắc đầu, lệ châu nơi khóe mắt bay loạn tứ phía, nàng ta nói hai câu, thấy mọi người xung quanh nhìn nàng ta vẻ mặt đều lãnh đạm, đột nhiên nàng ta mở miệng khóc rống một tiếng ‘oa’ lên: “Là thật mà! Tiểu Hợp, ngươi trước đây cũng là người thiện lương, cha ngươi cứu Diễm ca ca, ngươi cũng cứu ta không nơi nương tựa, chẳng lẽ ngươi hiện tại nhìn thấy một đứa nhỏ không ăn không uống, ngươi sẽ không cứu sao? Ngươi hiện tại sao lại trở nên lạnh lùng như vậy, cũng không giống Bách Hợp trước đây ta quen biết nữa!”
Trong ngữ khí của nàng ta lộ ra vẻ lên án, Bách Hợp nhịn không được đưa tay kéo cánh tay Lý Duyên Tỷ đang vòng bên hông cô ra, lần này trái lại vô cũng thuận lợi, cô đứng dậy, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền túm lấy cổ áo Hạ Hậu Thấm Nhi, tát hai cái bạt tai lên mặt nàng ta. Hai tiếng ‘đùng đùng’ vang dội, Hạ Hậu Thấm Nhi từ nhỏ đến lớn phỏng chừng chưa từng bị đối đãi như vậy, thoáng chốc liền ngây người, nàng ta vậy mà không phản ứng lại, ngây ngốc mặc cho Bách Hợp thả nàng ta ngã nhào xuống đất.
“Lạnh lùng? Nhiếp Bách Hợp lúc trước ngươi quen biết suýt nữa sớm bị ngươi hại chết, đến nay ngươi còn dám bàn luận lòng tốt với ta? Nếu như sớm biết sau khi cứu ngươi sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cha ta lúc trước không nên cứu loại bạch nhãn lang như Tiêu Diễm, ta cũng không nên cứu ngươi!”
Bách Hợp túm tóc nàng ta, giơ mặt nàng ta lên, ép nàng ta nhìn tàn cảnh trước mắt, chỉ vào thi thể đệ tử Tử Dương Tông bị thiêu thành tro bụi ở trên đất còn chưa tiêu tán hết nói:
“Nhìn thấy chưa, đây chính là lòng tốt của ngươi. Lòng tốt của ngươi đã hại chết nhiều người trong Tử Dương Tông như vậy, lòng tốt của ngươi sẽ khiến gia tộc Hạ Hậu biến thành bộ dạng này, lòng tốt của ngươi sẽ hại chết người!”
Không sợ gặp phải đối thủ tựa như thần, chỉ sợ gặp phải loại đồng đội ngu như heo giống như Hạ Hậu Thấm Nhi này. Hành vi của nàng ta sẽ luôn mang tới tai vạ cho người ở bên cạnh nàng ta, dù cho động cơ ban đầu có tốt, giống như nàng ta lúc trước muốn kéo Nhiếp Bách Hợp ra ngoài giải sầu, lại vô ý khiến cho Nhiếp Bách Hợp đánh mất ngọc bội, cuối cùng lại để cho Tiêu Diễm hấp thụ được linh khí của ngọc bài. Mãi cho đến lần này nàng ta hảo tâm cứu cô nhi, lại chưa
từng nghĩ tới hậu quả, đem tai họa này dẫn vào Tử Dương Kiếm Tông. Hạ Hậu Thấm Nhi nói dễ nghe chút thì là đứa nhỏ trời sinh lơ mơ, không ngừng gây rắc rối cần phải có người thay nàng ta thu dọn cục diện rối rắm, nói khó nghe chút chính là đồ ngu không có não!
“Cái đồ đần độn nhà ngươi! Đồ sao chổi, Nhiếp gia ngày đó vì ngươi mà chết. Đến nay Tử Dương Tông lại chết nhiều người như vậy, món nợ này, đều phải cần gia tộc Hạ Hậu lấy máu tới trả!”
