Bia Đỡ Đạn Phản Công

Nữ Phụ Ngốc Nghếch Muốn Xoay Người Rồi (9)


trước sau

Edit: Dạ Vũ

Beta: Sakura

Bách Hợp không hề lo lắng về việc Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao đã ngất rồi thì không hành sự được, dù sao ở đây nhiều người cũng không thiếu biện pháp làm việc này. Phân phó xong xuôi hết thảy, cô quay người rời đi. Người phụ nữ kia do dự còn đang định gọi lại thì Bách Hợp chỉ thả lại vài câu, đại ý chính mình ngày mai sẽ đến lấy chứng cớ cũng như trả tiền. Nói xong cô đi mất.

Báo thù xong, sau đó lại còn hoạt động gân cốt một phen, Bách Hợp về đến nhà. Việc đầu tiên cô làm là kiểm tra điện báo trong điện thoại, ba Chúc mẹ Chúc cũng không có gọi về. Đêm nay cô không ngủ, mà đem Tinh thần luyện thể thuật cùng Cửu Dương Chân kinh luyện qua. Ngày hôm sau lúc đi làm cũng không thấy Tần Chiếu Nam tới trường. Mặc dù việc cậu ta luôn vắng mặt trong các khóa học đã trở thành chuyện thường ngày, trường học cũng vì thân phận cậu ta mà không có người nào dám nói thêm điều gì. Chỉ có Bách Hợp đã biết nguyên nhân vì sao cậu ta không đi học, trong lòng cô lại thở ra một ngụm ác khí.

Tan tiết học sáng, Bách Hợp đã thấy Dư Liên Tâm đứng chặn ngay bên ngoài cửa phòng làm việc, xem ra cô ta đã sớm quên những lời chính mình muốn cắt đứt quan hệ với Bách Hợp rồi. Vẻ mặt cô ta lo lắng nhìn Bách Hợp: “Tiểu Hợp, học sinh Chiếu Nam đã hai ngày chưa đi học. Điện thoại di động của cậu ta cũng không liên lạc được, không biết có thể có chuyện gì xảy ra không? Chúng ta cùng nhau đi tới nhà cậu ta thăm hỏi nhé?” – Dư Liên Tâm quả thật tự cho mình là giáo viên chăm chỉ hết lòng làm đúng bổn phận, cô ta muốn bình đẳng đối đãi với mỗi đệ tử, cũng muốn đi thăm hỏi gia đình của toàn thể học sinh trong lớp. Nhưng mà Tần Chiếu Nam cậu ta là con nhà xã hội đen đấy á, cô ta từng tới đó một lần, còn chưa kịp vào cửa đã bị người ta dùng súng chỉa ra, suýt nữa dọa chết cô ta. Cô ta bây giờ nào dám đi một mình, chính là muốn tìm người đi cùng. Cho nên hết lần này tới lần khác suy đi tính lại thì ngoài Chúc Bách Hợp cũng cô độc như cô ta là bằng hữu của cô ta chỉ còn ba vị vương tử có quan hệ thể xác với cô ta mà thôi. Nếu bọn họ biết rõ chính mình đi tìm đàn ông, cho dù đó là học sinh của cô ta thì bọn họ sẽ gây bất lợi cho Tần Chiếu Nam, chắc chắn sẽ bày trò đuổi học cậu ta. Đã có tiền lệ về việc Chúc Ngao bị chuyển trường, Dư Liên Tâm không muốn phát sinh bi kịch như thế nữa, vì đó mà cô ta muốn tìm Bách Hợp đi cùng mình để tăng thêm dũng khí.

