Edit: Jolly
Beta: Sakura
Phong Ninh giật mình tay run lên, cuốn sổ lớn bằng bàn tay ‘Bộp~’ một tiếng rơi xuống đất, cậu thẹn quá hóa giận nhanh chóng nhặt lên, khuôn mặt đỏ bừng: “Làm người phải có kế hoạch chứ!” cậu vỗ vỗ bụi trên cuốn sổ tay, đỏ mặt bất chấp nghiên cứu cả buổi sau đó mới lên xe, đưa qua cho Bách Hợp cái mũ bảo hiểm nói: “Đi mua chút đồ ăn trước chúng ta mang lên núi ăn.” Vừa rồi lúc cậu ta lật sổ tay thì Bách Hợp có liếc qua, tiêu đề bên trên viết mấy chữ ‘Bữa tối lãng mạn’, phía sau ghi chú đủ loại nào là hoa tươi, âm nhạc, rượu ngon, ngắm các vì sao….lung tung một mớ.
Cậu dẫn theo Bách Hợp đến cửa hàng tiện lợi mua một số đồ, Phong Ninh còn tính mua rượu nhưng Bách Hợp nhắc nhở một câu “Uống rượu không được lái xe.” Cậu bất mãn một hồi sau mới có chút không cam lòng móc cuốn sổ tay ra gạch bỏ hai từ ‘Rượu ngon’.
Hoàng hôn buông xuống thời tiết có chút oi bức, Phong Ninh lái xe tốc độ rất nhanh giống như đang bay vậy, Bách Hợp vòng tay ôm lấy eo của cậu ổn định cơ thể của mình, tóc cậu bị gió thổi ngược phất qua gương mặt của cô, xe mô tô chạy như bay mang theo gió cuốn đi cái nóng oi bức của buổi chiều, mãi đến khi xe đã chạy ra khỏi thành phố, dường như Phong Ninh đã sớm quen thuộc đường lối, ra khỏi thành phố liền trực tiếp chạy vào con đường nhỏ lên núi.
Trên đỉnh núi không khí mát mẻ hơn dưới núi nhiều. Từ trên núi nhìn xuống có thể nhìn bao quát hết tất cả thành phố vào trong mắt, xa xa lốm đốm những ngọn đèn rất đẹp. Phong Ninh dừng xe mô tô một bên tháo gở các nhạc khí trên xe xuống, nhìn thấy Bách Hợp ở một bên đang nhẹ nhàng khoan khoái nhàn nhã ngắm cảnh, mà mình thì vác đồ mồ hôi mồ kê chảy đầy mặt đầy lưng, hai tình cảnh đối lập làm Phong Ninh ẩn ẩn có chút hối hận cảm thấy mình không nên chở theo nhạc khí nặng như thế này lên núi. Nhưng khi cậu nhìn thấy Bách Hợp say mê nhìn ngắm lại có chút đắc ý, khoe khoang nói:
“Thế nào ánh mắt anh Ninh không tệ chứ?”
“…” Bách Hợp nghe được xưng hô của cậu ta quay đầu lại liếc cậu ta một cái, vốn tóc cột đuôi ngựa phía sau của cô vừa rồi một đường bị gió thổi đã bị tán loạn, sợi dây buộc tóc cũng không biết rơi ở đâu rồi, Bách Hợp đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình, đỉnh núi gió hơn lớn, tóc bị gió thổi cứ tung bay lên, động tác vuốt tóc của cô làm cho Phong Ninh có chút ngẩn ngơ có chút tâm hoản ý loạn, cái cảm giác giống như trong lòng bị con mèo nhỏ cào cào đó lại tới nữa rồi.
“Quả thật không tệ.” Ngoại trừ dưới núi phong cảnh chấp nhận được, trên đỉnh núi lúc này cảm thấy mưa to sắp kéo đến, mây đen che kín đỉnh đầu giống như sắp rơi xuống vậy, thậm chí còn có thể nghe được tiếng sấm rền. Bách Hợp có chuẩn bị từ sớm, cô lấy áo khoát từ trong túi của mình ra, Phong Ninh lúc này hiển nhiên cũng cảm thấy có gì đó không đúng, động tác đang tháo gỡ nhạc khí bị khựng lại, cơn mưa kéo tới rất nhanh, tiếng sấm dần dần lớn lên chớp mắt mưa bắt đầu ‘Lộp bộp~’ trút xuống. Bách Hợp không chút hoang mang bung dù lên, lúc mưa rơi xuống ướt xe mô tô và nhạc khí còn Phong Ninh thì há hốc mồm: “Sao lại mưa vậy?”
