Tô Thiện Thiện ôm theo con trai cố gắng bám sát Lâm Vân Chân, ả biết hắn bận rộn nên cũng không để ý thái độ vừa rồi của hắn, trái lại, đem những chuyện mới phát sinh mấy ngày nay của mình kể lại cho hắn nghe. Lâm Vân Chân thích nhất ở Tô Thiện Thiện chính là điểm này, vợ hắn vĩnh viễn khéo hiểu lòng người như vậy, luôn có chừng mực, biết tiến thoái, vào lúc bản thân mình không muốn nói chuyện, Tô Thiện Thiện sẽ không như những người đàn bà khác liên tiếp truy vấn hắn xem một chuyến ra ngoài có thu hoạch thế nào, chỉ chọn những chuyện lý thú gặp được trong cuộc sống hàng ngày ra kể cho hắn nghe, có cảm giác như hắn chính là nhân vật trung tâm trong sinh mệnh của Tô Thiện Thiện, toàn bộ cuộc đời của ả đều chỉ xoay chuyển quanh một mình hắn.
“…Truyền thông đa phương tiện quốc gia có mời em tham gia một tiết mục, hiện giờ rất thành công nha, lúc đó em còn gặp được một người đàn bà cũng tên là Bách Hợp, làm nhân viên công tác ở đường cống ngầm…” Tô Thiện Thiện muốn ôm con trai theo kịp bước chân của Lâm Vân Chân nên có chút cố sức, lúc này trên trán đã đổ mồ hôi lớn như hạt đậu, thế nhưng ả cắn răng không kêu một tiếng, ngược lại còn biểu hiện như không có chuyện gì ghê gớm, vẫn chọn những chuyện lý thú mình mới gặp gần đây để chia sẻ với Lâm Vân Chân. Ả luôn nỗ lực đem phần thú vị trong con người mình bày ra trước mắt hắn, hy vọng hắn có thể dễ dàng mà cảm thấy ưa thích mình. Đây cũng là lý do vì sao ả vốn chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, nhưng lại có thể thuận lợi nắm được trái tim của gã đàn ông cao cao tại thượng giống như một vị vương giả này.
“Cô ta suýt chút nữa thì giẫm chết con chuột của tiểu vương tử, lại còn không muốn nhận lỗi, nhưng lúc này hẳn là cô ta đã bị trục xuất ra khỏi hành tinh này rồi…” Tô Thiện Thiện kể đến đây, vui sướng nheo mắt lại. Tiểu vương tử là biệt danh của con trai ả và Lâm Vân Chân, bề ngoài có vẻ như hai vợ chồng vì quá yêu thương quý trọng con trai mà chọn cho nó một cái tên như vậy, nhưng kì thực cái tên này đã tiết lộ dã tâm tàng ẩn của nhà họ Lâm đối với hành tinh này.
Tô Thiện Thiện xốc lại mông con trai, trước khi đội Gundam của Lâm Vân Chân hạ cánh mười lăm phút, ả đã tranh thủ dùng máy tính đeo tay lên mạng liên hành tinh, lực ảnh hưởng online của ả vẫn mạnh mẽ trước sau như một, không ít fan cuồng của ả đã tham gia bỏ phiếu yêu cầu trục xuất Bách Hợp ra khỏi hành tinh này, tiếp đó, vào mười phút trước, lượng người bỏ phiếu đã đạt con số trên 80%, lúc này, đội ngũ chấp pháp hẳn là đã lên đường tới chỗ ở của Bách Hợp, chuẩn bị cưỡng chế tống xuất cô ta khỏi hành tinh này.
Nghĩ đến đây, Tô Thiện Thiện không kìm nổi một nụ cười, ả rất cao hứng vì sức ảnh hưởng của mình trong lòng dân chúng vẫn luôn lớn mạnh, dù sao thì sức ảnh hưởng này chính là vốn liếng lập thân và sinh tồn căn bản của ả trong nhà họ Lâm. Chỉ cần sức ảnh hưởng này vẫn còn, cho dù ả không có xuất thân, không có hậu trường, người nhà họ Lâm cũng vĩnh viễn không dám coi thường ả. Chỉ cần ả nắm chắc cả trái tim của Lâm Vân Chân nữa thôi, vậy thì ả chính là đệ nhất phu nhân hoàn toàn xứng chức của hành tinh này. Về phần cái người tên là Bách Hợp bị trục xuất kia, không hiểu vì sao, nhưng tóm lại ả không thích cô ta, bởi vì cái tên Bách Hợp khiến ả nhớ tới một người phụ nữ ả từng gặp được từ nhiều năm trước đây, một người hoàn toàn khác với ả, toàn thân toát lên một phong cách kiều diễm mà ngỗ ngược, một người phụ nữ kiêu ngạo, tự tin tên là Diêu Bách Hợp.
Diêu Bách Hợp từng cùng ả tranh đoạt Lâm Vân Chân, cho dù Lâm Vân Chân từ đầu chí cuối chưa từng tỏ ý yêu thích Diêu Bách Hợp, thế nhưng vào những năm tháng ả chưa xuất hiện trong cuộc đời Lâm Vân Chân, Diêu Bách Hợp vẫn luôn chiếm cứ một địa vị mập mờ bên người hắn, đó là một mẫu phụ nữ hoàn toàn khác với ả và rất có sức uy hiếp, nếu không phải vì ả có được loại điều kiện nhất cự ly, nhì cường độ kia, cuối cùng Lâm Vân Chân và Diêu Bách Hợp có thể kịch giả tình thật hay không, ả quả thực không dám nói chắc, tâm tư của người đàn ông bên cạnh mình, ả trước giờ đều không thể hiểu quá rõ ràng.
Chính vì vậy, ả cực kì không thích Diêu Bách Hợp, ả cũng từng khao khát mình có được năng lực giống như Diêu Bách Hợp, để có thể thường xuyên bầu bạn bên cạnh Lâm Vân Chân, nhưng ả lại không phải kiểu người có năng lực thích hợp để tòng quân. Vì vậy, ả càng không thích một Diêu Bách Hợp có thể thường xuyên ở bên cạnh Lâm Vân Chân, không thích đến mức có chút chán ghét cô ta, chỉ là Tô Thiện Thiện chưa từng đem tâm tư này biểu hiện ra ngoài mà thôi. Mãi cho tới mười năm trước, Diêu Bách Hợp bị Thập Tự Đường bắt đi, Tô Thiện Thiện mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vì người ả xem không thuận mắt kia đã biến mất. Chỉ là không thể ngờ được, hai năm sau Diêu Bách Hợp lại lần nữa trở về, còn sinh ra một đứa con trai không rõ cha đẻ là ai. Tô Thiện Thiện lúc ấy tuy đã gả vào nhà họ Lâm, thế nhưng ả lại không có hậu trường, tất cả vốn liếng của ả lúc đó, chỉ dựa vào việc Lâm Vân Chân thích ả, thế nên cuộc sống của ả ở nhà họ Lâm cũng không được dễ chịu gì.
Phát hiện Diêu Bách Hợp bí mật sinh một đứa con trai, lúc ấy lại là thời điểm hành tinh đối mặt nguy cơ chưa từng có, Tô Thiện Thiện đánh tinh thần được ăn cả, ngã về không, đem an nguy của chính bản thân mình cộng thêm cái mạng của con trai Diêu Bách Hợp ra đặt cược, cuối cùng nhờ đó mà giành được cho mình một tiền đồ tốt đẹp. Danh vọng, địa vị ả đều thu hết vào tay, trong nhà họ Lâm, từ thân phận không thể ngẩng đầu lên nổi của ‘một con bé mồ côi chỉ biết mồi chài Lâm Vân Chân’, ả lắc mình biến thành thần tượng quốc dân được tất cả mọi người kính trọng, cuối cùng ả không tổn thất chút nào, lại còn loại trừ được một kẻ địch, mà Diêu Bách Hợp trong lúc tinh thần bị kích thích vì mất con nên nhắm vào ả ra tay, kết quả lại bị lãnh án chung thân. Người đàn bà kia cho dù đã từng mạnh mẽ đến đâu, khiến ả thấy ghen tỵ đến đâu thì hôm nay, con người cao cao tại thượng được quốc dân sùng bái cũng là ả, Tô Thiện Thiện, mà kẻ phải vĩnh viễn chịu giam cầm trong lao ngục không thể thoát thân chính là Diêu Bách Hợp, người đàn bà đã từng mạnh mẽ vô cùng kia.
Cứ tưởng rằng đời này, kiếp này không cần phải gặp lại người đàn bà chướng mắt Diêu Bách Hợp kia, thế nhưng không thể ngờ được, cô ta lại có bản lãnh vượt ngục, may mà Lâm Vân Chân đã nói qua, chờ giải quyết xong xuôi chuyện ở đây, hắn sẽ lại tiếp tục lên đường truy đuổi Diêu Bách Hợp, cho tới khi giết được cô ta mới thôi. Tô Thiện Thiện tin tưởng vào năng lực của chồng mình, cũng tin là người đàn bà từng khiến ả ghen tỵ kia, rồi sẽ có ngày vĩnh viễn biến mất khỏi đời ả. Nhưng cho dù biết rằng Diêu Bách Hợp chỉ là
một người sớm muộn cũng sẽ chết, thế nhưng trong một tích tắc khi nhìn thấy cái tên Bách Hợp vô cùng tương tự kia, ả vẫn cảm thấy cực kì kích động, ả đã chán ghét Diêu Bách Hợp đến mức ghi hận cả những người mang cái tên tương tự, may mắn là cái người tên Bách Hợp kia hôm nay đã bị trục xuất khỏi hành tinh này rồi, ả không cần vì cái tên ấy mà thấy phiền chán trong lòng nữa.
“Bách Hợp?” Lâm Vân Chân nhất thời lắp bắp kinh hãi. Hắn vốn đang nghe Tô Thiện Thiện thủ thỉ thù thì kể lại những sự việc mới phát sinh mấy ngày gần đây, tâm trạng nóng nảy, hung bạo vì truy kích Thập Tự Đường không thành công mấy ngày hôm nay, theo những lời ôn nhu như nước của Tô Thiện Thiện đang dần dần bình ổn xuống thì không ngờ lại nghe được từ miệng Tô Thiện Thiện một cái tên như vậy, không thể nhịn được phải hỏi lại một tiếng.
“Thực sự tên là Bách Hợp?” Trong lòng Lâm Vân Chân nổi lên một dự cảm không lành, những năm gần đây hắn đều lăn lộn trong quân, trải qua không biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, mỗi một lần trải nghiệm, va chạm với thời khắc nguy cấp liên quan sinh mạng đều giúp hắn rèn ra lòng cảnh giác cường đại cùng bản năng cảm nhận nguy cơ. Loại bản năng cảm nhận nguy cơ rèn luyện ra qua bao lần vào sinh ra tử này cực kì hữu dụng, từng giúp hắn thoát được khá nhiều tình huống khẩn cấp. Lúc này, hắn ẩn ước cảm thấy, người mang tên Bách Hợp này có cái gì đó không thích hợp, hắn rất tin tưởng vào loại cảm giác này của mình, huống chi trên đời hiếm có khi xảy ra chuyện trùng hợp như vậy, ở bên này, hắn đang truy kích Diêu Bách Hợp, ở bên kia, lại có một nhân vật tên là Bách Hợp xuất hiện, hắn không giấu được sắc mặt âm trầm, chằm chằm nhìn Tô Thiện Thiện: “Sao em không nói sớm cho anh biết việc này?”
Lúc này Lâm Vân Chân thực sự nổi cơn lôi đình, nếu người tên Bách Hợp kia chính là Diêu Bách Hợp, như vậy, chứng tỏ cô ta không đi cùng với người của Thập Tự Đường, hơn nữa không biết dùng biện pháp gì, thậm chí còn sửa lại tên họ trà trộn vào Đế Quốc, nghĩ đến chuyện Bách Hợp có thể đào thoát khỏi nhà giam chế từ cương vi tinh, hơn nữa vài cái giơ tay nhấc chân đã giết hết mấy chiến sĩ Thần Cơ Doanh, đủ loại thủ đoạn đều khiến hắn thấy sau lưng phát rét, cảm giác như lâm đại địch. Nếu cô ta đã rời khỏi băng Thập Tự Đường, còn mình lại đinh ninh cô ta đang đi cùng Thập Tự Đường nên ra ngoài ráo riết truy kích, hoàn toàn không ngờ cô ta đã xâm nhập vào Đế Đô, và nếu đây là sự thật, vậy thì thật không biết sau khi trà trộn vào Đế Đô, cô ta đã kịp làm ra những chuyện kinh khủng gì, nghĩ đến việc Bách Hợp có thể làm nổ cả ngục giam làm bằng cương vi tinh vốn được xưng tụng là bền vững nhất thế gian, Lâm Vân Chân cảm thấy đầy một đầu mồ hôi lạnh thấm ra.
“Tại sao lại không sớm báo chuyện này cho anh biết?” Kể từ khi mới quen biết Tô Thiện Thiện đến giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Vân Chân đối xử với ả hung dữ như vậy. Biểu tình vốn lạnh lùng của hắn giờ pha thêm chút nanh ác, cặp mắt kéo đầy tơ máu, hai tay nắm chặt thành quả đấm, nhìn đáng sợ cực kì. Tô Thiện Thiện vốn đang mang khuôn mặt ngậm nét cười, đột nhiên thấy Lâm Vân Chân biến thành cái dạng này thì giật nảy cả mình, thân thể run lên cầm cập, con trai đang ôm trong lòng cũng xém chút nữa để rơi xuống đất. Ả miễn cưỡng phân trần một tiếng:
“Có quan trọng gì đâu? Cô ta chỉ là một công nhân bình thường làm việc dưới đường cống ngầm thôi…” Ánh mắt của Lâm Vân Chân nghiêm lại, hắn có chút thất vọng nhìn Tô Thiện Thiện, bộ ngực cũng thôi không còn phập phồng dữ dội nữa, lạnh giọng phân phó mệnh lệnh: “Diêu Bách Hợp có khả năng đã xâm nhập vào Đế Đô, người của Thần Cơ Doanh phối hợp với chiến sĩ trong quân đội đóng tại Đế Đô nhanh chóng lúc soát tìm kiếm từng ngóc ngách của Đế Đô, nếu có phát hiện, trực tiếp oanh kích.”
Trừ một bộ phận tinh anh của Thần Cơ Doanh vốn theo Lâm Vân Chân ra ngoài vũ trụ truy kích Thập Tự Đường, hầu hết chiến sĩ Thần Cơ Doanh từ hai ngày trước đã tới Đế Đô, lúc này Lâm Vân Chân hạ lệnh mà trong lòng thấy rét run, vì dự cảm không lành kia vẫn còn bao phủ lòng hắn.
“Đã gặp cô ta từ mười mấy ngày trước, lúc đó em tham gia một tiết mục trực tiếp, cô ta suýt giẫm trúng con chuột của tiểu vương tử…” Lúc nghe chồng mình nói, người tên Bách Hợp kia có khả năng chính là Diêu Bách Hợp, tuy trong lòng Tô Thiện Thiện không mấy tin tưởng, nhưng vẫn run cầm cập bắt đầu nhỏ giọng giải thích: “… mười phút trước trên mạng đã đạt trên 80% dân số bỏ phiếu tẩy chay cô ta, e là lúc này cô ta đã bị tống lên phi thuyền đuổi đi rồi.”
Lúc ả chưa gặp Bách Hợp kia, Lâm Vân Chân đã ra ngoài không gian truy kích Thập Tự Đường và Diêu Bách Hợp, lúc ả gặp Bách Hợp kia, lại có chuyện lớn xôn xao là giáo hoàng sắp ghé thăm Đế Quốc, trong tất cả những việc ấy, có việc nào không quan trọng hơn việc ả tình cờ gặp một người đàn bà? Tô Thiện Thiện mỗi lần liên lạc với Lâm Vân Chân cũng không có thời gian để dông dài, vợ chồng xa cách, khó khăn lắm mới có chút thời gian trò chuyện, tranh thủ nói mấy lời tình tự còn không đủ, làm gì có chuyện ả tự dưng đi nhắc đến tên một người đàn bà khác trước mặt hắn chứ, nhất là một người đàn bà có cái tên tương tự như Diêu Bách Hợp. Cái tên này ả chỉ hận không thể cả đời cũng không nghe được từ miệng Lâm Vân Chân thốt ra, càng không đời nào chủ động nhắc tới cả, nhưng lúc này bị Lâm Vân Chân chỉ trích như vậy, Tô Thiện Thiện chỉ có thể cúi đầu, vội vàng đem tiền căn hậu quả giải thích ngắn gọn qua quýt.
“Ngu xuẩn!” Lâm Vân Chân nghe được những lời của ả, cảm thấy da đầu run lên từng trận. Lực sát thương của Diêu Bách Hợp lớn bao nhiêu, trong lòng hắn rõ ràng nhất. Nếu cô ta đã xâm nhập Đế Quốc, tuy chưa biết cô ta định tính toán gì nhưng đây dù sao cũng là địa bàn, là đại bản doanh của hắn, phía hắn lúc này người đông thế mạnh, muốn bắt cô ta chính là đi bắt ba ba trong hũ, thế nhưng Tô Thiện Thiện lại nói lúc này cô ta đã bị Đế Quốc trục xuất, vậy thì có khác gì đã thả hổ về rừng? Về sau muốn tìm cách bắt được cô ta, nói dễ hơn làm