Nhìn vẻ mặt chờ đợi lại có vẻ lo lắng của Dư Liên Tâm, Bách Hợp quả thực phiền muốn chết không nói được lời nào. Dư Liên Tâm còn lầm bầm lầu bầu: “Nhà của học sinh Chiếu Nam tôi đã tìm được địa chỉ, nhưng không đi được xe bus đâu. Tiếc quá, chúng ta chỉ có ngồi xe taxi mà đi thôi. Nhưng mà Tiểu Hợp yên tâm, tôi sẽ không để cô bỏ tiền xe đâu”. Lần trước việc Chúc Ngao chuyển trường nhưng Dư Liên Tâm không giúp được gì bởi vì ba vị vương tử đã từng cảnh cáo cô ta, nếu như muốn xen vào việc của người khác chính là tạo cơ hội cho họ giáo huấn Chúc Ngao. Cô ta không dám gây phiền toái cho Chúc Ngao đáng thương nữa. Nhưng trong lòng cô ta cho rằng Bách Hợp là kẻ hám tiền, cũng ấn tượng Bách Hợp là người keo kiệt nên sợ Bách Hợp sẽ vì tiền đi taxi mà không chịu đi cùng cô ta, vì thế cô ta còn nhấn mạnh: “Tôi đã mang tiền trước rồi”.

“Cô giáo Dư, tôi mong cô đừng tới tìm tôi nữa có được không hử? Tôi với cô từ trước đã không còn là bạn bè nữa rồi” – Bách Hợp hít sâu rồi thở ra một hơi, nói thẳng: “Hơn nữa tôi không có nhu cầu làm cái gì gọi là đi thăm hỏi các gia đình, vì thế, mời cô tránh qua một bên”.

“Bạn học Chiếu Nam có thể bị bệnh nên mới không đi học. Cô cũng là cô giáo của cậu ta, làm nhà giáo không phải là cần quan tâm học trò hay sao? Tiểu Hợp, tại sao cô lại trở nên như thế này?” – Dư Liên Tâm cảm thấy có chút ủy khuất, lại có chút khó hiểu: “Tôi nói …”

“Xin nhắc nhở cô một câu!! Cô giáo Dư, cô chỉ là một cô giáo mà thôi. Hơn nữa, chính cô muốn đi thăm hỏi các gia đình là việc của cô. Đừng-có-mà-lôi-tôi-vào!!” – Bách Hợp bắt đầu cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa. Dư Liên Tâm đối với từng học sinh đều có biểu hiện của Đức Mẹ, mà bọn con trai thời kỳ trưởng thành dễ dàng xúc động. Cô ta đem lòng tốt đi ban phát khắp mọi nơi như vậy kết quả đâu có tốt. Sở dĩ cô ta cùng với ba vị vương tử nảy sinh gút mắc tình cảm cũng chính là vì ban đầu cô ta thấy Tiêu Tễ lại không biết tên của cậu ta, về sau còn gọi cậu ta là ‘Ngay ngắn hướng’ nên mới gây sự chú ý của cậu ta. Không những vậy. cô ta còn cho rằng Tiêu Tễ này không có cơm ăn, đem cơm mình tự làm đưa cho cậu ta nên mới khiến cậu ta sinh ra hứng thú, cuối cùng đem Dư Liên Tâm biến thành người đàn bà của mình.

Dư Liên Tâm cho rằng hành động của cô ta chỉ là lòng tốt quan tâm học sinh, nhưng mà bất cứ người ngoài nào nhìn vào cũng cho rằng hành động của cô ta chính là giả vờ ngây thơ quyến rũ người khác. Có thể vào cái trường học quý tộc này thì ai lại không xuất thân từ thế gia hơn người? Ai sẽ thiếu đồ ăn cơ chứ? Huống chi bỏ ba vị vương tử qua một bên không đề cập tới, cách Dư Liên Tâm đối xử với Chúc Ngao cũng mập mờ không rõ. Miệng cô ta luôn mồm thân mật hô hào “A Ngao”, hành vi cử chỉ sớm đã vượt quá giới hạn của giáo viên quan tâm học sinh bình thường đi. Từ khi cô ta ở chung với ba vị vương tử, cách ăn mặc thay đổi dần trở nên xinh đẹp hơn, Chúc Ngao thích cô ta là chuyện rất bình thường, mà về sau Tần Chiếu Nam âm thầm yêu mến cô ta, nguyện ý vì cô ta vứt bỏ thân phận người thừa kế mà ở lại bên cạnh cô ta làm một người đầy tớ vô danh. Dư Liên Tâm làm
những chuyện bên ngoài có vẻ như là hồn nhiên quan tâm người khác, đem từng cậu trai trở thành học trò của mình mà đối xử, kỳ thực cô ta giống như con Ong chúa, hấp dẫn từng ong thợ một.