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, ném Hạ Hậu Thấm Nhi lúc này đang bị kích thích xuống đất, xung quanh không có ai nói chuyện, Hạ Hậu tam thúc cũng cảm thấy cổ họng khô khốc không dám lên tiếng, Tiêu Diễm ho khan hai tiếng, trong miệng lại khạc ra một ngụm máu. Kể tử sau khi mất đi ngọc bội, hắn liền cảm thấy pháp lực trong cơ thể mình phảng phất giống như đình trệ lại, cũng không còn cảm giác thoải mái khi vận hành pháp lực như lúc trước, hắn tựa như mất đi một thứ mình ỷ lại đã lâu, lúc này theo bản năng cảm thấy hỗn loạn hoảng sợ.
“Ta không có, ta không phải cố ý, ta không phải, huhu, Diễm ca ca, tam thúc, các người nói giúp ta…”
Hạ Hậu Thấm Nhi thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, đột nhiên mở miệng khóc rống ‘oa oa’ lên, nhưng ánh mắt nàng ta đi tới đâu, Hạ Hậu tam thúc hừ lạnh một tiếng quay mặt đi chỗ khác, từng người trong Tử Dương Kiếm Tông đều trợn trừng mắt nhìn nàng ta, trái lại chỉ có Tiêu Diễm vẫn còn an ủi nàng ta, đáng tiếc sắc mặt Tiêu Diễm lúc này xám như tro tàn, giống như bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.
“Bất kể thế nào, chân nhân hay là tra hỏi đám người Huyết Sát trước rồi nói, chuyện của Thấm Nhi, về sau lại nói.” Dù sao cũng là cháu gái mình, Hạ Hậu tam thúc tuy cũng hận Hạ Hậu Thấm Nhi chọc phải họa lớn như vậy, nhưng nhìn thấy nàng ta khóc thành bộ dạng này, trong lòng cũng có chút nén giận, lại hơi mềm lòng, vì thế đưa ra đề nghị.
Tử Dương chân nhân hừ lạnh một tiếng, lần này người Hạ Hậu gia chạy không thoát, lão cũng không sợ Hạ Hậu tam thúc giở trò bịp bợm gì, cho người đem đám người Huyết Sát bị khốn tiên trói chặt mang lên, mặt nạ đầu sói vừa bị lột ra, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, mọi người trong Tử Dương Tông sau khi nhìn rõ đại hán cầm đầu, ai ai cũng cười lạnh, Hạ Hậu tam thúc kinh hô thành tiếng:
“Tiêu huynh? Sao lại là huynh!”
Gương mặt của đại hán lực lưỡng cầm đầu dưới mặt nạ nanh sói có bảy tám phần giống với dung mạo của Tiêu Diễm, lúc này mặt nạ sau khi bị tháo xuống, hắn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ha ha cười lên:
“Việc đến nước này, không ngờ tới dưới tình cảnh như vậy còn được gặp lại chư vị.”
Sắc mặt Tiêu Diễm vô cùng khó coi, vô ý thức hô một tiếng: “Cha…”
Tiêu thị nhất tộc bị Huyết Sát diệt hết đã chết nhiều năm, vậy mà lúc này vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi người, dưới sự đả kích mạnh mẽ, Hạ Hậu tam thúc lại lui về sau mấy bước, sắc mặt lộ vẻ không dám tin, Tiêu Diễm trái lại có chút vui vẻ, nét mặt có phần vui mừng quá đỗi, có lẽ là không ngờ tới thân nhân đã chết lúc này còn có thể xuất hiện trước mặt hắn.
Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện cũng không biết những chuyện này, đương nhiên Bách Hợp lúc này cũng mới biết đám người Huyết Sát hung danh hiển hách, vậy mà lại là Tiêu thị nhất môn lúc trước có tiếng là sớm đã bị Huyết Sát diệt tộc, mà càng cẩu huyết hơn là, đám người này lại là tộc nhân của Tiêu Diễm.
