Trần Lạc Lạc cũng không hiểu tại sao mình lại thế, rõ ràng cô trọng sinh đã không còn là thiếu nữ 16, 17 tuổi không hiểu chuyện, loại cảm giác
bị người đoạt đi món đồ yêu thích làm cho Trần Lạc Lạc không thoải mái,
lúc nói chuyện đều mang theo chút phẫn nộ, cho dù cố gắng che dấu nhưng
vẫn bị Bách Hợp nhận ra được.
Vừa rồi lúc ăn cơm hầu như Trần Lạc Lạc không mở miệng nói chuyện, hai người Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên bận
suy nghĩ về việc Phong Ninh trong lòng không yên cũng không chú ý đến sự khác thường của cô, cũng không nói tiếng nào. Bạn trai của Bách Hợp
không giống như trong tưởng tượng của bọn họ vừa nghèo vừa không xuất
sắc, làm bọn họ vô cùng khiếp sợ, sau khi về ký túc xá không ai nói ai
tiếng nào, mãi đến lúc này Trần Lạc Lạc nhắc đến chiếc xe Phong Ninh
đang lái, Vu Tiểu Thiên không nhịn được mà hỏi:
“Trần Lạc Lạc, chiếc xe đó rất đắt sao? Biển số xe kia có lai lịch gì?
“Xe cũng không đắt lắm chỉ hơn 300 vạn, nếu như tân trang qua có thể đắt
hơn chút, nhưng mấu chốt là biển số xe kia, dù có tiền cũng không lấy
được.” Trần Lạc Lạc vừa trả lời một câu, xuất thân của cô không tệ, cha
Trần bây giờ vẫn chưa nhận lại đứa con gái tư sinh kia, bởi vậy đối với
cô con gái duy nhất này vẫn rất hào phóng, hơn nữa sau khi Trần Lạc Lạc
trọng sinh liền có ý thức tích lũy tiền, bây giờ cô đã có vài trăm vạn
rồi, cũng không phải không mua nổi chiếc xe Jeep như vậy. Mặc dù đối với Trần Lạc Lạc mà nói 300 vạn chỉ là số tiền nhỏ, nhưng đối với hai người Dương Lỵ Vu Tiểu Thiên mà nói số tiền này là giá trên trời rồi, hai
người đều trừng to mắt, sửng sốt hồi lâu mới bình thường lại.
Hai người lại lôi kéo Trần Lạc Lạc hỏi chuyện liên quan đến biển số xe kia, Trần Lạc Lạc lúc này không có tâm trạng nói chuyện phiếm với cái cô,
nhưng Bách Hợp vẫn đứng ở ngăn tủ đang tìm cái gì đó không thèm chú ý
đến, trong lòng Trần Lạc Lạc cứ bị sự phiền muộn cùng không cam lòng vây quanh, nhìn thấy Bách Hợp không để ý đến mình thì đành nén lửa giận lại một bên giải thích lai lịch của biển số xe cho hai người Dương Lỵ.
Thông thường mà nói biển số xe cũng rất quan trọng, người có tiền đều ưa thích bảng số xe may mắn một chút, dân chúng bình thường đều là bốc
thăm lấy số, nhưng muốn biển số xe đẹp phải dùng tiền mua mới được,
những biển số xe vip sẽ được lưu lại phân chia cho các cơ quan các cấp,
cho nên biển số giống như chiếc xe Phong Ninh đang lái thuộc vào dạng có tiền cũng không mua được, những biển số xe kém hơn một cấp bậc đều phải dùng tiền đấu giá, một biển số xe tốt so với một cỗ xe sang trọng càng
quý hơn. Vì vậy biển số chiếc xe mà Phong Ninh đang lái càng quý hơn
biển số xe đem ra đấu giá, có thể nhìn ra được xuất thân Phong Ninh
không tầm thường.
Nghe xong những lời này thì trong lòng hai
người Dương Lỵ đều run lên, loại cảm giác này giống như thế giới hai
người không cùng đẳng cấp với người ta vậy, cũng gợi lên sự chú ý của
hai người họ nên đều lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng trong miệng
phát ra tiếng tán thưởng. Trước giờ cô làm việc rất có quy luật, một năm trước Phong Ninh tặng chiếc nhẫn bạc cho cô sở dĩ cô chưa ném đi là vì
muốn lưu lại vật kỷ niệm hai người từng quen biết, tin rằng nếu như là
nguyên chủ thì cô ấy sẽ khát vọng có thể lưu giữ một vật gì đó làm kỷ
niệm, bởi vậy sau khi cô không đeo chiếc nhẫn đó nữa, sau khi vào đại
học mẹ Tả thu xếp đồ đạc cho cô liền gom tất cả bỏ vào, lúc này vừa tìm
là thấy.
Chiếc nhẫn bạc bỏ trong túi nilon nhỏ, mặc kệ đeo hay
không đeo Bách Hợp chỉ cần chiếc nhẫn bên cạnh mình là được, lại lấy
điện thoại trong ngăn tủ ra sạc pin, vừa mở máy lên một hồi âm thanh tin nhắn đến vang lên, ngoại trừ một ít tin nhắn quảng cáo tất cả còn lại
đều là Phong Ninh gửi tới, tối hôm qua cậu cũng nhắn tin đến nói là có
thời gian nghỉ một ngày hôm sau sẽ tới thăm cô, bởi vì Bách Hợp không
trả lời tin nhắn nên Phong Ninh có chút lo lắng, hỏi cô vì sao tắt điện
thoại, kế tiếp là một loạt tinh nhắn gửi trước đó, Bách Hợp còn chưa kịp xem hết tin nhắn đó thì điện thoại liền vang lên, là Phong Ninh gọi
tới.
Mọi người trong phòng đều im lặng nhìn qua phía Bách Hợp.
Bách Hợp nhận điện thoại, điện thoại vừa ấn nút nghe thì tiếng Phong
Ninh hô to ‘vợ yêu’ đã truyền tới:
“Có nhớ anh không?”
“Không có.” Bách Hợp thành thực trả lời, vừa mới tách ra chưa được bao lâu làm sao cô lại thấy nhớ được? Phong Ninh nghe được cô trả lời, dừng một
chút, lúc này cách điện thoại không nhìn thấy được nhưng Bách Hợp cũng
có thể đoán được nét mặt nhăn nhó của Phong Ninh như thế nào, cậu im
lặng cả buổi mới buồn bực nói: “Dù sao anh đã đem phần em nhớ anh gộp
lại để anh nhớ em rồi, có điều vợ à, lần sau em phải phải nhớ tới anh
đấy.”
Ở bên kia chắc hẳn cậu đang lái xe, hơn nữa tốc độ xe cũng
rất nhanh, tiếng vù vù của xe truyền qua điện thoại đến tai Bách Hợp,
lúc nãy xem tin nhắn Bách Hợp đã biết rõ thời gian nghỉ phép của Phong
Ninh chỉ có một ngày, cậu vội vã chạy vào thành phố đã mất không ít thời gian, bây giờ lại muốn trong sáng mai phải về tới trường, trong vòng 24 giờ sẽ không có thời gian để ngủ, cũng không có thời gian ăn cơm, nhất
định là lúc chiều khi cùng ăn cơm với cô mới được ăn một bữa, nhưng phần lớn lực chú ý của Phong Ninh đều rơi trên người cô, chỉ lo nhìn chằm
chằm cũng không ăn được bao nhiêu.Nghĩ đến đây thì giọng nói của Bách
Hợp mềm mại xuống dặn dò cậu lái xe cẩn thận. Đầu dây bên kia Phong Ninh nghe được những lời này của cô, tiếng ô tô thắng gấp vang lên, hô hấp
của cậu có chút dồn dập:
“Vợ yêu, lập lại lần nữa!” cậu bá đạo
yêu cầu, cuối cùng dường như là nài nỉ, nhỏ giọng
dỗ dành cô: “Lập lại
lần nữa cho anh nghe đi, ngoan~”
“Anh lái xe cẩn thận một chút.”
Khóe miệng Bách Hợp không tự chủ được cong lên lộ ra tươi cười lập lại
lần nữa, trước kia cùng một chỗ với Phong Ninh phần lớn thời gian đều là lãnh lãnh đạm đạm, cũng không bao giờ nói lời dỗ ngon dỗ ngọt, cho nên
bây giờ nhỏ nhẹ dặn dò Phong Ninh lái xe cẩn thận thế mà cậu đã kích
động thành bộ dạng này.
“Vợ à, anh nhớ em lắm, anh thật muốn bây
giờ quay về buộc em bên cạnh anh, không xa không rời!” Giọng nói của
Phong Ninh có chút uể oải, trước giờ cậu toàn hăng hái kêu ngạo làm càn, hồi lâu dường như nhớ ra cái gì, suýt nữa nhảy dựng lên: “Anh quên bật
ghi âm, em nói lại lần nữa đi!”
“…” Bách Hợp trầm mặt không nói,
đầu dây bên kia Phong Ninh nhõng nhẽo nài nỉ cô nói lại một lần, Bách
Hợp hết cách đành chịu thua đành lập lại lần nữa, rồi nghe điện thoại
truyền đến hai tiếng vang là tiếng Phong Ninh dùng sức hôn ‘Moa, moa…’
qua điện thoại, lúc chuẩn bị tắt điện thoại thì Phong Ninh lại yêu cầu
Bách Hợp chụp tấm hình cô đã đeo nhẫn gửi qua, trường quân đội của Phong Ninh cách thành phố rất xa, bây giờ có phóng hết tốc độ cũng không về
kịp nữa, vậy mà còn dừng xe lại trò chuyện say sưa với Bách Hợp. Bách
Hợp lấy chiếc nhẫn đeo vào tay dùng điện thoại chụp ảnh gửi qua, thời
gian thật sự không còn kịp rồi, sau khi Phong Ninh nhận được ảnh chụp
liên tiếp hôn lên vài cái, cuối cùng mới lưu luyến không rời đợi Bách
Hợp tắt điện thoại.
“Bách Hợp, là bạn trai bạn gọi tới à?”
Điện thoại vừa tắt máy, Trần Lạc Lạc nằm trên giường nhoài người ra nhìn
chằm chằm vào Bách Hợp, mái tóc dài thẳng buông xõa xuống nhìn biểu tình có chút cổ quái, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Bách
Hợp: “Nhìn bạn trai bạn cũng không phải là người không có tiền, vì sao
lại tặng bạn một thứ không đáng giá như vậy?”
Gia đình Trần Lạc
Lạc kinh doanh châu báu, chiếc nhẫn trên tay Bách Hợp chất liệu là gì cô nhìn một cái đã biết, ánh mắt cô rất tốt lúc này đương nhiên nhận ra
chiếc nhẫn này không phải bạch kim, cũng không phải chất liệu quý giá
gì. Chiếc nhẫn này của Bách Hợp là mua trong một tiệm trang sức bạc lúc
còn ở trường cấp 3, cũng không phải quý giá gì, Trần Lạc Lạc nhìn thấy
vật này, trong lòng ngũ vị phức tạp.
Cô là người của hai kiếp,
nhận được vô số quà tặng từ cha mẹ mình, từ người bạn trai thanh mai
trúc mã, từ các bạn nam trong trường đeo đuổi, cùng với các bạn thân
xưng chị xưng em. Trừ những quà tặng ba mẹ, phần lớn những người lui tới với Trần Lạc Lạc đều có thân phận không kém, quà tặng đều vô cùng tinh
xảo, rất nhiều đồ có giá trị thậm chí sau khi cô nhận được không thích
liền bỏ đi, lúc này nhìn thấy Bách Hợp nhận được chiếc nhẫn bạc này,
Trần Lạc Lạc cảm thấy bạn trai Bách Hợp tặng đồ không đáng giá, chắc
không xem trọng Bách Hợp, vô cớ có chút mừng rỡ, nhưng giác quan thứ sáu của cô làm cho cô cảm thấy khả năng không phải như vậy.
Kiếp
trước vị hôn phu trên danh nghĩa vô cùng yêu thích cô, cô ta cũng yêu vị hôn phu này, anh ta tặng không ít hàng hiệu kim cương, đồ trang sức chế tác thủ công tinh xảo cho cô nhiều không kể xiết, trong miệng hô hào là yêu cô, quay lưng lại lén lút cùng tiện nhân kia, kiếp này sau khi
trọng sinh trở về, Trần Lạc Lạc đã không còn yêu thích vị hôn phu kia
nữa, cảnh ngộ kiếp trước để cho cô nhìn rõ bộ mặt xấu xa của đàn ông, vị hôn phu kia khí chất điềm đạm xuất chúng, lúc anh ta giao tiếp cùng
người người khác vĩnh viễn đều kiên nhẫn tỉ mỉ rất dễ khiến cho các cô
gái ái mộ. Trần Lạc Lạc không biết làm sao lại nghĩ tới chiều nay gặp
được Phong Ninh, sau khi cậu ấy xác nhận được mục tiêu cũng không thèm
nhìn chung quanh, trực tiếp chạy tới chỗ Bách Hợp, hành vi cử chỉ ngông
cuồng, thậm chí còn hô to ‘Vợ’, không có dáng vẻ điềm đạm ôn nhu cùng
với lễ nghi đúng mực, nhưng lúc này Trần Lạc Lạc lại cảm thấy bản chất
Phong Ninh như vậy so với ngụy quân tử kia không biết xuất chúng hơn bao nhiêu lần.
Lại nhớ tới mình không biết đã nhận bao nhiêu vàng
bạc đá quý, xuất thân từ gia đình buôn bán châu báu cô muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng bạn trai mình mỗi lần đều đứng kế bên kêu nhân
viên chọn giúp. Trần Lạc Lạc nhìn thấy chiếc nhẫn bạc thô ráp kia không
tự chủ nhắm mắt lại thở sâu ra một hơi.
“Bách Hợp, bạn không biết đâu? Trong nhà mình kinh doanh trang sức châu báu đấy, nếu không lần
sau để bạn trai của bạn đến cửa hàng nhà mình mua, chỉ cần các bạn chọn
được, mình nhất định giảm giá cho!”