“Dự báo thời tiết báo tối nay có mưa, cái gì anh cũng lên kế hoạch hết, chẳng lẽ lại không không xem dự báo thời tiết à?” Lúc này Bách Hợp co người lại, Phong Ninh dính vài giọt mưa mới kịp phản ứng nhanh chóng đi qua phía cây dù, trời mưa càng ngày càng lớn, nước mưa giống như chuỗi hạt châu rơi xuống tán dù, gió thổi mạnh, Phong Ninh chỉ mặt một cái áo sơ mi vô thức nhích lại gần Bách Hợp, hai người co ro dưới cây dù chính giữa cách một khoảng, nữa người trên Phong Ninh dĩ nhiên là bị ướt, cậu ta càng nhích tới gần Bách Hợp hơn, chiều cao Bách Hợp có giới hạn, tay cầm dù che cho thân hình cao lớn của Phong Ninh có chút khó khăn, thấy vậy cậu dứt khoát dành lấy cán dù, lại sợ Bách Hợp bị ướt mưa, một tay còn lại kéo cô vào ôm trong ngực.
Bốn bề mưa gió, dưới tán dù hai người ngồi sát vào nhau cũng ấm áp hơn, Phong Ninh nhìn thấy trời mưa to lo lắng đồ ăn lúc nãy mua đem theo bị ướt khẳng định không ăn được, cậu nghĩ đến lần hẹn hò đầu tiên của mình thật thảm hại, sắc mặt đen như mực:
“Em biết có mưa tại sao không bảo anh đừng lên núi?”
“Không phải anh muốn lên đây sao?” Bách Hợp hỏi lại làm Phong Ninh á khẩu không phản bác được, cô từ trong túi đồ lấy ra cuốn sách giáo khoa đã được bọc kỹ lại ra hiệu Phong Ninh lấy điện thoại bậc đèn pin lên chiếu sáng, Phong Ninh bắt đầu cảm thán mình lần đầu tiên hẹn hò vô cùng thất bại, nhưng mà cậu cảm giác được cô gái trong ngực dần dần an tĩnh lại, bây giờ hai người giống như con ếch ngồi chồm hổm trên đất, cô thì yên lặng bị cậu ta ôm trong ngực, dường như mưa gió bên ngoài không thể ảnh hưởng đến cô vậy, Phong Ninh nhìn thấy nữa bên mặt trắng trong thuần khiết thì có chút ngẩn người si mê.
Cậu ta không cảm thán nữa mà trái tim lúc này đập dồn dập, ngay cả tay cũng đang run rẩy, giống như cánh tay không thể nâng nổi cây dù nhỏ vậy, lúc cậu đánh lộn cũng chưa từng chột dạ qua, vác đồ vật nặng gấp trăm lần cây dù cũng không thành vấn đề, thế nhưng lúc này cảm nhận được cô gái đang tựa sát thân thể vào cậu làm cho cậu có chút bối rối vừa muốn tránh vừa nhịn không được muốn gần kề thêm một chút. Không có hoa tươi không có bữa tối lãng mạn, không có tình ca và những vì sao sáng, nhưng hai người ngồi dưới tán dù dựa sát vào nhau nhìn ngắm những hạt mưa chung quanh xuôi theo tán dù rơi xuống, dưới tán dù giống như tạo ra thế giới nhỏ riêng của hai người vậy, cái loại cảm giác này còn muốn khắc sâu ấn tượng hơn bữa tối lãng mạn theo dự tính của cậu nhiều.
Mưa gió khoảng chừng nửa giờ sau mới bắt đầu nhỏ hạt lại, lúc này sắc trời đã tối đen, vừa mới mưa xong nhiệt độ trên đỉnh núi lạnh hơn, Bách Hợp thấy thời gian không còn sớm cũng cần phải trở về, cô lấy ra cái khăn tay lau nước trên cuốn sách gấp lại bỏ vào túi, đang muốn đứng dậy lại không biết từ lúc nào Phong Ninh đã duỗi tay ôm lấy eo cô, lúc cô vừa động đậy thì Phong Ninh vô thức lại ôm chặt hơn chút nữa.
“Trở về thôi.” Bách Hợp đưa tay kéo cậu ta, Phong Ninh không biết đang suy nghĩ gì lúc này vẫn đang cười ngây ngô vẫn duy trì động tác chiếu đèn điện thoại, Bách Hợp kéo cậu ta vài lần, cậu ta mới phục hồi tinh thần, khuôn mặt đỏ lên có chút khả nghi, bất mãn nói: “Trở về sớm như vậy làm gì?”
“Nếu về trễ ký túc xá sẽ đóng cửa.” Bách Hợp duỗi duỗi tay muốn đứng dậy, nhưng do vừa rồi ngồi xổm lâu như vậy chân hơi tê đành phải ra hiệu Phong Ninh kéo mình đứng dậy, cậu ta cũng ngồi xổm cả buổi mà lại không sao cả đưa tay kéo Bách Hợp đứng lên, không nỡ nhìn thấy cô dậm dậm duỗi duỗi chân liền ngồi xổm xuống giúp cô xoa xoa bắp chân, xoa a xoa a một hồi lại nở nụ cười ngây ngô.
Lúc về đến ký túc xá thì đã trễ giờ, cánh cổng dưới lầu ký túc xá đã bị khóa lại, thấy cô gáo đang phân công tuần tra hành lang các lầu, nếu như phát hiện Bách Hợp không có trong phòng đến lúc đó sợ có chút phiền phức. Bách Hợp nhìn thấy cổng ký túc xá cũng không quá cao vừa định đưa tay nắm cửa sắt leo lên, Phong Ninh đột nhiên bế ngang Bách Hợp lên nhẹ nhàng nâng cô cao lên để cô bám chặt vào cánh cổng, sau đó đứng sát người lại ra hiệu Bách Hợp giẫm lên vai chính mình leo qua, đợi Bách Hợp an toàn xuống đất Phong Ninh mới ném túi xách của cô vào, vừa định hẹn ngày gặp lại thì Bách Hợp đã nhặt túi xách nhanh chóng chạy đi mất rồi.
“…” Phong Ninh muốn hẹn cô sáng mai cùng nhau ăn sáng, lời nói ra tới miệng lại nuốt trở vào, nhớ lại những lời của nhóm anh em cô cậu của mình nói phụ nữ trở mặt nhanh hơn lật sách, phiền muộn xoay người rời đi.
Sau cuộc hẹn mưa gió lần đó, Phong Ninh luôn muốn gặp mặt Bách Hợp mỗi ngày, muốn được nắm tay cô, thời kỳ trưởng thành của các thiếu niên đều có những xúc động như vậy. Bách Hợp luôn bắt chẹt cậu xem cậu như trẻ con vậy, có đôi lúc hành động cậu không quá đáng lắm thì cô xem như dỗ dành trẻ con. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt học kỳ 2 xem như đã hoàn thành, Phong Ninh lập tức phải tham gia kỳ thi đại học, mà không đến mấy ngày nữa người của nhà họ Phong sẽ tìm đến như trong kịch tình, yêu cầu Tả Bách Hợp chia tay với Phong Ninh.
Cuối kỳ thi còn vài ngày, lúc đến tiết tự học buổi tối Phong Ninh chạy đến phòng học cấp hai, chiếm vị trí của bạn học nữ vốn ngồi cạnh Bách Hợp kia, thầy giáo trên bục đang giảng giải trọng điểm cuộc thi, Bách Hợp cầm bút ghi chép lại từng cái một, điện thoại trong túi bỗng vang lên, đây là do Phong Ninh muốn lúc nào cũng tìm được cô nên lúc hai người xác định quen nhau thì đã mua cho cô, Bách Hợp cũng không lấy ra xem, Phong Ninh ngồi bên cạnh thấy vậy không nhịn được đưa tay đẩy đẩy cô, Bách Hợp giả lơ không quan tâm, mãi đến khi tan học Phong Ninh mới kéo tay cô: “Anh nhắn tin cho em, sao em không xem!”
“Không phải anh đang ngồi cạnh em sao, có chuyện gì cứ nói thẳng sao lại nhắn tin làm chi?” Bách Hợp khó hiểu cau mày hỏi lại cậu, lúc cô tiến vào tuy Tả Bách Hợp tuổi trẻ nhưng cô thật sự không rõ tâm tình đơn thuần của thanh thiếu niên. Phong Ninh bị cô hỏi ngược lại á khẩu không trả lời được, cậu ta đúng là ngồi bên cạnh Bách Hợp, có chuyện gì có thể nói luôn với cô, nhưng không biết vì sao, cậu ta lại muốn dùng tin nhắn để bài tỏ, như vậy cậu có thể nói ra những lời mà bình thường không dám mở miệng.
Trước kia ở trước mặt Tả Bách Hợp thì cậu ta luôn to gan lớn mật, dám hát tình ca, dám đọc thơ, cũng dám ở dưới ký túc xá trước mặt bao nhiêu người công khai tỏ tình với cô, nhưng lúc này trước mặt Bách Hợp có đôi khi cậu không nói nổi một câu là thích cô, dường như lá gan của cậu càng ngày càng nhỏ vậy, và lúc nói chuyện với Bách Hợp thì tim cậu cũng đập rất nhanh, bởi vậy có đôi khi lại dùng tin nhắn nói chuyện với cô, nên giờ Bách Hợp hỏi vặn lại, Phong Ninh nhăn nhó một hồi mới xấu hổ nói:
“Sắp được nghỉ hè rồi, em dự tính đi đâu chơi?”
“Về nhà đọc sách làm bài tập, giúp đỡ mẹ em làm việc thuận tiện tìm việc làm thêm.” Bách Hợp nói đến đây dừng một chút: “Anh cũng biết, cha em thiếu một khoản nợ, nếu như không đi làm thêm có có tiền, ông ta có thể sẽ bán em đi.”
Lời nói cô rất chân thành, Phong Ninh lại cho rằng cô đang nói đùa không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh, thật lâu sau, gương mặt cậu có chút đỏ lên nhỏ giọng hỏi:
“Vậy nếu như anh mua em về, em sẽ thích anh phải không?”
Trên mặt thiếu niên trông chăm chú cùng với chấp nhất, trong khoản thời gian này Phong Ninh thay đổi rất nhiều, cậu không ăn mặc như kiểu lãng tử giống như trước kia, sau khi kết giao với Bách Hợp, bởi vì có lúc cậu ta sắp xếp cuộc hẹn Bách Hợp không thích, hẹn 10 lần thì hết 9 lần Bách Hợp cự tuyệt, đã lâu rồi Phong Ninh không có dẫn cô đi chơi Rock anh Roll, ngược lại bình thường cùng cô trong phòng học, có đôi lúc cùng cô đi nhà sách ngẩn ngơ cả buổi, chỉ ngẩn ngơ như vậy mà cậu cũng cảm thất rất vui.
Sau khi không còn chơi Rock and Roll nữa thì một đầu tóc dài của cậu trông rất ngốc, cũng không còn mang kính mắt, mái tóc dài cũng cắt ngắn đi, áo thun ba lỗ cũng
dần thay thành áo sơ mi, không giống trước kia mặt áo da quần da. Lúc này ánh mắt trong suốt của cậu ta nhìn vào Bách Hợp, Bách Hợp nhìn thấy gương mặt trẻ trung rất có tinh thần kia liền nở nụ cười: “Ừ, em sẽ thích anh, chẳng qua sau khi lấy tiền xong sẽ không thích nữa.”
Nghe thấy nữa câu đầu của Bách Hợp thì mắt Phong Ninh sáng lên bên khóe miệng không kìm được lộ ra tươi cười, nhưng khi nghe thấy nữa câu sau, thiếu niên đã bị kích thích rất lớn, trên mặt lập tức lộ ra đau buồn, cả người giống như choáng váng, hiển nhiên không nghĩ tới con gái nói trở mặt liền trở mặt, trong lúc nhất thời trừng mắt nhìn Bách Hợp không thèm nói chuyện.
Nhìn thấy Bách Hợp không có ý muốn xin lỗi, Phong Ninh bực mình xoay người sang chỗ khác, nhưng không qua bao lâu chính cậu lại không nhịn được mà xoay người lại: “Dù sao cũng mặc kệ, nếu như anh đã mua em rồi thì em là người của anh, em nhất định phải yêu anh.”
Cậu biểu lộ có chút khẩn trương, đưa tay cầm lấy tay Bách Hợp, giống như muốn Bách Hợp phải cam đoan. Bách Hợp nhớ tới khoản 3 đến 5 ngày sau người nhà họ Phong có thể sẽ tìm tới cửa rồi, không nhịn được mà nở nụ cười.
Trong khoảng thời gian này ở bên Phong Ninh cũng rất vui vẻ, trên người cậu mang đến một cảm giác sức sống tuổi trẻ năng động, cùng với cậu rất dễ làm cho người khác lây nhiễm cảm giác này, Bách Hợp cảm thấy bản thân giống như từ thời thanh thiếu niên mãi đến lúc trưởng thành luôn luôn chín chắn, còn Phong Ninh hoạt bát sáng sủa hoàn toàn khác với tính cách của cô, hai người bổ sung bù trừ cho nhau, thậm chí cô cảm thấy lần này thay nguyên chủ nói lời yêu thương bản thân cảm thấy rất vui vẻ, cũng chỉ vậy không hơn. Tâm nguyện nguyên chủ hoàn thành, cô cũng chuẩn bị đợi tới lúc người nhà Phong tìm tới cửa thì cùng Phong Ninh nói lời chia tay, bởi vì thiếu niên này khẩn trương yêu cầu lời hứa hẹn làm cho Bách Hợp cười cười, vỗ vỗ đầu cậu an ủi cũng không lên tiếng.
Quả nhiên buổi chiều thứ bảy có một cuộc điện thoại gọi tới ký túc xá của Bách Hợp, các bạn học nghe thấy là tìm Bách Hợp thì đưa điện thoại cho cô, trong điện thoại nghe ra là giọng phụ nữ lớn tuổi gọi tới, nói là muốn gặp mặt cô, cũng định sẳn địa điểm gặp mặt là quán cà phê bên ngoài trường học, Bách Hợp đã sớm đợi giờ phút này, nghe xong điện thoại liền đồng ý luôn.
Nhưng cô sẽ không ngốc như nguyên chủ, khi xảy ra việc vì cái gọi là tình yêu mà bỏ tất cả nhưng cô thì không làm được, tiến vào nhiệm vụ thời gian quá ngắn vì hoàn thành tâm nguyện nguyên chủ nên thời gian của Bách Hợp không dùng trên người Phong Ninh mà dùng vào việc học, bởi vì trong ký túc xá hầu như không có thời gian luyện võ, cộng thêm lần này thời gian cho nhiệm vụ không đủ cho nên cô không có luyện võ công gì cả. Về việc cha Tả tham tiền muốn bán cô thì Bách Hợp dự định để cho Phong Ninh thay cô giải quyết. Nguyên chủ vì cái gọi là tình yêu không muốn giữa mình và Phong Ninh liên quan đến bất kỳ lợi ích nào, không muốn gây phiền toái cho Phong Ninh và không muốn để cho Phong Ninh nhìn thấy mặt chật vật của mình, quật cường không chịu để cho Phong Ninh biết một số việc xảy ra, đến cuối cùng người chịu khổ chịu thiệt vẫn là bản thân mình.
Rồi sau này Trần Lạc Lạc lại dựa vào Phong Ninh giải quyết được rất nhiều việc, nhưng Phong Ninh vẫn yêu cô ta như cũ, cho nên nói tình yêu cũng không phải là chân chính thuần túy thì nhất định hoàn hảo, Bách Hợp cũng không cậy mạnh giống như nguyên chủ, bởi vậy sau khi cúp điện thoại liền gọi cho Phong Ninh, cũng hẹn Phong Ninh đến quán cà phê đó gặp mặt.
Hiển nhiên cậu vẫn còn giận vì lần trước Bách Hợp nói ‘lấy tiền xong thì không yêu thích nữa’ vì vậy mà buồn bực. Lúc nhìn thấy Bách Hợp cũng không giống bình thường ngang ngược mà lại lộ ra vẻ rầu rĩ không vui. Lúc hai người một trước một sau vào trong quán cà phê, Bách Hợp nhìn xung quanh, nhìn thấy trong góc có một người phụ nữ đang ngồi, liền trực tiếp đi về hướng bà ta.
Ánh mắt Phong Ninh luôn đặt trên người Bách Hợp, mãi đến khi đến bàn mới phát hiện người phụ nữ này, cậu lắp bắp kinh hãi gọi một tiếng: “Dì Vương?”
Trong kịch tình Tả Bách Hợp tưởng rằng người phụ nữ này chính là mẹ của Phong Ninh, người đã tìm cô yêu cầu cô rời xa Phong Ninh, vậy mà đến cuối cùng cũng không phải mẹ của Phong Ninh, lúc này Bách Hợp không biết nên khóc hay nên cười, cô tháo ba lô trên lưng xuống rồi chào người đối diện ‘Dì Vương’ kia xong mới ngồi xuống, vẻ mặt nghi hoặc của Phong Ninh nhìn qua nhìn lại giữa hai người phụ nữ này, cuối cùng lựa chọn ngồi cạnh Bách Hợp: “Dì Vương, sao dì lại tới đây?”
Người được xưng là ‘Dì Vương’ lúc đầu nhìn thấy Phong Ninh thì có chút kinh ngạc, sau đó nhíu mày bất mãn nhìn Bách Hợp, dường như đang trách cứ cô đưa Phong Ninh đến đây. Bách Hợp cười lạnh một tiếng, không nói đến người nhà họ Phong yêu cầu mình rời khỏi con của họ mà lại phái một người phụ nữ không biết là ai đến đây, còn muốn cái gì là không được nói cho Phong Ninh biết, dù sao trong mắt bọn họ không chứa nổi mình, còn hy vọng mình dấu giếm tất cả, Bách Hợp chứ không phải nguyên chủ ngốc kia đương nhiên không để cho người nhà họ Phong được như ý nguyện rồi.
“Cậu cả, sao cậu lại ở đây?” Dì Vương có chút bối rối sau đó đã trấn định lại, bưng tách cà phê nhấp một ngụm, lúc này mới hỏi Phong Ninh một câu, trong đầu tức tốc nghĩ đến đối sách.
Phong Ninh không ngốc, tính cách cậu tuy bá đạo khoe khoang một chút, nhưng lúc này cậu cảm thấy được có vấn đề, vô ý nhìn thoáng qua Bách Hợp, đôi mày chau lại không nói gì, Bách Hợp lười biếng dựa vào ghế sô pha, sau giờ trưa ánh mặt trời xuyên thấu sau cửa kính rọi vào gương mặt cô, thanh tú chỉnh tề, lông mi có chút rũ xuống, gương mặt trắng nõn gần như có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ, làn da giống như được trang điểm qua, trơn mịn không tì vết, để cho người nhìn không nhịn được mà muốn đưa tay lên vuốt ve.
Cô yên lặng tựa vào ghế thần thái nhàn nhã tự tại, có mấy sợi tóc tán loạn rũ xuống gò má cô, Phong Ninh có chút ganh tị với mấy sợi tóc kia, tuy thần sắc Bách Hợp ôn hòa nhưng làm cho người khác cảm thấy lãnh đạm xa cách, giống như bài xích mọi việc trên thế giới, ánh mắt như ẩn như hiện lộ ra vài phần lạnh lẽo, Phong Ninh thấy vậy liền nắm lấy tay cô, mãi đến khi cô ngước mắt lên nhìn về phía cậu không còn bộ dáng như lúc nãy nữa thì Phong Ninh mới an tâm đôi chút, nghĩ nghĩ lại nhích lại gần kéo ngắn khoảng cách với cô.
“Dì Vương, tại sao dì ở chỗ này? Dì biết vợ cháu sao? Đây là vợ cháu – Bách Hợp, đây là dì Vương, dì Vương đã ở nhà anh hơn 20 năm từ nhỏ nhìn anh lớn lên.” Phong Ninh đưa tay vén mấy sợi tóc rơi xuống gò má cô, cậu sớm đã muốn làm động tác này, nhưng cậu mãi vẫn không dám, cảm xúc gò má phấn nộn của thiếu nữ tốt hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều, trắng nõn non mịn, bàn tay cậu từ nhỏ luyện võ đánh nhau mà có nốt chai, thậm chí chỉ nhẹ nhàng phủ trên gò mà giống như sẽ làm làn da cô trầy xước vậy, Phong Ninh cẩn thận từng li từng tí đem tóc cô vén ra sau tai, tiếng tim đập to đến mức chính mình cũng nghe được, sau khi vén tóc Bách Hợp xong bàn tay cậu vẫn còn run rẩy, cậu thu tay về gắt gao nắm thành nắm đấm đặt trên đầu gối mình.
Lúc này cậu cảm thấy dì Vương ngồi đối diện hơi chướng mắt, ngoại trừ lần đầu hẹn hò ra đây là lần đầu tiên thân mật vuốt ve gò má mặt cô, Bách Hợp không có cự tuyệt, trong lòng Phong Ninh giống như có con hồ điệp nhỏ, phiến cánh dao động làm cậu không chịu được muốn làm tiếp cái gì đó, muốn kéo cô vào trong ngực, muốn được sờ sờ gương mặt cô, thậm chí nhìn cái mũi thanh tú bên dưới là đôi môi hồng nhuận phơn phớt, hầu kết cậu chuyển động lên xuống cảm thấy trong miệng có chút khô khốc.
Trong lúc nhất thời Phong Ninh đã quên mất sự có mặt của dì Vương, chỉ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, phía đối diện dì Vương nghe cậu giới thiệu Bách Hợp là vợ mình thì giật nảy mình.
Đối với người nhà họ Phong mà nói, hai chữ “Vợ” cũng không thể tùy tiện nói được, mẹ Phong Ninh ngay từ đầu cũng không để ý tới Bách Hợp, dù sao con của bà tuổi còn nhỏ khoảng thời gian này tính tình chưa ổn định, tựa như cậu rất yêu thích Rock and Roll. Mẹ Phong Ninh chỉ nghĩ rằng Phong Ninh đối với Bách Hợp chỉ là yêu thích nhất thời mà thôi, bởi vậy Bách Hợp cũng không quan trọng như trong suy nghĩ của bà, thậm chí bà cũng không có ý định đích thân tới gặp mặt cô, mà chỉ phái một người giúp việc trong nhà đến gặp, nhưng lúc này dì Vương rõ ràng cảm thấy có chút không đúng, bộ dạng Phong Ninh không giống như là muốn chơi đùa, cậu rất chân thành, tuy nói tính cách thiếu niên còn chưa ổn định thế nhưng trong ánh mắt cậu rất kiên nghị, hiển nhiên cũng không phải hứng thú nhất thời mà thôi. Cậu nắm chặt tay Bách Hợp giới thiệu cô là vợ của mình giống như đang tuyên thệ vậy, cũng làm cho dì Vương kế tiếp không biết mở lời như thế nào.
“Cậu cả, tôi đến là…” Dì Vương ngay từ lúc đầu không nghĩ qua Phong Ninh sẽ đến, bà chuẩn bị tốt những lời muốn nói với Bách Hợp, lúc này rõ ràng không thích hợp nói cho Phong Ninh nghe, Phong Ninh này rõ ràng là con cháu đích tôn, người trong nhà cực kỳ cưng chìu đến nỗi dưỡng ra tính cách tiểu ma vương của cậu, chỉ cần không hợp ý lập tức sẽ trở mặt. Mẹ Phong Ninh chính vì sợ cậu sẽ trở mặt cho nên mới để dì Vương đi trước tìm Bách Hợp, nếu như để cho cậu biết do bà yêu cầu Bách Hợp rời xa Phong Ninh, dựa theo tính nết của Phong Ninh sẽ lập tức trở mặt, mà bà cũng không thể khai Phong phu nhân ra, nếu lỡ như gây ra xung đột giữa hai mẹ con, sau này có thể Phong phu nhân sẽ đỗ trách nhiệm lên đầu bà.
“Cô Tả, tôi có lời muốn nói riêng với cháu, được không?”