Edit: Hailinhtran
Beta: Sakura
Bách Hợp đã hoàn thành nhiệm vụ nên nhanh chóng trở về không gian. Lúc cô thấy Lý Duyên Tỷ chắp hai tay sau lưng thì hơi ngạc nhiên, Lý Duyên Tỷ quay lưng về phía cô dường như có chút thay đổi. Trước kia, thoạt nhìn bóng lưng anh làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng xa cách, nhưng vào lúc này lại mang lại cho cô một chút yên lòng quen thuộc. Bách Hợp vừa trở về, Lý Duyên Tỷ cũng đã quay người lại:
“Nhiệm vụ hoàn thành”. Anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ánh mắt kiên nghị hơn trước nhiều. Anh đi tới chỗ Bách Hợp rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Mệt không?”
Hai chữ đơn giản lại khiến cho Bách Hợp không nhịn được mà muốn khóc. Cô rất muốn nói hơi mệt, nhiệm vụ lần này chuyện Hạ Thanh Hàn chết giống như tảng núi lớn đè nặng trong lòng cô. Bách Hợp đã thấy nhiều người chết, nhưng vì cô mà chết khiến cho cô khó mà chịu đựng được. Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lý Duyên Tỷ. Không biết có phải do nhiệm vụ lần này hay không, vào lúc này Bách Hợp thấy Lý Duyên Tỷ thì giống như đã tìm được tri kỷ của mình, cả người cũng buông lỏng xuống, cô tựa ở trong ngực Lý Duyên Tỷ bình tĩnh thật lâu, dán mặt vào lồng ngực anh, mới đột nhiên mở miệng: “Lần này trong nhiệm vụ xuất hiện một người, cậu ấy giúp đỡ em rất nhiều, nhưng tại sao cuối cùng lại không có ai nhớ rõ cậu ấy”
Hạ Thanh Hàn, dường như người này không có xuất hiện qua trong thế giới kia, không có ai nhớ rõ sự hiện hữu của anh ta, thậm chí ngay cả người nhà họ Hạ cũng không biết anh ta. Tình huống như vậy thật không bình thường, cơ hồ khiến cho cô đều phải lầm tưởng từ đầu tới cuối người này không có xuất hiện vậy, thế nhưng mà trong tình tiết câu chuyện Long Bách Hợp từng thu ba người đồ đệ, điểm này là không thể nghi ngờ. Trong tình tiết câu chuyện xuất hiện nhân vật bí ẩn Hạ Thanh Hàn, nhất định Lý Duyên Tỷ biết.
Trong lúc bất chợt Bách Hợp đưa tay ôm Lý Duyên Tỷ chặt hơn chút nữa, tựa đầu lên, cô không phải kẻ ngốc, trong lòng vào lúc này đã phát giác có cái gì đó không đúng. Lúc Hạ Thanh Hàn chết cô từng cảm thấy quá khiếp sợ và khó chịu, nhưng khi tỉnh táo lại Bách Hợp càng thấy cổ quái, lúc này quay trở về không gian, Bách Hợp trước tiên liền nói ra nghi vấn trong lòng. Mặc dù cô cảm thấy chuyện lần này có chút cổ quái, nhưng Bách Hợp có thói quen có chuyện liền trực tiếp hỏi Lý Duyên Tỷ. Khi tiếng nói của cô vừa dứt, thì khoé miệng Lý Duyên Tỷ liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, liền kéo Bách Hợp tới chiếc giường mềm nhỏ trong không gian.
Sau hai lần tiến vào trong nhiệm vụ, dường như Lý Duyên Tỷ khác trước. Trước kia ở trong không gian đều là một khoảng không trống rỗng, nhưng lúc này đây khi Bách Hợp trở lại, trong không gian lại có chiếc giường mềm, còn bày ra một cái bàn nhỏ. Làm cho nơi này tăng thêm một chút hơi thở con người, cô ngoan ngoãn mặc cho Lý Duyên Tỷ kéo qua. Ngồi ở bên cạnh anh, Lý Duyên Tỷ mới cúi đầu hôn lên trán cô một cái:
“Anh ta thực sự tồn tại. Có điều sau khi anh ta chết đi, người khác không còn nhớ được thôi.” Bởi vì anh ta là một trong thất tình. Anh ta đại biểu cho sự trung thành, lòng kiên nghị và bảo vệ, bởi vì bị ảnh hưởng của Lý Duyên Tỷ, nên thất tình khi gặp Bách Hợp đối với cô sẽ sinh ra bản năng muốn phải bảo vệ cô trung thành với cô, cho nên cuối cùng vì cô mà chết, đó là phần thủ hộ chia ra từ Lý Duyên Tỷ. Một ngày khi nhiệm vụ hoàn thành, sự bảo vệ Bách Hợp sẽ tự nhiên trở lại trong con người Lý Duyên Tỷ.