Tiêu thị nhất tộc ở chếch một góc, trong tộc mấy chục năm trước từng đạt được một bộ ma tu, chỉ cần tập hợp 10 vạn sinh hồn, liền có thể khiến cho Tiêu thị nhất tộc vĩnh sinh bất diệt, cũng có thể vượt giới phi thăng, sức dụ dỗ như vậy quá lớn, toàn bộ tộc nhân Tiêu thị cũng nhịn không được bước vào con đường nhập ma. Chỉ là lúc đó Tiêu Diễm tuổi còn nhỏ lại trời sinh không phù hợp với bộ công pháp ma đạo này, hơn nữa trên người Tiêu Diễm giống như mang theo số mệnh mà sinh ra, thời điểm hắn ra đời, người của gia tộc Hạ Hậu từng bói cho hắn, biết Tiêu Diễm về sau có khả năng sẽ là người thống trị cả tu chân giới, trọng trách Tiêu thị nhất tộc thống nhất tu chân giới về sau có lẽ sẽ rơi xuống người hắn. Hơn nữa Tiêu phụ không nỡ giết hại nhi tử, chỉ đành sau khi đánh thương hắn rồi ném ra bên ngoài, cũng giả dạng Tiêu thị nhất môn bị diệt tộc. Trên thực tế lại dẫn tộc nhân ngấm ngầm lẩn trốn, giết người thu thập hồn phách.
Những năm gần đây, bọn họ đã thu được gần 3 vạn sinh hồn, vốn cho rằng sau khi có được Tử Dương Kiếm, có thể tạo thành sát thương cực lớn, chỉ cần tiêu diệt Tử Dương Tông, thống nhất cả cái tu chân giới, sớm muộn gì cũng có thể đạt được mục đích, từ nay không ai có thể ngăn trở, lại không ngờ tới xâm nhập vào Tử Dương Tông, kết quả cuối cùng mục đích cũng không có thành công.
“Khụ khụ, hiện tại việc đã đến nước này, thắng làm vua thua làm giặc, muốn chém muốn giết, cũng chỉ đành tùy theo Tử Dương huynh thôi.” Tiêu phụ ho hai tiếng, nhìn Tiêu Diễm một cái, trên mặt lộ ra vài phần tiếc nuối, kế hoạch của hắn vốn thấy sắp thành công, lại không ngờ tới thất bại trong gang tấc, hiện tại mất mát trong lòng đương nhiên có thể tưởng tượng được.
“Hừ, vị này là tiểu nha đầu của Nhiếp gia hồi đó phải không?” Ánh mắt Tiêu phụ vừa chuyển, dừng lại trên người Bách Hợp, vẻ mặt có chút âm lệ: “Lão thất phu Nhiếp thị vậy mà cũng dám để con ta gọi hắn là cha. Đáng tiếc lão chết quá sớm, không thể khiến lão chết trong tay ta, tiểu cô nương ngươi cũng coi như mạng lớn, vậy mà năm đó thoát được một kiếp, cho nên mới lưu lại tai họa của ta ngày hôm nay, đáng chết, đáng chết!”
Bách Hợp nghe thấy lời này, liền biết Tiêu gia vốn chưa từng nghĩ tới sẽ tha cho Nhiếp gia trong nguyên tác, người như Tiêu phụ này chỉ vì Nhiếp phụ từng thu dưỡng, cứu Tiêu Diễm một mạng mà cho là Nhiếp gia chiếm tiện nghi Tiêu Diễm, chỉ e trong cốt truyện sau khi Tiêu Diễm bán hết tài sản của Nhiếp gia, hạ nhân Nhiếp gia chắc hẳn cũng gặp phải độc thủ của Tiêu phụ như ở kiếp này.
Nghĩ đến đây, ngực Bách Hợp truyền tới một trận cảm giác tựa như thở phào nhẹ nhõm, lại giống như vô cùng đau khổ khó chịu, đây chắc hẳn là cảm xúc của nguyên chủ quấy phá, chứng tỏ mình đoán không sai.
