Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Lúc đi theo Lý Duyên Tỷ về đến không gian, thì Bách Hợp mới thở phào nhẹ
nhõm một hơi, Bazillika đem đến cho cô cảm giác âm trầm đáng sợ, nhất là không biết anh ta đã cho mình dùng thứ gì, Bách Hợp rất sợ nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành thì đã ngủ mãi mãi rồi, cái loại cảm giác này
giống như mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa vậy, cực kỳ kinh khủng.
Mặc dù lúc này vẻ mặt Lý Duyên Tỷ không thay đổi, nhưng theo bản năng, Bách Hợp vẫn cảm giác được tâm tình của anh ấy lúc này không quá tốt, trong
ánh mắt của anh hiện lên vẻ lo lắng, trông như có mấy phần giống
Bazillika trong nội dung của vở kịch lúc trước. Về đến không gian, Lý
Duyên Tỷ mới buông tay cô ra, vươn tay sờ má cô: “Bị dọa sao?”
Đúng là hơi bị dọa, lúc này Bách Hợp vẫn còn cảm thấy hơi sợ, nghe thấy câu
hỏi của Lý Duyên Tỷ liền theo bản năng gật đầu, khóe miệng Lý Duyên Tỷ
lập tức hiện lên một ý cười rất nhỏ, nhưng ngay sau đó liền khôi phục
lại bộ dáng bình tĩnh rất nhanh: “Yên tâm, chỉ cần tôi ở đây, không có
gì phải sợ?” Bách Hợp nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh lãnh đạm, giống
như lời vừa nói ra khỏi miệng là thiên kinh địa nghĩa vậy, không mang
theo cái loại khí thế bễ nghễ thiên hạ mà lời nói này nên có, giọng nói
cũng không có sự kích động trầm bổng, anh đang nghiêng đầu nhìn lại Bách Hợp, sườn mặt hoàn mỹ tinh xảo mặt bởi vì động tác của anh ấy lộ ra một đường cong tuyệt mỹ, lông mày bên phải hơi nhướng lên, tựa như đang
thấy kỳ quái vì sao cô lại cảm thấy sợ hãi vậy.
Hai người cũng đã từng thân mật như vậy, nhưng Lý Duyên Tỷ còn chưa từng nói với cô lời
tỏ tình ngọt ngào nào, vốn trước kia Bách Hợp cũng không để ý đến, người như Lý Duyên Tỷ, cô căn bản là không thể tưởng tượng nổi trong miệng
anh ấy sẽ nói ra lời tỏ tình triền miên cảm động gì, nhưng nhìn thấy anh ấy vừa mang theo vẻ mặt đương nhiên vừa nói mình không cần sợ hãi, thì
Bách Hợp lại cảm thấy thân thiết và an tâm lạ kỳ.
“Trước kia anh
chưa từng nói với em, không cần sợ hãi.” Tuy lúc nãy nhớ tới cảm giác
lúc Bazillika đột nhiên ra tay với mình Bách Hợp còn cảm thấy sợ hãi
toàn thân, nhưng lúc này có Lý Duyên Tỷ ở bên người, thì lại cảm thấy
dường như khi nhớ đến Bazillikakhông còn đáng sợ như vậy nữa, đến cùng
thì hắn ta chỉ là một đối tượng trong tình tiết câu chuyện nhiệm vụ mà
thôi, nếu Lý Duyên Tỷ đã nói có anh ở đây không cần sợ hãi, thì không
biết vì sao Bách Hợp liền tin tưởng anh ấy.
Lý Duyên Tỷ vừa nghe
cô nói như vậy, thì ánh mắt lóe lên một cái, vội vàng quay đầu nhìn sang hướng khắc, mặc dù lúc này anh vẫn có bộ dáng thanh nhã vân đạm phong
khinh, nhưng khóe miệng lại không khống chế được hơi nhếch lên. Giọng
nói khi Bách Hợp nói lời này nỉ non, giống như đang làm nũng vậy, đây
vẫn là lần đầu tiên Lý Duyên Tỷ nghe thấy cô ấy dùng giọng nói như vậy
để nói chuyện với mình. Cái loại cảm giác hết sức mới mẻ này, khiến cho
Lý Duyên Tỷ nghe thấy mà trong lòng vui như nở hoa, mặc dù tâm cơ anh âm trầm tính toán từng bước đi của Bách Hợp đến đúng vị trí, nhưng lúc này mới chân chính có một loại cảm giác hại giống mà mình đã gieo xuống sắp nở hoa kết quả. Cho dù là môn tình cảm này anh chưa từng được học cũng
như thực hành, nhưng sự thật đã chứng minh, thiên tài được các trưởng
lão khen ngợi mới gặp lần đầu tiên trên đời như anh, quả nhiên ngoại trừ có được ưu thế trời ban trong lĩnh vực theo đuổi thực lực và quyền thế
ra, cho dù ngay trong chuyện nam nữ, thì vẫn chiến thắng đám người có tư chất tầm thường kia dễ dàng!
“Trước kia em cũng không có hỏi
tôi.” Lúc này Lý Duyên Tỷ đã gạt chuyện Bazillika qua một bên, mặc dù
lần này sự dịu dàng của anh còn chưa trở về, nhưng một ngày nào đó anh
sẽ lấy lại được đầy đủ thất tình đó. Hiện nay anh đã lấy về được bốn cái rồi, đến khi lấy về được ba cái còn lại, thì cho dù Bazillika kia có
khó dây dưa đi nữa, lúc đó thực lực của anh đã khôi phục được bảy tám
phần so với thời kỳ cường thịnh rồi, việc xóa đi ý thức dục vọng của hắn ta, khiến nó trở về bản thể ban đầu cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
*Bazillika chính là phần dịu dàng nhé
Lúc này, với Lý Duyên Tỷ thân cận với Bách Hợp quan trọng hơn.
Bách Hợp nghe được lời nói coi như bảo đảm của Lý Duyên Tỷ, trong lòng liền
vui vẻ, nhưng một lát sau lại đột nhiên nhớ ra: “Vậy nhiệm vụ lần này
của em coi như là đã hoàn thành sao?”