Bách Hợp không thích cô ta, có thể Dư Liên Tâm không cố ý, có thể thực ra trong lúc vô tình mà cô ta tạo ra kết quả như vậy. Nhưng quan trọng nhất, chính là cô ta trêu hoa ghẹo nguyệt thì thôi đi, vì cái gì còn muốn đem cô làm chất phụ gia? Bách Hợp nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, mặc dù đã trả thù Tần Chiếu Nam rồi, cũng biết Tần Chiếu Nam và Chúc Ngao nhất định không được sống thoải mái sung sướng. Nhưng trong lòng cô chính là bốc hỏa, Dư Liên Tâm lại còn mang vẻ mặt quan tâm tới gặp cô làm cho cô suýt nữa không kìm chế được muốn chém đứt chân tay cô ta. Bách Hợp rút cuộc mất hết kiên nhẫn, nói thẳng: “Cút ngay!”

“Nếu như tôi là cô, tôi sẽ thu lại hai chữ vừa rồi!” – Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên. Khuôn mặt Dư Liên Tâm vốn nhỏ nhắn bắt đầu hồng hồng, rồi nhớ ra điều gì đó nên mặt trắng bệch, cắn môi dưới, thân thể bắt đầu run rẩy. Cách đó không xa, chính là bọn người Tiêu Tễ đang đi tới, hai tay nhàn nhã đút túi quần. Hiển nhiên vừa rồi những lời nói giữa Bách Hợp và Dư Liên Tâm đã bị bọn họ nghe thấy, mặt Tiêu Tễ đen thui, tiến đến chỗ Dư Liên Tâm vươn tay ra: “Tới đây!”

Dư Liên Tâm do dự một chút, nhìn Bách Hợp tựa như cầu cứu. Nhưng thấy Bách Hợp không để ý gì tới mình, cô ta trưng ra bộ mặt khóc tang chậm rì rì bước về hướng Tiêu Tễ. Tiêu Tễ thò thay nắm lấy tay cô ta, may mắn lúc này chính là thời gian tan học, người trong phòng học cơ hồ cũng đi hết, nên Tiêu Tễ mới dám trực tiếp công khai như vậy. Cậu ta đẩy Dư Liên Tâm vào lòng một thiếu niên có mái tóc nhuộm màu hạt kê đang cười hì hì. Sau đó mới khoanh tay trước ngực, ánh mắt ngạo nghễ lại có phần lợi hại, nhìn Bách Hợp chăm chú mà hỏi: “Ngày hai mươi mốt tháng mười, sau tiết học thứ hai, cô ở chỗ nào hả?” – Tiêu Tễ lúc này giống như đã nghi ngờ Bách Hợp, nhìn Bách Hợp cười lạnh: “Cô đừng có ý đồ giấu diếm, ngày đó từng giáo viên trong trường đều có người làm chứng cho nhau, chỉ có cô không có. Huống gì loại người như cô tôi thấy nhiều lắm rồi. Thức thời thì thành thật nói ra, nếu không đừng trách bổn thiếu gia ác….”

Bách Hợp trầm mặt, chưa kịp mở miệng nói một lời nào, thì một âm thanh có chút quen thuộc vang lên từ xa: “Chúc tiểu thư!” khiến mấy người quay đầu nhìn sang. Một chàng trai tóc vàng mặc một bộ vest trắng chỉnh tề nghiêm trang, phong độ nhẹ nhàng đang đứng đó, cười rộ lên giống như ánh mặt trời. Cậu chỉ đứng đó thôi, đã giống như một phong cảnh hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.