“Hiện tại nói mấy thứ đáng chết hay không này cũng đã quá muộn, hiện tại ta chỉ biết kẻ đáng chết là ngươi, hơn nữa con trai ngươi sẽ vì hành vi của Tiêu thị mà tiếng xấu muôn đời, Tiêu thị nhất tộc các ngươi, sẽ bị trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc)!” Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, Tiêu phụ lại cười ha ha: “Ta giết nhiều người như vậy, để cho đám người này chôn cùng ta, ta cũng đã mãn nguyện rồi!”
Hắn nói xong, trên người đột nhiên bạo phát lượng lớn hồng quang, dây khổn tiên vậy mà lại không trói được hắn, thân thể hắn không gió tự cháy, chẳng mất bao lâu, cơ thể nhanh chóng bị thiêu thành một đống xương khô, một trận gió nhẹ thổi tới, hóa thành hư vô, biến mất ngay trước thạch điện.
Mọi người đều bị biến cố này dọa cho nhảy dựng, Tiêu Diễm theo bản năng hét lớn một tiếng: “Cha, đừng đi…”
“Ngươi khóc cái gì!” Hạ Hậu tam thúc lúc này đến ý nghĩ muốn đâm chết Tiêu Diễm cũng có rồi, đám người Huyết Sát vậy mà lại là cả nhà Tiêu thị bị mọi người cho là sớm đã gặp phải độc thủ, hết lần này tới lần khác cái đứa hậu duệ duy nhất của Tiêu thị này lại thành hôn cùng với thánh nữ Hạ Hậu tộc.
Nhìn vào phân tình thế giao ngày trước giữa Tiêu thị cùng Hạ Hậu tộc, hai nhà thành hôn hiển nhiên là mối lương duyên Tần Tấn, hơn nữa bởi vì Tiêu Diễm thiên tư xuất chúng, chuyện này đương nhiên được truyền thành câu chuyện đẹp, gia tộc Hạ Hậu còn có thể hưởng sái thanh danh không ruồng bỏ con của cố nhân. Nhưng hiện tại cha của Tiêu Diễm vậy mà lại là ma tu, hơn nữa còn giết người vô số, có thể tưởng tượng được, cho dù hôm nay người gia tộc Hạ Hậu có nói cạn nước bọt (nguyên văn là: miệng mọc toàn thân, ý chỉ giải thích hết nước hết cái), chuyện này có lẽ cũng nói không rõ được.
Lúc này Hạ Hậu tam thúc đến tâm muốn chết cũng có rồi, bây giờ cho dù tấm lòng hắn có thể sánh với nhật nguyệt, nhưng ngẫm nghĩ tới tiền căn hậu quả của chuyện này, bắt đầu từ lúc Nhiếp gia cả nhà bị diệt, lại đến Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Tiêu Diễm hợp tác chiếm ngọc bội của Bách Hợp, đến bản thân hắn cũng càng nghĩ càng thấy đây hết thảy là một âm mưu lớn. Nhất là hôm nay kể từ khi Hạ Hậu Thấm Nhi trong lúc vô ý cứu đứa bé trai mang vào Tử Dương Tông, phá hoại đại trận, dẫn đám người Huyết Sát tiến vào tàn sát người của Tử Dương Tông, lại đến đám người Huyết Sát bị tóm, vậy mà lại phát hiện ra thủ lĩnh Huyết Sát là người của Tiêu thị, bản thân Hạ Hậu tam thúc đều cảm thấy hết thảy mọi chuyện không thoát khỏi quan hệ với gia tộc Hạ Hậu.
“Chân nhân…” Trên mặt Hạ Hậu tam thúc lúc này bày ra điệu cười còn khó coi hơn cả khóc, rõ ràng thế hệ này của Hạ Hậu gia hẳn phải là thừa thế quật khởi, nhưng tại sao hiện tại lại rơi xuống kết cục như thế này? Trừ phi Hạ Hậu Thấm Nhi làm hỏng việc, thật sự giống như những gì Bách Hợp đã nói, nàng ta sinh ra vốn chính là cái sao chổi, gia tộc Hạ Hậu bởi vì nàng ta mới bị xui xẻo tám đời?
