Bia Đỡ Đạn Phản Công

Nữ Phụ Phỉ Thúy Dị Năng (16)


trước sau

Do có người giữ xe, đương nhiên xe không có khả năng di chuyển lên được, đại hán lái xe phía trước khó chịu dừng xe lại, bộ đàm sau xe vang lên, vệ sỹ lái xe có chút tự trách: “Bộ tiên sinh, thật xin lỗi.”

Chân mày Bộ Quân Hoàn cau lại, vào lúc này Bách Hợp quay đầu nhìn, thấy bên ngoài cửa sổ lúc này, cơ mặt Đỗ Hạ Minh dường như đang run lên, hiển nhiên là đau không nhẹ. Cánh tay kia của cô ta co lại, máu theo bàn tay cô ta chảy ngược lên cổ tay, một ít men theo cổ tay cô ta chảy lên trên. Cô ta run rẩy căn bản không khống chế được hành động của mình, chỉ là hít vào khí lạnh.

“Đi ra!” Khi lái xe còn chưa kịp mở cửa xe ra, Đỗ Hạ Minh cố nén đau đớn, duỗi cái tay còn lại không bị thương ra, cắn răng dùng sức vỗ xuống trần xe vài cái, cho đến khi trần xe rung lên mấy tiếng ‘bùm bùm’, cô ta mới cố nén đau đớn buông cánh tay bị thương ở trước ngực. Lúc này cô ta cắn chặt môi, nước mắt xoay vòng trong hốc mắt, cánh tay không bị thương vẫn nắm chặt cửa xe không buông. Vệ sỹ phía trước căm tức xuống xe, ở trong đế đô này vẫn chưa có người nào dám can đảm chặn xe Bộ Quân Hoàn không nói, lại dám dùng lực đập lên trần xe của hắn ta. Hiện giờ suy nghĩ muốn đánh Đỗ Hạ Minh một trận của đạivệ sỹcũng có, hắn đứng dậy, kêu về phía Đỗ Hạ Minh:

“Cút ngay!” Lúc thấy mấy vết cào trên xe, sắc mặt hắn không khỏi càng thêm khó coi, còn chưa kịp mở miệng lần nữa, Đỗ Hạ Minh lại vỗ cửa xe hai cái: “Đồng Bách Hợp, cô đi ra đây!”

“…” Lần này vệ sỹ không muốn nhiều lời với cô ta, không nói hai lời cũng mặc kệ cô ta chỉ có bị thương ở tay hay không, vặn ngược cánh tay trái của cô ta, động tác dứt khoát đè chặt cô ta ở trên xe. Đỗ Hạ Minh vùng vẫy vài lần, nhưng căn bản giãy dụa vẫn không thoát được.

Bách Hợp nhìn thấy khuôn mặt quật cường tái nhợt của Đỗ Hạ Minh lúc này bị ép chặt lên kính, gần như bị ép có chút biến dạng. Nhìn ra được vệ sỹ không có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc gì, khi vừa mới đè chặt Đỗ Hạ Minh lên xe, trên mặt Đỗ Hạ Minh rõ ràng lộ ra vẻ thống khổ, lúc này thấy gương mặt kia của cô ta, Bách Hợp có chút hả hê liếc nhìn Bộ Quân Hoàn, đây chính là cục cưng tương lai của Bộ Quân Hoàn, bây giờ lại bị người dưới tay hắn ta đối xử như vậy. Khi Bách Hợp còn đang muốn xem kịch vui, Bộ Quân Hoàn bị ánh mắt quỷ dị của cô nhìn, khóe miệng cong lên, véo lòng bàn tay cô một cái, hạ cửa sổ xe xuống:

“Đưa tới cục cảnh sát, tra rõ thân phận.”

“Vâng, Bộ tiên sinh.” Vệ sỹ kia lúc này thấy Bộ Quân Hoàn mở miệng, vội vàng gật đầu, cũng không dám lại đè Đỗ Hạ Minh lên xe, ngược lại giống như bắt con gà con, bắt lấy hai cổ tay của cô ta bắt chéo sau lưng cô ta, đẩy cô ta đi sang bên cạnh vài bước. Đỗ Hạ Minh dốc sức liều mạng giãy dụa, cô ta thở hổn hển, hô vào trong xe, “Đồng Bách Hợp, tôi tìm được cô rồi, có người chắc chắn cô rất muốn gặp một lần.”

Đang lúc cô ta thể hiện bản lĩnh kêu gào, một đám người từ dưới tầng công ty cuống quít vọt ra. Khi thấy Đỗ Hạ Minh bị người ta giữ chặt, Đỗ Hạ Duệ phẫn nộ xông tới, nhưng hắn so với Đỗ Hạ Minh còn không dùng được hơn, bị vệ sỹ kia đạp một cái ngã xuống đất, ôm bụng quỳ xuống đất, không đứng dậy được.

Hai nam nữ trung niên vây quanh đại hán, không ngừng hô, “Sao anh lại đánh người chứ, có còn pháp luật hay không vậy?”

Người phụ nữ trung niên mặc cái áo lông màu đỏ, dưới chân đi đôi cao bồi mặc quần bó sát người, một đầu tóc quăn màu vàng chóe, biểu lộ thoạt nhìn có chút lo lắng bất an, lúc này cẩn thận từng li từng tí tiến tới bên cạnh xe. Toàn bộ cửa sổ xe hiện tại đều bị Bộ Quân Hoàn hạ gần hết xuống, bà ta bấu vào cửa sổ liếc nhìn Bách Hợp. Ánh mắt đầu tiên thoáng nhìn bên trong xe, lúc nhìn phía sau xe chỉ thấy có hai người Bách Hợp và Bộ Quân Hoàn, giống như đã tìm được mục tiêu, có chút kích động:

“Tiểu Hợp, Tiểu Hợp, mẹ, là mẹ đây! Mấy năm nay mẹ đều nhớ con, con gái của mẹ à, con quả thực lớn lên giống mẹ hồi trẻ như đúc!”

“…” Lúc đầu Bách Hợp vẫn còn thờ ơ nhìn Đỗ Hạ Minh bị giữ chặt, nghe thấy lời nói của người phụ nữ trung niên, sắc mặt cô tối sầm. Bộ Quân Hoàn bên cạnh đột nhiên không nhịn được, nở nụ cười: “Để tôi xem xem, chỗ nào lớn lên giống như đúc.” Ngày thường Bộ Quân Hoàn thường biểu lộ vẻ lãnh khốc, dù ngẫu nhiên cười cũng đều là khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, còn thời điểm cười ra tiếng như vậy cực ít. Hắn ta dường như cố kìm nén, quay đầu sang, vào lúc này đưa tay bắt lấy Bách Hợp vào trong ngực, giơ cằm cô lên muốn cô xoay về phía mình. Bách Hợp nghe thấy tiếng cười của hắn ta, gương mặt càng lúng túng, lấy một tay đẩy tay hắn ta ra, không kiên nhẫn nói, “Đừng làm loạn!”

“Tiểu Hợp, mẹ là mẹ của con đây. Lúc trước nhà họ Đồng chúng ta ở trong trấn nhỏ ở phía Bắc huyện Cửu Long, sân nhỏ trong nhà còn trồng một gốc cây dương hòe. Con còn nhớ cây dương hòe nở hoa ngày ấy không, con nhỏ tuổi không hiểu chuyện, đòi ăn đồ ăn vặt, ba ngốc đã mất của con còn hái hoa xuống dỗ con, nói là kẹo, khi đó mẹ còn nói cái kia không vệ sinh, không được cho con ăn, con còn nhớ rõ không?”

Mẹ nguyên chủ bỏ đi khi Đồng Bách Hợp còn rất nhỏ, phần lớn ký ức khi đó đã có chút mơ hồ, nhưng hiện giờ trời lạnh lại không ngại nghe người phụ nữ kia nói chuyện ba Đồng dỗ con gái, trong lòng Bách Hợp không khỏi có chút chua xót thay nguyên chủ. Người phụ nữ trung niên này khi nói đến ba nguyên chủ, vẻ mặt xem thường, hiển nhiên trong lòng vẫn luôn coi thường ba Đồng. Trên mặt bà ta đầy phấn son nhưng vẫn nhìn ra vết chân chim, người đã không còn trẻ tuổi, tuy nói Đồng Bách Hợp lớn lên dễ nhìn hơn bà ta không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn có thể nhìn ra được người phụ
nữ trung niên này lúc tuổi còn trẻ hẳn là đẹp mắt, cũng khó trách lúc ấy bà ta cảm thấy không cam lòng. Nhưng bà ta không biết ba Đồng trong lòng nguyên chủ có địa vị như thế nào, cho rằng mình cố ý cường điệu cái tên ba ngốc sẽ khiến Bách Hợp thẹn trước mặt Bộ Quân Hoàn, sau khi nói xong lời này, bà ta còn nịnh nọt cười với Bộ Quân Hoàn:

“Bây giờ con đã có tiền đồ, mẹ cũng không mong được hưởng phúc của con, nếu con nhận mẹ, sau này chúng ta qua lại nhiều hơn, con quan tâm được nhiều hơn tới em trai em gái muốn gặp mặt chị gái là con, nếu con không nhận mẹ, mẹ thấy con sống tốt cũng thấy thỏa mãn.”

“Đồng tiểu thư, chúng ta có việc muốn nói với cô, mời cô nhanh xuống xe.” Lúc này Đỗ Hạ Minh bị đại hán giữ chặt, cho dù nhanh chóng bị vệ sỹ đè xuống mặt đất nhưng trong miệng cũng vẫn hô to. Bảo vệ công ty ở cửa ra vào thấy động tĩnh bên này, cuống quít chạy tới, đại hán kia phân phó hai câu với bảo vệ, lại chỉ ra thân phận người ngồi trong xe, bảo vệ nơm nớp lo sợ hỏi han Bộ Quân Hoàn, mới đưa Đỗ Hạ Minh đi.

Mặc kệ Đỗ Hạ Minh vẫn đang ồn ào, thế nhưng vệ sỹ chỉ gọi điện thoại cho nơi sửa xe bảo hành, báo cái giá cho bảo vệ, cũng yêu cầu bảo vệ đưa đến cục cảnh sát, cuối cùng mới lên xe một lần nữa. Bách Hợp kéo cửa sổ xe lên, người phụ nữ trung niên kia còn có chút không cam lòng muốn tới bắt, nhưng Đỗ Hạ Minh vừa rồi cào xước xe phải bồi thường tiền, con số này đối với người bình thường mà nói thật sự không nhỏ. Bà ta ngại khí thế trên người Bộ Quân Hoàn nên cũng không dám vươn tay ra, trong miệng tuy còn đang hô những lời như ‘Mẹ là mẹ của con’, nhưng mấy người trong xe lại căn bản không để ý tới bà ta, nghênh ngang rời đi.

Người phụ nữ vừa rồi hẳn là mẹ ruột của nguyên chủ, tuy ấn tượng về mẹ trong trí nhớ nguyên chủ đã có chút phai nhạt, nhưng cái sân nhỏ nhà họ Đồng khi ấy và cây hòe bà ta nói quả thực có tồn tại, chỉ là có một người mẹ như vậy, không thể nghi ngờ là càng hiện ra sự đáng thương của ba nguyên chủ, trong lòng khó tránh khỏi tuôn trào cảm giác thê lương. Bách Hợp cố gắng đè nén, lúc này Bộ Quân Hoàn đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, “Muốn khóc thì khóc đi.”

“Cút!” Bách Hợp đẩy hắn ta một cái, sắc mặt Bộ Quân Hoàn trong nháy mắt tái nhợt, cuối cùng lại mạnh mẽ nín nhịn, ôm cô không lên tiếng.

Sau đó Đỗ Hạ Minh bị đưa đến cục cảnh sát, bồi thường không ít tiền. Xe kia là xe nhập khẩu nguyên chiếc, số lượng có hạn toàn bộ thế giới chỉ có hai cái, nước sơn trên thân xe bị cào xước, trong nước căn bản không sửa chữa được, chỉ có đưa về nhà máy ban đầu, đây mới là chỗ phí tiền nhất. Cô ta bị bắt đến cục cảnh sát vì ngăn cản xe của Bộ Quân Hoàn, bởi vậy người của cục cảnh sát căn bản không dám thả cô ta, dù cho nhà họ Đỗ đưa tiền lại tìm quan hệ muốn thu xếp chuyện này, đáng tiếc cuối cùng Đỗ Hạ Minh vẫn bị giam giữ mười lăm ngày mới được thả ra.

Sau khi cô ta được thả ra cũng chưa chết tâm, mấy ngày này ở trong cục cảnh sát bởi vì cuộc sống vô cùng kém, cô ta về nhà nghỉ ngơi nửa ngày, tắm rửa một cái, nghĩ đến tính mạng hôm nay của em trai được an toàn, rất sợ hung thủ ác độc kia sau lưng ra tay với em trai mình, bởi vậy không dám nghỉ ngơi, lại bắt đầu đến tìm Bách Hợp.

Tuy nói một hồi ngăn cản xe của Bộ Quân Hoàn sau đó đã khiến Đỗ Hạ Minh nhận được giáo huấn, nhưng điều ấy cũng không khiến cô ta lùi bước, cô ta lại một lần nữa xuất hiện dưới tầng công ty Bách Hợp. Gần đây Bách Hợp phiền không dứt, từ lần trước sau khi Đỗ Hạ Minh dẫn mẹ Đồng tới trước mặt cô, mẹ Đồng lập tức quấn quít lấy cô. Lúc đầu là mình mẹ Đồng quấn quít, sau đó một cặp con gái song sinh mà mẹ Đồng sau khi lập gia đình sinh ra cũng bắt đầu quấn lấy, thậm chí cả một nhà cô của Đồng Bách Hợp mười mấy năm trước chưa từng liên lạc cũng bắt đầu xuất hiện mấy hôm trước, dưới tầng công ty mỗi ngày náo nhiệt giống như hát tuồng. Bách Hợp lúc đầu không thèm nhìn, nhưng cô nhanh chóng phát hiện đối phó với dạng người như vậy, không để ý căn bản là vô dụng, cho đến ngày hôm qua cô phân phó bảo vệ dưới tầng không được cho những người này tiến vào cửa công ty, vừa nhìn thấy thì dù là người nào bất luận dùng cách gì cũng có thể đuổi người về. Ngày hôm qua đám người này mới bắt đầu ẩn tránh xa xa, chờ ở bãi đỗ xe bên ngoài công ty.

“Đồng tiểu thư, tôi có lời muốn nói với cô.” Vừa mới yên tĩnh hai ngày, Đỗ Hạ Minh lại xuất hiện. Bách Hợp cười lạnh một tiếng: “Tôi cảnh cáo cô, lăn xa một chút.”

“Tôi chỉ là có chuyện muốn nói với cô. Tôi biết, em trai tôi lúc trước thật có lỗi với ba của cô, người chết không thể sống lại, cho dù tôi nói xin lỗi nhiều hơn nữa, tôi cũng hiểu cảm giác trong lòng cô.” Mấy ngày này, Đỗ Hạ Minh bị nhốt trong khu tạm giam, người gầy đi một vòng nhưng ánh mắt của cô ta lại càng thêm kiên nghị, “Chúng ta trước đây có hiểu lầm, tôi nói rõ với cô, tôi biết cô từ nhỏ vì không có ba nên mới có thể hình thành tính cách thờ ơ như vậy, kỳ thật trong thâm tâm cô nhất định cũng không phải người lạnh lùng. Hiện tại tôi nghi ngờ có một người từng có quan hệ với ba cô, muốn trả thù thay ông ấy, người này sau lưng đã ra tay giết chết bốn người.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện