Chứng kiến tình cảnh như vậy, trong lòng Lương Tấn Sinh không khỏi nhớ đến Niệm Kiều Nô, hai người năm đó phong hoa tuyết nguyệt vô cùng vui vẻ, Niệm Kiều Nô vừa biết thức thời, lại hiểu biết lòng người, mặc dù lưu lạc phong trần, nhưng không giống Thiện Bách Hợp luôn luôn cứng nhắc không thú vị. Hơn nữa lại coi trọng tình nghĩa mà coi nhẹ tiền bạc, nếu mà so sánh Niệm Kiều Nô với Thiện Bách Hợp thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc hết lần này tới lần khác trước đây nữ nhân đối với mình có tình có nghĩa lại không đúng thời điểm. Hiện nay mình đậu Tiến sĩ, nhưng lại không thể không cãi lệnh cha mẹ, cưới một nữ nhân khác để cho nàng ta có thể hưởng thành quả của mình hôm nay.
“Nếu như không có việc gì, về sau không được đi ra ngoài làm ta mất mặt, bổn quan mấy ngày nay có bản án phải làm, nếu như ngươi gây ra tai hoạ, bổn quan không rảnh xử lý cho ngươi!” Lương Tấn Sinh lạnh lùng quẳng xuống một câu, xoay người đi ra. Bách Hợp khe cười một tiếng: “Lão gia quả thật là vị quan tốt.” vừa mới thi đậu Tiến sĩ vài ngày, hôm nay mới là mới đến nhậm chức, lúc này đã bày ra dáng vẻ quan chức, Bách Hợp chế nhạo Lương Tấn Sinh một hồi, khiến hắn tức giận sắc mặt xanh mét phất áo bỏ đi, lúc này mới nhìn qua hộp đồ cưới đồ cưới trước mặt, nở nụ cười lạnh.
Trong phòng hai nha đầu bị dọa toàn thân run rẩy không dám nói lời nào, trươc đây Thiện Bách Hợp là người nhu nhược mềm yếu, không có chút nào tính tình, ở trước mặt Lương Tấn Sinh càng là dịu dàng như nước, thời điểm hai người công kích như vậy chưa từng xảy ra? Hôm nay là lần đầu cãi nhau, lam cho hai nha hoàn đều không biết làm sao, Bách Hợp liếc nhìn các nàng, vừa chướng mắt lại vừa phiền, trực tiếp liền đuổi hai người xuống dưới.
Ban đêm Lương Tấn Sinh theo thói quen cùng Bách Hợp tách ra ngủ, hắn không trở lại ngược lại là đúng lúc, Bách Hợp luyện tiếp tục luyện mấy động tác thuật Tinh Thần Luyện Thể, sáng sớm ngày thứ hai nàng liền gọi hai nha đầu tới, cho các nàng ra ngoài tìm mấy gia đinh.
Nàng chuẩn bị đón cha mẹ Lương Tấn Sinh đến đây ở. Lương Tấn Sinh vốn xuất thân trong gia đình hương thân. Trong nhà tổ tiên từng để lại ruộng đất tiền bạc, nhưng cũng không có quan ấm, lúc trước nếu như không phải hắn tuổi còn trẻ trúng cử nhân, thì chưa chắc đã lấy được Thiện Bách Hợp. Bởi lúc trước Thiện Bách Hợp gả cho Lương Tấn Sinh coi như là thấp gả, nên cha mẹ Lương Tấn Sinh cho dù là tính cách cay nghiệt keo kiệt, chung sống cũng không tốt, nhưng do Thiện gia là quan lại có địa vị, ngay từ lúc đầu cha me Lương Tấn Sinh cho dù là hung mãnh như hổ cũng không dám làm quá, hơn nữa tính cách Thiện Bách Hợp dịu dàng hướng nội, có bị ủy khuất thì chỉ ở sau lưng khóc lóc đôi câu, cũng không có nói ra, gả cho Lương Tấn Sinh nửa năm thi thoảng bị ủy khuất thì cũng tự mình nhịn xuống, bởi vậy quan hệ vẫn không có không tốt.
Lúc nghe được Thiện Bách Hợp nói muốn đem cha mẹ Lương Tấn Sinh đón đến Tần Hoài, nô tài chạy việc trong phủ cho Lương Tấn Sinh lập tức trừng lớn mắt, cha Lương mẹ Lương cũng không phải người lương thiện gì. Ban đầu thời gian ở Lương gia của Thiện Bách trôi qua cũng không được tốt, lúc này thật vất vả tách ra. Ai không muốn chính mình được làm gia chủ, hết lần này tới lần khác nàng còn muốn tìm cha mẹ tới để chèn ép hay sao? Tên nô tài kia thầm nghĩ Bách Hợp chắc phát điên. Còn trong lòng Bách Hợp đã có tính toán của riêng mình.
Trong nội dung câu chuyện sở dĩ Lương Tấn Sinh có thể dễ dàng cưới Niệm Kiều Nô cho nàng ta trở thành phu nhân, đó là bởi vì ở Tần Hoài hắn là lớn nhất, cha Lương mẹ Lương ở cách xa, dù không đồng ý cũng ngoài tầm với, hắn tự mình liền có thể làm chủ việc này, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, cha Lương mẹ Lương dù có ghét bỏ thân phận Niệm Kiều Nô, thì theo như nội dung câu chuyện về sau danh tiếng hai người vang dội, cha mẹ Lương Tấn Sinh dù có phản đối nữa thì cũng không thay đổi được gì?
Lần này Bách Hợp cũng không định đơn giản để cho Lương Tấn Sinh như ý, tuy Thiện Bách Hợp không muốn báo thù, nhưng đã nàng tiến nhập nhiệm vụ lần này, cho dù là muốn cùng Lương Tấn Sinh hợp cách, nàng cũng phải huyên náo cho Lương Tấn Sinh đến sứt đầu mẻ trán. Hắn không phải yêu thích Niệm Kiều Nô sao, chỉ hi vọng hắn có thể ở trước mặt cha Lương mẹ Lương thuận lợi Cưới được Niệm Kiều Nô. Cho dù cuối cùng hắn có thể được như nguyện ý, nhưng quá trình tuyệt đối sẽ không thuận lợi như trong nội dung câu chuyện. Có thêm đá cản đường là cha mẹ Lương, trong lúc nhất thời Lương Tấn Sinh không thể đánh chủ ý trên người nàng. Trong nội dung câu chuyện Thiện Bách Hợp là kẻ ngốc, chính mình ra tay làm mọi thứ, cuối cùng mất mặt mũi cũng không có được cái gì, bị bức phải nổi điên. Còn để cho Lương Tấn Sinh gánh vác mỹ danh một cái không ngớt vứt bỏ vợ cả, cung cấp hắn thăng quan tiến chức.
“Phu nhân, thực sự muốn mời lão thái gia cùng lão phu nhân đến đây?” tên nô tài có chút không dám tin hỏi. Tần Hoài cách quê Lương Tấn Sinh cũng không xa, nếu là ngồi xe ngựa, chậm nhất không quá mười ngày nửa tháng liền có thể đến. Ban đầu khi Lương Tấn Sinh một mình đi nhậm chức thì cha mẹ của hắn cũng muốn cùng đến để hưởng phúc, nhưng trong lòng Lương Tấn Sinh không đồng ý mà thôi, lúc đó Thiện Bách Hợp còn tưởng rằng hắn làm như vậy là bởi vì thương tiếc nàng suốt ngày sống dưới quy củ của Lương mẫu mỏi mệt không chịu nổi, nên trong lòng đã sinh cảm kích, sau mới biết được đâu có phải Lương Tấn Sinh thương tiếc nàng, rõ ràng lúc trước Lương Tấn Sinh lúc trước đi vào Tần Hoài đã sớm nghĩ tìm Niệm Kiều Nô. Nói không chừng hắn đã sớm đoán người trong nhà sẽ không cho phép, cho nên mới cố ý tìm cớ không để cha mẹ Lương đến đây mà thôi, hết lần này tới lần khác hắn còn mang Thiện Bách Hợp lấy cớ.