Lần này nàng ta liên lụy không chỉ tính mạng hơn mười người trong Tử Dương Tông, còn có vinh nhục sinh tử mấy trăm năm của gia tộc Hạ Hậu, hôm nay lại bị hủy trong chốc lát.
Cho dù Hạ Hậu Thấm Nhi có là cháu gái mình vẫn luôn thương yêu, lần này Hạ Hậu tam thúc cũng không thể không thừa nhận lời Bách Hợp nói lúc trước rất có lý. Trong ngực hắn kích động một trận, khí huyết trong người sôi trào, lại cũng không thể nhẫn nhịn, liền há miệng ‘oa’ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thẳng đờ ngã về phía sau, bất tỉnh nhân sự.
“Tam thúc…” Trong miệng Hạ Hậu Thấm Nhi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, vẻ mặt nàng ta có chút kinh hoảng, nàng ta không biết mình đã làm sai điều gì, cuối cùng lại dẫn tới đại họa như vậy, nàng ta nhìn thoáng qua Tiêu Diễm ở bên cạnh, thấy sắc mặt Tiêu Diễm tựa như tro tàn, hai phu thê đều có chút không biết phải làm sao, người của Tử Dương Tông cũng không để ý tới bọn họ, sau khi thu xếp ổn thỏa xung quanh, Tử Dương chân nhân trực tiếp phế bỏ tu vi của Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Tiêu Diễm, cũng tự mình dẫn người áp tải người gia tộc Hạ Hậu về Hạ Hậu gia.
Án Huyết Sát trong tu chân giới thoáng chốc lan truyền khắp nơi, dưới tình huống chứng cứ xác thực, đương nhiên trong lòng mọi người hận Tiêu gia đến gần chết.
Hạ Hậu gia ngày xưa vốn bởi vì hành y mà có thanh danh khá tốt trong gia tộc lánh đời thoáng cái nổi lên tiếng xấu. Mọi người trong tu chân giới bắt đầu liên hợp lại, quyết định phế bỏ võ công tộc nhân Tiêu thị, đưa đến vùng đất khổ hàn trong tu chân giới. Trong trận chiến này, Bách Hợp bởi vì được Tử Dương Kiếm nhận chủ, tự nhiên trở thành tông chủ đời tiếp theo của Tử Dương Tông, một trận chiến thành danh mà thiên hạ đều biết, Nhiếp gia trước đây vốn chỉ là gia đình buôn bán bình thường, cũng bởi vì xuất thân của Bách Hợp mà được người ta lật lên.
Đến lúc này, tâm nguyện muốn sống tiếp của Nhiếp Bách Hợp, không để cho Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi chà đạp lên mạng sống của nàng, chà đạp lên cuộc sống hạnh phúc đầy đủ của Nhiếp gia đã được hoàn thành, cùng lúc đó còn có tâm nguyện muốn Nhiếp gia được nổi danh khắp thiên hạ của nàng ấy. Chuyện Nhiếp gia từng làm việc thiện một phương, đương nhiên thiên hạ cũng biết.
Hai người Hạ Hậu Thấm Nhi và Tiêu Diễm đều đeo trên lưng mối hiềm nghi cấu kết với Huyết Sát. Tuy cuối cùng cũng không bị xử tử, nhưng lại bị mọi người trong tu chân giới phỉ nhổ truy sát, mặc dù bề ngoài người gia tộc Hạ Hậu không phải chịu trừng phạt gì, nhưng ngắn ngủi trong vòng hai tháng, gia tộc Hạ Hậu nổi danh trong các gia tộc lánh đời ngày trước lại mạc danh bị tàn sát sạch sẽ.