Tuy nói lần này Lý Duyên Tỷ trực tiếp ra mặt cứu cô về, nhưng Bách Hợp không biết có tính là tâm
nguyện của Chúc Bách Hợp đã hoàn thành hay chưa, theo Bách Hợp thấy loại nhiệm vụ như vậy thì mình cũng nên chăm sóc cha mẹ đến già thay Chúc
Bách Hợp mới xem như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lần này bởi vì nguyên
nhân đặc biệt, cô bị Bazillika giết chết, vì vậy tất nhiên là nhiệm vụ
đã bị cắt đứt, Lý Duyên Tỷ có thể cứu cô một lần, trong lòng Bách Hợp
rất biết ơn, nhưng cô cũng không hy vọng tất cả nhiệm vụ sau này của
mình đều dựa vào sự trợ giúp của Lý Duyên Tỷ để hoàn thành.
“Nhiệm vụ hoàn thành, tâm nguyện của Chúc Bách Hợp đã đạt được.” Mặc dù lần
này xảy ra một chút ngoài ý muốn, nhưng bởi vì Bách Hợp đã thay Chúc
Bách Hợp tìm ra Chúc Ngao không phải là em trai ruột của cô ấy, cho nên
kỳ thật vào giây phút đó Chúc Bách Hợp cũng đã mãn nguyện rồi, hơn nữa
trong lúc làm nhiệm vụ, Bách Hợp đã dùng thân phận của cô ấy gả cho
Bazillika, hoàn thành chuyện mà Chúc Bách Hợp trong tình tiết câu chuyện ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, tuy nói không giống với suy nghĩ
muốn gả cho một người đàn ông bình thường trong tâm nguyện của Chúc Bách Hợp, nhưng Chúc Bách Hợp vẫn thấy đủ mãn nguyện rồi.
Lý Duyên Tỷ nói lời này xong, trong không gian, bảng tư liệu của Bách Hợp liền hiện ra:
Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 83 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 88 (max: 100 điểm)
Thể lực: 75 (max: 100 điểm)
Võ lực: 49 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 75 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 41 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, cổ thuật Nam Vực, thuật Tinh Thần Luyện Thể
Sở trường: Tài nấu nướng cao cấp, Kỹ thuật diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ hành bát quái (có đọc lướt qua)
Mị lực: 64 (max: 100 điểm)
Ấn ký: Khí tức của Chân Long Hoàng tộc
Nhiệm vụ đã hoàn thành, trong lòng Bách Hợp thở ra một hơi, sau khi nhiệm vụ
lần này hoàn thành, bởi vì Bazillika gây ra cho cô bóng ma trong lòng,
cho nên lúc này theo bản năng cô vẫn cảm thấy sống ở bên cạnh Lý Duyên
Tỷ là an toàn nhất, vì vậy cô liền ở lại trong không gian một thời gian, cho đến từ từ điều chỉnh cảm xúc của mình lại, mới để Lý Duyên Tỷ đưa
cô vào nhiệm vụ tiếp theo.
“Hợp nương, con nghĩ thoáng một chút
đi, sao chúng ta đắc tội với Thành Vương được chứ? Nha đầu ngốc này, còn đòi tiến cung làm gì?” Không biết có phải bởi vì tinh thần lực đang từ
từ tăng cao hay không, mà rất nhanh Bách Hợp đã tỉnh lại trong một hoàn
cảnh lạ lẫm, cô vừa mở mắt, liền thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi
tuổi mặc áo màu đỏ thẫm, đầu mang biển ngạch (cái băng đầu mà phụ nữ thời xưa hay đeo trên trán, thường được thêu chữ “Thọ” và có một viên cẩm thạch ở giữa) trên trán, đang ngồi bên giường dỗ dành cô ngừng khóc, Bách Hợp theo
bản năng đưa tay lên sờ mặt, lúc này hai mắt cô vẫn còn đang không ngừng chảy nước mắt, một cỗ cảm giác bi thương dâng lên ở trong lòng, rất
nhanh bao phủ cả người cô.
Sau khi tinh thần lực tăng cao, cái
cảm giác tâm tình bị nguyên chủ khống chế như thế này đã lâu Bách Hợp
không trải qua, nhưng lúc này trong lòng nguyên chủ lại giống như đang
cất giấu một nỗi bi thương khổng lồ vậy, nước mắt vẫn không ngừng chảy,
cô ngậm miệng không nói gì, xuyên thấu qua làn nước mắt sương mù, Bách
Hợp thấy trên người mình mặc hỷ bào đỏ thẫm, chân mày liền nhẹ nhàng
nhíu lại.
Người phụ nữ kia thấy cô không nói lời nào, lại càng
khóc đến thương tâm hơn, đột nhiên vươn hai tay ôm chặt lấy cô, trong
miệng thống khổ kêu: “Con gái đáng thương của mẹ!”
“Không sao,
mẹ, con không sao.” Bách Hợp an ủi bà ấy một câu, giọng nói lại run rẩy
kịch liệt, ngực lại giống như có một con dao đang cắt thịt vậy, đau đến
tê tâm liệt phế. Trong miệng người phụ nữ này đang nói liên miên gì đó
mà ‘Nhân duyên trời định’, cùng với hai chữ ‘Thành Vương’. Bách Hợp nghe thấy càng thêm khó hiểu, hai chữ nhân duyên kia vang lên bên tai cô,
trong đầu cô mơ mơ hồ hồ hiện lên một bóng người, nhưng nhanh đến căn
bản không bắt được. Khi nghe đến cái danh xưng ‘Thành Vương’ này, một
nỗi oán hận tự nhiên sinh ra từ tận đáy lòng lại làm cho cô hận không
thể hét lên thật lớn vào lúc này.
Người phụ nữ an ủi cô một trận, sau khi thấy Bách Hợp chỉ khóc mà không nói lời nào, liền lắc đầu thở
dài: “Mẹ biết tính tình con cương liệt, chỉ là chuyện đã đến nước này,
Thành Vương đã cưới Mạnh Thúy Thúy rồi. Muốn trả thù thì chúng ta từ từ
nghĩ biện pháp báo thù, con cần gì cứ phải nhất định muốn tiến cung
chứ?”