“Tất nhiên, nhưng gần đây lão gia vừa đến nhậm chức có vụ án làm cho bận rộn, ngươi cũng không cần phải báo trước cho hắn, chỉ cần cho hắn một kinh hỉ (ngạc nhiên vui vẻ), đợi đến lúc Lão thái gia cùng lão phu nhân đến đây, đảm bảo ngươi sẽ có thưởng.” Bách Hợp vừa nói vừa lấy ra hai lượng bạc đã chuẩn bị đến.
Sau khi nghe tới có trọng thưởng, lại nghe có thể làm cho Lương Tấn Sinh kinh hỉ, tên nô tài kia đáp một tiếng, vui vẻ cầm bạc đi ra ngoài.
Gần đây vì
tìm tung tích Niệm Kiều Nô mà Lương Tấn Sinh thường xuyên đi sớm về trễ, hơn nữa hắn luôn lạnh nhạt không quan tâm Thiện Bách Hợp, hai người mặc dù là trên danh nghĩa vợ chồng nhưng tình cảm lạnh nhạt. Hắn cũng không quan tâm Bách Hợp làm cái gì. Cho đến nửa tháng sau, hắn thẩm tra vụ án tiểu thiếp mưu sát chồng phát sinh gần đây, lúc nhìn thấy Niệm Kiều Nô đeo gông xiêng quỳ gối trên công đường, sớm bị giày vò đến hơi thở mong manh, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Quả nhiên là tìm mòn gót giầy mà không thấy, đến lúc tìm ra lại chẳng phí công (Phép ẩn dụ: cần một cái gì đó với rất nhiều nỗ lực để tìm kiếm, nhưng lại vô tình nhận được). Ngày đấy Lương Tấn Sinh cố nén vui mừng trong lòng, vội vàng đem bản án điều tra lại một hồi. Lại cho người đưa Niệm Kiều Nô về đại lao, sau đó hắn lại lo lắng Niệm Kiều Nô chịu khổ, trong đêm còn đi vào đại lao một chuyến, hai người ôm nhau khóc một hồi, sau đó lần nữa kể lại tình cảnh những năm gần đây của hai người. Lương Tấn Sinh ôm Niệm Kiều Nô so với trước đây thân hình đã gầy đi rất nhiều thâm tình nói: “A Nô, nàng yên tâm, chuyện này nàng là người vô tội, tính cách của nàng ta là người rõ nhất, đương nhiên ta sẽ cứu nàng ra khỏi đại lao.”
Niệm Kiều Nô vốn cho rằng mình sẽ phải chết, không nghĩ tới hôm nay Huyện lệnh thẩm tra vụ án của mình chính là người tình xưa của mình, trong lòng vui mừng tự nhiên cũng sinh ra hi vọng sống. Nàng liên tục gật nhẹ đầu không ngừng, hai người lại là một phen tình ý sâu đâm. Lương Tấn Sinh ra khỏi đại lao, do dự một chút sau vẫn là đi tới sân nhỏ bên Bách Hợp.
Lúc hắn đến, cửa cũng đã sớm đóng lại, lúc này Bách Hợp vừa mới đi tắm trút bỏ một thân đây mồ hôi sau khi luyện thuật Tinh Thần Luyện Thể. Từ nửa tháng gần đây đến giờ Bách Hợp dùng Cửu Dương Chân Kinh phối hợp với thuật Tinh Thần Luyện Thể cùng luyện tập, thân thể yếu đuối của Thiện Bách Hợp đã được cải thiện rất nhiều. Lúc Lương Tấn Sinh một đường xông vào sân, nhìn thấy Bách hợp vừa tắm xong mặc một bộ đồ ngủ, hai gò má hiện ra màu sắc hồng hào, suýt nữa không có nhận ra nàng.
