Bảo trụ nhà mẹ đẻ cũng đơn giản, nếu mình không hề trúng cổ độc của Lam
Dụ, thì sẽ không cho Lưu gia, cái này cũng không phải là không có biện
pháp, ngược lại là cuối cùng một điểm, nguyên chủ không muốn Lam Dụ
chết, ngược lại muốn cho nàng đau lòng không thôi, Khiến cho nàng nếm
thử mùi vị cầu mà không được khiến cho Bách Hợp hơi khó xử rồi.
Trong câu chuyện cũng không nói qua Lam Dụ có người mình thích, nàng để ý
người nhà cũng đã bị An Quốc Công chém đầu ở trên chiến trường, hoặc
như mẹ ruột và tỷ tỷ muội muội của nàng bị thưởng cho mấy như thân vệ An gia lang như hổ, bị lăng nhục đến chết. Hình như Lam Dụ cũng không
có người yêu, người yêu nàng không ít, nam nhân An gia đều điên cuồng
vì nàng, hận không thể lúc nào cũng ôm nàng trong ngực, nhưng người
nàng yêu lại không có một ai.
Nữ nhân này tựu là theo trong Địa
ngục leo ra chỉ để báo thù An gia đấy, nàng muốn kéo toàn bộ An gia vào
trong địa ngục mới có thể báo mối thù của nàng, giải được mối hận trong lòng nàng, mục đích sống duy nhất của nàng là muốn cho An gia
chết không yên lành, chó gà không tha, nếu không như thế sao lại gả vào An gia? Nàng cũng không yêu ai, mà ngay cả bản thân mình mà nàng đều
không yêu, nàng có thể nhẫn tâm hạ độc mình liền có thể nhìn ra được,
điểm này vô cùng nhất khó làm, nhưng cũng may lúc này thời gian còn sớm, tính tính toán toán thời gian An Quốc Công lúc này đã đánh xong trận,
đang trên đường áp tải Lam Dụ hồi trở lại kinh.
Lam Dụ vô cùng
thông minh, nàng chưa từng cùng An Quốc Công chính diện bắt chuyện qua,
nàng muốn lúc xuất hiện khiến cho mọi người vừa thấy liền kinh diễm,
bởi vì An Quốc Công một đường hộ tống, tại dưới mắt mình lại suýt nữa để tuyệt sắc giai nhân này đào thoát lòng bàn tay của mình, lúc trước An
Quốc Công nghĩ mà sợ. Lam Dụ xuất hiện lúc đại hôn, cái loại phong độ
tư thái này suýt nữa choáng váng mọi người.
Huống chi tục ngữ
có nói, đồ vật không chiếm được mới là tốt nhất. Cũng bởi vì như
thế, An Quốc Công ngày thường không tham quyền không yêu tài chỉ tham
hoa háo sắc, trong nhà thị thiếp thông phòng thành đàn. Nhưng trước khi
Lam Dụ xuất hiện, lão nạp vào cửa người nhiều nhất ba tháng liền chán,
nhưng duy chỉ có hai con dâu của lão thì lão vẫn thấy như châu như bảo,
mỗi lần xuất chinh trở về tất nhiên sẽ hung hăng giày vò một phen, dĩ
vãng Lưu Bách Hợp bởi vì An Khánh Nguyên có lỗi với nàng, hơn nữa lần
đầu tiên của nàng do An Quốc Công ép buộc, về sau nàng từng tìm An Khánh Nguyên khóc lóc kể lể, nhưng An Khánh Nguyên không chỉ không thèm nhìn
nàng mà ngược lại lạnh như băng khích lệ nàng nhận mệnh.
Cũng bởi vì như thế, Lưu Bách Hợp triệt để chết tâm, về sau dứt khoát đã rách
còn rách hơn, quan hệ với An Quốc Công, nếu về sau không có Lam Dụ xuất
hiện thì phủ An Quốc Công thực chất bên trong hư thối liền mục nát,
nhưng hết lần này tới lần khác ra một Lam Dụ muốn báo thù, cho nên làm
hại nguyên chủ cửa nát nhà tan không nói, mình cũng thê lương mà chết.
Lúc này câu chuyện vừa mới đến lúc An Quốc Công tiễn đưa Lam Dụ vào kinh.
Tính ra về sau huynh đệ phụ tử phản bội còn có gần hơn nửa năm nữa, An
Quốc Công phải mất hai tháng mới có thể hồi kinh, vừa về đến nhà liền
không nể mặt Bách Hợp, lôi kéo nàng phong lưu khoái hoạt một hồi. Trong lòng Lưu Bách Hợp xấu hổ lại không biết làm sao, đáng tiếc nàng không
có lực phản kháng, hơn nữa vì nguyên nhân oán hận lại cam chịu nên cũng
không có lại giãy dụa.
Việc cấp bách quan trọng nhất là Bách Hợp
bắt đầu luyện Cửu Dương Chân Kinh…, hai tháng thời gian khó thành châu
báu. Thiên phú tập võ của nàng cũng không tốt, giá trị võ lực quá thấp,
cái đồ vật này bình thường không biết là có bao nhiêu tác dụng, dù
sao Bách Hợp sống mấy đời, không thiếu nhất đúng là tính nhẫn nại, có
thể tại nơi này nguy cơ trước mắt mới phát hiện giá trị võ lực cũng vô cùng quan trọng.
An Quốc Công chinh chiến sa trường nhiều năm,
nếu chỉ là một ít trò mèo chỉ sợ không tránh khỏi bàn tay của lão, Bách Hợp tuyệt đối không có khả năng vì một người như vậy mà khiến cho nhiệm vụ thất bại, trong lòng nàng lo lắng, nghĩ nghĩ quyết định vẫn trước
để Cửu Dương Chân Kinh ở một bên, mà luyện tốt pháp quyết Đạo Môn đã, ít nhất phải học một ít kỹ xảo nhỏ vẽ phù, vẽ vài đạo phù, đến lúc đó
khiến cho An Quốc Công đừng chú ý đến mình, đợi đến lúc Lam Dụ xuất
hiện, nàng ta hấp dẫn những nam nhân này như con ruồi thì có lẽ nàng an
toàn.
Nghĩ như vậy, Bách Hợp Là một khắc cũng không dám chậm trễ, đâu còn dám ngủ trưa nữa, trực tiếp đứng dậy bắt đầu vận hành khởi
Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh. Cái bộ Đạo Đức Kinh này chính là lúc trước
Dung Ly dạy nàng Đạo gia chính tông nội thuật, nếu là tru yêu trừ ma
hiệu quả cực kỳ rõ ràng, lúc này nếu muốn trong hai ba tháng học hết đó là nằm mơ, Bách Hợp trông mong chỉ hi vọng mình có thể tranh thủ thời
gian luyện tập Đạo Đức Kinh, đến lúc đó không cầu có nhiều chú thuật,
chỉ cần vẽ phù thành công là được.
Cũng bởi vì như thế, gần đây
trong phủ An Quốc Công Nhị tức phụ của Đại phòng Vương thị như là bị
điên, suốt ngày không phải mua lá bùa chính là muốn chu sa đấy, chúng
nha hoàn bị dọa chạy trốn mất, lúc này Bách Hợp cũng chẳng quan tâm tới những người này, nàng đã không đủ thời gian rồi, phải giành giật từng
giây đấy, biết rõ người khác chỉ trích mình, nhưng nàng đâu quản được
nhiều như vậy?
Huống chi đợi đến lúc Lam Dụ vừa đến, đến lúc đó phủ An Quốc Công loạn thành một bầy, từ nha hoàn gã sai vặt tầm cho tới An Quốc Công cùng mấy con trai cộng đồng ôm lấy Lam Dụ, hoàn toàn
hỗn loạn, đợi đến lúc An gia tan đàn xẻ nghé, liệu ai còn nhớ rõ nàng
từng trải qua cái gì? Cho nên quan trọng nhất là phải bảo vệ tánh mạng
rồi!
Suốt ngày An Khánh Nguyên phong lưu khoái hoạt ở bên ngoài,
hắn cũng không coi trọng Lưu Bách Hợp người vợ có dung mạo tầm thường
này, hắn tham hoa háo sắc, kế thừa tính tình An Quốc Công, hầu như ở kỹ viện rất khi về nhà, hơn nữa kết hôn Bách Hợp đã hơn một năm thời gian, hắn sớm chơi chán rồi,
bởi vậy gần như mỗi ngày hắn đều không có ở
nhà, bởi như vậy cũng làm cho Bách Hợp thở thào nhẹ nhõm, nên cũng
chẳng quan tâm đi quản An Khánh Nguyên sớm muộn sẽ chết ở dưới hoa
mẫu đơn.
“Nhị phu nhân, Lão phu nhân cho mời, muốn cho Nhị phu
nhân qua.” Nha đầu tiến vào thì thấy trong phòng treo đầy phù chú nho
nhỏ, sợ xanh cả mặt, lúc này nếu không phải thượng cấp có lệnh, nàng sẽ
không đặt chân đến viện này một bước, Bách Hợp cũng không thèm để ý tới
nàng, ngay cả gật đầu cũng không có, nha đầu lại cả gan nói thêm một
câu, thấy Bách Hợp vẫn không đáp lời, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra đi
ra ngoài rồi.
Vương thị là chính thê của An Quốc Công, cũng là mẹ ruột của mấy huynh đệ An Khánh Nguyên, trong phủ đệ hỗn loạn chỉ
riêng mình bà thấy rõ chân diện mục nhi tử trượng phu mà vẫn bảo trì
tỉnh táo. Ngay từ đầu bà đã hoài nghi Lam Dụ vô cùng không thích hợp,
đáng tiếc trượng phu và nhi tử không có một ai nghe lời bà cả, cũng bởi
vì nhi tử không cấu kết với bà, mà về sau An Quốc Công cũng không động
tới bà, cho nên bà là người còn sống duy nhất.
Thấy nha đầu
không gọi được Bách Hợp, Vương thị tức giận sai người khóa sân nhỏ Bách
Hợp lại, không hề để cho nàng đi ra ngoài. Bách Hợp cầu mà không được,
như vậy thời gian rất nhanh liền nhoáng một cái đến lúc An Quốc Công hồi kinh, giống như trong tình tiết câu chuyện, Lam Dụ được ban cho An gia
Tam Lang An Khánh Thanh, đêm tân hôn An Quốc Công quả nhiên cũng đúng
hẹn đi tới sân Bách Hợp, nhưng hiện nay sân đã bị Vương thị khóa lại,
tuy An Quốc Công nghĩ đến con dâu Lưu thị dáng người kiều tiểu khả ái,
nhưng đến cùng không phải không phải nàng không thể, bởi vậy đảo ngược
đầu đi mặt khác một nhà, ngược lại cho Bách Hợp một ít thời gian.
An Quốc Công vừa đi, ngày thứ hai lại thấy Lam Dụ tựa như Tiên trên trời, đâu còn nghĩ đến Bách Hợp? Lão dùng thủ đoạn cưỡng chiếm Lam Dụ, chưa
đến nửa năm mấy cái huynh đệ An Khánh Nguyên ngay cả đường huynh đệ đều
muốn chiếm Lam Dụ, Lam Dụ hạ cổ chính mình, chỉ cần nam nhân cùng nàng
hoan hảo qua tựa như mất hồn, không bao giờ nghĩ đến những nữ nhân khác
nữa, trong lúc nhất thời phủ An Quốc Công tiếng oán than dậy đất, huyên
náo xôn xao, mà ngay cả Vương thị trầm ổn đều không có ngồi không, ra
tay muốn sửa trị Lam Dụ, lại ngược lại bởi vì nàng châm ngòi nên Vương
thị bị An Quốc Công răn dạy, bị nhi tử làm bất hòa.
Trong nửa năm này Bách Hợp dốc sức liều mạng tu tập Cửu Dương Chân Kinh, cũng không
biết có phải quen tay hay việc hay không, nàng tổng cộng luyện Cửu Dương Chân Kinh ba lượt, lúc này luyện làm chơi ăn thật, đã quen thuộc rất
nhiều, nửa năm thời gian tuy nhiên không dám nói đại thành, nhưng cũng
có thể nói cũng khá, nàng chỉ một lòng vùi đầu luyện công, nhưng người
khác nhưng không chịu buông tha nàng.
Đóng nửa năm cửa sân ‘Két kẹt’ một tiếng bị người mở ra lúc, Bách Hợp đã nghe được bên ngoài có người ghét bỏ mà nói:
“Dụ Nhi, nàng tới nơi này làm gì? Chỗ này bẩn lại rách nát, huống chi lúc
trước Lưu thị phảng phất như gặp ma, nàng như tiên trên trời, sao ta có
thể nhẫn tâm để cho chân của nàng giẫm lên trên mặt đất như vậy?” Nghe
thấy giọng điệu này, rõ ràng là của trượng phu An Khánh Nguyên đấy, Bách Hợp nghe được hai chữ Dụ Nhi, lại nghe đến An Khánh Nguyên nịnh nọt lại khoe mẽ, chắc hẳn Lam Dụ đến rồi.
Nói đến An Khánh Nguyên,
cũng không khỏi không nói hắn một tiếng tiện, hắn là đích thứ tử phủ An
Quốc Công, từ nhỏ ngàn kiêu vạn sủng lớn lên, ai thấy hắn không phải vấn an? Hắn lỗ mũi trường trên trời, có thể duy chỉ có nhìn thấy Lam Dụ
lại hết lần này tới lần khác không có kết cấu, thấp kém dụ dỗ, sắc mặt
hoàn toàn khác với lúc trước mặt những nữ nhân khác, chỉ có thể nói vỏ
quýt dày có móng tay nhọn, quả nhiên là không dễ dàng lấy được, hết lần
này tới lần khác muốn, có được đồ vật gì đó lại vứt bỏ.
“Tẩu tử
đã đóng nửa năm, ta đã nói qua với tướng quân, cầu ngài ấy làm chủ tha
cho tẩu tử rồi.” Giọng nói của Lam Dụ giống như trong tình tiết câu
chuyện Bách Hợp biết, thanh thúy vừa mịn non, như là hoàng anh xuất cốc, các nam nhân An gia yêu nhất chính là lúc nàng ta ở trên giường ẩn nhẫn thút thít nỉ non cùng với âm thanh kiều nộn non hô đau.
Trong
lòng Bách Hợp cười lạnh một tiếng, bình tĩnh từ trong phòng đi ra, Lam
Dụ tới đây là muốn báo thù An gia đấy, nàng không bỏ qua bất cứ người
nào, lúc này có lẽ nàng không chỉ quấn lấy các nam nhân An gia, mà
ngay cả phu quân của hai đứa con gái Vương thị cũng quỳ dưới váy nàng
rồi, nàng muốn một mẻ hốt gọn An gia, xem ra tức phụ An gia chậm chạp
không có xuất hiện, khiến cho trong lòng nàng hơi bất an.