Ngoại thành không khí rất mát mẻ, sắc trời dần đen lại, ánh đèn chung
quanh chiếu sáng giống như ban ngày, cách đó không xa còn có thể nghe
thấy tiếng ô tô truyền tới, Trần Lạc Lạc giống như cánh bướm xinh đẹp
bay múa toàn trường, Lương Cảnh Diệu luôn bên cạnh cô, ngẫu nhiên cô sẽ
hướng Lương Cảnh Diệu mỉm cười, nhưng cũng không thân cận.
Bách
Hợp chọn một vị trí ngồi xuống, cũng không nói chuyện thần sắc lười
biếng tựa trên ghế ngắm người đi kẻ lại, bên khóe miệng ẩn ẩn ý cười, cô xem người trong khuôn viên này như là phong cảnh, nhưng lại không biết
trong mắt một số người cô đồng dạng cũng trở thành phong cảnh, khuôn mặt trẻ trung, xem ra có chút lạ mắt, rất nhiều người thật vất vả mới trà
trộn vào nhà họ Trần, ngưỡng mộ muốn cưới Trần Lạc Lạc, nhưng tự bản
thân họ biết rõ Trần Lạc Lạc sẽ không xem họ vào mắt nên đành tìm đối
tượng tiếp theo, đem ánh mặt đặt trên người Bách Hợp, thấy cô xuất hiện
trong nhà họ Trần, tưởng cô là thân thích của nhà họ Trần, nếu không
cưới được Trần Lạc Lạc thì lấy vợ có quan hệ thân thích cùng nhà họ
Trần, bởi vậy nhiều người có ý đồ tới tìm cô nói chuyện phiếm, Bách Hợp
không vô lễ, nhưng thái độ lạnh nhạt, lúc hỏi được cô là bạn học ở chung ký túc xá với Trần Lạc Lạc, không ít người biểu tình biến hóa, từ lúc
bắt đầu có ý đồ tự giới thiệu, càng về sau đám người này chỉ đưa danh
thiếp cho cô, trong lời nói mang theo chút ám chỉ, nghe được như vậy
Bách Hợp không nhịn được muốn cười.
‘Keng, keng, keng’ trong
trang viên trên bãi cỏ tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng bỗng vang lên tiếng chuông cổ giống như báo giờ, nhóm người tụm năm tụm ba nghe thấy đều vô thức ngẩn đầu lên nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
“Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi con gái tôi, Trần mỗ ở chỗ này xin chân thành cảm tạ chư
vị sắp xếp công việc dành thời gian quý báu đến tham dự.”
Ở trung tâm sân cỏ dùng rất nhiều hoa tươi và băng gấm màu hồng phấn trang trí, một người mặc bộ đồ vét màu trắng, người đàn ông trung niên phong độ
nhẹ nhàng cầm micro bắt đầu phát biểu, trên thương trường sức ảnh hưởng
của cha Trần rất lớn, danh tiếng châu báo Trần Thị đã chiếm cứ thị
trường nhiều năm, tài sản Trần gia phong phú, cha Trần mở miệng, âm nhạc chung quanh ngưng lại, rất nhiều người đang nói chuyện cũng tự giác im
lặng.
Người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, tóc vuốt keo toàn bộ
chảy ngược về sau, từ lúc ngồi xuống đối diện với Bách Hợp tới giờ cũng
chưa rời đi ám chỉ có thể bao nuôi cô, lúc này cũng ngậm miệng, hướng
cha Trần bên kia nhìn sang. Bách Hợp cũng quay đầu qua, vừa rồi lời nói
của người trung niên này hiển nhiên cô cũng không nghe vào tai, nhưng
người ta lại cứ dây dưa không dứt, giống như con ruồi cứ kêu ‘Ông ông’
bên tai, làm cho cô cảm thấy có chút không kiên nhẫn. Lúc cha Trần xuất
hiện làm ông ta yên tĩnh trở lại, trong ánh mắt Bách Hợp vốn xuất ra vài phần lãnh khí lại đè nén trở lại. Phía bên kia lúc cha Trần phát biểu,
Trần Lạc Lạc yên tĩnh đứng bên cạnh ông, choàng cánh tay ông, ngẫu nhiên hòa cùng hai tiếng. Thoạt nhìn giống như một đôi cha con cảm tình sâu
đậm.
Trong đám người thỉnh thoảng bởi vì hai cha con tương tác
qua lại mà vỗ tay, giống như phát biểu của cha Trần sắp kết thúc, không
ít người nâng ly rượu hướng phía cha Trần, hiển nhiên thừa dịp kết thúc
phát biểu liền tiến lên lôi kéo quan hệ, người đàn ông ngồi đối diện
Bách Hợp cũng đứng lên: “Cô có thể suy nghĩ thật kỹ đề nghị của tôi, đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì cần hỗ trợ, có thể gọi điện thoại cho tôi, theo tôi được biết cô là bạn học với cô Trần, bây giờ cũng đã
năm 4 phải tốt nghiệp rồi. Tuy nói cô với cô Trần quan hệ rất tốt, nhưng có đôi khi dựa vào bạn bè không bằng dựa vào ngoại lực, về sau ra xã
hội cô sẽ biết.” Ông ta vứt ánh mắt về phía Bách Hợp, Bách Hợp khẽ mỉm
cười mang danh thiếp thu vào, ông ta mới ngạo nghễ xoay người chuẩn bị
rời đi, Bách Hợp cẩn thận từng chút bỏ danh thiếp vào trong bọc nhỏ,
nhìn thấy động tác này, người đàn ông lộ ra ánh mắt thỏa mãn.
Trong bọc nhỏ này bây giờ đã đựng một chồng đầy, đến gửi danh thiếp toàn là
mang lòng làm loạn, xem cô như món đồ chơi, mới bắt đầu Bách Hợp còn có
thể miễn cưỡng nhẫn nại, càng về sau liền không kiên nhẫn được nữa, cô
cũng không phải dạng không biết nổi giận, quyết định thu toàn bộ danh
thiếp của những người này, đến lúc đó đợi Phong Ninh trở về toàn bộ giao cho cậu ấy giải quyết.
“… Hôm nay, tôi còn một việc muốn tuyên
bố…” Trần Lạc Lạc choàng tay cha Trần đang mỉm cười vui vẻ, đột nhiên âm thanh vừa chuyển, không đợi nói hết câu liền xoay người cũng không mời
con gái nhảy bản nhạc đầu tiên, ngược lại tinh thần chấn động vươn tay
ra.
Trong một góc chất đầy hoa tươi, một cô gái mặc chiếc váy
ngắn màu trắng, có mái tóc dài như Bách Hợp đang có chút bất an đưa tay
quấn quấn tóc, nhìn thấy cha Trần vươn tay ra đang muốn đưa tay hướng về bên này, trong lúc đó Bách Hợp nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Trần
Lạc Lạc lộ ra một tia âm lãnh, ánh đèn toàn trường vốn tập trung trên
người cô cùng cha Trần lập tức toàn bộ chuyển qua rơi trên người cô gái
kia, cô gái bị chiếu có chút lóa mắt, đồng thời tiếng âm nhạc mạnh mẽ
hăng hái vang lên, vốn dĩ màn hình chiếu phía đài phun nước là ảnh chụp
Trần Lạc Lạc, lúc này bỗng hiện lên hình ảnh cực kỳ hạ lưu không chịu
nỗi, cả nam và nữ đều không mặc quần áo, một cô gái khỏa thân nằm giữa
một đám đàn ông, đàn ông nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng cô gái bài ra tư thế nhục nhã kia lúc này đang xuất hiện trước mặt mọi người đang mặc
chiếc váy ngắn màu trắng.
‘Hiz-khà-zzz’ toàn trường vốn đang náo
nhiệt bỗng chốc im lặng như chết, cô gái hướng cha Trân duỗi tay đi qua
lập tức hóa đá, lúc nhìn thấy màn hình, ánh mặt lộ ra oán hận khiếp sợ
cùng thấp thỏm lo âu dan xen, đoạn phim ngắn phát ra tiếng cô gái thống
khổ rên rỉ, mấy người đàn ông áp sát trên người cô gái không cho cô ta
trốn tránh, đang áp chế cô gái dưới người.
“Nhanh tắt đi, nhanh
tắt đi!” Cô gái liều mạng hét lên, đoạn phim ngắn kia vẻn vẹn hai phút,
cha Trần phẫn nộ gào thét, bốn phía loạn thành một đoàn, người chung
quanh không nghĩ tới chứng kiến một màn nóng bỏng như vậy, mỗi người đều ngu ngơ nguyên tại chỗ, không nói nên lời. Bách Hợp không nghĩ tới lần
này mình được Trần Lạc Lạc mời tới tham gia tiệc sinh nhật sẽ chứng kiến một hồi trò hay như vậy, cô gái kia bụm mặt, hai chân run rẩy, khi ánh
sáng bị cắt đứt, ánh mắt mọi người đều rơi trên người cô gái kia, không
có người nhìn thấy ánh mắt độc xà lộ ra hứng phấn của Trần Lạc Lạc.
Sau khi nguồn điện cắt đứt, ánh sáng dần tối lại, cha Trần gầm lên đêm nay
tất cả mọi người không được rời khỏi. Dương Lỵ, Vu Tiểu Thiên cùng bạn
trai mình mò mẫm nữa khắc đồng hồ, nhờ vào ánh sáng điện thoại đi qua
chỗ Bách Hợp bên này, mấy người đều mang vẻ mặt sợ hãi, bọn họ chưa từng tham dự qua bữa tiệc của nhà giàu bao giờ, cũng thật không ngờ sẽ có
chuyện như vậy phát sinh, nhà họ Trần đã được bảo an vây lại, một bộ
dạng sẵn sàng ghênh đón quân địch.
“Bách Hợp, bây giờ làm thế
nào?” Lúc này Trần Lạc Lạc đang bị vây giữa trung tâm buổi tiệc, căn bản không thoát ra được, mấy người lúc lên núi đến trang viên là được nhà
họ Trần phái xe đưa đón, hôm nay nhà họ Trần xảy ra chuyện như vậy bị
niêm phong, căn bản không xuống núi được, dù sao Dương Lỵ cũng chỉ là cô gái mới hơn hai mươi, lúc này bị dọa chân mềm nhũn, không giống vừa rồi hưng phấn nhiệt tình, sợ hãi dựa sát vào bạn trai không lên tiếng.
Bình thường Bách Hợp luôn tỉnh táo bây giờ lại được mọi người ký thác. Hai
chân Vu Tiểu Thiên run rẩy, do điện bị ngắt nên không nhìn thấy biểu
tình trên mặt cô, nhưng lại nghe thấy tiếng hai chân run rẩy đánh vào
nhau, đều có thể tượng tượng ra trong lòng cô phiền não cở nào.
“Sẽ phải giải quyết xong, tối đa đêm nay sẽ không về được, dù sao cũng
không liên quan gì tới chúng ta, không chừng sáng mai sẽ có thể về.”
Bách Hợp có vẻ không sao cả, hôm nay trận tai họa này là Trần Lạc Lạc
gây ra, trước khi trọng sinh lúc ở buổi tiệc sinh nhật của cô, cô ta
cũng bị người chị em cùng cha khác mẹ kia hãm hại xuất ra không ít ảnh
chụp khỏa thân, từ đó về sau thanh danh của cô ta bị hủy, sau khi trọng
sinh thù này nhất định phải ăn miếng trả miếng, ân oán hào môn phức tạp
tàn nhẫn, bọn người Bách Hợp đối với nhà họ Trần giống như tôm tép, cùng lắm sẽ bị họ uy hiếp không được nói ra mà thôi. Khẳng định không dám
giam giữ người quá lâu.
“Sớm biết như vậy sẽ không đi.” trong
tiếng nói Dương Lỵ lộ ra vài phần nức nở, một bên còn lau nước mắt mắt,
Vu Tiểu Thiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, Bách Hợp dựa lưng vào ghế
không lên tiếng, đêm nay ăn mặc quá ít, lại không nghĩ tới sẽ phát sinh
những chuyện như vậy, lúc này trong màn đêm gió thổi qua, cô không tự
chủ hai tay quàng lên vai, qua khoảng 5-6 phút sau, bảo an trong tay cầm đèn pin bốn phía soi qua, trong trang viên ngoài trừ đám người Bách Hợp đối với cha Trần chỉ là tôm tép, còn lại là bằng hữu chốn thương
trường, không có khả năng cứ mãi ngắt điện, cuối cùng vẫn là mở đèn sáng lên. Lúc này cha Trần đang an ủi cô gái mặc váy ngắn kia còn Trần Lạc
Lạc bên cạnh cười lạnh, bộ dạng xem kịch vui.
Bộ dạng cô như vậy
cha Trần nhìn thấy rất không vui, giơ tay tát một cái lên mặt cô, một
tiếng ‘Ba~’ bị tiếng nghị luận ồn ào chung quanh che lấp, đầu Trần Lạc
Lạc cúi thấp, gò má trắn nõn nhanh chóng hiện lên dấu bàn tay, vài sợ
tóc do bị đánh rũ xuống bên gò má, cô im lặng không nói lời nào, ánh mắt cha Trần lộ vẻ áy náy, đang muốn quay đầu cùng con gái nói cái gì, cô
ta quay phắt bỏ chạy đi, không bao lâu tiếng động cơ vang lên, tuy bảo
vệ đã nhận lệnh không cho bất luận kẻ nào xuống núi, nhưng Trần Lạc Lạc
không phải là ‘kẻ nào’ kia, cô là tiểu thư nhà họ Trần, cô muốn lái xe
đi, bọn họ cũng không dám cản đường.
Chiếc xe lao ra ngoài, mọi người nhìn thấy xe rời đi, đều nhìn về hướng cha Trần.
Lúc này nhân vật chính vừa chạy, cha Trần phải thu thập tàn cuộc, tối nay
khách tới tham dự đều phải đăng ký danh sách lại, ông muốn dùng nó tìm
ra ai là người đằng sau sai khiến, nhóm người Bách Hợp cùng Dương Lỵ
chịu đựng tới khi cha Trần đăng ký xong, sắc trời đều nhanh sáng rồi,
người có tiền có địa vị nhất được ưu tiên đăng ký, từng người từng người rời khỏi, nhóm người tôm tép như Bách Hợp là người không có ý nghĩa gì
với cha Trần đương nhiên lưu lại cuối cùng rồi. Trải qua một đêm thì lớp hóa trang trên mặt hai người Dương Lỵ đã sớm trôi hết, lúc này run rẩy
dựa vào ngực bạn trai, miễn cưỡng ký tên xong, người giúp việc khách khí tiễn bọn họ ra ngoài.
Nhưng lúc đến là Trần Lạc Lạc cho tài xế
tới đón, lúc này đi chỉ dựa vào đôi chân mình xuống núi, tình cảnh hiện
giờ của nhà họ Trần không có khả năng sẽ có người lái xe đưa mọi người
trở về, hai mắt Dương Lỵ đều khóc sưng lên, thút tha thút thít:
“Sớm biết vậy sẽ không tới.” Cô rất hối hận, trong đêm nay câu này nói trên
dưới không dưới 30 lần, lúc này còn không phải thời tiết ngày hè, trang
viên nhà họ Trần trên núi, gió thổi bờ môi run lập cập, hơn nữa thút
thít nỉ non, nước mũi không ngừng chảy, lúc gần đi cô còn cầm lấy một mớ khăn giấy trong buổi tiệc, bằng không bây giờ bị bêu xấu rồi.
Ba cô gái mang giày cao gót xuống núi là chuyện khó khăn, Dương Lỵ đi được một lúc thì đi không nổi nữa, làm nũng yêu cầu bạn trai cõng mình, vẻ
mặt bạn trai cô không vui lắm, Dương Lỵ cứ lôi kéo nài nỉ mãi, bạn trai
cô liền trở mặt, suy cho cùng đây không phải mối tình đầu của anh ta, vả lại mấy năm nay sống chung tình cảm đều phai nhạt đi không ít. Ở trước
mặt hai cô bạn bị bạn trai quát mắng, Dương Lỵ luôn tỏ vẻ ân ái trước
mặt Bách Hợp lập
tức bị đã kích, vành mắt đều đỏ lên, bạn trai cô còn
không ngừng trách, nói ‘Đều là tại Dương Lỵ ham hư vinh, muốn tới tham
gia dạ tiệc sinh nhật của Trần Lạc Lạc, khiến cho anh ta bị người ta xem giống như kẽ trộm mà ký tên kiểm tra’ Dương Lỵ tự nhiên không phục, đáp trả: “Ngày hôm qua lúc biết phải đến nhà Trần Lạc Lạc, không phải anh
cũng vui vẻ ra mặt sao?”Hai người càng gây càng hung. Bên kia vốn Vu
Tiểu Thiên cũng muốn bạn trai cõng nhìn thấy tình cảnh như vậy, cắn chặt môi không dám lên tiếng.
“Được rồi, có cái gì hay mà cãi?” Bách
Hợp mang đôi giày cao gót, đi cả buổi khẳng định cũng mệt mõi, cỗ thân
thể này không có võ công, nhưng hơn ở chỗ quanh năm luyện tập mấy động
tác đã cải thiện qua của Luyện thể thuật, căn cơ rất tốt. Hơn nữa Bách
Hợp rất nhẫn nại, đi tới lúc này cũng xem như trấn định, cô nhìn thấy
hai người Dương Lỵ cãi nhau huyên náo đau đầu, cau mày hỏi một câu,
Dương Lỵ có chút mệt mỏi cúi đầu không lên tiếng, bạn trai cô cũng im
miệng.
Bách Hợp cũng không muốn quản chuyện tình bọn họ làm gì,
thấy hai người im lặng, tự nhiên không muốn lại nhiều lời, Vu Tiểu Thiên đang muốn đề nghị nghỉ ngơi trong chốc lát, mặt trời dần dần xuất hiện, mấy người vừa đi vừa lau mồ hôi, Bách Hợp cũng cảm thấy bắp chân có
chút đau, cái đôi giày cao gót này là đi thuê đấy, nếu đi lâu bị mòn gót cô phải dùng tiền mua lại, mấy năm nay số tiền cô làm thêm bên ngoài
kiếm được đều dùng đóng học phí, gửi về nhà và tiền sinh hoạt, tiền dành dụm cũng không nhiều. Dù sao Tả Bách Hợp còn một đôi em trai em gái
nhỏ, đi học cần xài tiền, Bách Hợp đang muốn tháo đôi giày đi chân trần, bỗng điện thoại trong túi xách vang lên.
Điện thoại này bình
thường căn bản không có người gọi cho cô, lúc trước làm thẻ một số tin
nhắn lung tung bị cấm, bình thường tin nhắn rác cũng không nhận được,
Bách Hợp cũng chưa từng tải về trò chơi gì, cũng không có quảng cáo,
bình thường cô dùng di động chỉ để xem thời gian, bình thường cả năm
cũng không thấy vang lên một tiếng, lúc này điện thoại bỗng vang lên,
ngoại trừ Phong Ninh ra, Bách Hợp đoán chắc không có ai sẽ gọi điện
thoại cho cô.
Quả nhiên điện thoại hiện số của Phong Ninh, Vu
Tiểu Thiên kéo Bách Hợp một cái, mấy người tranh thủ thời gian đứng nghĩ mệt dưới bóng cây ven đường, Bách Hợp vừa bấm nút nhận điện thoại,
tiếng Phong Ninh liền truyền tới:
“Ở đâu?”
Ngữ khí của cậu có chút không thích hợp, giọng nói trầm thấp, Phong Ninh trở về trường
quân đội hơn hai năm không có về lại thêm lần nào, ngoại trừ một năm
trước hai người có nói chuyện điện thoại một lần ra, từ đó về sau không
có tin tức, không ngờ rằng lúc này cậu lại gọi điện thoại đến, tuy câu
đang hỏi Bách Hợp đang ở đâu, khẳng định cậu đã về thành phố rồi, lúc
trước cũng vậy không nói tiếng nào đã trở về, trong lòng Bách Hợp nhẹ
nhàng thở ra, còn chưa kịp hỏi cậu được nghĩ phép lúc nào, Phong Ninh đã nhịn không được:
“Em không có trong ký túc xá, cũng không có về
nhà, vợ à, em đang ở đâu?” So với mấy năm trước, giọng nói cậu nghe trầm ổn hơn rất nhiều, lúc mở miệng nói chuyện thêm vài phần bá đạo, Bách
Hợp vén lên mái tóc do đổ mồ hôi có chút ẩm ướt, vốn mái tóc dài dày dán chặt vào vô cùng oi bức: “Em ở ngoại thành, ngày hôm qua là sinh nhật
của bạn học trong ký túc xá, mời em ra ngoài thành chơi.”
“Anh
đến đón em!” Bên kia lập tức truyền đến tiếng động cơ ô tô, Phong Ninh
hỏi địa chỉ, Bách Hợp ở thành phố học đã mấy năm, tuy ít ra khỏi thành
phố nhưng phương hướng đại khái cũng chỉ được, hơn nữa nhà họ Trần xem
như nổi danh, Phong Ninh không biết địa chỉ cụ thể cũng có thể dùng bản
đồ điều hướng tìm ra được, tính cách Bách Hợp cẩn thận trí nhớ tốt, buổi tối hôm qua lên núi đại khái nhớ được lộ tuyến, lúc này hai ba câu đã
nói rõ vị trí mình đang đứng, Phong Ninh nói đến đón mình liền đứng tại
chỗ chờ cậu.
Có điều cậu hỏi xong địa chỉ cũng không có tắt điện thoại, mới bắt đầu còn giả bộ lạnh lùng, dần dần liền lộ ra nguyên hình:
“Cô bé, lúc anh Ninh không có bên cạnh em một chút cũng không nhớ tới anh,
ngược lại đi ra ngoài chơi với người khác.” Lúc cậu nói những lời này,
tuy Bách Hợp không nhìn thấy mặt cậu, nhưng từ trong lời nói vẫn có thể
cảm nhận được bộ dáng ghiến răng ghiến lợi của Phong Ninh: “Còn chơi đến sáng không trở về.”
Bách Hợp chỉ mỉm cười, nghe cậu cằn nhằn cữ
nhữ nói không ngừng, bộ dáng lạnh lùng không giữ được bao lâu, trong
xương cốt vẫn là bộ dạng trước kia. Bọn người Dương Lỵ nghe thấy Phong
Ninh muốn tới đón Bách Hợp, cũng mừng rỡ hoan hô lên, mấy người nhẹ
nhàng thở ra, đứng tại chỗ dưới bóng cây chờ, khoảng 20 phút sau, tay
Bách Hợp cầm điện thoại cũng đã thấm mồ hôi, cách đó không xa âm thanh ô tô dần vang lên, từ xa đến gần, một chiếc xe Hummer màu đen theo đường
uốn cong từ dưới núi chạy lên, sau một tiếng thắng gấp, thân xe hướng
phía trước trượt một đoạn mới ngừng lại.
“Nhớ chồng em không?”
Đầu điện thoại Phong Ninh bên kia truyền đến tiếng mở dây an toàn mở cửa xe truyền đến, Bách Hợp trung thực lắc đầu, hai chữ ‘Không có’ còn chưa
nói ra khỏi miệng, chiếc xe vừa ngừng lại kia bên phía tài xế liền mở
cửa ra, một cặp chân dài bước xuống, Phong Ninh vẫn như cũ một thân quân phục màu xanh đậm tay cầm điện thoại xuất hiện bên ngoài xe, biểu lộ có chút lạnh lùng: “Không có lương tâm…” Lúc nhìn thấy Bách Hợp, tiếng nói liền ngừng lại, không nói thêm được chữ nào.
Trong tay cậu còn
cầm điện thoại, so với hai năm trước thì gương mặt góc cạnh thâm thúy
hơn rất nhiều, khí chất cương nghị nhiều hơn mấy phần lãnh khốc, mất đi
vài phần nổi loạn, trở nên trầm ổn hơn nhiều, dường như cao lớn hơn,
dáng người trở nên cường tráng rắn chắc, trước ngực có mấy nút không
cài, như ẩn như hiện lộ ra lồng ngực màu đồng, trên cổ thấp thoáng treo
chiếc nhẫn, khóe miệng câu dẫn, đeo kính râm, làm cho người ta không
nhìn thấy rõ thần sắc trong mắt.
Xuyên qua kính râm cậu nhìn thấy một cô gái đứng dưới bóng cây, mặc chiếc váy màu vàng nhạt, đây là lần
đầu tiên Phong Ninh nhìn thấy Bách Hợp mặc váy, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại giống như cành liễu, lộ ra đôi chân dài nhỏ Phong Ninh nhìn thấy lập
tức có cảm giác chân mình không nhấc nổi. Thời gian hai năm qua cậu nhớ
cô muốn điên rồi, cũng không dám gọi điện thoại, chỉ sợ khi mình gọi
điện thoại cho cô, không kiên trì nổi sẽ chạy về tìm cô mất. Cậu sợ hãi
không có mình bên cạnh thì sẽ có người khác theo đuổi Bách Hợp, từng vô
số lần cậu tưởng tưởng tình cảnh lúc hai người gặp mặt, trong đầu tưởng
tượng ra bộ dáng Bách Hợp vài năm sau. Nhưng Phong Ninh không ngờ tới
Bách Hợp sẽ cho mình một kinh hỉ như vậy.
Chắc bị nóng, cô kéo
mái tóc đến trước ngực, đã quen nhìn thấy bộ dáng Bách Hợp mặc quần dài, Phong Ninh có đôi khi nằm mơ cũng mơ tới lúc hôn lễ của hai người, đều
không tưởng tượng qua bộ dáng Bách Hợp mặc váy. Bây giờ cô thanh tú động lòng người xuất hiện trước mặt mình, khó có được Phong Ninh cảm thấy
hầu kiết nhấp nhô, nghĩ qua lúc gặp lại sẽ ôm cô vào trong ngực, thậm
chí trên đường lái xe cũng nghĩ qua khi gặp mặt phải làm thế nào để giải mối tương tư. Nhưng lúc chân chính nhìn thấy, tình cảnh so với tưởng
tượng của cậu càng tốt đẹp hơn, cậu lại kích động nói không nên lời chân nhắc không lên, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cô.
Đây không
phải lần đầu Bách Hợp nhìn thấy Phong Ninh mang kính râm, không biết như thế nào, thoạt nhìn thành thục hơn trước kia rất nhiều, Bách Hợp nhớ
tới lúc mình vừa gia nhập nhiệm vụ, vị thiếu niên kia cũng đeo kính râm, mặc một thân quần áo chẳng ra gì, trên người đeo đàn ghi-ta cực lớn,
hướng phía cô hát bài hát tỏ tình. Còn lúc này bày ra bộ dáng lãnh khốc, làm người khác không dám tới gần, khí thế ngang ngược trên người so với lúc thiếu niên không khác biệt, một người như vậy, ai sẽ nghĩ tới vài
năm trước có dính dáng đến Rock and Roll, luôn hô hào chính mình sẽ trở
thành ca sĩ Rock and Roll là Phong Ninh đâu?
Phong Ninh thời kỳ
thiếu niên cùng sau khi trưởng thành hai hình ảnh lồng ghép với nhau,
nghĩ đến đây Bách Hợp không nhịn được mà ‘Ha ha’ bật cười thành tiếng,
nụ cười của cô dường như phá vỡ ma chú, âm thanh xuyên qua điện thoại
truyền vào tai Phong Ninh, cậu giống như vương tử hóa đá vừa được giải
cứu, vốn dĩ không nhấc nổi chân thoáng cái lại có thể cử động.
Bách Hợp cười quái lạ, Phong Ninh không biết như thế nào có thể từ trong ánh mắt cô cảm nhận được lúc này cô cười là vì cái gì, cậu cũng nhếch khóe
miệng, tâm tình bay bổng, sải bước đi về phía cô:
“Vợ, anh yêu em giống như chuột yêu gạo! Em là trái tim của anh, là gan của anh, là bảo bối của anh…”
So với mấy năm trước, tiếng hát của cậu trầm thấp chút ít, làm người nghe
có cảm giác lòng mình giống như có cây cung bị người nhẹ nhàng kích
thích, mang theo từng chuỗi từng chuỗi rung động, dư vị kéo dài không
dứt, làm người ta cảm thấy toàn thân đều không thích hợp