Vốn đối với Bách Hợp không ly hôn cũng không sao cả, cùng lắm khi nhìn thấy Diệp Như Vân sẽ thấy buồn nôn, không nghĩ rằng hàm ý trong lời nói lúc này của cha Chương lại để lộ ra một phần ý nguyện giúp con trai giải quyết tốt mọi hậu quả.
Trong quá khứ nhà họ Diệp có thái độ như vậy là do họ cảm thấy nhà họ Chương rất coi trọng cuộc hôn nhân này, mà đối với họ cuộc hôn nhân này là việc làm lỗ vốn, họ nghĩ rằng Chương Bách Hạ không dám cũng không có khả năng đòi ly hôn, vì thể diện của cha Chương, con trai và con dâu ly hôn đối với ông cũng không phải là chuyện tốt, nhưng bây giờ nghe được những lời nói đó của cha Chương…, Diệp Như Vân đột nhiên cảm thấy ngỡ ngàng, cô ta không nghĩ tới việc đó lại ầm ĩ đến thế, cô ta lại càng không ngờ việc mình theo dõi tiểu thuyết của Trương Thiên Thành bị Bách Hợp phát hiện, mà cô ta đang rất chột dạ, do đó lúc này khi cô ta biết mình sẽ được độc thân, vừa sợ hãi vừa hưng phấn và kích động.
“ Yên tâm, ba mẹ sẽ giúp con giải quyết.” Bách Lan kéo tay Bách Hợp, nhịn cơn tức xuống cùng lên xe cấp cứu, trên xe bộ dáng người nhà họ Diệp trái ngược hẳn với sự hung hăng càn quấy trước đó, ai cũng yên lặng và thấp thỏm lo âu, sau khi cha Diệp được bác sĩ cấp cứu, rất nhanh đã tỉnh, lúc này mang mặt nạ thở oxi nên không thẻ nói chuyện, đành phải trừng mắt nhìn về phía Bách Hợp.
Bởi vì thân phận của cha Chương, mà hai cha con họ Diệp được nằm ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cha Diệp rất may mắn, chỉ do ông ta kích động quá mà huyết áp tăng, còn tình trạng Diệp Như Vân thì nghiêm trọng hơn nhiều, cô ta dùng sức suýt cắn đứt đầu lưỡi, lại không được xử lý ngay, bây giờ đã bị viêm tấy sưng đỏ. Bác phải khâu lại giúp cô ta, đây chính là làm một tiểu phẫu, mà thần kinh ở đầu lưỡi rất nhiều, lần này bị cắn đứt. cho dù y học hiện đại có phát triển, nhưng sau chỉ sợ trong vấn đề ăn uống Diệp Như Vân sẽ bị ảnh hưởng về mùi vị.
Tất cả phụ nữ nhà họ Diệp đều ở trong một phòng bệnh, sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương của Diệp Như Vân, thấy bầu không khí có chút kỳ lạ. Các gia đình giàu có đều kiêng kị bệnh viện vì vậy nên mọi người đều có cảm giác không bình thường, đều thu thập mọi thứ để rời khỏi.
“ Đề phòng nhiễm trùng miệng vết thương, mấy ngày gần dây tốt nhất nên ăn kiêng!” Dặn dò xong, bác sĩ liền đi ra ngoài, của phòng vừa đước đóng lại, cha Chương liền ngồi xuống ghế salon:
“ Hiện tại trong miệng Tiểu Diệp có vết thương, khó nói chuyện nhưng những lời con tôi vừa nói có đứng không?”
Ông cũng không bắt Diệp Như Vân giải thích, liền trực tiếp hỏi Diệp Như Vân những lời trước đó của Bách Hợp về chuyện đó có đùng không, Bách Hợp nói về chuyện cô ta bao nuôi ben ngoài, nhưng Diệp Như Vân nghĩ đến nguyên nhân trong đó, cô ta có thể giải thích, chỉ là thuốc tê trong miệng cô ta chưa hết tác dụng, lúc này cả miệng không có cảm giác. Nước bọt không ngừng chảy xuống, thỉnh thoảng phải dùng khăn lau, cha Chương lại không bắt cô ta phải giải thích, cô ta ngập ngừng một chút, miễn cưỡng gật đầu.
Vốn cha Diệp còn muốn bảo tất cả không phải sự thật, Chương Bách Hạ đánh con gái của ông ta lại còn cố ý nói bậy định đổ hết trách nhiệm lên con gái của ông ta, dù sao quá khứ của Chương Bách Hạ mọi người đều biết, lúc này ông ta đang định kéo mặt nạ thở oxi xuống để giải thích, không ngờ con gái của ông ta lại gật đầu, cha Diệp rất nhanh lại úp mặt nạ vào. Vô ý liếc sang vợ:
“ Như Vân, con đã hiểu rõ ràng, tất cả chuyện Chương Bách Hạ nói đều là sự thật?” Mẹ Diệp cũng không tin con gái của mình là người như thế, làm gì có chuyện vô lý lấy thẻ tín dụng của Chương Bách Hạ quẹt lấy tiền nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm, mẹ Diệp một chút cũng không tin nhưng bà ta không ngờ con gái của mình lại thừa nhận.
Diệp Như Vân cảm thấy miệng đắng ngắt, ngược lại cô ta muốn phản bác. Cô ta không phải bao dưỡng tiểu bạch kiểm, cô ta chỉ là ngưỡng mộ tài năng văn học của Trương Thiên Thành, nên mới khen thưởng một ít tiền cho anh ta thôi, mặc dù dùng tiền của Bách Hợp, nhưng cũng không phải cô ta và Trương Thiên Thành có quan hệ, chỉ là bây giờ đầu lưỡi của cô ta không thể cử động được, nên cũng không thể giải thích rõ được.
“ Vân nhi?” Cô ta lặng lẽ dùng khăn lau khóe miệng, bên ngoài có một người đi qua, thấy trong phòng lúc này có người, liền thoáng dừng lại, thuận tay đẩy cửa đi vào.
“ Dì Lan làm sao cũng ở đây ah?” Đây là một người đàn ông trẻ, khoảng 25~26 tuổi, bên trên mặc một chiếc áo khoác dày là kiểu trang phục thời đường, bên dưới mặc quần màu đen, chân đi giày vải cùng màu với quần, lúc này tóc dài được buộc ở đỉnh đầu, trên người còn đeo một hòm thuốc rất lớn, Bách Hợp nhìn thoáng qua, khóe mắt giật giật thật lâu chưa có lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy anh ta mắt Diệp Như Vân liền phát sáng, sau lại chớp chớp đôi mắt.
“ Thiên Thành? Sao lại cháu ở đây?” Bách Lan nói với anh ta một câu, Bách Hợp nghe thấy bà gọi tên Trương Thiên Thành, liền rõ người này chính là cái cô hồn lúc trước, cô híp mắt lại, nhớ tới tình cảnh vừa rồi Trương Thiên Thành gọi tên của Diệp Như Vân, rõ ràng hai người này trước kia quen biết nhau.
“ Ông nội có một người bạn cũ bị ngã gãy xương cột sống thắt lưng, liền bảo cháu tới xem một chút.” Trương Thiên Thành đã đến thành phố thời hiện đại này được gần ba tháng, vì kiếp trước đã học được rất nhiều kiến tức về y thuật, mà ở thời đại này Trung y đang dần dần xuống dốc, nên anh ta rất nhanh đã nổi tiếng, đối với những người già họ cũng không tin vào Tây y, trái
lại đối với Trung y lại có một loại cảm giác đặc biệt tin tưởng, trong mấy tháng này danh tiếng của Trương Thiên Thành tăng lên rất nhanh, danh tiếng bắt đầu nổi ở xung quanh, bây giờ hễ nhà ai có ông lão có biểu hiện bị bệnh, đều gọi anh ta đến xem, tối hôm nay ông nội của thân thể Trương Thiên Thành này có một người thủ trưởng cũ bị ngã ở trong nhà, bị thương tại vị trí cột sống thắt lưng, chân phải bị liệt mất cảm giác, nghe nói thoát vị cột sống.
Bởi vì ông lão này có thân phận hiển hách, nghe nói là quan to trong quân đội ở Bắc Kinh, bây giờ xảy ra chuyện, sau khi một nhóm chuyên gia hội chuẩn với nhau đều đưa ra ý kiến phải phẫu thuật, nhưng mà ông lão đã lớn tuổi, sống chết không đồng ý phẫu thuật, cuối cùng không còn cách nào khác, may có người biết đến danh tiếng đang rất nổi gần đây là Trương Thiên Thành, nên gọi điện thoại mời anh ta đến xem.
Ông lão kia có thân phận đặc biệt, nên cũng nằm ở phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện, lần đầu Trương Thiên Thành đến đi qua phòng này trong lúc vô tình nhìn qua cửa phòng bệnh thấy Diệp Như Vân, kìm lòng không được liền đẩy cửa vào.
“ Đây là như thế nào?” Trên khuôn mặt của Trương Thiên Thành lộ ra một chút lo lắng, mang hòm thuốc đeo ở trên lưng đi tới chỗ Diệp Như Vân, đưa tay véo véo cái cằm của cô ta:” Buổi tối hôm nay không phải vẫn còn rất tốt sao?”
“ Khục!” Nhìn thấy tình cảnh như vậy sắc mặt Bách Lan cũng không được tốt, vốn bà rất có thiện cảm với Trương Thiên Thành, một kẻ phong lưu trẻ tuổi nhưng biết quay đầu, mà Trương Thiên Thành lại rất biết ăn nói, bình thường khi nói chuyện với phụ nữ miệng cứ như bôi mật, trong khu vực xung quanh nơi ở có một nhóm phụ nữ đều rất thích anh ta, vốn ấn tượng của Bách Lan đối với anh ta rất tốt, thật không ngờ anh ta đã không gõ cửa lại còn tùy tiện đi vào phòng bệnh, đã thế vừa đi vào liền tới sờ mặt con dâu của bà, khi nghĩ đến Diệp Như Vân luôn giữ sự trong sạch,con của bà chỉ kéo tay của cô ta mà cô ta giống như phát điên dùng vật gì đó đánh vào đầu con bà, lại còn cắn lưỡi tự sát, thế mà bây giờ bị Trương Thiên Thành sờ lên cằm lại im lặng, còn để anh ta nắm một tay, trong lòng Bách Lan cảm thấy không thoải mãi, nhìn một cách nghiêm túc:
“ Thiên Thành cháu quen Diệp Như Vân?”
“ Vân nhi có khí chất đặc biệt như vậy lại là một người đẹp hiển nhiên là làm người ta khó quên.” Trương Thiên Thành nói đến đây liền cảm thấy trong câu hỏi cảu Bách Lan có sự không thoải mãi, trên mặt lộ ra vài phần đắc ý, thấy Bách Lan giống như là ghét, vừa trọc cười vừa nói đùa:” Nhưng mà vẻ đẹp của dì Lan giống như hoa mẫu đơn, Vân nhi giống hoa sen, mỗi người mỗi vẻ….”
“…” Cha Chương không phải kẻ ngốc, bây giờ thấy rất rõ ràng sự trêu ghẹo, đùa giỡn của Trương Thiên Thành, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng không muốn hạ thấp bản thân so đo với hậu bối.
“ Có chuyện gì xảy ra lại trở thành thế này?” dỗ dành Bách Lan xong, Trương Thiên Thành miết nhẹ cái cằm của Diệp Như Vân, ra hiệu cô ta mở miệng, Diệp Như Vân nghe được câu hỏi thăm của anh ta, nước mắt liền chảy ra, Trương Thiên Thành nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta:” Thật là được làm từ nước mà, có việc gì mà phải khóc, nha đầu ngốc!” Anh ta nói xong liền véo má Diệp Như Vân một cách thân mật, lần này anh ta véo đúng bên mặt bị tát của Diệp Như Vân, Diệp Như Vân tự nhiên co người, Trương Thiên Thành rất nhạy cảm liền cảm giác được, ánh mắt cảu anh ta đột nhiên sắc bén:
“ Ai đã làm việc này?”
Diệp Như Vân im lặng, chỉ khóc và ra sức lắc đầu, đôi mắt như bị sương mù che phủ, lộ ra vẻ đau đớn và tuyệt vọng, Trương Thiên Thành lại hỏi, cô ta nhìn về hướng Bách Hợp với vẻ mặt oán hận.
Theo ánh mắt cảu cô ta, Trương Thiên Thành quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người Bách Hợp ngày càng sắc bén, anh ta tháo hòm thuốc trên lưng xuống ném sang một bên, vừa vung vừa bẻ tay:” Đàn ông không nên đánh phụ nữ, nước mắt của Vân nhi quý như trân châu, cậu lại làm cô ấy khóc, cậu thật đáng chết!”
“ Vậy thì làm sao? Ý của anh là, anh bị phụ nữ đánh, bị đánh chết cũng không đánh lại?” Cha Chương giận tím mặt, đang định nói, Bách Hợp liền ngăn cản ông, cười hỏi lại, Trương Thiên Thành cười khẩy:” Chỉ có phế vật mới đi đánh phụ nữ, phụ nữ như hoa như ngọc, bị đánh vài cái thì có làm sao, nam tử hán đại trượng phu….”
“ Me, nếu là vậy, mẹ đánh chết hắn đi” Bách Hợp không đợi anh ta nói xong, liền quay đầu đi đến bói với Bách Lan, mọi người trong phòng nghe được lời đó, đều bất giác im lặng.
“…” Trương Thiên Thành cũng không ngờ Bách Hợp lại có thể nói thế, anh ta không tin nhìn về phía Bách Lan, lại nhìn về Bách Hợp, cuối cùng nhìn về phía Diệp Như Vân, Diệp Như Vân căm hận nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, hiển nhiên cảm thấy không thoải mãi khi cô sỉ nhục Trương Thiên Thành.