“……” Bách Hợp nghe thấy hai chữ “Tiến cung”, thì lại càng
khóc thương tâm hơn. Cô gần như không thể phát ra tiếng thống khổ nghẹn
ngào từ miệng mình, bộ dáng này dọa người phụ nữ kia nhảy dựng, liền ôm
cô dỗ một hồi lâu, Bách Hợp từ từ nín khóc. Lúc này người phụ nữ mới kêu người mang khăn vào, lau mặt cho cô xong, dặn dò nha đầu chăm sóc cô,
nhìn sắc trời bên ngoài, kêu Bách Hợp nghỉ ngơi một chút, rồi mới lo
lắng rời đi.
Lúc này bốn phía còn bày nến Long Phượng, trên người nguyên chủ mặc hỷ bào đỏ thẫm, trên đầu còn mang mũ phượng nặng nề,
Bách Hợp giật giật đầu, không biết có phải giữ nguyên một tư thế quá lâu hay không, mà lúc này cổ vừa động một chút liền cảm thấy đau như bị kim đâm vậy, tia lửa nổ ra, Bách Hợp vươn tay gỡ mũ phượng trên đầu mình
xuống, hai nha đầu đi đến cẩn thận nhận lấy, mọi người cũng không dám
lên tiếng, Bách Hợp tự mình cởi quần áo ra, lại cầm khăn đắp lên đôi mắt đã sưng đến đau nhức, lúc này mới nằm xuống giường, nàng nhắm mắt lại
làm bộ ngủ, bắt đầu tiếp nhân tình tiết câu chuyện.
Tình tiết câu chuyện tràn vào não giống như từng đợt sóng lớn, trí nhớ của nguyên chủ kèm theo sự không cam lòng và hối hận của cô ấy đều tập trung vào trong đầu Bách Hợp, một cô gái tên là Ly Bách Hợp đã thống khổ tự trách cả
đời.
Ly Bách Hợp vốn xuất thân trong một gia đình quan thất phẩm
kiêm hậu nhân của thương nhân phát đạt ở Vương triều Đại Ngụy, cô ấy là
đích trưởng nữ trong nhà, từ nhỏ cha mẹ đã rất yêu thương cưng chìu cô
ấy, nên cũng tạo thành tính cách của cô ấy hơi khoe khoang kiêu ngạo,
rồi lại có đôi khi quá mức ngây thơ bốc đồng, bởi vì năm xưa lúc Ly Bách Hợp mới ra đời, lúc đó chính là lúc ông Ly đi làm ăn khắp nơi, không
quan tâm đến cô ấy đầy đủ, đợi đến sau khi gia nghiệp hơi ổn định, lại
có được chức Viên ngoại lang, ông Ly cảm thấy năm xưa đã từng hổ thẹn
với vợ con, vì vậy cưng chìu đích trưởng nữ duy nhất này như hòn ngọc
quý trên tay, hầu như Ly Bách Hợp ở Ly gia là muốn gió có gió, muốn mưa
có mưa.
Cho dù sau này bà Ly không sinh con trai được, thì ông Ly cũng chưa từng nghĩ tới sẽ nạp tiểu thiếp để sinh con trai thừa kế gia
nghiệp, mà ngược lại vì con gái mà ngàn chọn vạn tuyển thu dưỡng một cô
nhi tên là Âm Tú, chuẩn bị sau này chiêu làm con rể.
Từ nhỏ Ly
Bách Hợp và Âm Tú là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nhưng tính tình của cô ấy đã bị làm hư, mặc dù trong xương của cô ấy vẫn thiện lương, nhưng có đôi khi lại rất tùy hứng kiêu ngạo, nàng cũng là một cũng sớm đã bị
làm hư liễu tính tình, nàng mặc dù trong xương là thiện lương, dù ông Ly đã chuẩn bị một người chồng nuôi từ bé cho cô sau này, nhưng Ly Bách
Hợp lại không thích, từ nhỏ cô ấy chỉ đối xử với Âm Tú như anh trai của
mình, mà trái lại, Âm Tú lớn hơn cô ấy hai tuổi thì lại vẫn luôn yên
lặng thầm thích cô ấy.
Vào năm Ly Bách Hợp mười hai tuổi, lúc cô
ấy ra đường dạo chơi gặp được một cô gái bán mình chôn cha, lúc đó thấy
thương tiếc cô gái này không nhà để về, lại có hiếu, mà vào lúc đó một
đám lưu manh đang vây bắt đùa giỡn cô nương này, hơn nữa thậm chí tú bà
trong giáo phường cũng nhìn trúng sắc đẹp của cô nương này muốn mua cô
ấy về, Ly Bách Hợp không đành lòng nhìn cô nương này bị đẩy vào hố lửa,
vì vậy liền bỏ tiền mua cô ấy về, cho cô ấy ở lại bên cạnh mình làm nha
hoàn.
Tuy nói cô nương tên Mạnh Thúy Thúy này là được Ly Bách Hợp mua vào phủ làm nha hoàn cho cô ấy, nhưng Ly Bách Hợp vẫn chưa từng
khắt khe, ngược đãi cô nương này, mà ngược lại khắp nơi đều đối xử với
cô nương này như chị em, có đồ ăn ngon, có chuyện vui chưa bao giờ thiếu phần của cô nương này, hơn nữa ngay cả thầy giáo mà cha mẹ trong nhà
mời về để dạy tài nghệ cho cô ấy như cầm, kỳ, thi, họa và lễ nghi, cô ấy vừa nhìn thấy vẻ mặt khát vọng của Mạnh Thúy Thúy, cuối cùng cũng năn
nỉ cha mẹ để cho Mạnh Thúy Thúy đi theo bên cạnh mình cùng học. Sau khi
Mạnh Thúy Thúy lớn lên quả thật thân thiết với Ly Bách Hợp còn hơn cả
chị em ruột thịt, hai người không có chuyện gì mà không nói cho nhau
nghe, thậm chí có lúc hai người còn ngủ chung một giường, quan hệ tốt
đến nỗi ngoại trừ trên danh phận Mạnh Thúy Thúy còn là một nha đầu ra,
hầu như hai người đã không nhìn ra là chủ tớ.
