Muốn nghĩ chuyện báo thù, chí ít cũng phải có cơ hội báo thù mới tính. Bây giờ mỗi thời mỗi khắc đều bị người ta giám thị, dù muốn luyện chút võ nghệ cũng không thoát được tầm mắt của người ta, một chút tiên cơ cũng không chiếm được, trong thân thể vẫn còn sót lại oán hận cùng nôn nóng thuộc về nguyên chủ, loại cảm giác này khiến Bách Hợp chỉ có thể âm thầm cười khổ.
Vẫn dán lưng nằm trên sàn nhà lạnh buốt, cảm giác rét lạnh ấy thấu qua lớp áo từ mỏng manh giống như lạnh đến tận trong lòng. Bách Hợp thở dài, ôn lại chuyện đã qua của nguyên chủ một lần. Khó trách vừa rồi cô không thấy bốn phía có người, nhưng lại có cảm giác mình bị người ta giám thị, bây giờ mới hiểu rõ ràng nguyên nhân. May mà tính tình cô kỹ lưỡng, cẩn thận, vì vậy không đến mức làm ra chuyện gì khiến người ta sinh hoài nghi. Lúc này ngón tay của Bách Hợp hơi động động một chút, động tác nhỏ nhặt ấy lại bị phóng đại gấp mấy lần, truyền chiếu rõ ràng trong phòng theo dõi, nhờ có ký ức của Diêu Bách Hợp, Bách Hợp biết là có chuyện như vậy, nhất thời không nhịn được lại cười khổ mấy tiếng.
Mỗi cử chỉ, mỗi hành vi đều diễn ra dưới sự theo dõi của người ta. Thời đại này cũng có luyện thể thuật, cùng tinh thần luyện thể thuật khá tương tự, hiệu dụng cũng tương đương, đáng tiếc Diêu Bách Hợp không dám luyện, chỉ cần cô ấy có chút động tác, người ta đều chú ý tới, sau đó đưa ra hồi đáp tương ứng, ví dụ, thêm vào khẩu phần dinh dưỡng sẽ cấp cho cô ấy chất gì đó có khả năng phá hoại cơ năng của thân thể, khiến cô ấy không thể nhúc nhích suốt mấy ngày liền, hoặc chất gì đó khiến cô ấy lâm vào mê man. Loại cuộc sống thế này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, trên danh nghĩa thì Đế Quốc không tuyên án tử hình cô ấy, nhưng sống kiểu này so với chết cũng không tốt hơn là mấy. Nó để lại cho Diêu Bách Hợp một tia hy vọng, nhưng lại tàn nhẫn mài mòn dần sức sống của cô ấy.
Bách Hợp lẳng lặng nằm trên sàn nhà tận lực tiết kiệm thể lực của bản thân, hiện tại nơi Diêu Bách Hợp đang có mặt là phòng giam đặc thù dành cho loại tội phạm nguy hiểm bậc nhất. Đại khái khoảng mười ngày một lần, có một khối thực phẩm dạng nén sẽ được người ta ném vào thông qua một lỗ thông gió lớn cỡ bàn tay em bé trên trần nhà. Lượng thực phẩm ở trong đủ để duy trì nhu cầu hoạt động thân thể ở mức tối thiểu của cô ấy trong bảy đến tám ngày. Nếu như cô ấy vận động nhiều sẽ đói nhanh, cộng thêm hai ngày chắc chắn không có thức ăn, những chuyện này cô ấy phải tự mình tìm biện pháp mà vượt qua.
Hiện giờ đã cách lần thức ăn được đưa xuống trước bảy ngày, Bách Hợp chỉ cảm thấy bụng đang đói lả, nhưng lần tiếp theo có thực phẩm đưa tới lại là ba ngày sau.
Theo kí ức, khi Diêu Bách Hợp mới bị nhốt ở đây cũng chưa chịu từ bỏ. Cô ấy đã lần mò thử tất cả các góc của chỗ này. Nhưng vấn đề là loại nguyên liệu dùng để chế tạo toà ngục giam này là loại vật liệu có tên gọi là cương vi tinh, không chỉ có tính năng phòng ngự siêu cấp, hơn nữa, ở trong nó xếp đầy các mảnh tinh phiến. Những mảnh kết tinh trong suốt này khi được kết nối đồng bộ trong chương trình quét hình, có thể chép lại hình bóng bất cứ vật thể nào từng xuất hiện qua trong phạm vi của cương vi tinh, tổng hợp lại bằng công nghệ giao thoa để tái hiện thành hình ảnh 4D truyền tống tới khu vực được tính toán trước. Phương thức quay chụp này được người đời xưng tụng là « sao lưu ký ức ». Nó có thể phục chế hoàn chỉnh từ nhịp thở, âm điệu khi một người nói chuyện cho đến mùi trên thân thể, toàn bộ đều đưa vào trong hình chiếu. Cương vi tinh chính vì có tác dụng như vậy nên được ứng dụng rộng rãi, đặc biệt là một số thiết bị quân sự và chiến hạm, phi thuyền, đều phải chế tạo từ cương vi tinh. Nguyên chủ ngay khi biết nhà giam đang giam giữ mình chế tạo bằng cương vi tinh đã tính toán thử mức độ chịu đựng công kích của nhà giam này.
Cô ấy vốn không thể từ bỏ ý định vượt ngục, nhưng khi thử tính toán thì phòng giam này dù cho có dùng súng laser oanh tạc ba lần cũng chưa chắc đã bị xuyên thủng, do vậy mà cảm thấy tuyệt vọng. Với thực lực của cô ấy trong lúc này, đù có vũ khí trong tay cũng không dễ dàng phá huỷ phòng giam này, càng miễn bàn hiện giờ toàn thân cao thấp, cũng chỉ có tóc, quần áo và móng tay móng chân là có thể tạm gọi là vật ngoại thân để mà sử dụng.
Nhiệm vụ lần này xem như là cùng đường mạt lộ, vượt ngục không được, chỉ động động mí mắt người ta cũng phát hiện ra tức thì. Mà cho dù là không bị người ta quản thúc giám sát, Bách Hợp tự mình luyện tinh thần luyện thể thuật, đem thực lực cường hoá lên rồi đánh vỡ phòng giam này cũng đã là không dễ. Vào cái ngày mà Diêu Bách Hợp bị đưa vào giam tại đây, phòng giam này đã bị khoá chết, nó chỉ tồn tại vì một mình cô ấy. Ngay cả người ở bên ngoài, nếu như không dùng biện pháp thô bạo thì cũng không có cách nào để mở ra, cho tới một ngày người ta sẽ thao tác theo trình tự, đem cả phòng giam và xác của cô ấy cùng nhau tiêu huỷ.
Hiện giờ Lý Duyên Tỷ không có mặt trong không gian, nghĩ đến điều này lòng Bách Hợp thoáng qua u ám, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô lại dần dần trở nên kiên định. Cô nhất định sẽ không nhận thua, thời đại này một người trưởng thành bình thường cũng có tuổi thọ trung bình là hai trăm tuổi. Diêu Bách Hợp hiện nay còn chưa tròn bốn mươi tuổi, cứ coi như lấy thể lực của một người bình thường có tuổi thọ là hai trăm, vậy thì chính cô coi như vẫn còn một trăm sáu mươi năm thời gian. Có thời gian dài như vậy, cô có thể chậm rãi suy nghĩ tìm ra biện pháp.
Kể từ đó, Bách Hợp tận lực nằm yên bất động, dụng cụ đeo trên cổ tay cô loé loé lên vầng sáng màu xanh lục, đây chính là thiết bị có thể ngăn cản cô luyện khí, nhưng không rõ cái thứ đồ chơi này có tác dụng ức chế với nội lực hay không. Trong mấy ngày này, Bách Hợp nỗ lực điều chỉnh thân thể, thử luyện nội công, nhưng dự đoán là do dụng cụ gây ức chế, vậy nên hiệu quả cũng không được rõ ràng. Sau mấy ngày luyện luyện, ngay cả khí cảm Bách Hợp cũng chưa cảm thấy.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, đã qua ba ngày. Trần nhà vốn liền lạc một khối đột nhiên có chỗ xê xích, để lộ ra một lỗ nhỏ, có một khối gì đó từa tựa như bột sữa đóng bánh rơi xuống gần chỗ cô nằm, lại nảy lên mấy cái, Bách Hợp nhìn thoáng qua, cố hết sức duỗi tay qua với, nhặt nó lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bụng đã đói mềm từ lâu, thực phẩm dạng nén không có bất cứ hương vị gì, hơn nữa cứng rắn vô cùng. Bách Hợp dùng sức cắn một miếng, nhai nuốt vào bụng. Thức ăn vào bụng chậm rãi đem tới cảm giác ấm áp, bụng cũng truyền tới cảm giác no, nhưng cô chỉ ăn non nửa khối, còn thừa một nửa cô mượn động tác cúi thấp đầu, thêm tóc
dài nguỵ trang, liền đút nó vào trong tay áo.
Thân thể giờ đã có chút khí lực, Bách Hợp liền bò vào trong góc ngồi dậy. Mấy ngày nay cô vẫn thử lần mò dụng cụ đeo trên cổ tay. Thứ này dùng tài liệu đặc thù chế tạo ra, mang theo nhiệt độ giống như nhiệt độ cơ thể, giống như lớp da thứ hai, dán sát trên người, không có cách tháo, Bách Hợp vẫn phải tiếp tục nghĩ cách đưa mình ra khỏi khốn cảnh hiện tại.
Chớp mắt đã qua hai tháng, trong hai tháng này, bách Hợp chỉ an tĩnh ngồi trong góc, trừ hoạt động mười ngày một lần đi lượm thức ăn, toàn bộ thời gian còn lại cô đều ngồi xếp bằng bất động, loại tình huống này khiến đám người giám sát cô cảm thấy có chút mất bình tĩnh. Trước khi Diêu Bách Hợp còn có lúc không nhẫn nại được mà giãy dụa, la hét giống như phát điên vậy. Dù sao, một thân một mình bị nhốt ở một nơi không có thanh âm, không có người khác, rất dễ khiến tâm lý người ta sụp đổ. Nhưng mà hiện tại, cái gì Bách Hợp cũng không làm, cô yên tĩnh có chút quá đáng, liên tiếp mấy chục ngày trôi qua cũng không có một chút thay đổi, lúc nhắm mắt lại, thật giống như một người đã chết, đến mí mắt cũng không động đậy một chút, tần suất hô hấp của cô chỉ có một dạng, nhịp tim cùng huyết áp của cô không thấy có biến hoá, trừ hành vi mười ngày đi lượm đồ ăn một lần, những lúc khác trông cô không khác gì một vật vô tri vô giác.
Mà ngay cả việc đi nhặt đồ ăn, cách thức cô bò đi cũng giống nhau như đúc, động tác nhất quán, biểu tình nhất quán, thậm chí ngay cả động tác nhai, cắn, nuốt cũng giống như hình ảnh được tua đi tua lại, người giám thị Bách Hợp nhanh chóng cảm thấy mình đang phải chịu một loại đày đoạ không tiếng động, ban đầu còn có người hoài nghi phải chăng hệ thống theo dõi xảy ra vấn đề, nhưng theo lý mà nói, cương vi tinh không thể nào xảy ra vấn đề, có điều, tình huống lúc này quá mức quỷ dị. Diêu Bách Hợp vốn là thành phần cực kì nguy hiểm, nhưng trở ngại do công tích cô từng lập hạ ngày xưa, cộng thêm sai lầm cô phạm phải cũng có một phần liên quan với hành vi của Lâm Vân Chân nên Đế Quốc không thể hạ lệnh xử tử, nhưng Diêu Bách Hợp còn sống một ngày, liền có những kẻ vì biết rõ nội tình trong bản án của cô nên cảm thấy ăn kém ngon, ngủ kém yên một ngày.
Rất nhiều người đang chờ cô chết đi, biết rõ Diêu Bách Hợp đã tiến vào phòng giam này thì đã có thể coi tương đương với một người thực vật nằm bất động, thế nhưng chỉ cần cô ấy còn thở, vẫn có người sẽ cảm thấy không thể yên tâm. Rất nhanh, liền có lệnh cho người thông qua phương thức giao tiếp kết nối qua cương vi tinh, sử dụng biện pháp gửi hư ảnh để cử người vào phòng giam cùng Bách Hợp đối thoại, thậm chí còn đề xuất yêu cầu Bách Hợp thử đổi vị trí.
Xác suất cương vi tinh xảy ra lỗi là cực kì nhỏ, nhưng tình huống của Bách Hợp nhìn thế nào cũng thấy không bình thường, những người này nhất định muốn xem xem Bách Hợp có thể có động tĩnh khác hay không. Phải xác minh là hệ thống cương vi tinh giám sát Bách Hợp là không có vấn đề, bọn họ mới có thể cảm thấy yên tâm đưowjc.
Hư ảnh của người đàn ông tóc vàng cao lớn xuất hiện và đưa ra yêu cầu muốn Bách Hợp đến ngồi ở cả bốn góc phòng, mỗi nơi một lát, đồng thời uy hiếp nếu Bách Hợp không chịu nghe chỉ huy, Đế Quốc liền xin lệnh tiến hành tiêm thuốc cô để kiểm tra. Trong lòng Bách Hợp cười lạnh, lại dùng phương thức máy móc y hệt bò đến một góc khác.
Trong phòng theo dõi, mọi người đều nhìn thấy theo yêu cầu cô dịch chuyển, hình chiếu nhân vật cũng có dịch chuyển phù hợp thì thở phào nhẹ nhõm. Hệ thống giám thị là không có vấn đề, có vấn đề là con người của Diêu Bách Hợp. Sau khi xác định là hệ thống giám sát vẫn ổn, người ta kết luận hiện tại Bách Hợp đã trở nên ngoan ngoãn an phận. Ban đầu còn có người quan tâm đến cử động của cô, càng về sau người ta càng cảm thấy mất bình tĩnh khi mà mỗi ngày cứ phải làm mãi một việc đại loại như nhìn chằm chằm vào một bức tĩnh hoạ.
Tuy rằng vẫn có cấp trên cảnh cáo rằng Diêu Bách Hợp là nhân vật cực kì nguy hiểm, nhưng đối mặt với một kẻ cả ngày chỉ biết ngồi một chỗ, toàn thân trên dưới ngày qua ngày không có một chút thay đổi, cho dù là một người cực kì có tính kiên nhẫn cũng không tài nào mà kiên nhẫn nổi.
Trong loại tình huống mà người bình thường không cách nào chịu đựng nổi này, Bách Hợp dùng tính kiên nhẫn tuyệt hảo cùng sức nhẫn nại chống chọi hơn nửa năm. Qua thời gian này, những người phụ trách công tác theo dõi đã thành thói quen mỗi ngày liếc xem tình huống của Bách Hợp một cái, phát hiện tình huống của cô căn bản là không có gì thay đổi, rất nhanh lại đưa mắt nhìn đi nơi khác. Cũng trong nửa năm này, Bách Hợp phát hiện việc luyện nội công là vô dụng, khí cảm đều bị món đồ ở cổ tay chặn lại, cô liền bắt đầu âm thầm tính toán các đặc thù về quang học trong phòng giam này.
Có những lúc những gì mắt ta nhìn thấy cũng là không đáng tin, như chuyện một người nhìn gầy hay béo, gần hay xa, tuỳ theo ánh sáng cùng động tác, tốc độ mà có thể phát sinh đủ loại biến hoá vi diệu. Trong kí ức của nguyên chủ, để có thể hoàn thành nhiệm vụ cô ấy đã từng học một lượng lớn tri thức về vật lý và hoá học. Bách Hợp lúc trước chọn yên lặng ngồi mãi một chỗ bất động, chính là vì muốn đám người phụ trách công tác giám sát lơ là với mình, thậm chí chỉ cần cô tính toán ra được một công thức thích hợp, vậy thì theo công thức này, rất có thể cô đã nhích người ra khỏi vị trí cũ, những người đó vẫn cho rằng cô đang ngồi bất động ở một vị trí duy nhất.
Vào lúc này, Bách Hợp muốn thử xem thuật ngũ hành bát quái có thể phối hợp với công thức về quang học này hay không, nếu là có thể, như vậy, cô liền có cơ hội, nếu không thể làm được, cô chỉ có thể lại thử nghĩ biện pháp khác. Nhưng bất kể ra sao, chỉ cần còn có một con đường sống ở đây, cô sẽ không dễ dàng buông tha.