“Mẹ đâu thể nói như vậy? Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền đây là thiên kinh địa nghĩa.” Bách Hợp biết rõ trong lòng Lư thị tức giận, lúc này Lư thị mở miệng châm chọc cô, chỉ là bởi vì Lư thị yêu cháu sốt ruột mà thôi, hai người từ loại trình độ náo đó nói đến mục tiêu nhất trí, tất nhiên Bách Hợp sẽ không tức giận với bà, cô dịu dàng ngoan ngoãn trả lời một câu, Lư thị hừ lạnh một tiếng, nói rõ có chút không tin thái độ này của cô, nhắm mắt lại cũng không nói chuyện nữa.
Xung quanh người đến đây phúng viếng xem hai mẹ chồng nàng dâu này đối thoại đều không lên tiếng, trong đại sảnh, trong quan tài thi thể tiểu hậu gia đã lạnh rồi, Bách Hợp nhìn khuôn mặt non nớt tái nhợt không có một chút huyết sắc kia, trong thân thể không tự chủ được tuôn ra một cỗ không cam lòng và oán hận, cô đưa tay vuốt cạnh quan tài, trong nội dung câu chuyện cả đời Cam Bách Hợp xoay vòng quanh Nguyên Tú Châu, nàng luôn cho là mình nửa đời sau sẽ bù đắp cho con trai, thật không nghĩ đến không đợi được đến một ngày nàng có thể bù đắp, con trai lại đã rời nàng mà đi.
“Hừ!” Lư thị nhìn thấy vẻ đau thương trên mặt Bách Hợp, không khỏi hừ lạnh một tiếng, hiện tại khóc có tác dụng gì? Lúc trước đã làm gì rồi? Trong lòng bà có giận, chỉ là lúc này trước mặt mọi người lại không muốn ẫm ĩ với Bách Hợp, làm cho người ta trong giờ phút quan trọng này nhìn chê cười phủ Định uy hậu, Bách Hợp nghe được tiếng hừ lạnh của Lư thị, dừng một chút đứng thẳng người lên, đưa tay sờ sờ khuôn mặt lạnh giá kia của con trai, ngay sau đó thần sắc lạnh nhạt xuống: “Áp giải mấy đứa nô tài hèn nhát vô dụng không thể bảo vệ chủ lên!”
Nghe được lời này của Bách Hợp, người tới đưa lễ đều sửng sốt một chút, chân mày Lư thị cũng nhíu lại: “Muốn xử phạt hạ nhân, sau hôm nay hẵng nói.” Bà cũng hận mấy đứa vô dụng không bảo hộ được cháu mình, nhưng sự tình nặng nhẹ Lư thị lại phân biệt được, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Xử phạt hạ nhân ngay trước mặt mọi người, khó tránh khỏi làm cho người ta nhìn chê cười.
“Mẹ, con dâu cũng không phải muốn xử phạt bọn họ lúc này, chẳng qua là tình cảnh ngày đó bọn chúng xem ở trong mắt. Là ai hại con ta, ngay trước mặt mọi người cũng dễ trả lời cho Nguyên gia chúng ta một cái công đạo. Nguyên gia mấy đời tận trung vì nước, phu quân da ngựa bọc thây, hôm nay con ta không nên rơi vào kết cục bị người đánh chết. Ai là hung thủ, đang ở trước mặt mọi người, thề nhất định công bố chân tướng khắp thiên hạ!” Thẩm Xuân Nghi đánh chết tiểu hậu gia, trong nội dung câu chuyện Cam Bách Hợp mặc dù cùng mẹ chồng tiến cung tố cáo Thẩm gia một lần, nhưng về sau bởi vì nguyên nhân Nguyên Tú Châu cầu khẩn, người Đại Chu triều chỉ biết là trên dưới Thẩm gia bị vô cớ rơi xuống đại lao, rất nhiều người đối với nội tình lại không hề rõ ràng, cho đến sau này người Nguyên gia đều bị lây nhiễm ôn dịch diệt vong. Nguyên Tú Châu tiếp nhận hết tất cả lợi ích của Nguyên gia, lúc ấy người đời chỉ biết là tình cảm mẹ chồng nàng dâu giữa Nguyên Tú Châu và Thẩm mẫu cảm thiên động địa, nhưng ít có người biết nguyên nhân thực sự diệt vong của Nguyên gia.
Lư thị nghe được lời này của Bách Hợp, có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái, không lên tiếng. Rõ ràng thái độ này của bà không phải là phủ nhận chính là chấp nhận, Bách Hợp sai người đi trước cho gọi mấy tùy tùng theo tiểu hầu gia đang bị trông giữ, chỉ là bà tử nhận lệnh đi trước ước chừng sau nửa khắc đồng hồ tiến vào với sắc mặt cổ quái. Nhìn thấy lúc này Bách Hợp đang đứng ở trước linh đường, nhỏ giọng nói nhỏ bên tai cô mấy câu: “Phu nhân, mấy đứa nô tài bị trông giữ được Đại nương tử dẫn đi rồi.”
Mấy người này ban đầu rất sợ tiểu hậu gia vừa chết, bọn họ cũng không may theo, bởi vậy vì mạng sống, bọn họ xem Nguyên Tú Châu như là cứu tinh, phần sau cũng xác thực là vì nguyên nhân Nguyên Tú Châu cầu tình, trốn thoát một cái mạng. Lúc này bà tử đi vào thưa lại, các mụ biết rõ trước kia Nguyên Tú Châu được bao nhiêu cưng chiều, rất sợ đụng tới Nguyên Tú Châu Bách Hợp không tha cho các mụ. Bởi vậy biết Nguyên Tú Châu dấu người đi. Khuê phòng của Nguyên Tú Châu các mụ cũng không dám xông vào, lúc này tay không trở lại báo tin, Bách Hợp nghe nói như thế, thở ra một hơi thật sâu:
“Đại nương tử tuổi không nhỏ rồi. Lại giấu nam tử bên ngoài ở trong viện là có ý gì? Hạ nhân trong viện nó cũng cho phép nó ẩu tả? Đánh người bên cạnh nó mỗi đứa mười bản, cũng bắt tất cả mấy đứa nô tài cùng với người nhà nó tới đây. Ta muốn trong vòng một khắc đồng hồ nhìn thấy những người đó xuất hiện không thiếu một đứa, nếu thiếu đi nửa đứa, bắt các ngươi tra hỏi!” Bà tử kia nghe được Bách Hợp nổi giận, cuống quít đáp lại một tiếng, đám hạ nhân đều suy đoán Bách Hợp lần này có phải bởi vì nỗi đau mất con bị kích thích hay không, ngay cả Nguyên Tú Châu vẫn luôn thương yêu cũng không cho thể diện rồi.
Một khắc đồng hồ sau, lúc một đoàn gã sai vặt cùng với bà tử quản sự bị trói gô đi lên, nhìn thấy Bách Hợp hai chân mềm nhũn luôn xuống, ngay trước mặt mọi người, Bách Hợp liền hỏi bọn họ quá trình xảy ra chuyện của tiểu hậu gia, lúc nghe được nói tiểu hậu gia đã khen thưởng ca nữ năm lượng bạc, lại để cho nàng ta vào phủ hát nhưng bị cự tuyệt, mà có kẻ gọi là trí sĩ chính nghĩa ra mặt cho ca nữ mà đánh chết tiểu hậu gia, mọi người không khỏi thổn thức, trong mắt Lư thị cũng lấp lóe ánh nước.
“Người đánh chết con ta đó là ai?” Bách Hợp tỉnh táo hỏi một câu, người vừa mới còn nói chuyện lúc này lại có chút do dự, nói quanh co không dám lên tiếng.
“Ta cho các ngươi thời gian uống một chén trà, nếu lại không nói ra, đưa tất cả các ngươi đến nha môn, điêu nô dùng mưu hại chủ tử xử theo pháp luật!” Bách Hợp nhìn tình cảnh này, lông mày chau lên, mọi người nghe thấy cô đồng ý cho thời gian uống một chén trà, đều nhìn nhau một cái, trên mặt lộ vẻ giãy dụa, mấy người này còn chưa kịp nghĩ xong đối sách trong đầu, Bách Hợp đưa tay bưng nước trà đã rót trên bàn lên, đưa tay đập luôn xuống đất.
‘Loảng xoảng’ một tiếng giòn vang, chén trà kia rơi xuống đất bung ra, trà nóng bắn tung tóe bốn phía, có vài giọt bắn đến trên người nô
bộc đang quỳ dưới đất, thân thể những người này bị bỏng đến cuộn lên, người người run rẩy, không dám lên tiếng.
“Thời gian đến rồi, nếu không nói ra, rút lưỡi đưa đi quan phủ, cả đời cũng không được mở miệng nữa!” Bách Hợp vỗ vỗ tay, nhàn nhạt nói một câu, cô vừa thốt lời này ra khỏi miệng, một đám hạ nhân sợ tới mức cơ thể lại như run rẩy hơn, có người cuống quít nói: “Phu nhân tha mạng, là Đại nương tử đã dặn, không cho nói…”
Đám người này vừa rồi không dám mở miệng, lúc trước lại là cướp người từ trong viện của Nguyên Tú Châu đến, buổi sáng bọn họ còn nói ra hung thủ là ai, lúc này lại không dám mở mồm, Bách Hợp tất nhiên biết bọn họ đã bị Nguyên Tú Châu dặn dò mới không dám nói, lúc này một khi đã có người mở miệng, Bách Hợp cười lạnh không lên tiếng, hạ nhân mặc dù vẫn sợ mình sau khi nói xong lời này sẽ gặp phải Nguyên Tú Châu oán trách, nhưng lúc này nhìn bộ dạng quyết tâm muốn sửa trị người của Bách Hợp, một đám người vẫn là vẻ mặt như đưa đám, nói ra tên của hung thủ: “Bẩm phu nhân, kẻ đánh tiểu hậu gia ý, là, phu tế chưa qua cửa của Đại nương tử, Thẩm, Thẩm gia Cửu Lang!”
“Chư vị hôm nay đã chính tai nghe được, Nguyên gia ta tận trung với Đại Chu tận trung với Hoàng Thượng, lưu lại một mầm giống duy nhất là con ta, hôm nay lại gặp phải tai vạ bất ngờ, kẻ lưu manh vô lại Thẩm gia kia vì đứa ca nữ mà đánh chết con ta, Nguyên gia ta thề nhất định phải đòi lại công đạo này!” Bách Hợp nói xong lời này, xung quanh, trên mặt người đến đây phúng viếng đều lộ ra vẻ đồng tình tiếc nuối, Lư thị cũng sớm đã chuẩn bị muốn cáo ngự trạng, bà chỉ là không nghĩ tới hôm nay thải độ Bách Hợp có thể kiên quyết như vậy, vốn cho rằng Bách Hợp bị Nguyên Tú Châu vừa khóc vừa cầu xin lại sẽ mềm lòng mềm dạ, lúc này nhìn bộ dáng quyết tâm của Bách Hợp, trong lòng Lư thị giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cháu nội mất mạng quá sớm, vành mắt cũng không khỏi đỏ lên.
Xe ngựa đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, lúc này cũng không kịp để người chuẩn bị bài tử trình tiến cung trước, sắp xếp ma ma quản sự bên cạnh mình tiếp đãi thay mình, tình hình của Nguyên gia lúc này trong lòng mọi người đều hiểu, bởi vậy cũng không có người trách Bách Hợp làm mất cấp bậc lễ nghĩa như thế. Bách Hợp và Lư thị cùng lên xe ngựa, có một bà tử vội vàng hấp tấp chạy vọt ra, ngăn cản xe ngựa, lo lắng nói: “Phu nhân, Đại tiểu thư lúc này lo âu ưu tư quá độ, đã ngất đi rồi, phu nhân mau đi xem một chút đi!”
Trong xe ngựa, Lư thị nghe nói như thế, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, còn chưa kịp mở miệng, Bách Hợp ngồi không nhúc nhích:”Ngất thì đi thông báo tất nhiên có người sẽ mời đại phu, ta cũng không biết y thuật, chẳng lẽ ta đi xem nó là sẽ khỏi luôn?” Nói xong lời này, Bách Hợp quát tháo một câu: “Còn không mau đi!”
“Phu nhân!” Bà tử kia nghe nói như thế, còn muốn mở mồm nữa, người đánh xe ngựa đánh xe đằng trước đã cảm giác được sự khẩn trương của bầu không khí, giơ roi ngựa lên, con ngựa bị đau tung vó bắt đầu chạy.
Chuyện tiểu hậu gia phủ Định Uy hậu ngoài ý muốn tử vong trong cung chắc hẳn đã nhận được tin tức, Bách Hợp lại để cho người đến cửa cung thông báo tin tức trước, lúc này vừa đến trước cửa cung, Hoàng Thái Hậu đã phái nội thị trong cung nghênh đón, đi lại nội cung vốn phải xuống xe ngựa đi bộ đi vào, nhưng bởi vì tình huống đặc thù, Hoàng Thái Hậu đặc biệt hạ ý chỉ cho phép hai mẹ con Bách Hợp ngồi xe ngựa tiến cung.
Kể lại ngọn nguồn sự việc cho Hoàng Thái Hậu một lần, Nguyên gia mấy đời trung lương, hôm nay vậy mà rơi xuống kết cục không con tống chung, người trong cung tự nhiên cũng hiểu cho cảm thụ của Bách Hợp, Hoàng Thái Hậu hỏi Bách Hợp việc này quyết định như thế nào, Bách Hợp không chút do dự nói luôn: “Bẩm Thái Hậu nương nương, Thẩm gia mặc con hành hung, con không dạy, lỗi của cha, tội của Thẩm đại nhân đương nhiên tội không thể miễn, về phần Thẩm Xuân Nghi, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền chính là thiên kinh địa nghĩa.”
Mặc dù Thẩm gia cũng có công huân trong người, có điều công lao không có cách nào so sánh với Nguyên gia, hơn nữa Thẩm Xuân Nghi dĩ hạ phạm thượng, một mạng đền một mạng cũng là thiên kinh địa nghĩa, Thái Hậu gật đầu, lại mời người cầu Hoàng thượng ý chỉ, đồng ý Bách Hợp hành động trong phạm vi nhất định có thể báo sau, cũng sai một đội Vũ lâm quân cho cô sai khiến, tiến cung đã nhận được mục đích mình muốn, lúc này Bách Hợp và Lư thị mới cầm thánh chỉ từ trong cung lui ra.
“Chỉ mong con có thể vĩnh viễn nhớ được Bình An của ta, đừng bị tiểu tiện nhân kia dỗ dành vài câu lại mềm lòng mềm dạ mới được.” Lư thị lau nước mắt, run rẩy nói một câu, Bách Hợp cúi đầu: “Con dâu trước kia nghĩ sai rồi, lúc này Nguyên Tú Châu quả thực đã làm tổn thương lòng con, sau này trong lòng con hiểu rõ.” Đệ đệ ruột mình bị vị hôn phu đánh chết, cho dù đệ đệ không phải là cùng một mẹ sinh ra, nhưng hai người làm bạn hơn mười năm, cho dù là nuôi con chó cũng phải có cảm tình rồi, đệ đệ chết Nguyên Tú Châu không chỉ không khó chịu, nghĩ tới đầu tiên lại là sự an nguy của vị hôn phu, không nói lời báo thù, cũng không đề cập tới cắt đứt quan hệ với Thẩm gia, ngược lại cầu khẩn Cam Bách Hợp tha cho một nhà Thẩm Xuân Nghi, loại hành vi này thật sự là quá mức làm cho người ta thất vọng đau khổ, Lư thị nhìn vẻ kiên định trong mắt Bách Hợp, khẽ gật đầu: “Chỉ hi vọng con có thể nói được làm được!”