Bách Hợp nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu. Khóe miệng nàng lộ ra một tia cười quỷ dị, nhớ tới trong tình tiết An Ninh thích nhất mặc quần áo lam nhạt, bạc hoặc xanh nhạt. Những màu này thoạt nhìn tao nhã không nhuốm màu sắc trần gian. Nàng thường ngày thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị xem cách ăn mặc là có thể nhìn ra được, chính là loại quần áo mang dáng điệu khí chất tiên nữ. Bách Hợp ra hiệu Tú Chi đem nâng mình dậy, một mặt ra hiệu:
“Thay ta mang bộ sườn xám màu đỏ hồng ra đây, hơn nữa các ngươi cũng đem quần áo dưới đáy hòm ra mặc vào.”
Mỗi hạ nhân đều có một hai kiện dưới đáy hòm quần áo, bất kể là xanh đỏ, thường ngày không nỡ mặc, chỉ có năm qua tết đến mới có thể lấy ra ngoài, một ít quần áo là do chủ tử thưởng, đại thể màu sắc đều tươi đẹp xinh đẹp, Bách Hợp thốt ra lời này xong thì Tú Chi mặt cứng đờ, đang muốn mở miệng đặt câu hỏi lúc, Bách Hợp lại phất tay nên Tú Chi chỉ phải bất đắc dĩ đáp lại, ra cửa kêu bà tử phân phó mọi người trở về thay y phục.
Ban đêm trong phủ Ung Thân vương đã đốt đèn lồng, rất xa một đám các chủ tử nha hoàn bà tử đi tới viện Ô Lạt Na Lạp, An Ninh cũng mặc một bộ sườn xám sa tanh màu xanh nhạt ôm lấy người đi tới. Nàng ta trên đỉnh đầu đeo trang sức bảo thạch phát sáng lấp lánh, không giống với đại bộ phận nữ nhân các hậu viện thích mang hoa vải, trên đầu nàng ta mang bảo thạch ở dưới ánh đèn phát huy rạng rỡ, cả người rất sức nổi bật chói lọi, hơn nữa khí chất lãnh đạm thanh khiết xuất trần. Lúc An Ninh xuất hiện, cả đám người nguyên bản ầm ĩ thoáng cái liền yên tĩnh lại, bỗng chốc trở thành tiêu điểm trong đám người, bọn người Lý thị vừa hâm mộ vừa đố kị, lúc này mỗi người đều cắn răng ôm khăn nhìn chằm chằm An Ninh.
Không có nữ nhân nào không yêu cái đẹp, ngay cả Ô Lạt Na Lạp thị cũng thế, trong lòng ghen tỵ, tiến lên hỏi An Ninh trang sức trên đầu.
“Đây là a mã ta sai người đi ngoại vực tìm bảo thạch về, chế mấy bộ trang sức làm đồ cưới cho ta…” An Ninh bị người vây quanh, đã có chút phiền chán, lại có một chút cao ngạo tự đắc. Cổ nhân thời đại này không biết là mỹ vật gì, trên đầu đeo đóa hoa vải lớn, nhìn qua tầm thường mà lại khô khan, nàng ta trước đây không thích trang sức lưu hành trong kinh. Bởi vậy mấy năm trước nàng ta liền sai người tìm không ít bảo thạch về. Thời đại này lấy bảo thạch rất dễ dàng hơn nữa cổ nhân không biết bảo thạch này có giá trị, nàng ta buôn bán nhân sâm lời một khoản rất lớn, mua thật nhiều bảo thạch theo ý tưởng của mình chế thành trang sức, lúc này đeo tự nhiên khiến náo động.
Hôm nay trên đầu nàng ta mang đá xanh phối hợp với xiêm y, tua rua rũ xuống từng sợi còn đính thêm một viên đá quý hình giọt nước, dưới ánh trăng tạo nên màu sắc tuyệt đẹp, cổ tay nàng cũng không phải vòng ngọc như nữ nhân bình thường hay đeo mà là vòng vàng được khảm đá xanh đẹp không sao tả xiết.
Mọi người ghen tỵ khiến An Ninh có chút cười lạnh đồng thời lười biếng đang định tìm lý do vớ vẩn làm lấy lệ, chẳng biết lúc nào truyền đến tiếng nha đầu thỉnh an Dận Chân, mọi người quay đầu liền nhìn thấy dưới hành lang Dận Chân mặc một áo lụa đen, áo khoác xen kẽ hai màu đen trắng, đầu đội mũ quả dưa màu xanh, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm An Ninh.
Bọn người Lý thị nhìn thấy tình cảnh như thế, trong lòng đã chua chát lại có chút tức giận, mấy người đang muốn quăng khăn tay quỳ gối hướng Dận Chân thỉnh an, đột nhiên có người ‘Khúc khích’ một tiếng, trong miệng nước trà toàn bộ phun ra tới.
Ánh mắt Dận Chân rơi trên người An Ninh, cái loại chuyên chú cùng thưởng thức đó thật ra khiến An Ninh có chút thỏa mãn. Thân là một nữ nhân, có thể đem Tứ gia lạnh lùng vô tình, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi tâm cơ thâm trầm mê đảo, trong lòng nàng không phải là không hư vinh, đang có một chút đắc ý thì nàng ta liền nghe tới Vũ thị phun nước trà sau đó ho khan, An Ninh cảm giác Vũ thị đố kị mình, có chút căm tức ngoảnh mặt liền nhìn thấy lúc này Vũ thị giống như thấy quỷ, nhìn chằm chằm hướng cửa sân, An Ninh theo ánh mắt của nàng chuyển đầu thì khóe miệng cong lên.
Bách Hợp chính mình mặc một bộ sườn xám màu đỏ chói, tay thì vung lấy khăn cùng đám nha hoàn bước vào trong sân, mấy tháng nay Bách Hợp dưỡng được khí sắc vô cùng tốt, cỗ thân thể Niên Bách Hợp đang tuổi thanh xuân, da thịt kia không cần bảo dưỡng cũng có thể véo chảy nước ra, hồi trước do sắc mặt nàng quá kém, nhan sắc 8 điểm cũng sẽ bị kéo xuống 6 điểm, lúc này một khi thân thể được dưỡng tốt cho dù chỉ tô lông mày trên môi điểmmột chút son phấn, thoạt nhìn sắc thái bức người.
Không những thế cô còn mặc một kiện áo choàng màu sắc tươi đẹp, trên đầu mang dải lụa nhỏ quấn thành bông hoa mẫu đơn màu sắc tương đồng cùng quần áo, hai cái tua rua châu ngọc theo thái dương cô rũ xuống, đi lại lại lắc lư chuyển động, hợp cái thần sắc càn quấy cao ngạo của cô khiến cho màu sắc diễm lệ cũng không cảm thấy tục khí, ngược lại không hiểu thêm mấy phần khí thế.
Nhưng lúc này Bách Hợp cũng không phải để cho người ta thất kinh, sở dĩ cô khiến Vũ thị phun trà trong miệng ra là bởi vì nha hoàn bên người cô ăn mặc màu sắc rực rỡ, đỏ, cam, lam, lục, xanh, tím, trắng, cơ hồ thường ngày màu sắc người may xiêm y có thể nghĩ ra đều mặc, một lão ma ma bên người nàng còn mặc một kiện sườn xám màu xanh da trời cực diễm
lệ, cùng ở phía sau Bách Hợp liền giống như một tiểu đoàn đi tới chỗ nào là có thể sáng đến chỗ đó.
Dận Chân nhìn thấy Bách Hợp theo bản năng mi tâm bắt đầu co rúm, mấy tháng không thấy, Bách Hợp không những bởi vì thất sủng mà yên tĩnh mà vẫn kiêu ngạo khí thế.
Tiến vào sân nhỏ, ánh mắt đầu tiên của Bách Hợp là xẹt qua trên mặt mọi người, khóe miệng biên lộ ra tươi cười ngạo khí, quăng khăn tay thỉnh an Ô Lạt Na Lạp xong đi tới chỗ Dận Chân. Trên người cô bôi cao thơm nồng đậm, lúc đầu nghe đến làm cho người ta có chút không quen, thế nhưng hợp với bộ quần áo cô đang mặc thì lại cảm thấy hài hòa, Bách Hợp hướng Dận Chân thỉnh an, Dận Chân nhìn thấy cô cũng thấy có chút kinh diễm, nhưng nhìn thấy đám nha hoàn phía sau cô ăn mặc xanh đỏ tím vàng thế mà Dận Chân không có tức giận, một đống hạ nhân như vậy đứng chỗ nào đều thấy xấu mặt, hắn dở khóc dở cười phất phất tay, ra hiệu Bách Hợp đứng xa một ít, mắt Bách Hợp lại nhìn hướng An Ninh.
“An Ninh tỷ tỷ hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp.” Một khi Bách Hợp đi tới chỗ An Ninh thì bọn hạ nhân phía sau cô cũng đi theo, bọn hạ nhân ăn mặc chói mắt có thể đem bất cứ người nào sáng rọi bao phủ. Cho dù hôm nay An Ninh phục trang đẹp đẽ phẩm vị bất phàm, lúc này bị Bách Hợp cùng với một đám người Tú Chi vây quanh, toàn thân khí phái sáng rọi, tức khắc giống như khỏa trân châu rơi vào cám heo, trông không có gì đặc biệt.
“Hừ.” An Ninh nhìn Bách Hợp qua đây hừ lạnh một tiếng. Cô ca tụng thì nàng ta cũng không cảm kích, nàng ta đang muốn đứng dậy bỏ đi, thế nhưng nàng khẽ động Bách Hợp cũng theo động. An Ninh hôm nay mặc sườn xám xanh nhạt nhưng đứng trong bảy sắc cầu vồng này thì có vẻ lờ mờ không ánh sáng.
Ngay từ đầu nếu như còn nói bọn người Lý thị nhìn không rõ Bách Hợp hôm nay náo là vì cái gì, thế nhưng lúc này nhìn thấy gương mặt An Ninh ẩn nhẫn lửa giận bị bảy màu sắc vây quanh, tất cả mọi người không khỏi toét miệng cười không ra tiếng, mọi người sớm nhìn An Ninh không vừa mắt, người người đều bởi vì lấy lòng Dận Chân tranh kỳ khoe sắc mà An Ninh lại muốn làm ra một bộ dáng đặc biệt Cửu Thiên Huyền Nữ, lúc này mọi người đều mừng rỡ chế giễu.
Tối nay Bách Hợp như là quyết định chủ ý phải cuốn lấy An Ninh, nàng ta đi đến chỗ nào Bách Hợp liền theo tới chỗ nào, cuốn lấy An Ninh suýt nữa xé rách trong tay khăn tay, nàng ta nguyên bản tỉ mỉ trang điểm cùng với ý nghĩ muốn xuất hiện nổi tiếng, bị Bách Hợp huyên náo như thế, quả thực An Ninh giống như trở thành chuyện cười, trong lòng nàng ta hận Bách Hợp hận đến nghiến răng nghiến lợi, như muốn ăn sống nuốt tươi Bách Hợp.
Lúc ngồi xuống Ô Lạt Na Lạp có ý định để Lý thị ngồi bên cạnh tay phải của mình, mà bên trái ngồi là Dận Chân, Dận Chân bên cạnh chính là An Ninh, mà sát với An Ninh chính là Bách Hợp, bọn người Tú Chi mặc các loại sườn xám đến đứng phía sau lưng hai người, đem An Ninh trở thành một mẩu vụn!
Dận Chân vô ý thức ánh mắt chuyển tới trên người An Ninh, chung quy trước bị những thứ ấy diễm lệ màu sắc đoạt lực chú ý, bản năng con người khi nhìn đến một đống màu sắc thì sẽ chú ý tới màu sắc nổi bật nhất, An Ninh vốn có trang điểm vừa phải, nàng có dung mạo không phải đặc biệt xuất sắc, thế nhưng khí chất thanh nhã hợp lòng người, không thích hợp trang điểm đậm,vợi lại hợp với kiểu trang phục nhã nhặn như u lan trong rừng theo lý mà nói thanh nhã với phồn hoa thì người có khí chất sẽ thắng, nhưng Bách Hợp lại khác, cứng rắn dùng phồn hoa đè ép khí chất An Ninh xuống, hơn nữa lần này rõ ràng cô toàn thắng, mặc dù An Ninh cố gắng trấn định, thế nhưng vô tình trên mặt nhưng vẫn lộ ra vẻ nhếch nhác khó che giấu, ánh mắt hung ác nham hiểm thỉnh thoảng rơi vào trên người Bách Hợp, ánh mắt kia thấy thật đáng sợ.
“Thiếp mấy tháng không nhìn tới Gia, bây giờ nhìn thấy, không biết Gia ăn linh đan diệu dược gì, dường như thoạt nhìn trẻ tuổi rất nhiều!” Bách Hợp thấy trêu chọc An Ninh đủ rồi, nhìn thấy gương mặt nàng ta lúc xanh lúc đen thì mới đem lực chú ý chuyển đến trên người Dận Chân, cô vừa thốt ra xong thì Dận Chân cau mày, khiển trách một câu: “Hồ nháo! Suốt ngày trêu đùa, cũng đã mười lăm tuổi, còn trẻ con như vậy!”
Năm nay Dận Chân đã ba mươi tư rồi, đối với cổ nhân đến nói, tam thập nhi lập, Dận Chân cũng sớm đã bắt đầu để râu, tuy nói đang lúc tráng niên nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng xưng là trẻ tuổi, hắn vốn tưởng rằng Bách Hợp to gan lớn mật trêu ghẹo mình, không ngờ Bách Hợp nói xong thì Ô Lạt Na Lạp do dự một chút, cũng nói theo: “Niên muội muội nói không sai, gần đây nhìn khí sắc Gia tốt hơn nhiều.”