Trong trí nhớ Lương Tấn Sinh chưa bao giờ đánh giá qua dung mạo Thiện Bách Hợp, kỳ thật tướng mạo Thiện Bách Hợp cũng không kém, trong quá khứ trên người có một chút khí chất, chẳng qua là tính tình nàng quá mức mềm yếu, luôn khiến người ta có một ấn tượng hèn yếu không chịu nổi. Đây là lần đầu Lương Tấn Sinh nhìn thấy Bách Hợp nghiêng chọn lấy lông mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn hắn, hắn ngẩn ngơ, sau đó trong lòng có một cỗ tức giận xông lên. Vào lúc này hắn vì chuyện của Niệm Kiều Nô mà trong lòng gấp gáp, người mình yêu mến lúc này vẫn còn trong tù chịu khổ, hết lần này tới lần khác Thiện Bách Hợp, người chưa bao giờ đối với mình có chút ân tình đã chiếm được thân phận chính thê không nói, hôm nay còn hưởng thụ vinh hoa phú quý mà mình cố gắng có được, tất cả vốn phải thuộc về Niệm Kiều Nô. Nếu như ngày đó không có nàng ấy nhẹ nhàng an ủi, không có nàng ấy bán của cải đồ trang sức lấy tiền mặt cổ vũ, làm sao sẽ có chính mình hôm nay?
Đáng tiếc giai nhân có ân với mình lúc này lẻ loi một mình, thì nhìn qua Bách Hợp lại trôi qua một cuộc sống tốt đẹp. Trong lòng Lương Tấn Sinh càng tức giận, sắc mặt âm trầm giống như có thể nhỏ ra nước, nghiêm mặt nói:
“Ngươi thân là một phu nhân tri huyện, nên lấy thân làm gương, suốt ngày tắm gội, hao người tốn của!”. Không biết hắn vì cái gì phát điên, vừa vào tới cửa đã quát mắng, có thể thấy được Lương Tấn Sinh là vô sự không lên điện tam bảo, hôm nay không hiểu sao hắn lại xuất hiện trong phòng mình, nhất định là có việc muốn nhờ, nếu không với tính cách của hắn, mười ngày nửa tháng sẽ không bước vào trong phòng nàng. Lúc này có việc nhờ nàng đi làm còn lộ ra bộ dạng hung thần ác sát này, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, lấy khăn ngồi ở trước bàn trang điểm lau tóc, trực tiếp đem Lương Tấn Sinh tức giận mắng ném đến sau đầu.
Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng không sao cả của Bách Hợp, trong lòng Lương Tấn Sinh lửa giận càng cao, vào lúc này hắn căm tức muốn giật lấy cái khăn trên tay Bách Hợp ném đi, ai ngờ tay vừa mới bắt được khăn, thoáng một cái Bách Hợp liền đem khăn giật trở về, thời gian nửa tháng luyện võ mặc dù chỉ là cải thiện một chút thể chất Thiện Bách Hợp, nhưng Lương Tấn Sinh chỉ là thư sinh yếu đuối, vừa rồi lại không có phòng bị nàng sẽ giật trả, bởi vậy ngược lại bị Bách Hợp kéo lảo đảo một cái, vịn cái ghế mới thân thể mới có thể đứng vững, tuy nói cũng không có té ngã trên đất, nhưng vẫn để cho Lương Tấn Sinh cảm thấy mất hết mặt mũi. “.Người muốn làm gì?” Bách Hợp nặng nề đem khăn trong tay vỗ lên mặt bàn, ‘Két kẹt’ cái bàn vang lên hai tiếng, lung lay một lúc, lệch sang một bên. Lương Tấn Sinh lại càng hoảng sợ, hắn vốn có một bụng tức giận, thật không nghĩ đến tính khí Bách Hợp lúc này so với hắn còn muốn lớn hơn. Hắn ngẩn người, không biết như thế nào, lúc này nhìn thấy Bách Hợp lạnh nhạt nhìn hắn, trong lòng có chút chột dạ, lại có chút sợ, sau nửa ngày về sau mới thẳng cổ nói: “Ngày mai ngươi đi đến cửa hàng vải vóc Vương Ký, hỏi thăm một chút về con người Vương Bình và tình cảm với vợ của hắn.”