Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì phụ mẫu Lâm gia được đỡ lên ghế
ho khan ngắt ngang cuộc nói chuyện, lúc này đại phu cũng đã tới, sau khi xem xét đã xác định độc tố trong cơ thể Lâm phụ Lâm mẫu vẫn còn dư lại
một ít nhưng tính mạng xem như đã được bảo trụ.
Mắt thấy trời
không còn sáng nữa, Bách Hợp biết rõ tính tình chủ tớ Lâm Xảo Tầm, một
mặt sai người trông coi các nàng, một mặt thì chuẩn bị về phủ nghỉ ngơi
dưỡng sức. Trước khi nàng tiến vào thân thể này tiếp nhận tình tiết câu
chuyện thì đầu như muốn nổ tung, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu không phải có hai mạng người treo ở trên người mình thì nàng đã
không chịu đựng nổi rồi, lúc này chuyện đã giải quyết xong nên nàng về
nhà rửa mặt rồi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì mới cảm thấy tinh thần
thoải mái hơn.
Quả nhiên, nàng vừa tỉnh thì nhận được hạ nhân bẩm báo nói là hai chủ tớ Lâm Xảo Tầm muốn rời đi nhưng bị từ chối sau đó
lại có ý đồ bỏ trốn, may mà nàng phái người trông coi nếu không cũng
không biết Lâm Xảo Tầm chạy đi đâu.
Bách Hợp nghĩ nghĩ, mấu chốt
của nhiệm vụ này ngoài trừ mình sống sót ra còn không cam lòng bị Lâm
Xảo Tầm tai họa cả đời, việc đầu tiên nàng phải làm là giải quyết Lâm
Xảo Tầm. Hiện tại Lâm phụ Lâm mẫu không có chết, tội danh Bách Hợp bị
phán quyết trảm đầu cũng không thành lập, nàng đang chuẩn bị giải quyết
chuyện Lâm Xảo Tầm thì Tống Tuấn nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt Bách Hợp mà nói: “ Bách thị, sao nàng lại giam Lâm Xảo Tầm hả?” hắn vừa về đến
nhà chưa kịp thở mà đã lo lắng hỏi Lâm Xảo Tầm, Bách Hợp cau mày, trong
trí nhớ của nàng thì lúc này nếu Tống gia muốn được việc phải nhờ Bách
gia đấy, giữa Tống Tuấn và Bách Hợp chỉ là quân hệ thông gia gia tộc,
hai nhà theo nhu cầu hợp tác mà thôi, hai người cũng có chút tình cảm
nhưng không có thâm hậu, Bách Hợp thích Tống Tuấn đơn giản là vì hắn
tuấn mỹ ngày thưỡng cũng coi như là săn sóc chu đáo với nàng, hai người
tương kính như tân, tại Bách Hợp xem ra quan hệ vợ chồng chỉ như thế mà
thôi.
Nên lúc này Bách Hợp cũng không thích Tống Tuấn, Bách Hợp
không thèm để ý Tống Tuấn thích ai, bởi vậy khi hắn lớn tiếng quát tháo
thì trong lòng cũng không bi thương ngược lại cau mày chán ghét.
“Câm miệng.” Bách Hợp quát lại, Tống Tuấn cũng không ngờ lại có người quát
hắn, hắn ngẩn người sau khi hắn tỉnh lại đang muốn mở miệng thì Bách Hợp đã lạnh lùng nói:” Lâm Xảo Tầm là cô nương ta quen biết từ bé, nếu
chàng đã thích nàng ta thì nạp nàng cũng không sai, nhưng đệ đệ không
nên thân của ta từ nhỏ hơi thích nàng, bây giờ thấy nàng ta xinh đẹp hơn lại không biết quan hệ giữa chàng và nàng ta, ta sợ nó nhất thời xúc
động làm chuyện xấu. tuy Lâm Xảo Tầm bề ngoài dịu dàng như tính tình
bướng bỉnh, hiện tại nàng ta đã biết hai ta là vợ chồng, đang muốn rời
khỏi, nếu như chàng muốn thả nàng ta đi thì thả, nhưng hiện nay nàng ta
mang thai con của chàng, chẳng lẽ để con cháu Tống gia lưu lạc bên ngoài à?”
Bách Hợp nói xong thì đi tới chỗ Tống Tuấn: “Chàng có nghĩ
tới nếu chàng làm vậy thì trong lòng cha sẽ nghĩ thế nào? Trước khi cha
quyết định thì ai cũng đừng đi trừ phi đợi Lâm Xảo Tầm đẻ con ra nuôi ở
Tống gia.” Khiến cho Tống Tuấn không nói được lời nào, Bách Hợp phiền
chán nhìn hắn một cái rồi đi ăn cơm.
Tống Tuấn cũng không muốn
qua mặt cậu em vợ cấu kết với Lâm Xảo Tầm, lúc đầu hắn nhìn thấy Lâm Xảo Tầm dịu dàng xinh đẹp liền thích, dùng một ít thủ đoạn để đạt được
nàng, lúc này lại nghe thấy nàng là người thê tử quen biết từ nhỏ, trên
mặt Tống Tuấn không khỏi phát sốt, nghĩ tới Bách Hợp cũng nói đúng nên
hạ thấp
mình nhanh chóng tìm nàng bồi tội: “Đều do vi phu sai, nhưng
hiện nay Tầm nương đã mang thai cốt nhục của ta, phu nhân lại quen biết
nàng từ nhỏ, kính xin đối xử tử tế với nàng, có lời gì thì cũng đợi đến
khi nàng ấy sinh con xong thì hãy nói…”
Đối với điểm này thì Bách Hợp cũng không có ý kiến, có lẽ nàng đã tưởng tượng được mấu chốt của
nhiệm vụ này chính là Lâm Xảo Tầm cùng với hòa thượng Tế Thế, Tống Tuấn
là loại người lúc chưa có được Lâm Xảo Tầm thì trăm theo ngàn thuận, một khi đạt được thì hắn lại ngán, cũng chính bởi thế trong tình tiết câu
chuyện lúc Bách Hợp ra tay đối phó Lâm Xảo Tầm thì hắn lựa chọn khoanh
tay đứng nhìn mặc kệ Lâm Xảo Tầm khóc cầu xin hắn, đầu tiên hắn muốn dỗ
dành Bách Hợp, từ điểm này có thể nhìn ra được hắn cũng không yêu Lâm
Xảo Tầm mà chỉ là chiếm đoạt và đùa giỡn.
Càng về sau Lâm Xảo Tầm cũng không yêu hắn nữa mà ở cùng với Bách Vân thì hắn lại trăm phương
ngàn kế quấn quít , đối với người nam nhân này Bách Hợp chỉ có một chữ
cho hắn chính là “Tiện”.
“Ta chuẩn bị dùng thân phận thiếp nạp
nàng vào phủ nhưng ta thấy Lâm Xảo Tầm không muốn, nàng ta với Đào Hồng
nói thề không làm thiếp, cho nên chuyện này chàng tự giải quyết đi.”
Bách Hợp muốn trước nạp Lâm Xảo Tầm dùng thân phận thiếp nạp vào phủ,
viết văn tự bán mình đưa cho mình, từ nay về sau coi như nàng không tra
tấn Lâm Xảo Tầm thì Lâm Xảo Tầm cũng ở trong vòng khống chế của nàng,
không có khả năng trở mình.
Chỉ cần nàng không có làm giống như
trong tình tiết câu chuyện muốn Lâm Xảo Tầm chết thì hòa thượng Tế Thế
có bản lĩnh thông thiên cũng không làm gì được nàng, cho dù dân phong có cởi mở đi chăng nữa thì nữ tử chưa kết hôn cũng bị gièm pha, báo lên
quan phủ thì loại thất trinh này cũng không có kết cục tốt, lúc này nàng làm vậy là thiên kinh địa ngĩa hơn nữa lại bác được cái danh rộng
lượng.
Trong tình tiết câu chuyện Bách Hợp bị choáng váng coi
Tống Tuấn quá nặng, đối với Lâm Xảo Tầm quá tốt bởi vì thế lúc Lâm Xảo
Tầm có quan hệ với trượng phu của mình thì nàng mới có loại cảm giác
phản bội, thật ra trong Tống gia bởi vì thân phận của Tống Tuấn nên thị
thiếp cũng không ít, mặc dù nguyên chủ cũng ghen tỵ nhưng cũng không có ý đồ hại người, có lẽ bởi vì trước đó nguyên chủ rất yêu thích và bảo vệ
Lâm Xảo Tầm cho nên sau khi biết nàng ta phản bội thì mới phát điên.
Bách Hợp ăn cơm trưa xong thì thấy Tống Tuấn mặt mũi tràn đầy đau khổ trở
về, trên mặt hắn có vết máu nhìn bộ dạng vô cùng chật vật, lúc nhìn thấy Bách Hợp thì ánh mắt lảng tránh rồi nói: “Bách Hợp, Xảo Tầm nàng ấy
không muốn làm thiếp…”