Ngày đó bởi vì Huyết Sát giết người như ngóe, hiển nhiên khiến cho nhiều người oán hận, nhất là những người có thân nhân bạn bè bị giết, đương nhiên là muốn tìm bọn họ để báo thù. Quan hệ giữa gia tộc Hạ Hậu cùng Tiêu gia cũng không cạn, lại thêm Tiêu Diễm thành hôn với Hạ Hậu Thấm Nhi, sẽ không có ai tin bọn họ trong sạch, Hạ Hậu gia vốn lấy y nhập đạo, bàn về năng lực thực chiến cũng không mạnh, lần này phải chịu đối địch nhiều như vậy, tự nhiên không có cách nào ngăn cản, cuối cùng Hạ Hậu nhất tộc có chút nổi danh trong các gia tộc lánh đời dần dần bị xóa bỏ trong tu chân giới, lưu lại chỉ còn thanh danh tiếng xấu muôn thuở mà thôi, con cháu may mắn thoát được, chỉ có mai danh ẩn tích trải qua một đời.
Một chiếc xe ngựa bên ngoài bình thường chạy vào trong thành ngày xưa Nhiếp phủ từng ở, trong xe Lý Duyên Tỷ nằm nghiêng ở trên giường mềm, Bách Hợp dựa vào trước ngực anh, xe ngựa không người đánh, con ngựa kia lại giống như có linh tính, nhàn nhã kéo xe ngựa vào thành.
Trong tu chân giới gió nổi mây vần, nhưng trong thế giới của phàm nhân lại cũng không chịu ảnh hưởng gì mấy. Trong thành khôi phục lại dáng vẻ phồn hoa lúc trước, Nhiếp gia sớm vào mấy năm trước đã được quan phủ quyết định tu sửa lại thành từ đường Nhiếp thị, cũng có người từng chịu ân huệ của Nhiếp phụ được nhận làm con thừa tự kế thừa nối dõi tông đường, lúc này trái lại vô cùng náo nhiệt. Trong thành có một người dáng vẻ giống như đạo sĩ bị người ta lôi kéo trước quán rượu, hiển nhiên là cơm no rượu say không có tiền trả, chủ quán không vui, đạo sĩ kia dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, sau khi bàn bạc cùng chủ quán một phen, định làm thuyết thư tiên sinh (người kể chuyện) để trả nợ.
Lúc bắt đầu không ai để đạo sĩ vào trong mắt, nhưng hắn dần dần mở miệng, lại hấp dẫn rất nhiều người đều ngồi lại nghe, vẻ mặt ông chủ vốn giận dữ, nhưng sau khi nghe thấy đạo sĩ này mở đầu bằng Nhiếp gia, vẻ mặt cũng hòa hoãn chút, dù sao những việc tốt Nhiếp phụ từng làm trước đây, rất nhiều người vẫn còn ghi tạc ở bên tai.
“Chuyện kể rằng trong thành này năm đó từng có một vị đại thiện nhân, họ Nhiếp, trung niên bởi vì làm nhiều việc tốt nên có duy nhất một nữ nhi, đặt tên Bách Hợp…” Đạo sĩ này kể bắt đầu từ lúc Bách Hợp sinh ra, lại đến sau khi Nhiếp phụ cứu Tiêu Diễm tiếp tục, cuối cùng lấy kết thúc của tu chân giới để chấm dứt, một chuỗi chuyện xưa được hắn kể đến rung động tâm can, có người nhịn không được hỏi: “Nữ nhi Hạ Hậu gia kia cùng tiểu tử họ Tiêu kia có gặp phải báo ứng hay không?”
“Sao lại không có? Hạ Hậu gia cấu kết với Tiêu gia giết người, tuy không có chứng cứ, nhưng Tiêu gia giết người quá nhiều, chung quy chọc phải tai họa, Hạ Hậu cũng vì thế mà liên lụy, bị diệt cả nhà rồi!”
“Diệt hay lắm, diệt hay lắm! Nhiếp đại thiện nhân ngày xưa người tốt bực nào, lại không ngờ tới vậy mà thu dưỡng một con bạch nhãn lang như vậy, hại nữ nhi duy nhất của Nhiếp thiện nhân, có thể thấy rõ không phải không báo, chỉ là thời cơ chưa tới.” Đám người reo hò một trận, chưởng quỹ lại nhiệt tình muốn mời đạo sĩ vào quán uống rượu, đạo sĩ thoáng lắc đầu tiến vào, Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi nâng đỡ lẫn nhau đứng trong đám người lại nhìn nhau một cái, nhịn không được đều phun ra một ngụm máu tươi.
