Edit: Người nào đó
Beta: Sakura
Ban đầu Lâm Kiều nghĩ chính mình có thể tận dụng lần cơ hội này học hết tất cả những thứ nàng ta có thể học được. Lâm Kiều giỏi nhất là thân thiện hòa đồng với mọi người, vì vậy quan hệ của nàng ta với Long Bách Hạ cũng không kém, thậm chí còn có thể nói đã đạt đến tiêu chuẩn bạn bè tốt. Lâm Kiều cảm thấy nếu mình cố gắng thêm một chút nữa, muốn kéo gần quan hệ để Bách Hợp dạy cô ma lực không có gì là khó khăn.
Đến lúc này Lâm Kiều mới chân chính dò xét Bách Hợp. Tuy bề ngoài thì Long Bách Hạ đã ngụy trang thành một lão già vóc dáng cao gầy, nhưng trước kia vì Long Bách Hạ giả vờ làm người lớn tuổi nên Lâm Kiều không suy nghĩ nhiều. Hơn nữa trước giờ Long Bách Hạ chỉ dạy nàng lễ nghi. Đối với Lâm Kiều thì lễ nghi mặc dù có dùng, nhưng cũng không phải thứ quan trọng. Nhưng bây giờ không giống nhau, nàng ta không nghĩ tới Long Bách Hạ thực ra che dấu sâu như vậy, ánh mắt Lâm Kiều cũng đã phát ra chút độ nóng, nàng ta bây giờ cần nhất chính là thực lực để có thể thay đổi tình cảnh trước mắt của mình, nàng ta biết nếu như mình không cố gắng, sợ rằng nhiều nhất bốn, năm năm Lâm gia sẽ thay nàng ta quyết định hôn sự. Nàng ta sẽ chỉ như một món hàng hóa bị Lâm gia gả ra ngoài. Nàng ta đi tới nơi dị thế này không phải là để cho người ta quyết định số phận.
“Lâm nhị tiểu thư.” Bách Hợp lãnh đạm và lễ phép gật đầu một cái. Những gì Long Bách Hạ đã trải qua khiến cho Bách Hợp không hề có thiện cảm gì với nàng ta. Xã hội hiện tại giữa nam nữ tuân theo quy tắc cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Lâm Kiêù đón nhận ân tình của Long Bách Hạ, cũng không nên nói ra hai chữ chia tay một cách dễ dàng như vậy, huống chi nàng ta một mặt ân ái với thủ lĩnh Ma tộc, một mặt lại lợi dụng, lãnh đạm, mập mờ làm tổn thương Long Bách Hạ. Mặc dù nàng ta nói làm như vậy chẳng qua vi không nỡ nói ra chân tướng khiên Long Bách Hạ bị kích thích, nhưng nếu đã không yêu, lại không muốn từ bỏ sự trợ giúp của Long Bách Hạ, sao không nói rõ ràng với hắn mà cứ giữ thái độ mập mờ làm tổn thương hắn.
Bách Hợp có chút chán ghét nhíu mày, Lâm Kiều ngay lập tức cảm giác được Bách Hợp hơi không thích nàng ta. Nàng ta tự nhận là mình trước kia đối với Long Bách Hạ luôn giữ thái độ tôn trọng, không hiểu tại sao trong ngắn ngủi một lúc đi làm món bánh quy lúc quay lại Bách Hợp lại tỏ ra có chút ghét nàng ta. Nhưng mà lúc này Lâm Kiều lại làm như không nhìn ra thái độ lãnh đạm của Bách Hợp, nũng nịu nói với Bách Hợp: “A Hạ, người tới nếm thử bánh quy con tự làm đi, nếu như ăn ngon, người cò thể nói cho con biết người đang làm gì ở đây chứ?”
Vẻ ngoài non nớt của thiếu nữ chính là vỏ bọc che dấu tốt nhất của Lâm Kiều. Trong kịch tình, Long Bách Hạ chính là từng bước bị hạ gục như vậy. Nhưng Bách Hợp lúc này trong vẻ ngoài của một nam tử hán lại đang cất giữ tâm hồn lãnh đạm của một cô gái. Lâm Kiều lúc này có tỏ ra đáng yêu hơn nữa, cũng không thể khiến cô cảm thấy quý mến nàng ta, huống chi cỗ thân thể này theo bản năng ngay từ đầu đã không thích Lâm Kiều, dưới tình huống đó, cho dù Lâm Kiều đang bưng bánh quy hình dánh dễ thương đưa tới cho cô thì Bách Hợp chẳng qua cũng chỉ lùi về phía sau một bước: “Rất xin lỗi Lâm tiểu thư, ta vừa nhận được một tin tức quan trọng. Sợ rằng việc dạy lễ nghi cho tiểu thư có lẽ sẽ phải ngưng lại. Mấy năm qua ta rất cảm ơn tiểu thư cùng Lâm gia đã cho ta một cuộc sống thoải mái, thật tiếc khi không thể tiếp tục daỵ học cho tiểu thư nữa.”
Nói xong lời này Bách Hợp không thèm để ý đến sắc mặt lúng túng và cứng ngắc đang được che đậy của nàng ta. Bách Hợp đi lướt qua người nàng ta, Lâm Kiều theo bản năng đưa tay muốn tóm lấy tay nàng: “Chờ một chút. Xin chờ một chút….”
Nàng ta càng kêu lớn, bước chân của Bách Hợp lại càng nhanh. Vốn vào lúc này Bách Hợp quyết định chuẩn bị rời khỏi Lâm gia, vì vậy cũng không có ý che dấu thực lực của mình. Cô cũng không phải chưa từng biến thành rồng, nhưng lần đầu tiên biến thành rồng trong một thế giới ma pháp, loại cảm giác đó hết sức kì diệu. Trong cơ thể cô giống như có một luồng ánh sáng, Bách Hợp một khi đứng lên đi thì liền không muốn khống chế tốc độ của mình, nguyên tố phong bắt đầu hội tụ dưới chân cô, từ từ nâng cô lên. Bách Hợp chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng,cách tiếng kêu của Lâm Kiều Kiều càng ngày càng xa. Bá Tước Phủ Lâm Gia cũng càng ngày càng nhỏ. Cô không khống chế được cảm giác muốn hóa thành rồng trong cơ thể mình, vì vậy, sau khi hòa vào trời xanh, thân thể cô bắt đầu biến hóa.
Quá trình biến thành rồng lại có nguyên tố phong phụ trợ, Bách Hợp càng bay nhanh hơn, mà lúc này, Lâm Kiều bị cô bỏ ở sau lưng chính là nhìn đến choáng váng. Giờ đây nàng ta mới biết thực ra một thầy dạy lễ nghi nho nhỏ của Lâm gia lại có bản lãnh lớn như vậy. Khi vừa nhìn thấy Bách Hợp từ từ bay đi nàng ta suy nghĩ lại những gì mình hiểu biết về ma pháp,nàng ta từng nhìn thấy tỷ tỷ Lâm Thiến sử dụng ma pháp. Cho dù được ca tụng là ma đạo sư tương lai, ngôi sao của hiệp hội ma pháp cũng không thể dùng hai tay không dễ dàng điều khiển nguyên tố phong. Nàng ta băt đầu hoài nghi thực ra Bách Hợp là một ma đaọ sĩ. Lâm Kiều vừa nghĩ đến việc có một ma đạo sĩ sống cạnh mình mấy năm mà mình không hay biết, cũng không khiến hắn dạy mình ma pháp, sắc mặt liền có chút khó coi.
Hy vọng từng ở gần nàng ta như vậy, nhưng nàng ta lại không hề năm bắt. Nghĩ đến Bách Hợp nói có việc cần đi, cũng không cần chào hỏi gì liền lập tức đi, vẻ mặt Lâm Kiều âm tình bất định một lúc lâu, trong lòng thầm hận Bách Hợp vô tình vô nghĩa, một lúc lâu sau mới dường như nghĩ ra cái gì rồi chạy tới phòng của Long Bách Hạ. Trong
lòng Lâm Kiều giờ đây Bách Hợp đã biến thành một người thần bí khó lường, vào lúc này Bách Hợp đột nhiên rời đi. Lâm Kiều Kiều cảm thấy một người thực lực cao cường như vậy nhất định sẽ có thứ gì đó để lại, vì vậy nàng chạy qua phòng của Long Bách Hạ nhìn một chút. Nếu tìm được thứ gì hữu dụng thì biết đâu nàng ta cũng có thể tu luyện được ma pháp.
Về phần Long Bách Hạ có để lại vật quan trọng hay không thì Lâm Kiều cũng cũng không quan tâm lắm. Dù sao nếu là đồ hữu dụng thì khi Bách Hợp rời đi mà vẫn bỏ lại chứng tỏ là cô không cần. Huống chi đây là Lâm gia, tất cả mọi thứ của Lâm gia tất nhiên đều thuộc về nàng. Lâm Kiều nghĩ đến đây, rất sợ bí mật của Long Bách Hạ bị người khác phát hiện ra. May mà lúc này trong hoa viên không có ai, nàng ta vừa chạy, vừa nghĩ bản thân may mắn.
Bách Hợp lúc này cũng không biết được ý nghĩ trong lòng của Lâm Kiều, sau khi tiến vào mây thì cỗ thân thể này liền bay về phía Long đảo theo bản năng. Long đảo tọa lạc ở phía tây của đại lục Phong Nhã. Trừ cách một đại dương to lớn làm trung gian ra, muốn tới nơi còn phải đi qua một rừng rậm phủ tuyết nguy hiểm. Dù cô có hóa thành rồng không ăn không ngủ cũng phải mất tới hai tháng phi hành mới có thể tới được Long đảo. Bách Hợp chuẩn bị thừa dịp này tranh thủ làm quen với thân thể Long Bách Hạ và các chú ngữ ma pháp thật tốt. Cô còn chưa kịp dừng lại trong rừng rậm, cả người liền lao xuống dưới, linh hồn giống như ngay lập tức bay ra khỏi cơ thể của Long Bách Hạ.
“Tiểu Hợp.” Giọng nói của Lý Duyên Tỷ vang lên bên tai cô. Khóe mắt Bách Hợp thấy Long Bách Hạ vẫn đang phi hành phía dưới, cô liền lập tức bị Lý Duyên Tỷ mang trở lại trong tinh không.
Đây là lần đầu tiên cô bị Lý Duyên Tỷ triệu hồi khi đang làm nhiệm vụ. Cô đang nghi ngờ không hiểu thì Lý Duyên Tỷ đưa tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn môi cô một cái: “Có người muốn gặp em.”
“Gặp em?” Bách Hợp nghi ngờ ngẩng đầu lên, Lý Duyên Tỷ nhẹ nhàng gật đầu, áp trán vào trán cô một lúc lâu, sau đó mới buông Bách Hợp ra. Anh mở bàn tay ra, có một bóng người trong bàn tay đứng dậy, càng ngày càng lớn, dáng vẻ có chút mơ hồ không rõ. Lý Duyên Tỷ lãnh đạm nói: “Có gì muốn nói thì nói đi.” Anh nói xong nhìn Bách Hợp một cái, sau đó chợt rung người rồi biến mất trong tinh không.
Đây là lần đầu tiên Bách Hợp thấy một người khác ngoài Lý Duyên Tỷ trong tinh không. Khi cô nhìn thấy trường bào màu bạc mềm mại, một thân ảnh cao gầy tóc dài xõa sau lưng, liền không nhịn được kinh ngạc hô lên:
“A Tú?”
Khi cô nhìn thấy Âm Tú trong tinh không thì con ngươi Bách Hợp cũng suýt nữa rớt ra ngoài. Sau khi thoát khỏi thân thể Ly Bách Hợp thì cảm giác không muốn xa rời của nguyên chủ đối với Âm Tú cũng biến mất. Nhưng khi thấy mi mắt quen thuộc, Bách Hợp vẫn nhớ ban đầu cô dùng mọi cách để bảo vệ Âm Tú, ánh mắt dần trở nên mềm mại.
“Nghe nói muội cũng tên là Bách Hợp.” Âm Tú khi nghe tiếng của Bách Hợp, nguyên bản ánh mắt đang phủ sương mù cũng lập tức sáng lên, lúc này hắn vẫn là dáng vẻ tái nhợt như ban đầu. Bách Hợp khi nhìn thấy bộ dáng kia giống như nhớ lại dáng vẻ lúc hắn chết trong ngực mình. Đây là lần đầu tiên cô thực hành nhiệm vụ mà có chàng trai luôn đồng hành chết trước mặt. Âm Tú giống như có ý muốn đi tìm chết,nên cũng không vui vẻ bao nhiêu năm. Bây giờ lại nhìn thấy Âm Tú, cô không khỏi thở dài: “Đúng vậy, A Tú. Huynh… ”
Có thể xuất hiện ở nơi này, hơn nữa khiến Lý Duyên Tỷ giúp hắn, trong lòng Bách Hợp xông ra một cỗ dự cảm xấu. Vẻ mặt cô run sợ còn Âm Tú lại dịu dàng nở nụ cười:
“Huynh nghe nói, nghe nói Hợp nương, nàng ấy thật ra cũng đã sớm không còn tồn tại, nàng xin muội giúp nàng ấy chăm sóc huynh phải không?”
Biểu tình hắn tái nhợt gần như trong suốt vậy, vào lúc này đôi con ngươi đen nhánh trong mắt của hắn toát ra mấy phần đau thương, lại có mấy phần khẩn cầu: “Huynh biết vị đại nhân vừa rồi sẽ không lừa huynh, nhưng, nhưng tiểu Hợp, huynh muốn muội nói cho huynh biết.”
Bách Hợp thấy bộ dáng này của Âm Tú không đành lòng làm tổn thương hắn, nhưng cũng không đành lòng lừa dối hắn, vì vậy do dự một chút, vẫn gật đầu một cái:
“Đúng vậy A Tú, muội không phải là Ly Bách Hợp, muội chỉ thay nàng ấy hoàn thành tâm nguyện. Nàng ấy đã trải qua một số chuyện không tốt, cảm thấy đã bỏ lỡ huynh, thấy vô cùng có lỗi với huynh”.
Nhiệm vụ của cô chính là thay nguyên chủ nói ra lời chưa thể nói, làm những chuyện nguyên chủ chưa kịp làm, cùng với việc thay nguyên chủ báo thù rửa hận. Bách Hợp lúc này thấy Âm Tú sau khi nghe được lời mình nói, vẻ mặt lập tức trở lên hoảng loạn, hắn giống như không muốn tiếp nhận chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể không tiếp nhận.Dáng vẻ không biết phải phản ứng như thế nào, vẻ mặt yếu ớt đáng thương của Âm Tú khiến Bách hợp không nhịn được phải thở dài, trong lúc nhất thời không biết phải an ủi hắn như thế nào mới phải.