Sáng nay mọi người cùng nhau đi thỉnh an Phúc Tấn, cả Niên Bách Hợp cũng đi, từ khi An Ninh nhập phủ đã gần nửa tháng, nàng ấy đều giả bệnh trốn trong viện của mình không ra ngoài. Lúc này Dận Chân đang vô cùng sủng ái An Ninh, mỗi lần nàng ấy phái nha hoàn thiếp thân đi mời Dận Chân đến viện của mình, mười lần thì hết chín lần không thành công, nếu may mắn Dận Chân có đến thì cũng là lớn tiếng la mắng nàng ấy.
Phụ thân của An Ninh, Lăng Trụ lúc trước vì có công hiến nhân sâm cho vua, được Khang Hy ban thưởng, phong làm quan Tam phẩm, An Ninh nhập phủ cũng không giống như trước chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé. Dận Chân từ ba năm trước đã được phong làm Thân vương, theo lệ Thanh triều, hậu viện có thể có 4 trắc phi, bởi vậy Niên Bách Hợp cùng An Ninh có địa vị ngang nhau, đều là Trắc phúc tấn của Ung Thân vương phủ. Dận Chân còn liên tiếp mấy ngày đều nghỉ ở viện của An Ninh, càng khiến Niên Bách Hợp ganh ghét hơn.
Tuy nói hai người Niên Bách Hợp và An Ninh địa vị ngang nhau, nhưng Niên Bách Hợp nhập phủ sớm hơn nửa năm, tuổi tác lại trẻ hơn, dung mạo cũng hơn hẳn An Ninh, không ngờ chỉ vì An Ninh có chút không khỏe mà Dận Chân thẳng thừng từ chối không đến viện của nàng.
Niên Bách Hợp mới 14 tuổi, ở nhà mẹ đẻ có phụ thân, huynh trưởng nuông chiều, gả đến Vương phủ lại bị An Ninh giành mất sủng ái, tất nhiên nhìn An Ninh càng không vừa mắt hơn.
Sáng nay lúc thỉnh an, Niên Bách Hợp nhớ đến bản thân mấy ngày nay đều trông ngóng Dận Chân nhưng không thấy, bây giờ lại nhìn An Ninh khí sắc vô cùng tốt, hai hàng chân mày phảng phất vẻ mị hoặc, trong lòng chua xót, liền không nhịn được buông lời châm chọc ám chỉ việc An Ninh lớn tuổi.
Nữu Hổ Lộc thị An Ninh năm nay đã 21 tuổi, thời xưa nữ nhi đến tuổi này đã sớm làm mẹ, đứa trẻ cũng đã biết đi biết chạy, mà An Ninh chỉ mới xuất giá. Nếu không phải phụ thân nàng có công dâng nhân sâm quí hiếm cho vua, thì với tuổi tác của nàng, nhất định không thể gả cho Dận Chân, còn là Trắc phúc tấn.
Niên Bách Hợp lời vừa nói ra, cũng không làm An Ninh lúng túng, ngược lại bị An Ninh giễu cợt mặt dày như tường thành, tuổi còn nhỏ đã biết giả vờ bệnh hòng câu dẫn nam nhân, càng chê cười hơn là không được đếm xỉa đến.
Chiêu giả bệnh để mời Dận Chân đến viện của mình, từ lâu đã được các thê thiếp áp dụng, ai mà chưa từng ăn diện thật đẹp, thân thể mềm mại ngã vào lòng Dận Chân nũng nịu? Nữ nhân trong hậu viện đều đã từng làm qua, lúc này bị An Ninh nói thẳng ra như thế, nhưng chỉ cần không nêu đích danh ai thì việc gì phải nhận, ngồi trên ghế thanh cao mà xem kịch hay rồi.
Bị An Ninh chế nhạo trước mặt những nữ nhân khác, Niên Bách Hợp không nhịn được, nhưng tính tình nàng kiêu ngọa, dù trong lòng tức giận vô cùng cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ cắn răng cố nén. Mọi người xung quanh dùng ánh mắt mỉa mai nhìn cô nương vừa tròn 15 tuổi nước mắt lưng tròng, ương ngạnh không chịu rơi xuống. An Ninh xem đã đủ chuyện cười, lại bổ sung thêm một câu:
“Lần tới nếu thân thể Trắc phúc tấn không khỏe cũng không cần đến viện của ta thỉnh Gia, dù sao Gia cũng chẳng phải đại phu, có trị cũng không hết được bệnh.”
Phúc tấn bật cười, mọi người xung quanh đang im lặng cũng hùa vào cười nhạo nàng, làm cho Niên Bách Hợp vô cùng phẫn nộ. An Ninh vứt câu nói châm chọc đấy ra, rồi nhàn nhã hướng Ô Lạp Na Lạt thị xin cáo từ, Niên Bách Hợp ngã xuống bất tỉnh nhân sự, đúng lúc này thì Bách Hợp xuyên vào.
Nhớ lại mọi chuyện, Bách Hợp không khỏi đưa tay vuốt vuốt trán cười khổ, nguyên chủ mang danh kiêu căng, làm trò cười trước mặt nhiều người, chủ động khiêu khích An Ninh cũng không chiếm được phần hơn, thật sự là ném đi mặt mũi còn làm xấu cả thanh danh. Hơn nữa còn kinh động đến độ phải thỉnh Thái y, chỉ sợ không lâu, Dận Chân cũng sẽ biết chuyện mà trách mắng nàng.
Trong nguyên tác cũng xuất hiện chuyện này, Niên Bách Hợp ngất đi, Ô Lạp Na Lạp thị cho người mời thái y, thật ra là đem Niên Bách Hợp đặt lên lửa nóng. Trong lòng Dận Chân, Niên Bách Hợp là loại người đem thân thể hư nhược ra để tranh giành sủng ái, còn An Ninh thì tính tình luôn ôn nhu, làm sao gây nên chuyện thị phi này được, liền phái ám vệ trong phủ điều tra, phát hiện Niên Bách Hợp là người khơi mào trước còn giả vờ ngất xỉu, lại khiến cho trong lòng An Ninh không vui, quả nhiên hắn vô cùng giận dữ.
Dận Chân gặp An Ninh lúc 11 tuổi, tướng mạo của An Ninh không phải xuất chúng nhưng tính cách lại khiến hắn bị thu hút, vốn định khi nàng 13 tuổi sẽ cưới nàng vào phủ, đáng tiếc do âm kém dương sai mà bỏ lỡ. Dây dưa nhiều năm, biết rõ An Ninh luôn mong muốn một đời một kiếp một đôi mình, càng khát khao cuộc sống một vợ một chồng không có nữ nhân khác, bởi vậy nàng ta mới chần chừ đến tận năm 21 tuổi mới lập gia đình. Nếu là người khác đã bị xem như gái lỡ thì, nhưng Dận Chân vẫn kiên trì chờ, hắn không phải không biết tâm tư của An Ninh, đáng tiếc thân là hoàng tử, hắn cũng thân bất do kỷ.
Nữ nhân trong hậu viện đều do Khang Hy ban thưởng, hắn không thể từ chối, Dận Chân biết rõ An Ninh ủy khuất, đối với hắn luôn không nóng không lạnh, mà hắn chỉ có thể cố gắng che chở cho nàng nhiều hơn, hy vọng cuộc sống của An Ninh trong hậu viện trôi qua dễ chịu một chút, không ngờ Niên Bách Hợp ba lần bốn lượt đều tìm đến gây chuyện.
Nhớ đến Niên Bách Hợp trước nay luôn mượn thân thể không khỏe muốn mời hắn đến viện, Dận Chân đã khó chịu trong lòng, đi đến viện của nàng quát mắng hồi lâu, hạ lệnh cấm túc nàng trong nội viện một tháng, chép kinh phật tu tâm dưỡng tính không được bước chân ra cửa. Trải qua chuyện này, Niên Bách Hợp trở thành trò cười trong phủ, hơn nữa
Dận Chân không sủng ái nàng, càng làm Niên Bách Hợp trong Ung Thân Vương phủ một chút địa vị cũng không có. Niên Bách Hợp xuất thân quan lại thế gia,thật không dám nghĩ trong Vương phủ lại chẳng ngẩng đầu lên được, nàng ấy cho rằng tất cả là do An Ninh ở trước mặt Dận Chân tố cáo nàng, thù oán của hai người kết xuống càng sâu, đến cuối cùng lại gây họa cho gia tộc.
Bách Hợp lau mặt một cái, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Thân thể Niên Bách Hợp này yếu ớt vô cùng, bởi vì nguyên chủ sinh non một tháng mà thân thể rất hư nhược, ở Niên gia được người nhà xem là viên ngọc quý trân trọng trên tay, về sau gả vào Ung Thân Vương phủ, suốt ngày đều cùng một đám nữ nhân tranh giành sủng ái, chẳng màng quan tâm đến thân thể. Lúc này chỉ là chống tay ngồi dậy, dụng một chút sức thôi mà cánh tay đã run rẩy như vậy, thật sự là làm Bách Hợp có chút sợ hãi.
Bọn nha hoàn lần lượt bước vào nhưng không mời được thái y. Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cả đám nha hoàn bà tử ngoài đấy cuống quýt quỳ xuống, thỉnh an:
“Gia cát tường.”
“Niên thị.” Dận Chân người còn chưa vào đã nghe được giọng nói lạnh lẽo của hắn. Bách Hợp ngẩng đầu lên liền trông thấy một bóng người từ sau tấm bình phong tiến vào trong phòng. Nhìn Bách Hợp ngồi trên giường, quần áo không chỉnh tề, chân mày hắn nhíu chặt:
“Gia thấy hôm nay nàng bị bệnh đến hồ đồ rồi. Vì để tránh làm phiền Phúc tấn, nửa tháng này nàng ở lại nội viện an tâm dưỡng bệnh, không có lệnh của ta không được tự ý bước chân ra ngoài nửa bước, chép mười lần kinh Pháp Hoa để bình tâm tĩnh khí, tích chút công đức đi.”
Mọi chuyện tiếp theo Bách Hợp đều nhớ rõ, Dận Chân đến rồi, Niên Bách Hợp sống chết đòi xuống giường thỉnh an, Dận Chân thấy nàng ấy còn có thể đứng dậy được, cho rằng nàng lại giả bệnh lừa mình đến đây, trong lòng tức giận, không chút khách khí buông lời giáo huấn nàng một trận. Cũng không nhìn thấy vẻ mặt tát nhợt của nàng ngược lại chỉ thẳng nàng kiêu căng hống hách, phẩm hạnh cay nghiệt, ghen tị không dung người, lại phạt cấm túc nàng một tháng, chép 30 bản kinh thư, quát mắng nàng đến hoa dung thất sắc, cuối cùng mới phất tay áo bỏ đi.
Lần này khi Bách Hợp xuyên qua rồi nhận thấy Dận Chân vậy mà lưu tình, tuy nói phạt nàng cấm túc nhưng chỉ nửa tháng. Bách Hợp ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ở trên giường bày ra tư thế tạ ơn:
“Gia dạy rất phải.”
Theo như tính cách của Niên thị, bị ủy khuất như vậy nhất định sẽ không cam lòng mà níu lấy hắn khóc lóc giải thích. Chân mày Dận Chân cũng đã nhíu chặt, không ngờ cô lại thành thành thật thật trả lời như vậy, trong đó nửa điểm oán giận hay không cam lòng đều không có, cảm giác cô bỗng nhiên trưởng thành hẳn, nhận thấy cô cũng có điểm vừa mắt hắn. Niên Bách Hợp vẫn duy trì tư thế cúi đầu xuống, xem ra cũng ngoan ngoãn, không khiến cho người khác phiền lòng, Dận Chân hừ lạnh một tiếng liền quay người đi ra ngoài. Bách Hợp bỗng nhớ đến nguyên chủ vốn bị ủy khuất, không nhịn được liền cao giọng:
“Bọn nô tài các ngươi có mắt không hả, còn không mau tranh thủ thời gian tiễn Gia ra ngoài!”
Trước nay tính tình Niên Bách Hợp vốn không tốt. Lúc ở nhà mẹ đẻ,dù là phụ mẫu, huynh trưởng hay chị dâu đều nhất mực nuông chiều, tính tình xem ra chỉ là có chút nóng nảy, gả vào Ung Thân Vương phủ lại khác hẳn, không có người nhà che chở, khắp nơi đều phải tranh giành hiềm khích với nhau. Ví như Ô Lạt Na Lạp thị thoạt nhìn bộ dáng đoan trang hiền thục hay Lý thị vì nàng ta đã từng được Dận Chân sủng ái, dưới gối lại có con nối dõi, cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Thật không may cho Niên Bách Hợp vào phủ vị trí còn chưa củng cố vững vàng thì An Ninh đã nhập phủ, lại được Dận Chân vô cùng sủng ái, mấy lần cùng nàng ta tranh cãi cũng chưa từng chiếm được phần hơn. Mỗi lần như vậy, Niên Bách Hợp trở về phòng đều ném đồ đạc trút giận, may mắn là Niên gia thương yêu nàng, lúc trước của hồi môn cho nàng không ít đồ tốt, nếu không, chỉ sợ lúc này trong phòng đã chẳng còn gì đáng giá.
Lúc này nghe Bách Hợp trong phòng quát tháo, bọn nha hoàn vội vàng đứng dậy đi vào. Một đám nha hoàn bà tử ngay ngắn đứng xung quanh Dận Chân kính cẩn tiễn hắn ra khỏi cửa phòng. Ngoài cửa, tiểu thái giám thấy Dận Chân như là bị người đuổi ra, khuôn mặt đen lại trông dọa người!
Nhìn cảnh Ung Thân Vương bị một đám nữ nhân vây quanh, bóng lưng lộ ra vài phần chật vật rời đi, Bách Hợp thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đám nha hoàn trong phòng đều đi theo “cung kính” tiễn Dận Chân, trong chốc lát không về được, Bách Hợp bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ, cánh tay yếu ớt không chịu nổi trọng lượng cơ thể, không khống chế được mà ngã nhào khỏi giường.