“Hạ Hậu gia bị diệt rồi? Hạ Hậu gia, Hạ Hậu gia bị diệt rồi? Cha, nương, tam thúc…” Trong miệng Hạ hậu Thấm Nhi lẩm bẩm gọi cha mẹ, trên gương mặt trắng bệch lộ ra vài phần xám xanh. Nàng ta không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, mà tại sao ông trời lại cho báo ứng như vậy, nàng ta trước giờ chưa từng có lòng hại người, nhưng đến nay người người nhắc đến nàng ta, lại đều hô đánh gọi giết.
Sau khi biết toàn bộ người trong gia tộc Hạ Hậu đều bị mạt sát, mới ngắn ngủi chỉ có mấy tháng, Hạ Hậu Thấm Nhi liền già đi rất nhiều, trên mặt lúc này cũng không còn vẻ ngây thơ, nàng ta bị phế đi pháp thuật, mấy tháng nay lại trải qua cuộc sống giống như chó nhà có tang, cùng Tiêu Diễm né trái né phải, hiện tại lại nghe thấy gia tộc Hạ Hậu bị diệt, hết thảy thoát không khỏi quan hệ với nàng ta, Hạ Hậu Thấm Nhi không khỏi thống khổ khó chịu. Sau khi gặp phải kịch biến, trên mặt nàng ta sớm đã không còn vẻ hoạt bát lúc trước, đến nay nàng ta vẫn còn phải chăm sóc cho cơ thể dần héo hon, lại không cam tâm, nhớ tới Tiêu Diễm phong quang ngày trước, nhớ tới nửa đời mình ngắn ngủi 20 năm trước, giống như một giấc mộng, Hạ Hậu Thấm Nhi nghĩ tới người nhà đã chết, cuối cùng không nhịn được khóc lên.
Tiêu Diễm trái lại bị điên rồi. Hắn chịu không nổi đả kích như vậy, cũng chịu không nổi chênh lệch như vậy, dứt khoát sống trong thế giới của mình cũng không muốn tỉnh lại.
Xe ngựa vốn dừng lại ở cửa khách điếm không có ai xua đuổi, con ngựa cũng bắt đầu bước đi chậm rãi, trong buồng xe Bách Hợp ngồi xổm bên cạnh Lý Duyên Tỷ, trải qua chuyện Lý Duyên Tỷ bị thương, hai người trái lại thân mật hơn so với lúc trước, cũng không giống như trước đây, cho dù cơ thể gần gũi, nhưng trong lòng Bách Hợp lại vẫn có chút chống cự. Lúc này sau khi cảm giác được người quen ở bên ngoài, Bách Hợp kéo tay Lý Duyên Tỷ: “Anh xem. Tiêu Diễm.”
Bên ngoài đường, Tiêu Diễm sắc mặt trắng bệch mặc quần áo rách nát cũ kĩ lúc này đang ngồi ở bên ngoài, trong miệng hét lớn:
“Ta là thiên tài trăm năm khó gặp của tu chân giới! Không không không, ta là con rể của Nhiếp gia, ta là Nhiếp Diễm, không đúng, ta là Tiêu Diễm…”
Kí ức của hắn dừng lại vào thời điểm lúc trước hắn phong quang vô hạn, Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh đang bưng bát cơm nguội vừa lau nước mắt vừa nhẹ giọng dỗ dành hắn, hai người cãi nhau ầm ỹ, dẫn tới ánh mắt chú ý của người xung quanh, lúc ngẫu nhiên có người đi qua, ánh mắt tựa như ghét bỏ nhìn Tiêu Diễm, loại ánh mắt này càng kích thích hắn lớn tiếng kêu la, bộ dạng điên khùng.
“Có gì hay mà xem.” Lý Duyên Tỷ nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, ánh mắt có chút u ám nhìn tầm mắt của Bách Hợp lại rơi xuống người khác, bàn tay khẽ động, cuối cùng vẫn không thể nhẫn nhịn, ôm cô vào trong lòng.