Thật ra nhiệm vụ lần này có thể không cần để cho người khác quên mất sự tồn tại của Hạ Thanh Hàn. Đó là do Lý Duyên Tỷ cố ý, anh không muốn để cho Bách Hợp không khống chế được chủ động đi hỏi anh, anh muốn để cho cô biết một trong bảy nhân cách của anh từng vì cô đã làm chuyện gì, tuy ban đầu đã nói, phần thủ hộ này là một nhân cách độc lập nhưng hôm nay nếu đã bị anh thu hồi lại, phần thủ hộ này vì Bách Hợp làm chuyện tốt thì giờ đây tiếp nhận chỗ tốt cũng nên là anh.
Làm việc tốt không lưu tên cho đến bây giờ không phải phong cách của Lý Duyên Tỷ, nếu như là Diệp Xung Cẩn để lại cho Bách Hợp tâm lý sợ hãi thì tự nhiên Lý Duyên Tỷ sẽ giấu đi không đề cập tới, mà hình tượng thủ hộ này là một chuyện tốt, cho nên anh nhất định nhận được Bách Hợp khen ngợi.
Thân thể và trái tim của Bách Hợp lúc này đã bước đầu đón nhận sự hiện hữu của anh, không giống như trước đây luôn đem anh thành thần cao cao tại thượng( không thể với tới) mà đối xử, bây giờ lúc cô và mình thân thiết mặc dù vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng lại cũng không giống trước kia như vậy có chút kháng cự. Tuy cô thuận theo rất nhiều, cũng thầm chấp nhận tình huống như vậy, nhưng là trong lòng cũng có không quá nhiều rung động. Lý Duyên Tỷ muốn lưu lại trong lòng cô ấn tượng sâu sắc của mình, cũng không phải chỉ là thân thể mà thôi.
“Vì sao người khác sẽ không nhớ anh ta?” Bách hợp không nhịn được mở miệng hỏi một câu, Lý Duyên Tỷ sớm đã chờ những lời này: “Chuyện đã qua, cần gì phải hỏi lại đâu?” Lúc Lý Duyên Tỷ hỏi câu này, thì cúi thấp đầu nhìn chằm chằm Bách Hợp, gương mặt lạnh lùng trong quá khứ lúc này bởi vì khoé mắt rũ xuống mà khiến cho toàn bộ đường cong gương mặt anh cũng lộ ra có chút nhu hòa. Lý Duyên Tỷ mặt ngoài hờ hững, thực ra lúc này trong lòng cũng sớm đã hy vọng Bách Hợp vội vàng hỏi tiếp, cho đến lúc Bách Hợp thật lần nữa tiếp tục hỏi, Lý Duyên Tỷ mới không tiếng động thở dài, ôm cô vào trong ngực, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại:
“Giúp em là điều hiển nhiên, tại sao muốn người khác nhớ? Tôi lại không cần người khác thích, có một số việc, vào lúc này tôi cho em biết còn quá sớm, đợi đến có một ngày em thật chuẩn bị tốt, tôi sẽ không dấu giếm em.”
Anh giống như nói cái gì, nhưng Bách Hợp thấy dường như không có hiểu gì cả, tuy nhiên Bách Hợp cũng mơ hồ suy đoán trong lời nói của Lý Duyên Tỷ thì Hạ Thanh
Hàn chắc có liên quan tới anh. Chẳng lẽ Hạ Thanh Hàn kỳ thực là thay anh bảo vệ mình, mà ẩn giấu người ở trong nhiệm vụ?
Lý Duyên Tỷ nhìn cô đầu tiên là có chút rầu rĩ, cuối cùng lại vừa giống như hiểu được cái gì đó, lúc này mới hơi nở nụ cười. Anh chính là muốn một cái kết quả như vậy, mình vừa không phải nói láo, lại để cho chính cô đi phỏng đoán. Để cô suy đoán còn tốt hơn mình nói cho cô ấy biết, chỉ ậm ừ cho qua, mí mắt Lý Duyên Tỷ nháy mấy cái, lúc ngẩng đầu lên thì tư liệu của Bách Hợp đã xuất hiện trong tinh không.
Giới tính: Nữ ( có thể thay đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 82 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 87 (max: 100 điểm)
Thể lực: 75 (max: 100 điểm)
Võ lực: 49 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 71 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 39 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, cổ thuật Nam Vực, thuật Tinh Thần Tuyện Thể
Năng khiếu: Nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái (học lướt qua)
Mị lực:63 (max: 100 điểm)
Ấn ký: khí tức chân long hoàng tộc
Lần này trong nhiệm vụ trừ thuộc tính tinh thần tăng lên, thì thuộc tính danh vọng cũng tăng hai điểm, chắc là do lần này Bách Hợp chấn hưng phái Mao Sơn, danh tiếng hơn người, tuy rằng thuộc tính trị giá tăng lên có ít, nhưng trở ngại Hạ Thanh Hàn chết đi ở trong lòng cô bởi vì lời nói Lý Duyên Tỷ mà được loại trừ, biết là sau lưng Lý Duyên Tỷ đang giúp mình, trong lòng Bách Hợp lại có chút cảm động, nếu như mình không hỏi anh nói không chừng cũng không biết một điều này, cô do dự một chút, đưa tay vòng qua dưới cánh tay Lý Duyên Tỷ, tựa đầu vào trên người anh, nhỏ giọng nói một câu:
“Cám ơn anh.”
Người này ở trong mắt của cô vốn là người nắm quyền cao cao tại thượng trong không gian, lại vì cô hơn ba lần tiến vào trong không gian, Bách Hợp vào lúc này chính mình cũng không nói được đó là loại cảm giác gì, nếu như quá khứ cô đối với quan hệ mình với Lý Duyên Tỷ chỉ cảm thấy có chút phiền não, vào lúc này cô cũng có sinh ra mấy phần cảm kích và xúc động, anh chưa bao giờ bức bách cô quá cái gì, ngược lại chỉ yên lặng trợ giúp cô, tuy nói hôm nay hai người quan hệ như vậy từng để cho Bách Hợp cảm thấy có chút lúng túng, nhưng trước mắt xem ra biến hóa như vậy cũng không nhất định tất cả đều là không tốt.
Lý Duyên Tỷ nhìn gương mặt Bách Hợp có chút cảm động lại có chút ngượng ngùng, chỉ yên lặng ôm cô vào trong ngực, sự rung động nhỏ trong lòng Bách Hợp này một ngày nào đó sẽ trở thành đại thụ che trời, khi đó anh muốn cũng không phải chỉ là một câu cám ơn đâu.
Đưa Bách tiến vào nhiệm vụ, đầu ngón tay lạnh như băng Lý Duyên Tỷ ở mi mắt cô nhẹ nhàng chạm một cái, ngay sau đó mới buông tay ra, nhìn bóng người cô từ từ biến mất ở trước mắt của mình.
Trên con đường rộng rãi, hai chiếc xe ngựa song song ở trên đường lớn chậm rãi đi, phía trước cửa thành không còn xa, một thiếu nữ chải đầu song nha kế mới đưa tay ra đẩy người ăn mặc như thiếu phụ nhưng sắc mặt mệt mỏi đang nằm nghiêng trên giường: “Phu nhân, phu nhân, xe ngựa sắp vào thành rồi”
Bách Hợp đang ngủ say, không một tiếng động bị người đẩy nhẹ, chân mày nhíu một lúc lâu mới mở hai mắt ra, tỉnh lại.
“Chậm nhất là chưa tới nửa canh giờ sẽ vào thành, phu nhân lệnh cho nô tỳ giờ này kêu ngài, ngài có muốn uống ly trà đậm để tỉnh táo không?” Nha hoàn kia một mặt nói xong, một mặt đưa tay đi tìm kiếm khay trà trên xe ngựa, Bách Hợp vừa nghe thời gian còn có nửa canh giờ nữa, liền đưa tay xoa xoa đầu, hình như cỗ thân thể này đang bị bệnh, vừa sờ lên trán thì thấy nóng kinh người toàn thân cũng là mềm nhũn, Bách Hợp lắc đầu, đôi môi giật giật: “Lại để cho ta nghỉ một lúc nữa, sau khi vào thành nói sau, không được quấy rầy ta.”
Nha hoàn kia do dự một chút, đáp một tiếng liền an tĩnh ngồi một góc. Lúc này đây Bách Hợp không có ngủ tiếp, ngược lại nhắm hai mắt bắt đầu tiếp thu nội dung câu chuyện, lần này câu chuyện hết sức đơn giản, sau hơn nửa canh giờ, Bách Hợp liền đem trí nhớ của người tên là Thiệu Bách Hợp tiếp thu vào đầu.
Thiện Bách Hợp vốn là trưởng nữ Tri huyện Giang Thành Phụng, phụ thân Thiện Tri huyện có tài nhưng thành đạt muộn, năm Thành Đức thứ mười sáu đậu Tiến sĩ, cả đời cương trực công chính, Thiện Bách Hợp từ nhỏ thông hiểu lễ nghĩa, mười lăm tuổi được cha mẹ làm chủ, gả cho Tiến sĩ trẻ tuổi Lương Tấn Sinh làm vợ, tưởng rằng mình cả đời này vợ chồng có thể tương kính như tân, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, tuy rằng cuộc sống sau tân hôn hơi khác trong tưởng tượng của nàng. Hai người thành thân hơn nửa năm, Lương Tấn Sinh rất lãnh đạm với nàng nhưng hắn lại hết sức cố gắng, mỗi ngày đem tâm tư đặt trên sách vở, vào năm ngoái đậu Tiến sĩ, năm nay liền được triều đình ban chức Tri huyện Tần Hoài, thấy trượng phu có chí tiến thủ thì trong lòng Thiện Bách Hợp cũng cảm thấy hãnh diện, Dù cho Lương Tấn Sinh lạnh nhạt với nàng thì nàng ấy vẫn nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau khi Lương Tấn Sinh đi dự lễ nhậm chức Tri huyện Tần Hoài, Thiện Bách Hợp gả chồng theo chồng, cùng đi theo chồng nhậm chức, nhưng lại không ngờ rằng chuyến đi này nàng đánh mất cuộc sống mà mình khát vọng.