Bia Đỡ Đạn Phản Công

Tình Đầu Gặp Nhau Quá Sớm 7


trước sau

Edit: Jolly

Beta: Sakura

Lễ vật này cũng không có đắt đỏ gì nhưng đây là lần đầu tiên Phong Ninh tặng đồ cho cô từ lúc hai người quen biết đến giờ, đại biểu sự chân thành của cậu. Trong kịch tình Tả Bách Hợp không biết xuất thân của Phong Ninh nhưng cô ấy kiên trì không nhận bất cứ thứ gì từ cậu, bởi vậy mãi đến khi mối tình đầu này kết thúc, giữa hai người đều không có tí xíu đồ vật gì lưu lại làm kỷ niệm cả, ngoại trừ trong trí nhớ của Tả Bách Hợp tình cảnh cậu thiếu niên vô số lần đưa cô đi nghe ca nhạc, đi ngắm sao, hát tình ca cho cô nghe, trừ cái này ra còn lại chính là hồi ức 10 năm sinh mệnh ngắn ngủi của cô mà thôi.

Buổi chiều mặt trời rất lớn, vốn dĩ Phong Ninh muốn lái mô tô chở Bách Hợp ra ngoại thành hóng gió, nhưng khi nhìn thấy cô phơi nắng mồ hôi chảy xuống má, Phong Ninh buồn bực mình chưa đủ 18 tuổi không lấy được bằng lái, không thể cho cô ngồi xe ô tô có điều hòa.

Cậu cũng không muốn lấy vật chất đả động Bách Hợp, nếu không cũng không keo kiệt tặng nhẫn bạc cho cô, nhưng trong lòng từ khi có người để ý, nhìn thấy cô như thế nào cũng thấy đau lòng, ngay cả lúc này thấy cô đổ một giọt mồ hôi thì đã cảm thấy đau lòng muốn chết. Định lấy mô tô đưa cô ra ngoài đi chơi, nhưng Bách Hợp đã đặt vé xe ngày mai trở về nhà, cậu cũng bị cha mình ném vào quân doanh, đây là điều kiện cậu đã đồng ý, thế nhưng vào lúc này khi nhìn thấy Bách Hợp thì cậu loáng thoáng có chút cảm giác hối hận từ trong lòng tuôn ra, cậu muốn ở lại cùng Bách Hợp, loại cảm xúc này làm cậu nhiều lần định nói với Bách Hợp lại thôi, nhưng cuối cùng nghĩ tới trách nhiệm của mình cùng lời hứa hẹn với cha mẹ, lại nhìn chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón tay của mình, buồn bực trong lòng Phong Ninh từ từ chuyển biến như thủy triều đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mà chuyển biến rõ ràng nhất là ánh mắt của cậu từ từ trở nên kiên định, đấu tranh tư tưởng vài lần, biểu tình mấy bận biến ảo, đến cuối cùng cậu vẫn kìm nén, nắm tay Bách Hợp đi dạo chung quanh khu rừng trong khuôn viên trường.

Ba năm trải qua ở trường trung học này, trước giờ do tính tình hiếu động nên tất cả các nơi trong trường này không chỗ nào là cậu không biết, mọi ngóc ngách hẻo lánh nhất cậu đều biết rất rõ, nơi nào có phong cảnh xinh đẹp cậu cũng biết, ở trường cấp 3 này ba năm thế mà cậu lãng phí thời gian lâu như vậy mới phát hiện ra Bách Hợp, cảm giác thời gian ở chung với cô không còn bao lâu thì mình đã phải tốt nghiệp rồi.

