“Thành Bách Hợp, em bị sao vậy?” Còn mấy phút nữa là tới giờ vào lớp, một bóng người xuất hiện trước cửa phòng, ánh mắt nhìn thẳng tắp tới nơi góc phòng. Sau khi phát hiện Bách Hợp, hắn nắm chặt tay, mặt đầy lửa giận lao tới. Bây giờ, một mắt hắn phải dùng băng gạc băng bó, một con mắt còn lại cũng đỏ bừng, tay cũng như bị thương, một bàn tay bị băng kín treo trước ngực. Hắn lao tới trước mặt Bách Hợp quát to: “Bảy ngày trước anh gọi điện nói anh bị thương, tại sao em lại cúp máy?”
Vẻ mặt Giang Huân đầy tức giận, chỉ mặt Bách Hợp hỏi một câu, thấy cô không nói gì, càng giận giữ hơn: “Chúng ta không phải là người yêu sao? Lúc đó anh bị tai nạn giao thông muốn mượn em ít tiền, sao em không bắt máy mà còn dập máy? Hay em sợ anh không trả tiền cho em?” Lúc này trong lòng Giang Huân đặc biệt bực bội, hắn là nông dân, những ngày tháng khổ cực đã chịu đủ rồi, hắn đã thề phải trở thành người ở trên, hắn không muốn quay lại chốn khỉ ho cò gáy kia nữa, hắn muốn ở lại nơi đô thị phồn hoa này. Nhưng hiện tại hộ khẩu ở đây bị quản lí rất chặt chẽ, sau này trừ khi hắn có thể mua nhà ở đây mới có thể chính thức trở thành người thành phố, không thì phải trở về quê quán nơi rừng rú kia.
Có điều bây giờ giá phòng ở thành phố đắt đỏ, cả nhà Giang Huân đời đời đều làm nông dân, ba mẹ ở nhà đã vất vả nuôi lớn mấy đứa con, trước đó vì cho Giang Huân một chỗ trong cái trường này, tuy hắn đậu là nhờ vào thành tích tốt, nhưng vẫn tiêu tốn những đồng tiền cuối cùng ở nhà. Đi đại học mấy năm, toàn bộ đầu óc của hắn đều để trên vấn đề mai sau làm gì để được ở lại thành phố nên học hành cũng không hơn ai, mắt thấy đã sắp tốt nghiệp, nhưng chưa tìm được chỗ công tác ổn định. Lúc trước hắn nghĩ vào được trường này rồi sẽ tích cóp từng tí một các quan hệ, nên mới đăng ký, nhưng không nghĩ tới những kẻ có tiền đều ghét bỏ hắn. Vài năm đại học, hắn luôn bị mọi người cô lập, nhưng giờ đã năm cuối rồi, hắn đành phải hạ mắt xuống Thành Bách Hợp.
Giang Huân cũng ghét Thành Bách Hợp, con người béo ú kia có gia cảnh không tốt, ba cũng chỉ là một người kinh doanh kim khí nhỏ, bề ngoài lại không xinh đẹp, không có gia thế khổng lồ. Hắn không thích Thành Bách Hợp, nhưng hắn lại nhìn trúng cái hộ khẩu thành phố của cô ấy, chỉ cần kết hôn với Thành Bách Hợp, dựa theo luật pháp, sau năm năm kết hôn, hắn có thể vĩnh viễn trở thành dân thành phố, đến lúc đó mới chính xác là rời được chốn núi rừng kia.
Thành Bách Hợp xấu xí như thế, bạn cùng lớp đều coi thường cô, Giang Huân vì tương lai về sau, trong lòng ghét nhưng lại muốn nịnh nọt cô ấy, cái cảm giác này tự nhiên không cần nhắc lại. Hắn chịu ảnh hưởng của ba mẹ, cho rằng đàm ông chính là trời của đàn bà và cái tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ trong tim hắn. Giang Huân muốn đàn bà phải hầu hạ đàn ông, nuôi con cho đàn ông, nhưng lúc này hắn lại phải nịnh nọt Thành Bách Hợp, cảm giác của hắn có thể đoán được, hắn sợ sau khi kết hôn cùng con người béo ú Thành Bách Hợp này sẽ bị người nhà họ Thành xem thường. Đàn ông cúi đầu chốc lát không sao, nhưng cúi đầu cả đời thì hắn không chịu được, hắn phí nhiều tâm tư như thế, không phải để làm con rể ở thành phố, nhưng lại để cho người ở nhà không chê cười hắn. Hắn muốn sau này khi kết hôn với Thành Bách Hợp, mình phải là chủ nhà, vì có thể ở trước mặt người nhà họ Thành chỉ tay năm ngón, Giang Huân nghĩ ra một biện pháp.
Tuy nói đây là thời đại tiến bộ, địa vị phụ nữ đã thay đổi. Nhưng nếu một người phụ nữ bị cưỡng hiếp, sau này khi cô ta kết hôn, sẽ không thể nào ngẩng mặt lên trước nhà chồng được, hắn muốn chính thức dẫm nát Thành Bách Hợp dưới chân chỉ có thể phá hủy trinh tiết của cô ấy, sau đó dùng dáng vẻ không chê cô xuất hiện trước mặt cô. Từ đó thanh danh Thành Bách Hợp không còn, giữa hắn và cô cũng không còn gì che chắn, cô ấy làm gì có tư cách để ngẩng đầu trước mặt hắn? Từ đó về sau, hắn sẽ chính thức là chủ nhà, nếu được như thế, thì việc cưới một người phụ nữ béo ú Giang Huân có thể chịu được.
Hắn đã có ý định này từ vài ngày trước khi gọi điện thoại về quê mời ba mẹ lên thành phố chơi, cũng đã nói tin này cho Thành Bách Hợp, quả nhiên cô ấy hưng phấn liền sắp xếp muốn dẫn ba mẹ của hắn đi những đâu, không kiên nhẫn mà dỗ dành cô vài ngày, Giang Huân trước kỳ nghỉ ngắn ngày một đêm cố ý kéo Thành Bách Hợp đi dạo trong sân trường bàn bạc việc tiếp đãi ba mẹ mình, Thành Bách Hợp cũng không ý kiến gì, bị hắn kéo dài tới đêm, Giang Huân vừa đợi cô đi, liền theo đuôi cô về phòng trọ. Chỗ Thành Bách Hợp thuê là mấy tòa nhà cũ kỹ không bị phá bỏ ở ngoài trường, ở đó có rất nhiều người già, cho dù Thành Bách Hợp kêu cứu kiểu gì thì những ông già bà già ngủ say như chết kia cũng chẳng nghe thấy, đã sớm phá hư cái bóng đèn của tòa nhà, quả nhiên hắn thuận lợi đánh úp Thành Bách Hợp kéo vào trong cầu thang bộ.
Nhịn người đàn bà béo ú này đã lâu rồi, Giang Huân đã cảm thấy rất buồn nôn, hắn sợ Thành Bách Hợp làm ầm ĩ lên nên từ đầu đã đánh nàng chết đi sống lại, vốn có nén cơn buồn nôn chuẩn bị chiếm đoạn cô, nhưng không ngờ người đàn bà này như phát điên suýt nữa cắn đứt tay hắn, lại còn chọc mắt hắn bị thương, đã vậy còn muốn đạp vào điểm chí mạng của hắn.
Giang Huân lúc
đó sợ mình bị mù mắt nên cuống quýt đi bệnh viện, bác sĩ nói may mắn hắn tới sớm. Nếu không con mắt bị nhiễm trùng thì hậu quả không lường trước được. Lúc đó trong túi hắn không có mấy đồng tiền, chuẩn bị gọi điện kêu Thành Bách Hợp tới thay mình trả tiền thuốc men, nhưng không nghĩ tới Thành Bách Hợp trước kia luôn nghe lời hắn ngay điện thoại cũng không thèm nghe, Giang Huân đành phải vác xác đi vay nóng, may mắn sau đó ba mẹ lên thành phố, trên người mang ít tiền, nếu không chỉ sợ hắn nghỉ bảy ngày không có cơm ăn.
Chửi bới Bách Hợp vì cô tắt điện thoại, lại lấy cớ nói mình bị tai nạn giao thông, vốn muốn Bách Hợp nhận lỗi với hắn, nhưng không nghĩ tới mấy ngày nay Bách Hợp cũng chả để ý tới hắn, xảy ra chuyện như vậy, ba mẹ hắn cũng không đi chơi được gì, kế hoạch mình tạo ra lại không hoàn thành được. Trong lòng Giang Huân như muốn phun lửa, hôm nay hắn chuẩn bị tới trường xem Bách Hợp thế nào, vốn chỉ muốn thử vận may, dù sao lúc đó hắn cũng đánh Thành Bách Hợp rất dã man, sức mạnh của mình thế nào hắn tự hiểu rõ, mấy đấm đánh lên mặt lên đầu Thành Bách Hợp, chỉ chút nữa là đem cô đánh ngất luôn rồi, hắn tưởng Bách Hợp sẽ ở nhà dưỡng thương, không nghĩ vào lớp vậy mà thật sự thấy cô.