Anh bước vào thế giới này sớm hơn Bách Hợp nhiều năm, bài bố ổn thỏa, từ từ tung lưới, chỉ cầu có thể khiến Bách Hợp chậm rãi lưu lại. Từ lúc bắt đầu để Nhiếp Bách Hợp trong nguyên tác sửa đổi mệnh kiếp 16 tuổi, rồi đến chuyện tặng ngọc, cùng với Bách Hợp sau khi tiến vào nhiệm vụ, loại tâm tư này giống như tự tay gieo hạt giống, đến nay quả nhiên hạt giống nảy mầm sinh trưởng, cũng không uổng công hắn hao tâm tổn trí, hiện tại mặc dù Bách Hợp cũng chưa chắc có bao nhiêu thích anh, nhưng chí ít cô sẽ không kháng cự hắn, xác thực chiếm được một vị trí trong lòng cô.
Lâu nay Bách Hợp làm nhiệm vụ, tuy nói tính cách nhìn như ôn hòa thức thời, nhưng kì thực trong lòng nghị lực kiên định vô cùng, nếu như không dùng cách thức này, anh vĩnh viễn không vào được trong tim Bách Hợp, chỉ có mạnh mẽ khiến cô nhận thức rõ chính mình (Lý Duyên Tỷ) cũng không chỉ (đơn thuần) là người có thể nắm giữ sinh mệnh của cô, là vị thần cao cao tại thượng, cô mới có thể coi mình trở thành người đàn ông của cô mà đối đãi.
Mà lúc này anh chắc chắn mình đã thành công, Bách Hợp nếu nói là thích, cũng không thích được bao nhiêu, nhưng Lý Duyên Tỷ liên tiếp giúp đỡ hai lần nhiệm vụ, khiến cô quen với sự tồn tại của Lý Duyên Tỷ, loại chuyện này trước lạ sau quen, lúc mới đầu cho dù cô ít nhiều cảm thấy có chút lúng túng, nhưng số lần một khi nhiều lên, phảng phất giống như tạo thành thói quen, loại cảm giác lúng túng xấu hổ lại căng thẳng sợ hãi ban đầu kia sẽ giống như cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Sau khi thật sự sống chung với Lý Duyên Tỷ, dường như anh cũng không có cao cao tại thượng khó mà chạm đến như vậy, thói quen chính là một thứ đáng sợ, cho dù lúc này được anh ôm ở trong lòng, Bách Hợp vẫn theo bản năng tìm một chỗ thoải mái.
Ôm Bách Hợp ở trong lòng, hai người đều thỏa mãn, Bách Hợp hài lòng với chuyến nhiệm vụ lần này của mình cuối cùng cũng hoàn thành, Lý Duyên Tỷ lại nhìn con mồi không chút tự giác nào, khẽ cười lên.
Chuyến nhiệm vụ này hoàn thành viên mãn, theo xe ngựa đi qua, Hạ Hậu Thấm Nhi đứng ở trên đường khóc lóc đến bàng hoàng bất lực cùng Tiêu Diễm điên điên khùng khùng dần dần nhìn không thấy bóng dáng, chuyến đi về quê nhà của Nhiếp Bách Hợp, có thể nhìn thấy kết cục của hai người này, cũng coi như thành toàn tâm nguyện của nguyên chủ.
Tiêu Diễm trong cốt truyện một đường mang theo số kiếp mà sinh ra, giẫm đạp Nhiếp gia để lên cao, cùng với Hạ Hậu Thấm Nhi tuy được coi là vị cứu tinh của tu chân giới, nhưng kì thực lại giống như hai cái tai tinh, đi đến đâu là tai họa theo tới đó, chết là người khác, thành toàn lại là hai người bọn họ.
Đến nay rơi xuống kết cục này, cũng coi như hai người bọn họ gieo nhân nào, thì được quả đó. Lúc đầu Tiêu Diễm có ý nghĩ sai lầm không trả lại ngọc bội, kết quả phía sau lại khác nhau một trời một vực.