“Bazillika! Sao cậu lại ở đây?” – Tiêu Tễ vừa mới còn lớn lối uy hiếp Bách Hợp lập tức trợn mắt, ngay cả Bạch thiếu niên đang ôm lấy Dư Liên Tâm cũng vô thức bỏ cô ta ra.

Chàng trai ho nhẹ hai tiếng, dừng một chút rồi mới đi tới. Cách chỗ cậu vừa đứng khoảng năm mét, có một người tóc muối tiêu giống như là quản gia đang đứng im lìm, ánh mắt giống như chim ưng nhìn lại.

“Làm sao thế?” – Chàng trai đi đến bên người Bách Hợp thì ngừng lại, một đôi mắt xanh lam vui vẻ nhìn bọn người Tiêu Tễ đang có sắc mặt khó coi, cuối cùng lại nhìn Bách Hợp, khóe miệng có chút nhếch lên mà nói: “Lại một lần nữa rồi!”

Người khác không hiểu cậu nói gì, nhưng mà Bách Hợp lại hiểu ngay cậu đang ám chỉ việc lại giúp cô lần nữa. Chàng trai tên Bazillika thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, lúc này rõ ràng là muốn giúp cô nhưng lại sợ cô cảm thấy xấu hổ, bèn dùng lời vui vẻ giống như hóa giải sự mất tự nhiên của cô. Chỗ xe đậu có chút gần, coi như là đã từng ngồi xe của cậu hai lần nhưng mỗi lần ngồi đều là ngồi đối diện nhau, ngoại trừ lúc Bazillika lịch sự mở cửa xe cho cô thì hai người chưa từng gần nhau như vậy. Bách Hợp vô thức lùi về sau một bước, rồi nhìn cậu tỏ vẻ xin lỗi.

“Cảm ơn!”

Chàng trai cụp đôi mắt xuống, khóe miệng vẫn cười nhếch vui vẻ, biểu hiện trên mặt dịu dàng đến mức làm người ta say mê, nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi. Hôm nay cậu mặc chính trang, mái tóc vàng dùng keo xịt vuốt ra sau, lộ ra vầng trán cao nhưng không làm cho người ta cảm thấy cậu không khỏe, ngược lại còn tăng thêm vài phần quý tộc cổ xưa cùng phong thái lịch sự vô cùng. Cậu an tĩnh đứng đó, không nói lời nào nhưng hết lần này tới lần khác không ai dám phá vỡ sự im lặng đó.

“Tiểu Hợp, đây là bạn của cô à?” – Mở miệng ra đầu tiên trong mấy người, lại là kẻ có lá gan bé nhất Dư Liên Tâm. Cô ta hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn Bazillika mà đánh giá, trong mắt hiện lên vài tia kinh diễm. Ngũ quan của Bazillika sắc nét, khí chất lại thanh nhã dịu dàng, không phải đẹp trai đến mức nhiếp hồn người ta, ngược lại làm cho đối phương có cảm giác thoải mái dễ chịu ôn hòa. Hơn nữa cậu còn mang tới cho đối phương cảm giác mình đang đứng trước một hoàng tử Châu Âu thời Trung cổ, mỗi cái nhấc chân giơ tay của cậu đều mang theo sự ưu nhã khó tả.

Kỳ thực bọn Tiêu Tễ rất đẹp trai, nhưng mà so sánh với Bazillika thì khí chất của nhóm người Tiêu Tễ bị đè bẹp ngay, kể cả là Tiêu Tễ đẹp trai lạnh lùng, hay là Bạch Tử Ngọc đi chăng nữa, đứng trước vẻ dịu dàng ấm áp của Bazillika đều có cảm giác chật vật.

“Bazillika! Sao cậu lại xuất hiện trong trường vậy?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện