Buổi sáng ở trong phòng chơi đùa với Vân Xảo một lúc, mặc dù tuổi Vân Xảo không lớn, nhưng học quy củ rất tốt, đối mặt với một cô bé như vậy, cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng rất khó sinh ra ác cảm với bé, hơn nữa lúc Quan Bách Hợp nhìn thấy con gái mình thì tâm tình dao động rất lớn, thậm chí Bách Hợp cảm giác thời gian ở bên cạnh Vân Xảo trôi qua rất nhanh, không qua bao lâu, thời gian đã đến trưa, bà vú ôm tiểu nha đầu vẫn đang lưu luyến không rời trở về phòng, Bách Hợp đang chuẩn bị dùng cơm trưa rồi trở về Quan gia, ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa liền có người ngăn cản.
Nha hoàn hầu hạ ở bên người cô nghe nói Bách Hợp phải trở về Quan gia bị làm cho hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run run nói: “Lão gia đã phân phó, nói hai ngày này phu nhân trừ Vân phủ, chỗ nào cũng không thể đi.” Bách Hợp nghe nói như thế, thoáng cái liền nhíu chân mày lại, Vân Mộ Nam không để cho cô trở về Quan gia quả thật Bách Hợp từ trong kịch tình biết anh đây là tốt cho mình, dù sao lúc này quỷ hồn cá chép yêu có thể tiềm phục tại Quan gia, nhưng trong kịch tình mặc dù đã từng nói Quan Bách Hợp không nên về nhà mẹ đẻ, nhưng cũng không chân chính phái người ngăn cản cô, lúc này đã nói mấy lần không cho phép cô rời khỏi Vân phủ, hiện tại còn để cho nha hoàn ngăn cản cô, Bách Hợp cười lạnh một tiếng, nha hoàn run run nhìn Bách Hợp một cái, không lên tiếng.
Xem ra hôm nay không thể quay về Quan gia rồi, Vân Mộ Nam thật sự muốn giữ cô lại, sẽ luôn có biện pháp để ngăn cản cô, cùng lắm thì lúc này không đi, hai ngày nữa rút bớt thời gian trở về cũng được, lúc này cách thời điểm Quan phu nhân bị ngộ hại còn có mấy ngày nữa, vừa lúc mấy ngày qua Bách Hợp chuẩn bị vẽ thêm lá bùa nữa, cho dù là không nhất định có thể giữ được tính mạng của Quan phu nhân, nhưng ít nhất mình cũng tận lực rồi, tốt hơn việc cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn Quan phu nhân ngộ hại.
Thở dài, Bách Hợp phất tay ý bảo nha hoàn đi ra ngoài. Chính cô tự lấy chu sa lá bùa ra bắt đầu vẽ, lúc bắt đầu cô tâm phiền ý loạn liên tiếp thất bại vài lá, nhưng về sau tâm ổn định rồi, pháp lực Đạo Môn trong cơ thể cùng tinh thần lực tập trung cao độ từ từ khiến tỉ lệ thành công cao, trong năm lá thì thành công hai ba lá, cho dù pháp lực của những lá bùa này không sâu, nhưng kiến nhiều cắn chết voi. Nếu cô vẽ càng nhiều bùa, đến lúc đó mặc dù không giết được quỷ hồn cá chép yêu, thì cũng có thể làm cho cô ta bị thương, bức lui cô ta một thời gian ngắn.
Mỗi khi vẽ bùa đến mệt mỏi, cảm giác được pháp lực chưa đầy, Bách Hợp liền đứng dậy luyện một lát luyện thể thuật tinh thần, dẫn pháp lực nhập vào cơ thể, như vậy vừa bổ sung trị giá pháp lực. Dưới tình huống vừa vẽ bùa, vừa luyện thể thuật, thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời bên ngoài dần dần đen lại. Không biết là bởi vì mùa đông ban ngày thời gian ngắn hay là bởi vì âm khí trong Vân phủ quá nồng. Hình như bởi vì gần đây có mây đen bao phủ, vừa đến ban đêm bên ngoài liền đặc biệt dọa người, nhất là thêm cả tiếng mèo kêu liên mien không dứt, càng làm cho người sởn hết cả gai ốc. Bách Hợp ăn cơm tối xong thì đuổi nha hoàn bên cạnh trở về ngủ, cô suy nghĩ một chút rồi mang theo dược liệu cùng hai bình đã sớm chuẩn bị đi đến chỗ cô để bình tối qua.
Nơi đó vẫn còn trận bát quái, bốn phía cũng không có dấu vết ai đã từng đi tới. Bốn phía cũng không có ai đã tới dấu vết. Nhưng mới có một ngày, cỏ dại nơi này giống như càng thêm rậm rạp hơn rồi, bốn phía tiếng mèo kêu không truyền đến được, Bách Hợp vào trong trận pháp mở nắp bình ra, sâu bên trong đã cắn nuốt hơn phân nửa rồi, mỗi bình chỉ còn bảy tám con giống như lớn hơn sống sót vẫn đang tiếp tục cắn nuốt, nhưng động tác đã chậm hơn rất nhiều.
Bách Hợp đổ thuốc vào, những con sâu vốn đang uể oải trong nháy mắt có chút hứng phấn lên, Bách Hợp gộp mười mấy con sâu còn sót lại sau khi cắn nuốt trong hai bình vào với nhau, lại đặt ba bình không vào chỗ đó, một lát sau rất nhiều sâu lại lũ lượt bò vào, làm xong tất cả Bách Hợp đậy nắp bình lại rồi rời khỏi viện này.
Trải qua chuyện ngày hôm qua trở lại trong phòng đụng phải Vân Mộ Nam, lúc này trong lòng Bách Hợp đã có chút bóng ma rồi, cô trở lại cửa phòng của mình, cũng không vội vã đi vào, mà ngược lại nhẹ nhàng mở hé cửa ra một chút, ngó đầu vào nhìn thử, không phát hiện thấy thân ảnh của Vân Mộ Nam, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đẩy cửa ra thì mội bàn tay to có động tác nhanh hơn cô, ‘ Z..CHÀ.z.. ’ một tiếng đã đẩy cửa ra.
“Trở về sao không vào đứng ở cửa nhìn cái gì?”
Giọng nói của Vân Mộ Nam vang lên sau lưng Bách Hợp, Bách Hợp vốn đặt lực chú ý toàn tập trung ở trong phòng, lúc này bị anh làm cho giật nảy mình, tim sắp nhảy tới cổ họng rồi, cô có chút chật vật nhảy vào trong phòng, quay đầu nhìn Vân Mộ Nam không nhanh không chậm đi theo phía sau cô vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại, lúc anh xoay người cau mày đánh giá trên dưới Bách Hợp mấy lần, vẻ mặt có chút nghiêm túc, Bách Hợp nghĩ anh sẽ hỏi tại sao mình lại ra cửa vào ban đêm, nhưng anh lại quay mặt đi rồi: “......”
Bộ dạng có chút ghét bỏ cùng vẻ mặt ẩn nhẫn này cho dù không nói câu nào, nhưng cũng có lực sát thương lớn hơn bất kì lời nói nào, Bách Hợp thấy vậy có chút nóng nảy rồi, nhưng Vân Mộ Nam lại trực tiếp gọi người mang nước nóng vào. Trên thực tế Bách Hợp tự mình cũng có thể cảm giác được mình đi ra ngoài một chuyến trên người lại lây dính cái mùi hôi thối này rồi, hiện tại pháp lực của cô chưa đầy, không thể dễ dàng khu trừ mùi hôi có chứa oán liệt mãnh liệt như vậy, mặc dù
chính cô cũng ghét bỏ, nhưng thấy Vân Mộ Nam còn ghét bỏ hơn cô, Bách Hợp trầm mặc lại.
Suốt cả đêm Vân Mộ Nam vẫn cầm quyển sách đọc rồi nằm lên giường ngủ, không thèm để ý Bách Hợp làm cái gì, thật giống như anh trở lại chỉ vì ngủ vậy, sáng sớm ngày hôm sau thì rời đi, liên tiếp mấy ngày đều là như thế, lúc ban ngày thỉnh thoảng anh còn có thể bỏ công vụ để đến đây, cái gì cũng không làm cũng không nói chuyện, cầm lấy quyển sách là có thể ngồi một lúc lâu, trầm lặng không nói lời nào, tự nhiên cứ như vậy Bách Hợp cũng căn bản không có thời gian trở về Quan gia, lúc mới đầu cô còn cố chịu đựng, về sau cũng không quản Vân Mộ Nam có ở đó hay không rồi, có khi Bách Hợp thừa dịp anh ở bên cạnh cũng sẽ vẽ bùa giấy, hai người yên ổn ở bên nhau, Quan gia vẫn không truyền đến tin tức gì, nhưng lúc này không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, chứng minh tới lúc này Quan phu nhân vẫn chưa bị ngộ hại, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Gần nửa tháng Bách Hợp giống như bị Vân Mộ Nam giam lỏng ở trong Vân phủ, tuy nói Quan gia không có tin dữ truyền đến điều này làm cho trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời khó tránh khỏi buồn bực, thời gian dài Bách Hợp đã có chút gấp gáp rồi, sâu độc cô bắt được lúc này cũng đã cắn nuốt vài lần, hiện tại âm khí trong Vân phủ càng ngày càng mạnh, sâu cũng nhiều, gần đây trên người một nhóm sâu cô nuôi dưỡng được đã xuất hiện màu vàng nhạt, bùa chú cô vẽ ra tới có chứa pháp lực ngũ hành yếu ớt cũng đã được một chồng thật dày, nhưng căn bản không có cơ hội mang về Quan gia, Vân Mộ Nam giống như thay đổi thành người khác, trước kia chẳng mấy khi trở về phòng, bây giờ thành mỗi ngày buổi tối đều sẽ tới đây ngủ, cho đến sáng sớm mới rời đi.
Bị anh nhìn chăm chú dưới mí mắt, cho dù gần đây Bách Hợp đã làm việc mà không cần tránh anh, nhưng Vân Mộ Nam vẫn không hỏi một câu, mặc dù trong lòng anh đã hiểu rõ, nhưng hết lần này tới lần khác anh không chịu vén tầng bí mật đằng sau cánh cửa ra. Làm nhiều nhiệm vụ như vậy, Bách Hợp gặp không ít người, giao thiệp với nhiều người, cô đều có thói quen giấu diếm thực lực của mình, rất sợ bị người khác phát hiện ra mình không giống mọi người, đây là lần đầu tiên Bách Hợp hi vọng người ta nhìn ra mình có cái gì không đúng, cũng vội vàng muốn nói ra, nhưng Vân Mộ Nam chính là giả bộ như không nhìn thấy cái gì, thậm chí hỏi cũng không thèm hỏi lấy một lần, đến cuối cùng rốt cục Bách Hợp thiếu kiên nhẫn rồi, sau khi lấy sâu độc trở về, thấy Vân Mộ Nam đã ngồi ở trong phòng, cô vào trong phòng duỗi tay đặt cái bình ở trước mặt Vân Mộ Nam.
“Em muốn trở về Quan gia một lần, anh cũng biết rốt cuộc Quan gia xảy ra chuyện gì, bây giờ anh giam lỏng em ở Vân phủ cũng không được việc gì, người sau lưng sẽ không bởi vì em không xuất hiện mà bỏ qua cho em.”
Tay Vân Mộ Nam đang cầm sách thoáng khựng lại một chút, sau một hồi lâu anh mới thở dài một hơi ra ngoài nói: “Tôi biết.”
Anh không phủ nhận, hiển nhiên trong lòng anh cũng biết chuyện cá chép yêu báo thù, nghĩ tới ngọn nguồn mọi chuyện là do Vân Mộ Nam gây ra, trong lòng Bách Hợp không khỏi xem thường anh một phen: “Nếu anh biết rõ rồi, vậy anh nên để cho em trở về,em đã sớm có chuẩn bị, em muốn trở về xem mẹ em cùng với các anh trai một chút.” Con nối dòng Quan gia vốn hết sức tràn đầy, từ thế hệ Quan Lão thái gia trở đi, đều là dương thịnh âm suy, đàn ông Quan gia đều có không ít vợ bé, tất nhiên nam đinh cũng nhiều, mỗi phòng đều có mười mấy người, con sinh cháu tạo thành một số lượng khổng lồ, vốn nhiều người như vậy mà trong vòng nửa năm đều chết sạch sẽ, mà những người Quan gia đều luôn luôn thương yêu Quan Bách Hợp, nếu như không có bản lĩnh thì thôi, nhưng hiện tại mình có thể giúp Quan gia một chút, Bách Hợp thật sự không thể trơ mắt nhìn những người này chết dưới tay của cá chép yêu.
“Em còn chưa chuẩn bị đầy đủ.” Vượt ra ngoài suy nghĩ của Bách Hợp, mặc dù anh luôn đối xử không lãnh đạm với cô lắm, nhưng cũng không quá thân cận Vân Mộ Nam lần đầu duỗi tay kéo cô đến bên cạnh mình ngồi xuống, hai người trải qua gần một tháng cùng giường chung gối, ngay cả lọn tóc cũng không đụng qua, vì vậy Bách Hợp căn bản không ngờ tới Vân Mộ Nam sẽ duỗi tay kéo chính mình, trong lúc ngu ngơ thế nhưng không kịp phản ứng, cho đến khi ngồi vào bên cạnh Vân Mộ Nam, cô nghe thấy lời này của Vân Mộ Nam, chân mày thoáng cái liền nhíu lại: “Lão gia nói vậy là có ý gì?”
“Trong vòng nửa năm, tôi sẽ tận lực để bảo vệ người Quan gia tạm thời không chết.” Vân Mộ Nam lạnh nhạt nói ra lời này xong rồi lại một lần cầm quyển sách anh vừa đặt trên bàn lên: “Nếu em có bản lĩnh, thì cứ tiếp tục luyện tập, trước thời hạn này không cần nghĩ quá nhiều, cũng không cần nghĩ đến chuyện trở về Quan gia, nửa năm sau em muốn chết thì tôi cũng không ngăn được, cũng không muốn ngăn.