Mặc dù lưu luyến không rời nhưng Phong Ninh vẫn đưa Bách Hợp về ký túc xá, người Phong gia đã sắp xếp xe buổi tối, trường quân đội cũng không phải trong thành phố, thậm chí cậu không thể đợi tới ngày mai tiễn Bách Hợp ra bến xe, cậu nghe một cuộc điện thoại, lúc phải đi cậu ba bước quay đầu một lần, cổng ký túc xá hôm nay không có đóng, Bách Hợp đi gần tới cầu thang còn có thể cảm giác ánh mắt Phong Ninh vẫn dừng trên người mình, lúc cô chuẩn bị bước lên cầu thang ‘Đát đát đát’ một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Bách Hợp còn chưa kịp quay đầu lại, Phong Ninh đã từ phía sau ôm lấy cô vào ngực, giọng nói có chút nghẹn ngào:

“Đồ không có lương tâm, bỏ đi nhanh thế!” Cậu có chút không biết làm sao, vừa muốn cắn Bách Hợp một cái lại có chút không nỡ, con gái toàn thân đều mềm nhũn niết chỗ nào cậu đều đau lòng, cuối cùng chỉ có thể hôn lên tóc cô ‘Moa moaaa’ hôn đi hôn lại vài lần phát ra tiếng vang dội rồi Phong Ninh mới chân thành nói: “Vợ à, em phải luôn nhớ đến anh đấy, em phải đợi anh Ninh của em trở về, không được đi theo người khác, nếu dám đi anh đánh gãy chân người đó!” Cậu bắt đầu có chút bá đạo, tiếng nói phía sau càng ngày càng ác độc, tiếng tim đập rất nhanh cùng với thân thể căng cứng của Phong Ninh thể hiện nội tâm không bình tĩnh, cậu liên tiếp nhắc lại vài lần:

“Anh đã đóng dấu rồi, đây là của anh, ở đây cũng là của anh, tất cả đều là của anh, đợi sau khi anh trở về sẽ chọn cho em chiếc nhẫn đẹp nhất đeo trên ngón vô danh này.”

Phong Ninh không muốn rời đi, nhưng điện thoại liên tiếp vang lên, đôi mắt của cậu vẫn dõi theo bóng Bách Hợp lên lầu, ngẩn đầu ngước nhìn một hồi lâu rồi quay đầu bước đi.

Bách Hợp từ trên cửa sổ nhìn xuống, bình thường lúc cậu đi đường dáng người thẳng tắp và tràn đầy hăng hái, hùng hùng hổ hổ bước đi, lúc này cứ giống như trái cà thiu, hai vai đều rũ xuống, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, đi được thật xa rồi, lúc cậu quay đầu lại nhìn thấy Bách Hợp bên cửa sổ nhìn xuống, hai mắt sáng rực lên giống như con chó nhỏ nhìn thấy được chủ mình vậy, có chút hưng phấn muốn chạy trở về. Bách Hợp nhìn thấy cử động của cậu liền nhanh chóng đóng cửa sổ lại, cậu còn đứng bên ngoài hô to: “Vợ yêu!”

“Anh hối hận rồi.” Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, Bách Hợp mở ra xem là tin nhắn Phong Ninh nhắn tới, cậu nhắn không đầu không đuôi không biết là đang hối hận cái gì, Bách Hợp nhìn thoáng qua lại để điện thoại xuống.

Vé xe đặt là sáng sớm khởi hành, nhà họ Tả cách thành phố cũng không xa ngồi xe hơn bốn giờ là tới, Tả Bách Hợp trong trấn nổi tiếng là nữ trạng nguyên, hồi trước cô ấy thi đỗ trường chuyên cấp 3 của thành phố lại được nhà trường khen thưởng hai vạn đồng là chuyện tám phương bốn hướng quanh đây ai cũng biết, có điều trong trấn học sinh học lên cấp 3 cũng không nhiều, phần lớn đều là học hết cấp 2 xong liền đi tìm việc làm, nhất là các cô gái đa phần đều là sau khi học xong cấp 2 xin đi làm công khoảng hai năm sau quay trở về quê tìm đối tượng kết hôn, bởi vậy khi Bách Hợp về tới nơi này đã gặp không ít ánh mắt chỉ trỏ, đa số đều là hiếu kỳ. Bên trong nhà cha Tả cũng không ở nhà, chỉ có một đôi em trai em gái đang giúp mẹ Tả nấu cơm, nhìn thấy Bách Hợp mang không ít đồ về, Tả Tiểu Muội nhìn thấy vui mừng nhảy cẫn lên:

“Chị hai trở về rồi!”

Dựa theo tính cách của Tả Bách Hợp, lúc rời khỏi thành phố Bách Hợp liền mua một ít đồ ăn
vặt cùng với sách tập làm văn các loại, bình thường nguyên chủ vô cùng tiết kiệm, nhưng mỗi khi nghỉ về quê đối với người nhà lại vô cùng hào phóng, lúc này đưa đồ ra, đôi em trai em gái tựa như con chó nhỏ xoay quanh cô, mua cho mẹ Tả một cái áo sơ mi không đáng giá gì, nhưng bà lại cứ không nỡ đưa tay vuốt vuốt khích động không nói nên lời.

Trong nhà gần nửa ngày cha Tả cũng chưa về, mãi đến lúc buổi trưa ăn cơm Bách Hợp mới hỏi thử, mẹ Tả trầm mặt nói: “Cha con vài ngày trước nói là muốn xuất khẩu lao động, đi rồi.”

Bên trong kịch tình cũng không có chuyện này, cha Tả chơi bời lêu lỏng đã quen, trong nhà cây chổi có ngã cũng không thèm dựng lên thì làm sao nguyện ý ra nước ngoài làm công đây? Ông ta sau khi kết hôn với mẹ Tả chỉ hay ăn biếng làm, bình thường không có việc gì đều bên ngoài đánh bài uống rượu, về nhà không như ý cứ như ông tướng đánh người, cả đời vô năng hèn nhát lúc này lại ra nước ngoài làm công, Bách Hợp cạn lời, liền nghĩ đến những lời Phong Ninh nói với mình lúc trước, nói cậu đã an bài việc của cha Tả, trong lòng loáng thoáng đã hiểu rõ.

“Được rồi, được rồi, đừng nhắc tới ông ấy nữa.” Mẹ Tả không dám nhìn vào mắt con gái, hai tháng trước cha Tả đánh bài nợ nhiều hơn, lúc này chủ nợ đòi tới tận nhà ông không có tiền trả, người đòi nợ nửa thật nửa giả nói với ông ấy nếu không có tiền thì lấy người đổi, ông cũng nói ông có một đứa con gái lớn xinh như hoa như ngọc, lúc ấy cha Tả đi chung quanh tìm đối tượng cho Tả Bách Hợp, chuẩn bị thu một số tiền dạm hỏi rồi gả Bách Hợp đi, trước đó vài ngày còn bận tìm đối tượng cho Tả Bách Hợp, mẹ Tả khuyên bảo vài lần cũng không hiệu quả, ngược lại bị ông ta đánh mấy lần, bà vẫn không dám gọi điện thoại nói với Bách Hợp, trong lòng khóc không có biện pháp, không nghĩ tới vài ngày trước đột nhiên cha Tả như thay đổi thành người khác vậy, cùng một phụ nữ của xóm trên trở về, về đến nhà cũng không có nhắc tới việc bán con gái chỉ lo thu dọn quần áo nói xuất ngoại làm công rồi bỏ đi.

Ông ta đi lần này thì mẹ Tả nhẹ nhàng thở ra, chuyện đã qua bà không muốn nói với Bách Hợp nữa, dù sao lúc ấy cha Tả cũng muốn gả Bách Hợp ra ngoài nhưng lại không thành công, trên đời này cha mẹ là lớn nhất, tránh cho trong lòng Bách Hợp có gút mắt với cha mình, cha Tả dù có xấu cũng là cha của Bách Hợp, bởi vậy mẹ Tả nghĩ nghĩ cũng không muốn nói chuyện này với Bách Hợp.

Nghĩ hè cô ở nhà một mặt phụ giúp mẹ Tả làm việc, thời gian còn lại sẽ dạy cho hai em học bài, Bách Hợp muốn luyện võ công, thế nhưng trong nhà này thời gian riêng tư còn ít hơn lúc ở trong trường học, me Tả mỗi ngày đều làm việc, vì gánh vác gia đình bà nhận làm rất nhiều việc, sau khi Bách Hợp về nhà liền nhận lấy việc nhà như nấu cơm dọn dẹp, dạy em hai em học bài, công việc trong nhà rườm rà phức tạp loay hoay liền hết thời gian, buổi tối hai chị em cùng ngủ chung phòng, dần dần Bách Hợp cũng tạm gác lại chuyện luyện võ, ngẫu nhiên chỉ tập vài động tác trong Tinh thần luyện thể thuật, thuần túy rèn luyện thân thể.

Hai tháng nghỉ hè nhanh chóng trôi qua, gần đến thời gian nhập học liền thu dọn đồ đạc, Bách Hợp cầm cái điện thoại sớm đã hết pin tắt nguồn, lúc này mới nhớ tới chính mình sau khi về nhà đến giờ cũng không có sạc điện qua, bởi vì thời gian dài không có pin, điện thoại tự bật chế độ tự động khóa, sạc không vào điện, khởi động máy cũng không lên, chỉ còn cách sau khi khai giảng trở về trường sẽ tìm tiệm sữa điện thoại nhờ người ta kiểm tra giúp. Lúc gần đi mẹ Tả nhét vào tay cô hai vạn đồng, đây là tiền bà đi vay của người khác, trước kia tiền bà dành dụm đóng tiền học cho con gái đã bị cha Tả lúc bỏ đi lấy sạch, Bách Hợp nghĩ nghĩ chỉ lấy 500 đồng, Tả Bách Hợp ăn uống tiết kiệm còn dư vài trăm đồng, tiền học phí của cô do lúc thi lên cấp 3 thành tích xuất sắc, gia cảnh lại khó khăn nên được trường miễn giảm rất nhiều, cô nói với mẹ Tả lúc nghỉ tết có thể sẽ không về, dự tính ở lại tìm chút công việc làm thêm giành tiền đóng học phí cho năm sau, mẹ Tả đều nhất nhất đáp ứng, lúc này mới thay con gái vác đồ đạc đưa cô ra tận bến xe.

Lúc này Bách Hợp đã vào cấp 3 năm 3, chương trình học năm 3 vô cùng nhiều, có điều thành tích Tả Bách Hợp vốn đã tốt rồi, Bách Hợp trong nhiệm vụ lại đọc qua nhiều sách hơn nữa hiện tai trí lực cô đề cao, bởi vậy thành tích học không thể thấp hơn nguyên chủ thậm chí còn cao hơn, vì để sau này tìm được việc làm tốt, Bách Hợp chuẩn bị nhắm vào trường đại học Đệ Nhất trong thủ đô làm mục tiêu, cái điện thoại di động trước kia Phong Ninh mua cho cô rất ít vang lên, Bách Hợp ngẫu nhiên hai ba tháng mới nhớ tới kích hoạt nạp pin một lần, phần lớn thời gian cô đều đặt trên việc học, võ công mặc dù không có luyện nhưng mấy động tac đơn giản của Tinh thần luyện thể thuật lại bị cô đổi thành động tác giống yo-ga, cho dù không có luyện võ công nhưng cũng có thể rèn luyện sức khỏe. Thời gian học cấp 3 qua rất nhanh, một năm này cũng không có tin tức của cha Tả gửi về, Bách Hợp ghi danh ở trường đại học Đệ Nhất, lúc có phiếu điểm, giáo viên gọi điện thoại đến ký túc xá nói số điểm của cô cao hơn điểm tuyển nhiều, trúng tuyển rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện