Trương Thiên Thành không chỉ la hét muốn giết người, đến cảnh sát cũng dám đánh. Nếu chỉ là cảnh cáo sau lưng thì thôi, nhưng mà hắn dám ra tay đánh người trước măt nhiều người như vậy mặt, cái này không phải là tìm chết sao?
Nhất là mặt trên còn có người muốn đì hắn, lúc này Trương Thiên Thành xoay người không nổi rồi, nguyên bản hắn chỉ miệng nói lời uy hiếp Bách Hợp, say khi bị bắt ở lại đồn cảnh sát vài ngày thì thôi, cũng để cho cháu của vị lãnh đạo già kia xả giận, dựa vào gia thế của nhà họ Trương, Trương Thiên Thành chỉ cần bị bắt bốn năm ngày sẽ được thả, nhưng lần này hắn chọc đại phiền toái, cầm Ngân Châm làm bị trọng thương nhiều cảnh sát như vậy, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chỉ phải xem để bảo vệ đứa con trai này, nhà họ Trương có nguyện ý trả giá một cái giá lớn gì!
” Đùi Trương Thiên Thành đã trúng một phát súng mới bị bắt đi, không nghĩ tới mấy tháng thời gian con người này biến hóa thật đúng là không nhỏ, nếu sớm biết như vậy, nhà họ Trương chỉ sợ thà rằng hắn đi ra ngoài gây chuyện sinh sự còn hơn.” Bách Lan thở dài, dù sao Trương Thiên Thành đi ra ngoài gây chuyện nhi đánh nhau ẩu đả, Nhà họ Trương còn có khả năng ép xuống, lúc này chọc phải phiền toái lớn, lần trước người cháu của lão lãnh đạo lại ghi hận trong lòng, Trương Thiên Thành lần này không chết cũng sẽ lột da.
Quan trọng nhất chính là, một mình hắn xui xẻo không nói, nhà họ Trương còn bị liên lụy. Bách Lan có chút hả hê nói hết, lại dặn dò Bách Hợp sớm đi nghỉ ngơi, không cần đi ra ngoài lêu lổng, cuối cùng nghĩ nghĩ, như là rất sợ có một ngày cô cũng trở nên giống Trương Thiên Thành, tính tình trở nên kỳ quái, lại sửa lại ý, để cô đi ra ngoài đi một chút, Bách Hợp biết rõ Bách Lan lo lắng nên chỉ nói mình hiểu rõ, Bách Lan lúc này mới cúp điện thoại.
Bách Hợp cũng thật không ngờ Trương Thiên Thành to gan lớn mật như vậy, dám đối nghịch với một đống cảnh sát, chính hắn lại cũng không phải nhân vật ba đầu bốn tay lợi hại. Mới từ cổ đại đi vào hiện đại không lâu, hắn còn chưa thăm dò rõ quy tắc thời đại này đều, hết thảy lại dựa theo tiêu chuẩn trước kia của hắn làm việc, thậm chí lúc ban đầu đối mặt vị lãnh đạo già còn kiên trì phong cách hành sự không chịu ‘Tồi mi chiết yêu thị quyền quý’ (luồn cúi). Khó trách cuối cùng sẽ bị như vậy.
Vốn cho rằng Trương Thiên Thành đánh cảnh sát chính là đã đủ khác người rồi, không nghĩ tới ba ngày sau, Bách Lan lại gọi điện thoại, nói là Trương Thiên Thành chạy thoát! Hắn đả thương mấy cái cảnh sát đào tẩu không nói. Thậm chí trước lúc đi còn khắc lên vài cái chữ to trên tường ngục giam: tay sai triều đình! Hành động ác liệt thế quả thực là trắng trợn khiêu khích, cơ hồ đem toàn bộ cảnh sát tinh Hải Uy đều tát một bạt tai, cảnh sát tỉnh tức đến không chịu được, hơn nữa Trương Thiên Thành lại đắc tội ba Chương, khắp nơi lãnh đạo tạo áp lực, Trương Thiên Thành vừa mới vừa chạy mà bị phát lệnh truy nã toàn mạng.
Mà không chỉ là Trương Thiên Thành chạy thoát, hơn nữa Diệp gia Diệp Như Vân cùng một chỗ đi theo không thấy bóng dáng, trước kia lúc Bách Lan biết rõ Trương Thiên Thành cùng Diệp Như Vân có quan hệ, liền đề phòng có ngày hôm nay, sớm phái người nhìn chằm chằm vào nhà họ Diệp, Diệp Như Vân mới vừa biến mất, Bách Lan đã nhận được tin tức.
Nguyên bản vì chuyện của Trương Thiên Thành, nhà họ Trương vẫn đang bề bộn thay hắn chạy lên chạy xuống chuẩn bị đả thông quan hệ, làm cho người nhà vị lão lãnh đạo kia tha cho hắn một lần. Nhưng mà Trương Thiên Thành vượt ngục làm cho cả nhà họ Trương gần như đều hôn mê rồi, cái này không chỉ là Trương Thiên Thành chính mình xui xẻo, mà ngay cả nhà họ Trương cũng bị giám sát lên. Có thể ở cái loại địa phương như vậy, ở dưới sự giám thị của một đám cảnh sát còn có thể đả thương cảnh sát chạy trốn, Trương Thiên Thành bị định vị là phần tử nguy hiểm, cấp trên ra hiệu, chỉ cần gặp được Trương Thiên Thành, thời khắc mấu chốt nếu hắn còn dám phản kháng, như vậy có thể nổ súng.
“Con trai à, mẹ lo lắng. Trương Thiên Thành điên rồi, bởi vì con điên Diệp Như Vân đó mới kết oán với con, một mình con ở bên ngoài, mẹ lo lắng. Không bằng hai ngày này con trở về, được không?” Bách Lan đem chuyện nói rõ, rồi lại bắt đầu khích lệ Bách Hợp về nhà trước tránh gió.
Thật ra Bách Hợp không sợ Trương Thiên Thành, người hiện đại bởi vì khoa học kỹ thuật phát đạt, rất nhiều đồ vật truyền thống cũ kỹ đều bị ném đến một bên, bởi vì sinh hoạt tiết tấu quá nhanh, cho nên cùng loại cổ Trung y cùng với võ thuật… các loại môn học cần dùng thời gian dài để học tập nghiên cứu dần dần bị mất, võ nghệ bản thân Trương Thiên Thành kỳ thật cũng không phải đặc biệt cao, thậm bởi vì linh hồn đổi xác nên hiện nay võ công của hắn còn bằng một nửa, nhưng đối với người hiện đại mà nói loại phi châm sẽ đả thương người đã hết sức lợi hại rồi, hơn nữa võ công của Trương Thiên Thành có thể đánh ngã cảmột đám cảnh sát, Bách Lan lo lắng con của mình chiu thiệt thòi, dù sao lúc trước Bách Hợp trêu chọc Trương Thiên Thành quá hung ác, hơn nữa lại có Diệp Như Vân.
Bà sợ Trương Thiên Thành ngày nào đó nhớ tới Bách Hợp, quay đầu lại tìm Bách Hợp tính sổ, mà chỗ ở nhà họ Chương không giống với lúc trước, đại viện có tầng tầng cảnh vệ không nói, lại có công nghệ cao đủ loại đủ kiểu dáng giám sát, Bách Lan nghĩ cho dù Trương Thiên Thành muốn thương tổn Bách Hợp, cũng căn bản tìm không thấy cơ hội.
Đối với Bách Hợp mà nói kỳ thật đều như, một mình ở thuận tiện một ít mà thôi, nhưng hiện bởi vì cha mẹ an tâm, nếu Bách Lan đã muốn mình chuyển đi về nhà, Bách Hợp liền đáp ứng.
Trước kia Chương Bách Hạ chưa bao giờ nghe lời, Bách Lan còn nghĩ muốn dỗ dành như thế nào để Bách Hợp về nhà, không ngờ tới lần này
Bách Hợp lại phối hợp, Bách Lan cao hứng lại kích động, đã nói muốn cho người tới đón cô.
Bách Hợp cúp điện thoại rồi thu thập mấy hành lý đơn giản, đợi khoảng nửa giờ, Bách Lan phái xe đến, lúc trở lại nhà họ Chương, xe mới mới vừa vào khuôn viên nhà, không ít người quen nhìn thấy Bách Hợp đều đến xem, Bách Lan đã đợi tại cửa, xa xa thấy xe đón đi qua, Bách Hợp còn không có xuống xe, người giúp việc trong nhà đã mang hành lý xuống dưới, Bách Lan vui vẻ đang muốn nói chuyện, bên đường lại có cỗ xe đi ngang qua, ngừng lại cách nhà họ Chương không xa, sau khi cửa xe mở ra, một người trung niên mặc quân phục nhảy xuống xe, vẫy vẫy tay với Bách Hợp.
“Là Diệp tư lệnh.” Hai bên cách nhau không xa lắm, đều có thể thấy rõ đối phương là ai. Bách Lan nhỏ giọng nói với Bách Hợp thân phận của người trung niên, liếc mắt với người giúp việc, lại lôi kéo con trai đi về phía chiếc xe.
Bách Hợp trước đây đã từng gặp người trung niên này, lúc tại bệnh viện, ông ta từng ngỏ ý cho Trương Thiên Thành chữa bệnh cho cha mình, kết quả Trương Thiên Thành bởi vì bị Bách Hợp đánh cho nên tâm tình không tốt trực tiếp bỏ đi, trước khi đi còn liếc xéo người ta, bởi vì đã xảy ra chuyện như vậy tâm trạng ông ta rất không tốt, cho nên hai bên cũng không có bắt chuyện, lúc này không nghĩ tới ông sẽ dừng trước cửa nhà họ Chương, cố ý gọi Bách Hợp.
“Anh Diệp hôn nay về nhà rồi? Bác Diệp khá hơn chút nào không? Hôm nay đúng lúc tiểu Hạ trở về, không bằng vào nhà của em ngồi một chút.” Ngày thường muốn nịnh bợ đều không dễ dàng nịnh bợ đến, lúc này chủ động nhà họ Chương kết giao, trên mặt Bách Lan lộ ra tươi cười, ân cần mời người trung niên vào nhà ngồi: “Nếu là đứa con không nên thân của em được vài phần của anh Diệp là tốt rồi.”
Tỉnh Hải Uy tổng cộng chia thành quân quyền cùng chính quyền, ba Chương chưởng quản chỉ là không hoàn chỉnh một trong số đó, nhưng mà nhà họ Diệp thì khác, nhà họ Diệp không chỉ uy tín cao ở tỉnh Hải Uy, là nhân vật nổi danh toàn bộ Việt Quốc, người trung niên này trước mắt này là tư lệnh quân đội, thắt lưng của ông Diệp bị thương, sau khi về hưu về quốc gia đem chức vị của ông lại thăng lên một bậc, làm một người danh nghĩa nguyên lão, lần trước nhà họ Trương ỷ vào Trương Thiên Thành biết Trung y, dính quang cho nên cùng nhà họ Diệp gia kéo lên quan hệ, không nghĩ tới cuối cùng Trương Thiên Thành đẩy người phú quý ra, không chỉ không có trở thành ân nhân nhà họ Diệp, ngược lại trở thành kẻ thì, chuyện này sau lưng không biết bao nhiêu người cười nhà họ Trương ngốc, không vuốt được mông ngựa, ngược lại đập đến trên đùi.
“Không cần, tôi muốn đưa cha tôi đi bệnh viện, người trẻ tuổi không cần tôi chỉ điểm, lần trước đã thấy, thân thủ rất không tồi.” Người đàn ông trung nhiên này gật đầu nhẹ về phía Bách Hợp, gương mặt nghiêm túc còn cố nặn một nụ cười: “So với cái thứ đồ không biết sống chết kia thông minh hơn nhiều, về sau sẽ rất tốt.”
Đồ không biết sống chết trong miệng ông ta chỉ Trương Thiên Thành, hai mẹ con Bách Hợp đều rõ, lúc này Bách Lan nghe được con trai được khen, tươi cười càng làm sâu sắc, Bách Hợp lại nghe được có tiếng người già ho trong xe, trọng tiếng ho hiện ra vài phần đau đớn, Diệp tư lệnh cũng nghe thấy tiếng ho này, tươi cười thu lại, trở nên nghiêm túc lên, mày nhíu lại đang muốn tạm biệt lên xe, Bách Hợp nghĩ nghĩ hỏi: “Là thắt lưng bị thương?”
Người đàn ông trung niên thở dài, nhẹ gật đầu, trên mặt không tự chủ được lộ ra u buồn lo lắng, lúc này ông ta vô cùng chán ghét con người cuồng vọng không biết trời cao đất rộng Trương Thiên Thành, đối với lần trước Bách Hợp đánh Trương Thiên Thành, lần này lại nghe nói dùng phân giội đầy người Trương Thiên Thành có hảo cảm, bởi vậy thấy được liền đỗ xe xuống nói một tiếng, lúc này nghe Bách Hợp hỏi, hắn cũng không có giấu diếm, Bách Hợp gõ cửa xe, cửa xe bị cảnh vệ mở ra, một ông lão đùi đắp chăn bông, gương mặt nhìn rất giống người trung niên đang nhìn chằm chằm Bách Hợp, còn chưa kịp hỏi Bách Hợp làm gì, Bách Hợp nửa người đã bò vào, lật sấp ông lão lại.
“…” Bách Lan thấy vậy, trong lòng bồn chồn, chân của ông lão kia rõ ràng đã không có tri giác khoác lên ghế không thể động đậy, Bách Hợp cũng không phải bác sĩ, chỉ là Tinh Thần Luyện Thể Thuật cùng với võ thuật luyện nhiều, có chút hiểu biết đối với thân thể gân mạch xương cốt, cô không có khả năng trị được một ít bệnh nghiêm trọng, nhưng nếu chỉ là tá bị trật hoặc gãy xương, cô cũng có thể.
Thắt lưng của ông lão có một khối xương bị lệch xuống dưới, có lẽ ép lên dây thần kinh, làm cho một cái chân giống như là bị liệt, Bách Hợp sờ chỗ xương cốt bị lệch, trong lòng nhẹ nhõm, ông lão kia còn chưa kịp há mồm, cô đột nhiên động khởi linh lực, trên tay dùng sức nhẹ nhàng liền đem một khối xương không bị lệch đè xuống