Sau khi có tiền trong tay Bách Hợp cầm lấy 5000 đồng này trước đổ xăng xe để có thể tiếp tục di chuyển, lại toàn bộ đổi mới dụng cụ không thể tái sử dụng, cô để cho Triệu Tấn Anh lái xe lại dùng phương pháp như vậy đi đến những địa phương khác biểu diễn, sau thời gian nữa tháng không chỉ là rất nhiều thiết bị trong xe đều được đổi mới mà trong tay Bách Hợp còn dư khoãng hai vạn đồng, lúc này danh tiếng đoàn xiếc Triệu gia bắt đầu có chút tiếng tăm vang dội ở ngoại ô thành phố.
Ở ngoại thành lắc lư hơn nửa tháng, dù là biểu diễn xiếc rất đáng xem, nhưng mới lạ náo nhiệt qua đi cho dù là miễn phí thì người xem cũng không đông như lúc đầu, lúc này hai người Bách Hợp mới chạy xe vào trong thành phố, trong thủ đô có rất nhiều trường Cao đẳng nổi danh, nhân số học sinh bên trong thành phố so với ngoại thành chỉ nhiều không ít, nhưng trường Cao đẳng tại đây quản chế nghiêm khắc hơn rất nhiều, cũng không dễ dàng đi vào, Bách Hợp nghĩ đến bên trong kịch tình Triệu Học Nhi và ông chủ giấu mặt liên thủ với nhau lừa Triệu Bách Hợp một vố lớn, tuy nói ngay từ đầu cái bẫy này chủ yếu nhắm đến nguyên chủ, nhưng đến cuối cùng đoàn xiếc cũng giúp cho ông chủ mở rộng không ít danh tiếng bất động sản, chỗ đó không chỉ tiêu thụ biệt thự tốt lên rất nhiều mà ngay cả thanh danh đoàn xiếc cũng lên như diều gặp gió, bên trong kịch tình chỉ có một mình Triệu Bách Hợp là không may bị người chị em cùng lớn lên từ nhỏ bán đứng, Triệu Học Nhi công thành danh toại mà ông chủ cũng chỉ chi một ít tiền thuận lợi trừ bỏ một cái đinh trong mắt, cuối cùng không lỗ vốn, tương đương với 50 vạn kia tiêu trừ một ngụm ác khí và là phí quảng cáo cho khu biệt thự của cô ta, càng làm cho cô ta kiếm được bộn tiền.
Lúc này Bách Hợp cũng không định đem cái tiện nghi này cho Triệu Học Nhi và ông chủ kia, dù là cô không kiếm được tiền cũng không định nhượng cơ hội này đi. Đoàn xiếc Triệu gia muốn nổi tiếng, nhưng không thể nổi tiếng trong tay Triệu Học Nhi, lúc này thời cơ chưa tới, phạm vi đất trống xây biệt thự vẫn chỉ là số ít người, mua bán nhà cũng không có thịnh vượng như trong kịch tình lúc đó, ỷ vào biết rõ tình tiết trong kịch tình, Bách Hợp muốn tìm một nhà đầu tư có thân phận cũng không khó, khó là làm như thế nào để tiết xúc với nhân vật như vậy mà thôi.
Rất may Bách Hợp không phải là người nhu nhược hướng nội như nguyên chủ, sau khi cô chọn trúng một nhân vật làm mục tiêu, liền thuê một phòng ở gần đó, bởi vì trong tay còn 2 vạn nhất thời không cần vì ăn uống mà phát sầu. Bách Hợp và Triệu Tấn Anh ‘nằm vùng’ canh giữ những nơi mà nhân vật mục tiêu có khả năng xuất hiện. Mục tiêu lần này Bách Hợp chọn trúng là một người xuất thân là quân nhân, cha mẹ đều là người có địa vị cao trong quân đội, vị này cũng không phải là con trai trưởng, không cần thừa kế gia nghiệp, bởi vậy dứt khoát hùng vốn với người khác kinh doanh bất động sản, bắt đầu từ mua bán nhà ở, đối với Bách Hợp mà nói xuất thân của nhân vật mục tiêu như vậy sẽ không để ý đến chuyện tiền bạc, một khi cùng anh ta có mối quan hệ, muốn tiếp tục duy trì đoàn xiếc cũng không khó.
Đối với một số thương nhân cổ hủ mà nói, những người trẻ tuổi thường là tâm cường hiếu thắng, dễ dàng đả động.
Quan trọng nhất là, mục tiêu nhân vật này cùng với ông chủ giấu mặt bên trong kịch tình là quan hệ cạnh tranh đối đầu trong việc thuê bán bất động sản, địa vị gia thế hai bên không kém nhau, đang trong tình trạng người này không thể làm gì người kia. Nếu như Triệu Học Nhi và ông chủ kia còn muốn tính toán lên mình, mà chính mình cũng lôi kéo quan hệ với nhân vật mục tiêu này, mặc kệ trước kia có quen với anh ta hay không, dựa theo tính tình niên thiếu khí thịnh, anh ta đều nhất định vì mình ra mặt, đến lúc đó ông chủ giấu mặt kia muốn dàn xếp ổn thỏa cũng phải trả một cái giá lớn.
Mối thù của Triệu Bách Hợp trong kịch tình Bách Hợp cũng không muốn mượn tay người khác giúp đỡ để báo thù, cô chỉ muốn dùng nhân vật mục tiêu này cũng làm cho Triệu Học Nhi bị ghét bỏ, cô cũng muốn Triệu Học Nhi có khổ không thể nói, có oan không thể kêu giống như Triệu Bách Hợp lúc trước vậy!
Liên tiếp canh giữ vài ngày, trời không phụ lòng người, cuối cùng Bách Hợp cũng đợi được nhân vật mục tiêu này xuất hiện, như Bách Hợp phỏng đoán, người này đối với môn xiếc cũng có vài phần hứng thú, nghe Bách Hợp nói xong cũng đồng ý cho biểu diễn tại địa bàn mình mới phát triển, người thanh niên này rất sản khoái đáp ứng yêu cầu của Bách Hợp, cũng tại lúc Bách Hợp chưa kịp nói đến tiền bạc, anh ta đã phái người đưa đến tấm chi phiếu 3 vạn đồng.
Đợi sau khi hai người này lên xe đi rồi, Triệu Tấn Anh có chút ngốc lăng nở nụ cười: “Chị, không nghĩ tới việc lại đơn giản như vậy, vị này liền dễ dàng đưa ra ba vạn đồng.” Đây vẫn chỉ là tiền đặt cọc mà thôi, trước lúc rời đi vị kia có nói qua, nếu như đoàn xiếc hữu dụng, đến lúc đó có thể quảng cáo cho anh ta, anh ta sẽ chi trả thêm tiền. Bách Hợp nghĩ tới những người rời khỏi đoàn trước kia, khóe miệng khẽ nhếch: “Trước đem những người trong đoàn Triệu gia kêu về đây đi, Tấn Anh, đây là đoàn xiếc ông chủ trước kia lưu lại, lúc trước không có tiền coi như thôi, bây giờ có tiền rồi, nếu như có thể gọi mọi người trở về là tốt nhất.”
Bên trong kịch tình sau khi Triệu Học Nhi nhận được sự giúp đỡ của ông chủ liền kêu toàn bộ người trong đoàn Triệu gia trở về, đến cuối cùng cầm mớ tiền bán đứng Triệu Bách Hợp
kia, trở thành người cứu vớt toàn bộ người Triệu gia, rất nhiều người cứ tưởng sau khi rời khỏi đoàn chỉ có thể quay về nhà làm ruộng đều mang ơn cô ta, cuối cùng bán mạng vì cô ta. Không nói tới Triệu Học Nhi dễ như trở bàn tay đoạt được toàn bộ đoàn Triệu gia, còn đổi về thanh danh và uy vọng, cuối cùng Triệu Học Nhi dựa vòa những người này trở thành Trưởng đoàn tân nhiệm của đoàn xiếc. Trong thành phố tạo ra danh tiếng, trước khi Triệu Bách Hợp chết đi, Triệu Học Nhi lúc đó dưới sự giúp đỡ của ông chủ, thành lập một nghiệp đoàn xiếc truyền thống, chính mình là hội trưởng, phong quang vô hạn.
Tuy Bách Hợp không cần những cái thanh danh cùng với uy vọng kia, nhưng cô không để cho Triệu Học Nhi lần nữa có được, huống chi lúc này Triệu Học Nhi có lẽ đã gặp ông chủ kia, tuy Bách Hợp biết rõ hai người này vì mình mà đến, Triệu Học Nhi đã có dã tâm, Bách Hợp muốn chặt đứt đường lui của cô ta, tuyệt đối không lưu cho cô ta cơ hội nào.
Triệu Tấn Anh cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cậu ta vừa nghe Bách Hợp để cho cậu ta kêu những người trước kia trong đoàn quay về, con mắt liền phát sáng. Đoàn xiếc Triệu gia sau khi cha cậu ta qua đời giống như quần long vô thủ mà lần lượt rời khỏi, tuy nói thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng Triệu Tấn Anh cũng vô cùng bất đắc dĩ, vốn dĩ đoàn xiếc Triệu gia sau này do cậu ta quản lý, đáng tiếc cha cậu ta vừa qua đời đoàn xiếc liền đổ vỡ, kỳ thật so với ai khác cậu ta luôn hy vọng người đoàn xiếc có thể đoàn tụ, cái kia không chỉ đại biểu cho vinh quang trước kia, mà còn đại biểu cho danh tiếng Triệu gia cùng thân phận của cậu ta.
Bởi vậy lúc Bách Hợp vừa nói xong lời này Triệu Tấn Anh không ngừng gật gật đầu, người Triệu gia trước khi rời khỏi đều lưu lại số điện thoại, ông chủ Triệu mất chưa tới một năm, một số cũng có thể liên lạc được, nghe nói đến bây giờ đoàn Triệu gia đã có tiền muốn gầy dựng lại, rất nhiều người vui mừng đáp ứng sẽ trở về, chưa tới nữa tháng đoàn người lúc trước rời khỏi đã trở về, chỉ là lúc này trở về không phải Triệu Học Nhi làm chủ, mà xem Bách Hợp người có thể gây dựng lại đoàn là đầu lĩnh.
Rất nhiều người tự giác bắt đầu luyện tập trở lại, một số người rời khỏi đoàn mấy tháng tay nghề không khỏi có chút không thạo, nhưng giờ đoàn xiếc có cơ hội gây dựng lại mọi người đều vô cùng quý trọng, nhất là sau khi trở về quê phát hiện mình ngoài diễn xiếc ra cũng không có tay nghề gì khác, càng vạn phần hy vọng đoàn Triệu gia có thể phát triển, dù sao nếu có lựa chọn, không ai muốn vứt bỏ tay nghề mình am hiểu mà đi chọn làm ruộng cả.
Dưới tình huống đó các thành viên trong đoàn đều bắt đầu khắc khổ luyện tập. Lần đầu tiên biểu diễn Bách Hợp liên hệ với ông chủ không chỉ dựng một sân khấu lớn hoành tráng mà còn lợi dụng quyền thế trong tay anh ta kéo tới phóng viên và truyền thông các loại, đem buổi biểu diễn lúc này của đoàn xiếc Triệu gia rầm rầm rộ rộ, khiến cho đoàn xiếc chưa biểu diễn mà đã có tiếng vang trong thủ đô. Lần biểu diễn này chính bản thân Bách Hợp theo sát từng li từng tí, tự nhiên không có việc ngoài ý muốn phát sinh, buổi biểu diễn vô cùng thành công, làm cho một ít truyền thông hai năm trở lại đây vốn quen nhìn ảo thuật phương tây đều cảm thấy ngạc nhiên.
Cùng so ảo thuật quốc gia phương tây, xiếc truyền thống trung quốc vẫn có mị lực hơn, một ít nuốt kiếm, phun lữa các loại hạng mục gần đây trở thành chủ đề lôi cuốn, đoàn xiếc Triệu gia trở thành cơn sốt, đoàn xiếc thành công tự nhiên cũng kéo theo tiếng tăm của bất động sản. Ông chủ rất hài lòng, đáp ứng tài trợ một năm, hơn nữa giá cả đưa ra là cao gấp 10 lần so với ba vạn lúc trước.
Sau khi trải qua việc này lại có thêm một khoản tiền, đoàn xiếc Triệu gia đương nhiên ngày càng kính trọng Bách Hợp, tuy là bây giờ không ai nói tới ai là chủ đoàn Triệu gia, nhưng trong lòng mỗi người đều suy nghĩ rằng Bách Hợp xứng đáng là trưởng đoàn tân nhiệm, cho dù không có người đem ý nghĩ này nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều cho rằng như vậy.
Nửa tháng sau chính là ngày đầu tiên mở bán khu biệt thự bất động sản của ông chủ tài trợ đoàn xiếc, ông chủ trẻ tuổi rất coi trọng lần mở bán này, nhất thiết phải có khởi đầu tốt đẹp bởi vậy cố ý phái người đến dặn dò Bách Hợp cho đoàn xiếc tại phiên giao dịch đầu tiên này cần phải biểu diễn tốt, cần hấp dẫn nhiều khách hàng đến đây, ngày hôm nay giống như trong kịch tình chính là ngày vị ông chủ giấu mặt kia mở bán khu biệt thự, lúc ấy Triệu Học Nhi lợi dụng sự việc Triệu Bách Hợp bị rơi từ trên dây thép xuống kéo theo đủ chủ đề, đoạn thời gian kia mỗi người đều bàn luận tới ông chủ kia với sự việc của đoàn xiếc, cho nên bên phía khu biệt thự của ông chủ này doanh số bán như thế nào lại có ít người quan tâm.