Dưới tình huống hai chị em khác họ đang lớn lên từ từ như thế, Ly Bách Hợp không đành lòng
nhìn Mạnh Thúy Thúy làm người hầu cả đời, vì vậy liền cầu cha mẹ thu
dưỡng Mạnh Thúy Thúy, vốn bà Ly cũng rất thích cô nương Mạnh Thúy Thúy
dịu dàng, ngoan ngoãn cũng tri thư đạt lễ này, so với Ly Bách Hợp có
tính cách hoạt bát, thì bà Ly cũng thích Mạnh Thúy Thúy hiểu chuyện lại
hiểu biết đại thể như vậy, thậm chí người Ly gia còn chuẩn bị sau khi Ly Bách Hợp xuất giá, Ly gia sẽ chuẩn bị một phần đồ cưới cho Mạnh Thúy
Thúy, cũng cho cô ta lấy danh nghĩa con gái nuôi của Ly gia phong cảnh
tượng quang gả ra ngoài, cho cả đời cô ta cũng có thể có người để dựa
vào, không còn cảm thấy ăn nhờ ở đậu nữa.
Sau khi biết được ý
định của người Ly gia và chị em của mình đã cầu tình cho mình, lúc đó
Mạnh Thúy Thúy chỉ trời thề. Hận không thể móc tim của mình ra thề với
Ly Bách Hợp, hai người ước định sẽ là bạn tốt cả đời, sau này vĩnh viễn
không phụ bạc.
Nếu như sau này không xuất hiện khắc tinh trong
đời của Ly Bách Hợp, thì nói không chừng từ đó về sau hai người sẽ thật
sự thật lòng đối xử với nhau, xem nhau như chị em suốt một đời một thế
như lời thề này.
Năm Ly Bách Hợp mười lăm tuổi, lúc cô ấy đi ra
ngoài đạp thanh đã cứu được một nam tử trẻ tuổi bị thương, lúc đó cả
người nam tử đều là máu, tính mạng đã bị đe dọa. Dưới tình huống không
biết thân phận bối cảnh của nam tử này, mặc dù Ly Bách Hợp cũng biết rõ
đạo lý nam nữ thụ thụ bất tương thân, hơn nữa mặc dù tính cách cô ấy
điêu ngoa tùy hứng một chút, nhưng lại không mất bản tính thiện lương.
Sau khi thấy nam tử này sẽ chết bất cứ lúc nào, cô ấy do dự một chút rồi vẫn cứu nam tử này về phủ.
Sau khi cô ấy báo cho cha mẹ, người
Ly gia liền mời thầy thuốc trị thương cho nam tử này, lại để nam tử này ở lại Ly phủ. Sau khi nam tử tỉnh lại mới phát hiện hai mắt của mình bị
trúng độc, sợ rằng phải dưỡng nửa năm thì mới có thể khỏe lại được. Nam
tử thành khẩn hy vọng có thể ở lại Ly gia nửa năm, hắn ta nói, gia cảnh
của hắn ta đã sa sút không còn chỗ để đi, hy vọng có thể ở tạm trong Ly
gia nửa năm chờ sau khi thương thế của hắn ta lành lặn sẽ rời đi, ông Ly và bà Ly thấy hắn ta nói đến đáng thương, lại thấy lúc này mắt của hắn
ta không thể nhìn thấy, lại không có nhà để về, Ly gia là lập nghiệp
bằng kinh doanh, nên cũng không thiếu một phần cơm, vì vậy đã đồng ý cho hắn ta ở lại.
Nam tử này tự xưng tên là Lưu Thành, sau khi hắn
ta rửa sạch máu đen trên mặt và bộ dáng nhếch nhác không chịu nổi trên
người, Ly Bách Hợp mới phát hiện tướng mạo của hắn ta hết sức tuấn mỹ,
từ nhỏ đến lớn đều không có kinh nghiệm giao tiếp với nam nhân xa lạ,
nhưng rất nhanh, vị Lưu Thành có tướng mạo tuấn mỹ này đã để lại ấn
tượng khắc sâu trong lòng Ly Bách Hợp, làm cho cô ấy bắt đầu hơi động
tâm.
Trong quá trình giao tiếp, Ly Bách Hợp phát hiện Lưu Thành
không chỉ tinh thông văn võ, mà hơn nữa hắn ta còn có kiến thức hết sức
uyên bác, tính cách của hắn ta thì lại hết sức trầm ổn, trên người có
một loại bình tĩnh mà người trẻ tuổi không có, hắn ta có thể dành thời
gian cả ngày đánh cờ với ông Ly mà không chê phiền chán, hắn ta cũng có
thể làm bạn bên Ly Bách Hợp, nghe cô ấy kể một vài chuyện trong lòng con gái, hắn ta có đầy bụng văn thải, ra khỏi miệng là thành thơ, hơn nữa
hắn ta còn có thể viết được một tay chữ đẹp, lại càng có tài vẽ tranh.
Lưu Thành nói chuyện hài hước, lần nào cũng có thể chọc cô ấy vui vẻ đến
quên cả trời đất, cảm giác như vậy, cô ấy lại không cảm thấy khi ở cùng
với Âm Tú, tính tình Âm Tú luôn trầm mặc hướng nội, bình thường chỉ trầm mặc ít nói đi theo bên người cô ấy, cũng không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành cô ấy, không giống như Lưu Thành, cho dù mắt không nhìn thấy gì, nhưng hắn ta cũng sẽ nhờ người làm hoa bằng lụa tặng cho cô
ấy, sẽ cho cô ấy sự ngạc nhiên đầy vui sướng, Ly Bách Hợp vốn còn nhỏ
lại đang ở tuổi có mối tình đầu là mười lăm tuổi, nên rất nhanh ở dưới
mọi thủ đoạn của Lưu Thành, cô ấy đã bắt đầu thích hắn ta, sau khi Lưu
Thành đã ở Ly gia được ba tháng, đôi trai gái này song song thổ lộ với
nhau.
Ly Bách Hợp đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, nên cô
ấy đã bỏ quên gương mặt thống khổ mất mác của Âm Tú, cô ấy cũng không
chú ý tới vẻ mặt đầy thương tâm của Mạnh Thúy Thúy mà mình xem là tỷ
muội.
Mặt khác, ngoại trừ tiếp xúc với Ly Bách Hợp ra, Mạnh Thúy
Thúy cũng thường xuyên lặng lẽ chăm sóc Lưu Thành, giúp hắn ta hầm canh
bổ, mài mực cho hắn ta khi hắn ta viết thư cho Ly Bách Hợp. Lưu Thành
cho rằng Mạnh Thúy Thúy dịu dàng im lặng và Ly Bách Hợp là cùng một
người, nên đôi khi cũng sẽ nói chút lời tỏ tình dịu dàng êm tai với Mạnh Thúy Thúy. Lưu Thành có tướng mạo cao lớn tuấn mỹ, trên người hắn ta
còn có một loại khí chất chỉ có ở giai công tử, Mạnh Thúy Thúy cũng là
thiếu nữ trẻ người non dạ, thích một nam nhi ưu tú như vậy là chuyện
đương nhiên. Chỉ là cô ấy nghĩ đến Ly Bách Hợp có đại ân với mình, nên
không dám tranh đoạt, nhưng vẫn hy vọng ở sau lưng, mình có thể làm càng nhiều chuyện cho Lưu Thành hơn. Cứ như vậy, Lưu Thành cho là đại tiểu
thư Ly gia vừa có một mặt hoạt bát đáng yêu, lại có một mặt thiện lương
dịu dàng, nên càng yêu cô ấy hơn, cũng đưa ra ý muốn cưới Ly Bách Hợp
làm vợ.
Vốn Ly Bách Hợp đã phải lòng hắn ta, vẫn luôn chờ Lưu
Thành nhắc tới hôn ước, hôm nay hắn ta chủ động nói ra, trong lòng tất
nhiên vừa mừng vừa sợ, mặc dù ông Ly cảm thấy hơi có lỗi với Âm Tú,
nhưng ông ấy luôn yêu thương con gái, lại nào nỡ làm trái với ý con,
dưới khó xử, ông nói với Âm Tú là muốn nhận Âm Tú làm nghĩa tử, cũng hứa sau này sẽ tặng một nửa Ly gia cho hắn xem như bồi tội, nhưng Âm Tú lại không chút do dự từ chối, hắn chỉ là ngày một ngày lại càng trầm mặc
hơn.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Ly Bách Hợp bị vây trong
tình yêu ngọt ngào. Cô ấy phát hiện tỷ muội của mình gầy đi, cô ấy đã
từng hỏi Mạnh Thúy Thúy bị sao mấy lần, nhưng mỗi lần Mạnh Thúy Thúy
nghe thấy cô ấy nhắc tới
vấn đề này thì lại chỉ khóc, mà không nói ra vì sao. Duới tình huống như thế, ánh mắt của Lưu Thành nhanh chóng lành
lặn, dư độc trong người hắn ta cũng đã giải hết, hắn ta dần dần có thể
nhìn thấy sự vật xung quanh. Hắn ta thấy rõ được bộ dáng của Ly Bách
Hợp, trong lòng tất nhiên là vui mừng.
Ánh mắt lành lặn, Lưu
Thành dường như càng mê người hơn lúc hắn ta bị mù. Hôn ước của hai
người định vào nửa tháng sau, Ly Bách Hợp đang ngọt ngào ngượng ngùng
chuẩn bị thêu gả y của mình, Lưu Thành lại phát hiện hình như mình đã
quên mất thứ gì đó, ngoại từ thích Ly Bách Hợp hoạt bát ra, hắn ta phát
hiện hình như mình cũng sinh ra tâm tư với thị nữ Mạnh Thúy Thúy bên
người Ly Bách Hợp, Mạnh Thúy Thúy dịu dàng hào phóng, quả thật có đôi
khi rất giống Ly Bách Hợp ở một điểm nào đó. Ngày đại hôn, vào giây phút Lưu Thành và Ly Bách Hợp bái đường thành thân đó, Mạnh Thúy Thúy đứng ở một bên, rơi lệ không ngừng.
Lưu Thành giống như đột nhiên hiểu
ra cái gì, vốn ba lạy bái đường đã lạy thiên địa, chỉ còn thiếu mỗi lạy
cha mẹ, hắn ta đột nhiên ngừng lại, đi tới Mạnh Thúy Thúy, lúc mắt hắn
ta bị thương, hắn ta đã từng sờ qua mặt của Mạnh Thúy Thúy, hắn cho rằng đó chính là Ly Bách Hợp, nhất là sau khi mắt hắn ta có thể nhìn thấy,
Ly Bách Hợp vốn xinh đẹp nên hắn ta cũng không hoài nghi, Mạnh Thúy Thúy thì mặc dù tính cách dịu dàng, nhưng tướng mạo lại chỉ là thanh tú kém
xa Ly Bách Hợp, nên hắn ta căn bản chưa từng hoài nghi cô gái dịu dàng
ngoan ngoãn luôn ở bên cạnh mình và cô gái hoạt bát này là hai người,
nhưng nước mắt Mạnh Thúy Thúy lại đâm đau tim của hắn ta, hắn ta cảm
thấy đau đớn không thể hiểu nổi, hắn ta bắt đầu vươn tay sờ lên mặt Mạnh Thúy Thúy.
Xúc cảm giống hệt như trong trí nhớ, nước mắt kia đâm đau tim hắn ta, Lưu Thành lại nhắm mắt tinh tế cảm thụ, Mạnh Thúy Thúy
càng khóc dữ dội hơn, hắn ta rốt cuộc xác định là mình đã nhận lầm
người.
So với Ly Bách Hợp mặc dù hoạt bát không mất thiện lương
nhưng cũng lộ ra hơi chút điêu ngoa, Lưu Thành lại thích Mạnh Thúy Thúy
bởi vì từ nhỏ mất đi cha mẹ nên sau đó tinh tế mà nhạy cảm hơn, trong
thời gian mình bị thương, mặc dù là Ly gia cứu mình, nhưng vẫn luôn lặng lẽ cẩn thận chăm sóc hắn ta lại là Mạnh Thúy Thúy, Lưu Thành phát hiện
mình chỉ có lòng biết ơn và một chút yêu thích với Ly Bách Hợp thôi,
nhưng hắn ta lại thật sự yêu Mạnh Thúy Thúy, vì vậy Lưu Thành liền lập
tức cởi hỉ bào đỏ thẫm trên người mình xuống, ôm Mạnh Thúy Thúy vào
lòng.
Hắn ta quyết định muốn cưới Mạnh Thúy Thúy làm vợ!
Vốn cũng đã sắp bái đường thành thân, lại đột nhiên xảy ra một nghịch
chuyển kinh thiên như vậy, người Ly gia tất nhiên giật mình vô cùng, Ly
Bách Hợp cũng không thể tiếp nhận kết quả này, ông Ly giận tím mặt, Lưu
Thành cũng đành bất đắc dĩ lộ ra thân phận của mình chính là Thành Vương Ngụy quốc, Ngụy quốc có tổng cộng ba đại Vương khác họ, Lưu gia chính
là một trong đó, triều đình vẫn muốn diệt trừ ba đại Vương khác họ, vì
vậy cho tới nay Lưu Thành luôn gặp phải ám sát, lần này cao thủ Đại tông sư bên cạnh Lưu Thành bởi vì có chuyện riêng rời đi, vì vậy mới bị
người của triều đình chui vào chỗ trống, cho nên hắn ta bị trọng thương, liều chết dưới sự bảo vệ của hộ vệ thoát ra ngoài, vừa lúc được Ly Bách Hợp cứu giúp, trốn trong Ly gia dưỡng thương.
Lúc này một khi lộ ra thân phận, Ly gia có tức giận gần chết đi nữa, cũng không thể không
nén cơn giận này xuống, Lưu Thành muốn nạp Mạnh Thúy Thúy làm tiểu
thiếp, vì trong nhà hắn ta đã có Vương phi, nhưng thật ra thì hắn ta
cũng không thích Vương phi của mình, hắn ta thích là Mạnh Thúy Thúy
thanh tú đáng yêu như hoa lan thanh nhã. Ngày tân hôn, tân nương đột
nhiên bị đổi thành tỷ muội tốt cùng lớn lên với mình, trong lòng Ly Bách Hợp thống khổ ủy khuất tất nhiên có thể nghĩ, cô muốn la hét đại náo,
nhưng thân phận Vương gia của Lưu Thành lại gắt gao ép tới Ly gia không
dám mở miệng.
Vì để mình cưới được Mạnh Thúy Thúy danh chính ngôn thuận, Lưu Thành bắt buộc bà Ly nhận Mạnh Thúy Thúy làm nghĩa nữ trên
danh nghĩa, ngày kế sau đại hôn lại sợ người yêu ở Ly gia sau này bị
người gây khó dễ, vì vậy liền quyết định mang theo Mạnh Thúy Thúy rời
khỏi.
Ly gia vốn cũng chuẩn bị nhận Mạnh Thúy Thúy làm nghĩa nữ,
nhưng lúc đầu là bởi vì Ly gia thích Mạnh Thúy Thúy cho nên muốn cho cô
ấy một xuất thân tốt, cảm giác hoàn toàn khác với chuyện bị buộc nhận cô ấy làm nghĩa nữ vào hôm nay, trải qua chuyện này, mặt mũi của Ly gia
đều bị mất sạch sẽ, ăn thiệt thòi còn không dám lên tiếng. Tính tình Ly
Bách Hợp vốn chính là kiêu ngạo, tỷ muội cùng thích một nam nhân đồng
thời bị phản bội, làm cho trong lòng cô ấy nhanh chóng bị bóp méo, cô ấy muốn trả thù hai người này, nhưng Ly gia chỉ là gia đình nhỏ đóng góp
chút bạc mới được danh xưng viên ngoại lang, mặc dù có chút tiền, nhưng
căn bản không thể so sánh với ba đại Vương khác họ của Ngụy quốc. Ly
Bách Hợp thức suốt cả đêm, nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định vào cung,
cô ấy muốn vào cung tranh sủng, đến sau khi bản thân có thân phận địa vị rồi mới trả thù hai người này.
Đương kim Hoàng đế Ngụy quốc đã
già cả ngu ngốc, sao Ly gia nỡ để con gái như hoa như ngọc của mình tiến cung vào lúc này, hơn nữa Ly gia cũng không phải là gia tộc cường thế
gì, sau khi Ly Bách Hợp tiến cung sẽ không có ai trợ giúp, đường xa sau
này khó đi. Nếu là gia đình không thương yêu con gái thì cũng thôi, tất
nhiên là sẽ hy vọng con gái tiến cung để giúp gia tộc kiếm chút vinh
quang, nhưng ông Ly ban đầu vì con gái mà ngay cả nạp thiếp để có hậu
cũng không nỡ, thì sao sẽ nỡ để con gái mình tiến cung để lão Hoàng đế
làm hại? Vì vậy ông ấy khuyên Ly Bách Hợp mấy ngày, lại nhờ thê tử
khuyên Ly Bách Hợp mấy lần. Nhưng Ly Bách Hợp căn bản không để ý đến,
vẫn khăng khăng muốn vào cung.
Vào cái đêm cô ấy quyết định đó, ở một nơi cô ấy không biết, Âm Tú trước kia từng làm vị hôn phu của cô ấy mấy năm, sau này vẫn cho là sẽ cùng cô ấy nắm tay cả đời đột nhiên làm
ra một quyết định, hắn tịnh thân, cùng Ly Bách Hợp tiến cung.
Sau khi hai người tiến cung, Ly Bách Hợp dựa vào một cỗ oán khí không chịu
thua kém trong lòng tranh thủ tình cảm leo lên, từng bị hãm hại, bị
người khi dễ, suýt nữa chết trong cung, nhưng lần nào cũng là Âm Tú giúp cô ấy, lần nào cũng là Âm Tú thay cô ấy ngăn chặn đả kích ngấm ngầm hay công khai, hắn giống như là một thành lũy trung thành che chắn ở trước
mặt cô ấy, khắp nơi đều nghĩ cho cô ấy, thay cô ấy gánh chịu rất nhiều
mưa gió, thậm chí vì nguyện vọng của Ly Bách Hợp, mà Âm Tú dần dần trở
nên âm trầm vặn vẹo, hắn bắt đầu hại người đoạt quyền, Âm Tú giống như
một con rắn âm độc nổi điên, ở sau lưng cắn tất cả người muốn hại Ly
Bách Hợp. Có Âm Tú ở sau giúp đỡ, Ly Bách Hợp nhanh chóng leo tới vị trí tứ phi, cô ấy bắt đầu lợi dụng quyền thế hôm nay của mình hãm hại Lưu
Thành, cô ấy bắt đầu dùng hết tất cả quyền lực đối phó Lưu Thành.
Chính bởi vì ân oán cá nhân của cô ấy và Lưu Thành, quan hệ giữa ba đại Vương khác họ của triều đình cũng càng ngày càng gay gắt, Lưu Thành bị cô ấy
làm cho không có biện pháp, rốt cuộc cuối cùng quyết định khởi binh tạo
phản, chẳng qua là trước khi tạo phản, Lưu Thành đầu tiên là phái người
hồi kinh báo cho lão Hoàng đế, nói là ban đầu Ly gia và Lưu Thành hợp
mưu tạo phản, hơn nữa Lưu Thành có thực lực hôm nay, tất cả đều là do Ly gia trợ giúp, lão Hoàng đế vốn đã già cả ngu ngốc, nghe nói như thế
liền không chút nghĩ ngợi hạ lệnh cho người ta xử trảm cả Ly gia, Ly
Bách Hợp leo đến phi vị cũng bị giáng xuống làm thứ nhân.
Trong
lãnh cung chỉ có Âm Tú vẫn làm bạn bên cạnh Ly Bách Hợp hiện giờ đã mất
đi tất cả, Lưu Thành dẫn đại quân tấn công vào hoàng thành Ngụy quốc
muốn Hoàng đế giết yêu phi Ly Bách Hợp này để tế tam quân tướng sĩ, mà
trước đó Ly Bách Hợp đã nuốt thuốc độc mấy canh giờ sau sẽ phát tác.
Lúc Âm Tú biết Ly Bách Hợp uống thuốc, cũng không nói gì, hắn chỉ xoay
người rời đi, cho đến mấy canh giờ sau, Ly Bách Hợp bị dược tính phát
tác cả người đau đớn, Lưu Thành tới, hắn ta dẫn theo Mạnh Thúy Thúy cầm
một cái đầu rỉ máu tới, cái đầu mở to hai mắt chết không nhắm mắt kia
chính là đầu của Âm Tú!
Hôm nay Mạnh Thúy Thúy đã không còn mang
khí chất thấp kém khúm núm như ban đầu nữa, lúc này mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm Ly Bách Hợp, cũng chỉ trích cô vì tư lợi mà phá hủy tình
nghĩa tỷ muội.
Lúc Ly Bách Hợp đang cười lạnh, Mạnh Thúy Thúy lại đầu tiên là trách mắng Ly Bách Hợp không nói tình nghĩa, trước đó vứt
bỏ vị hôn phu Âm Tú này, lại để cho Âm Tú vì cô mà chịu chết, hết sức
ích kỷ, Ly Bách Hợp nghe vậy, tất nhiên hết sức không phục, hai người
phản bác lên, lúc này Mạnh Thúy Thúy mới cười lạnh nói:
“Thực lực võ công của Âm Tú vốn đã đạt đến cảnh giới Tông sư, hắn ta có thân thể
dương cốt hiếm gặp, ngàn năm khó được đó, ngươi biết không? Hắn ta vì
tiến cung thủ hộ ngươi, tịnh thân, thân thể thiếu rễ, từ đó không trọn
vẹn nữa, vốn là hắn ta có hy vọng có thể đi lên cấp địa Tông sư trong
vòng trăm năm, từ đó có mấy trăm năm tuổi thọ, nhưng hắn ta vì ngươi, cả đời chỉ tới điểm này mà thôi, thậm chí hắn ta vì báo thù cho ngươi, còn muốn ám sát Thành lang, cuối cùng bị Đại tông sư bên cạnh Thành lang
diệt trừ. Ly Bách Hợp, người ích kỷ như ngươi, sao trước kia ta lại kết
bái làm tỷ muội được vậy? Ta hổ thẹn vì ngươi, mắt ngươi bị mù không
thấy rõ người bên cạnh ngươi, đáng đời ngươi đi tìm chết!”
Lời
của Mạnh Thúy Thúy giống như một tảng đá lớn đánh mạnh vào lòng Ly Bách
Hợp, cô không biết Đại tông sư là gì, cũng không hiểu võ công tuổi thọ
là gì, cho đến lúc này Mạnh Thúy Thúy đang cực kỳ thống hận mắng cô, cô
mới biết được trên thế giới này trừ tranh đấu cung đình ra, còn có tranh đấu võ công, trên đời này có năm Đại tông sư, mỗi Tông sư đều có thực
lực khó đoán, chúa tể quyền thế trên thế giới này cũng không phải là
vương thất gì, mà chân chính là Tông sư, những Đại tông sư này thủ hộ
thế lực riêng của mình đã mấy trăm năm, một khi đạt tới cảnh giới Đại
tông sư, tuổi thọ có thể lên đến hơn mấy trăm, nếu càng lợi hại hơn nữa, thậm chí có thể lĩnh ngộ cảnh giới cao hơn. Tư chất và thân thể dương
cốt trời sinh của của Âm Tú vốn là có hy vọng đi lên cảnh giới mà không
ai có thể chạm tới kia, nhưng hắn vì bảo vệ Ly Bách Hợp, lại tịnh thân,
phá hủy tiền đồ thật tốt của mình, đánh mất cuộc đời của mình, thậm chí
ngay cả tuổi thọ mấy trăm năm cũng không muốn, chỉ muốn canh giữ bên
người Ly Bách Hợp.
Sau khi biết Ly Bách Hợp uống thuốc độc, thậm chí hắn đã đi ám sát Lưu Thành, lại bị Đại tông sư bên cạnh Lưu Thành giết chết.
Sau khi biết những chuyện này, trong lòng Ly Bách Hợp chấn động mạnh. Trước kia cô ấy căn bản không biết những chuyện này, cô chỉ cho là Âm Tú là
bạn tốt của cô, là hậu thuận kiên cố của cô. Cô không biết Âm Tú yêu
mình.
“Nữ nhân vô tình vô nghĩa như ngươi, ngươi có biết ngươi đã mất đi cái gì không? Ngươi tàn nhẫn vô tình như thế, đáng đời ngươi
không xứng nhận được tình yêu! Hơn nữa ngươi có biết không, Âm Tú là
đích tử của Âm thị quân Nam Dương. Hắn ta vốn có thể có nhân sinh rất
tốt, nhưng lại vì ngươi mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Người như
ngươi, sống chính là hại người, không bằng chết sớm đi!” Lời của Mạnh
Thúy Thúy giống như ngũ lôi oanh đỉnh, ném vào trong lòng Ly Bách Hợp.
Ly Bách Hợp ôm đầu Âm Tú, khóc không ra tiếng, cô không biết Âm Tú thâm
tình với cô như thế. Vì cô, không chỉ từ bỏ thứ quan trọng nhất của nam
nhân, mà thậm chí ngay cả gia tộc, danh tiếng, địa vị, kể cả tuổi thọ
cũng không cần, tình ý như vậy, cô phải làm sao mới có thể báo đáp được
đây? Cô khóc không thành tiếng, lúc này độc tính phát tác, cô ôm đầu Âm
Tú trong lòng, từ từ chết đi.
Trước khi chết Ly Bách Hợp không
muốn trả thù gì, cô cũng không muốn giết Lưu Thành để hả giận, cô chỉ
muốn Âm Tú sống lại, cô nợ Âm Tú, cả đời cũng không thể trả hết được,
rất nhiều chuyện trước kia giống như đã quên mất, lúc này lại quanh quẩn trong lòng, Ly Bách Hợp nhớ đến mặc dù Âm Tú ít nói ít cười, nhưng dù
cho hắn có phụ hết người trong thiên hạ, thì trong tay lại dính đầy máu
tanh trở nên tàn nhẫn vô tình vì cô, chỉ vì cô mà bỏ qua hết thảy, cô
hối hận, cô hận, vì hai kẻ không đáng giá, cô đã phá hủy cuộc đời của
mình, phá hủy Ly gia, phá hủy cha mẹ đã thương yêu cô, lại càng phá hủy
nam nhân yêu cô.
Trước kia sao cô lại niên thiếu vô tri như vậy,
lầm tưởng Âm Tú cũng không thích cô, chỉ xem cô thành em gái? Sao cô có
thể ngu đến nỗi để cừu hận che mắt như vậy?
Trước khi chết cô
thống hận mình, cô hận mình cô phụ tình yêu của Âm Tú, mắt sáng nhưng
tâm mù, cô muốn báo đáp Âm Tú, cô muốn tìm về nhân sinh mà chính mình đã bỏ lỡ, cô muốn nói lời xin lỗi với Âm Tú, nhưng Âm Tú đã chết, dù cô có nói xin lỗi thì cũng đã quá trễ!
Ly Bách Hợp muốn có một cơ hội
đổi ý, nếu Âm Tú đã chăm sóc cô ấy, vậy cô ấy muốn nhờ Bách Hợp thay cô
ấy báo đáp Âm Tú, trả thù không còn quan trọng nữa, Lưu Thành cũng không quan trọng nữa, cô ấy chỉ muốn tận tình báo đáp Âm Tú!
Tiếp thu
hết tình tiết câu chuyện, nước mắt trong khóe mắt Bách Hợp liền rơi
xuống, nghĩ đến cái tên Âm Tú này, trong lòng nàng giống như đang rỉ máu vậy, nguyên chủ bởi vì đủ loại tâm tình như oán khí, đau lòng cùng với
hối hận trong lòng trước khi chết trộn lẫn vào nhau, tạo thành một loại
chấp niệm thật sâu, lúc này quấn chặt trong lòng, hơn nữa chấp niệm này
còn sâu đến nỗi khiến cho Bách Hợp hiện giờ đã có lực tinh thần rất cao
cũng không áp chế nổi, Bách Hợp yên lặng rơi nước mắt một hồi, tùy ý cỗ
thân thể này phát tiết một lát, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, mới đột nhiên nhớ tới thời gian mình tiến vào nhiệm vụ chính là ngày
nàng đại hôn bị Lưu Thành bỏ rơi trước mặt mọi người trên hỉ đường, đồng thời cưới Mạnh Thúy Thúy.
Ban đầu Ly Bách Hợp bởi vì bị như vậy
kích thích, suýt nữa nổi điên, cho nên dưới cơn nóng giận quyết định
muốn vào cung, lúc nãy trước rời đi bà Ly chính là muốn khuyên nàng đánh mất chủ ý, mà trong tình tiết câu chuyện, dường như là sau khi Âm Tú
biết được nàng muốn vào cung, nên mới tịnh thân.
Hắn vốn có một
tiền đồ rất tốt, kết quả lại vì nàng mà phá hủy tất cả cả, Bách Hợp
cuống quít ngồi dậy, vội vàng vén rèm kêu lớn: “Âm Tú đâu?”
Khó
được thấy Bách Hợp mới vừa còn không chịu lên tiếng lúc này đột nhiên
hỏi người khác, mấy nha hoàn sửng sờ một chút, Bách Hợp vội vàng thúc
giục: “Nhanh đi tìm người.” Hôm nay bởi vì xảy ra chuyện Lưu Thành đương trường đổi ý thay đổi tân gả nương, Ly Bách Hợp bị đả kích lớn, đầu
tiên là muốn treo cổ tự vẫn, tiếp theo lại nói muốn tiến làm phi để báo
thù, Ly gia đều vây quanh nàng, vì vậy quên mất Âm Tú, đợi đến khi nhớ
lại, đã gạo nấu thành cơm, hết thảy cũng không còn cách nào vãn hồi nữa.
Mọi người nghe Bách Hợp quát một tiếng như vậy, mới giống như tỉnh hồn lại, cuống quít chạy ra ngoài, Bách Hợp cũng bất chấp tóc tai mình bù xù,
cũng liền cầm gả y mà lúc trước mình ném ở đầu giường khoác lên người
xông ra ngoài, khoảng nửa khắc chung sau, mọi người mới tìm được Âm Tú ở trong phòng, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, trong nhà còn quanh quẩn
mùi máu tươi, Bách Hợp thấy hắn, trong lòng giống như bị một cổ đau nhức đánh tới, nước mắt không tự chủ được chảy xuống.