“Anh bị tai nạn giao thông, sao em lại không bắt máy? Em nhìn đi tay anh suýt nữa là gãy rồi!” Giang Huân nhìn Bách Hợp, không khỏi ghét bỏ cau lông mày, Thành Bách Hợp có đẹp hay không nhìn cũng không ra, cô quá mập, thân hình không đẹp, sắc mặt khó coi, béo cũng không phải loại béo đẹp béo khỏe mà ngược lại dáng vẻ lại có chút trầm tĩnh, rõ ràng là mới hơn hai mươi tuổi, nhưng nhìn lại như phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi, nhìn mặt Bách Hợp, Giang Huân liền lấy lại ý thức, vẻ mặt hắn hết sức khó coi, con mắt không băng bó kia thương thế nhẹ hơn nhưng cũng bị nhiễm trùng, nếu dùng mắt nhiều sẽ không tự chủ chảy nước mắt, nghĩ đến vết thương của mình, Giang Huân liền nắm chặt bàn tay.
“Nói đi, tại sao em lại như vậy?” Mình vào lớp lâu như vậy mà Bách Hợp còn chưa nói một câu mà còn không thèm quay lại liếc mình một cái, cái bộ dáng này mình còn chưa ghét bỏ thì thôi, vậy mà cô ta lại dám bày ra. Đúng là người đàn bà xấu xí hèn hạ!
Bách Hợp không nói hai lời, đừng dậy vung tay tát lên mặt hắn, ‘Bốp’ một tiếng giòn tan, Giang Huân không nghĩ tới cô lại động tay chân, trước kia Thành Bách Hợp trước mặt hắn rất dịu dàng ngoan ngoãn, Giang Huân nằm mơ cũng không nghĩ cô sẽ đánh mình một bạt tai, nên liền ngây người.
Thân thể này không được tốt, hơn nữa tuy ngoại thương đã đỡ nhưng xương cốt vẫn còn đau nhức nhiều. Một bạt tai này không làm Giang Huân đau được nhưng sau lưng Bách Hợp lại cảm giác được mồ hôi đã thấm ướt áo, cô cố nhịn đau rồi quát Giang Huân một tiếng:
“Cút đi cho tôi!”
Bởi vì béo phì mà mắt híp lại, nhưng cô lại lộ ra ánh mặt lạnh lẽo, Giang Huân nhìn thấy ánh mắt này liền sợ run cả người, phục hồi tinh thần mới nhận ra mình bị một đứa con gái đánh. Bàn tay liền không tự chủ nắm lại, nhưng nhớ lại tình cảnh và vị trí hôm nay của mình, Giang Huân cắn răng nhịn xuống, cho dù hắn hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn nhịn cơn tức giận, cố nặn ra nụ cười:
“Bách Hợp, em sao vậy? Ai chọc em giận hả? Sao mặt em lại bầm tím thế kia?” Nói xong lời này, Giang Huân cắn răng, lồng ngực phập phồng vô cùng kịch liệt, vẻ mặt cũng có chút khó coi: “Anh chỉ hỏi em mấy câu, sao em lại đánh anh? Có chuyện gì xảy ra sao? Anh bị tai nạn giao thông, em là bạn gái của anh, anh chỉ hơi tức giận vì em không đến thăm thôi, sao em lại không hiểu chuyện như vậy hả?”
Mình còn chưa đánh người thì thôi, Bách Hợp lại ra tay trước, lại còn trước mặt nhiều người như thế, tuy hai người ngồi trong góc, trước kia luôn là người tàng hình, nhưng chuyện lớn như vậy lại để cho nhiều người chú ý, mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm xem chuyện vui.
Bị bạn học nhìn thấy mình bị con gái đánh, sự tàn bạo ở đáy lòng Giang Huân từng cơn từng cơn dâng lên, Bách Hợp từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đen gầy kia, bàn tay cũng nắm chặt lại, có điều thân thể này thực sự muốn hỏng rồi, mới đánh người một cái thôi đã tim đập loạn nhịp, muốn dạy dỗ Giang Huân thực sự không thể được, Bách Hợp nhịn sự bực mình trong nội tâm, cười lạnh một tiếng:
“Tâm trạng không vui, muốn phát giận thì phát giận thôi, anh có ý kiến gì sao?” Tên cặn bã Giang Huân này còn dám giả vờ không biết gì xuất hiện trước mặt cô, cô đã biết hết sự thật còn chứng kiến bộ dáng buồn nôn của hắn đối với nguyên chủ, Bách Hợp càng nhìn càng bực bội, nếu như không phải do thân thể nguyên chủ yếu ớt, không cho hắn một bài học được, nếu không cô đã muốn mạng của Giang Huân rồi