Bia Đỡ Đạn Phản Công

Tình đầu gặp nhau quá sớm 22


trước sau

Kiếp trước Trần Lạc Lạc rất không cam lòng, người bạn trai cô yêu say đắm kia sau lưng lén lút qua lại với người khác, cuối cùng quay đầu hại cô rơi vào kết cục trở thành đồ chơi cho kẻ khác, cô thật sự rất oán, cô hy vọng có một người đàn ông thật sự toàn tâm toàn ý đối với mình yêu thương mình, giúp mình che mưa chắn gió, con đường trọng sinh báo thù này một mình cô đi rất vất vả, cần một người để dựa vào.

Lúc nhìn thấy Phong Ninh thì cô đã thấy rung động, trong mắt Phong Ninh chỉ có một người là Bách Hợp, loại cảm giác này làm cô có chút hâm mộ, có chút ghen ghét, kinh nghiệm về đàn ông cô có quá nhiều, khó khi nhìn thấy tình cảm thuần túy, tự nhiên sẽ khát vọng. Lúc cô thiết kế hãm hại đứa con gái riêng của cha cô chỉ muốn báo thù cho kiếp trước của mình, nhưng cha Trần lại cho rằng hôm đó cô không nên tổ chức dạ tiệc thì những hình ảnh khó coi của đứa con riêng kia sẽ không bị lộ ra. Cha Trần hỏi cũng không hỏi liền đứng về phía ả, Trần Lạc Lạc thật sự rất hận, tuy sớm biết cha Trần là người bất công nhưng một khắc đó không nhẫn được liền bỏ đi. Sau khi trở về ký túc xá không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi ra công viên trường, liền nhìn thấy Phong Ninh trên xe.

Khoảnh khắc đó cô thật cho rằng duyên phận đến rồi, cô biết rõ quan hệ giữa Phong Ninh và Bách Hợp, nhưng Trần Lạc Lạc cảm thấy nếu hai người chưa kết hôn tình cảm cũng có thể thay đổi, kiếp trước vị hôn phu của cô cũng bị cướp đi như vậy, ở kiếp này sau khi trọng sinh Trần Lạc Lạc cảm thấy tranh giành đàn ông với người khác cũng không phải chuyện gì đáng kể, dù sau người khác cũng từng làm vậy với cô. Cô nghĩ tới Phong Ninh không thèm nhìn cô, sau khi quẹt trúng cô, bỏ tiền lại gọi điện thoại xe cứu thương liền muốn bỏ đi, cô bám chặt lấy xe không buông, cuối cùng lại bị thương nghiêm trọng hơn, bất đắc dĩ dùng danh tự của Bách Hợp bắt Phong Ninh đưa mình đi bệnh viện, Trần Lạc Lạc muốn số điện thoại của cậu nhưng cậu không cho.

Khoản thời gian dưỡng thương trong bệnh viện kỳ thật trong lòng Trần Lạc Lạc cũng có ảo tưởng, cô muốn đợi khi khỏe lại hẳn nói, nhưng không ngờ rằng động tác của Phong Ninh và Bách Hợp nhanh như vậy đã mua nhẫn chuẩn bị đính hôn. Ngay từ đầu thật ra Trần Lạc Lạc cũng không hề biết chuyện này, cô chỉ vô tình đánh tên Phong Ninh lên hệ thống giao dịch của Trang sức Trần thị, cô là đại tiểu thư của nhà họ Trần, cô có quyền truy cập vào dữ liệu của Phong Ninh, đơn hàng của Phong Ninh thoáng cái bị cô nhìn thấy.

Một khắc đó Trần Lạc Lạc thật sự không nói lên mùi vị trong lòng, cô còn chưa kịp hành động thì đã chấm dứt. Sau khi Trần Lạc Lạc trọng sinh thì rất ưu tú, cô học ngôn ngữ các nước, cố gắng luyện tập các loại kỹ năng cầm kỳ thư họa, trên phương diện đối nhân xử thế thành thục hơn rất nhiều, theo lý mà nói cô ưu tú hơn Bách Hợp nhiều, nhưng mình lại không tranh giành qua Bách Hợp. Sau khi phát hiện đơn đặt hàng, Trần Lạc Lạc lợi dụng thân phận đại tiểu thư nhúng tay vào việc này, mãi cho tới hôm nay cô gọi điện thoại cho Phong Ninh theo số đã lưu trên đơn hàng hẹn gặp cậu ta, không ngờ cậu tới gặp còn mang theo Bách Hợp.

“Nhẫn đâu?” ngữ khí Phong Ninh trầm xuống biểu lộ không kiên nhẫn, cậu tới không phải để nghe những lời nhảm nhí của Trần Lạc Lạc, nếu như không phải vì chiếc nhẫn thì cậu cũng không muốn đến, đừng nói chi Trần Lạc Lạc muốn đến tham gia hôn lễ, Phong Ninh càng nghe càng không kiên nhẫn, trực tiếp cắt ngang lời cô muốn nói, ngón tay gỏ hai cái xuống bàn, lại cường điệu một lần: “Đưa nhẫn ra, chúng tôi còn có việc.” Trong hơn mười ngày qua cậu mỗi ngày đều chờ mong, trông từng ngày hy vọng chiếc nhẫn sớm hoàn thành, cậu muốn đeo nó trên ngón vô danh của Bách Hợp, để cô chính thức trở thành vợ của mình.

Tâm nguyện từ thời thiếu niên, trải qua thời gian 5 năm lên men, bây giờ thật vất vả mới đợi tới thời cơ, Phong Ninh thật sự không nhẫn nại ngồi nghe Trần Lạc Lạc nói nhảm. Cậu nhíu chặc mày, hàm răng nghiến chặt cơ bắp hai má có chút run rẩy. Trần Lạc Lạc không nghĩ tới nói vài câu cậu cũng không muốn, uổng công cô sau khi bị quẹt trúng bản thân luôn nhớ tới cậu ta, không khỏi cười khổ một tiếng, ánh mắt rơi trên người Bách Hợp. Bách Hợp chỉ mỉm cười nhìn xem không nói lời nào, cái gương mặt này cô đã nhìn đủ 4 năm thật sự không có gì đẹp, dù sao luận về xinh đẹp thì Trần Lạc Lạc tự tin không thua kém Bách Hợp, thậm chí về tính cách. Lúc này Bách Hợp dựa vào ghế sa lon, dáng vẻ lười biếng một mái tóc dài buộc sau lưng, ăn mặc bình thường như Trần Lạc Lạc thường thấy, thậm chí cũng không tìm thấy sự mừng rỡ trên người Bách Hợp.

Lúc ra ngoài biết sẽ gặp Phong Ninh, ít nhất Trần Lạc Lạc còn sửa soạn một phen, thoạt nhìn đơn giản nhưng nếu tỉ mỉ quan sát tốn không ít công phu, trên cổ chân lộ ra chiếc vòng chân bạch kim. Bách Hợp thậm chí không vì Phong Ninh mà sửa sọan, Trần Lạc Lạc thật sự nghĩ không ra, một cô gái quạnh quẽ lãnh đạm như vậy làm sao Phong Ninh lại thích cho được. Cô học cùng Bách Hợp 4 năm, trong 4 năm này cô có thể thu phục hai người Dương Lỵ, Vu Tiểu Thiên, nhưng bất luận cô làm cái gì Bách Hợp đều không lĩnh tình, 4 năm ở chung quan hệ của hai người chỉ tốt hơn người xa lạ một tí mà thôi.

Lúc này Phong Ninh không chừa mặt mũi cho cô ta, thậm chí Bách Hợp cũng không vì cô nói một lời, sau khi trọng sinh tính tình Trần Lạc Lạc lãnh đạm hơn rất nhiều, nhưng khi thấy bộ dạng này của Bách Hợp trong lòng phát lạnh, nghĩ nghĩ mở túi xách mình ra, từ bên trong lấy ra cái hộp trang sức tinh xảo, đẩy tới phía Phong Ninh.

Phong Ninh đợi hơn mười ngày bây giờ cầm được nhẫn trên tay, trên mặt lộ ra vui mừng, kiểu tươi cười này lọt vào mắt Trần Lạc Lạc cảm thấy vô cùng chói mắt, cô che dấu tâm tình bưng tách cà phê nhấp một ngụm. Sau một khắc Phong Ninh mở chiếc hộp ra, đôi nhẫn bên trong hiện ra trước mắt hai người.

Hai viên kim cương đã được làm theo như kiểu dáng trước đó Phong Ninh yêu cầu, ánh mắt Phong Ninh lộ ra vui mừng không chút che dấu, chiếc nhẫn này đẹp hơn nhiều so với bản thiết kế đã gửi, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào viên kim cương phản xạ hào quang chói lóa, cậu cũng không nhìn tới chiếc nhẫn nam hơi to một chút bên cạnh, đem chiếc nhẫn nhỏ xinh xắn cầm lên, niết lại trong lòng bàn tay, biểu lộ có vài phần nghi hoặc, ngón tay Bách Hợp nhỏ thon, nói không khoa trương chính cậu còn tinh tường hơn cả cô, trong mười ngày này mỗi ngày cậu đều sờ sờ ngón tay đó cười ngây ngô, tưởng tượng tình cảnh sau khi cô đeo chiếc nhẫn vào, sờ lâu trong lòng liền biết rõ, đối với chiếc nhẫn lớn nhỏ trong lòng cậu có chừng mực, bây giờ chiếc nhẫn thoạt nhìn có chút to hơn trong tưởng tượng của cậu.

“Vợ, đưa tay ra.” Phong Ninh đè nén nghi hoặc trong lòng cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón vô danh của Bách Hợp.

Lần này Phong Ninh cười không nổi, chiếc nhẫn dễ dàng đeo vào, rất rõ ràng nhìn ra được kích cỡ lớn hơn một chút, hiển nhiên nếu chiếc nhẫn dựa theo kích cỡ lúc đó thảo luận thì không vấn đề, căn bản sẽ không có khả năng xuất hiện tình trạng không vừa, rõ ràng chiếc nhẫn không làm theo kích cỡ ngón tay Bách Hợp. Lúc đó Phong Ninh thảo luận rất lâu với nhà thiết kế, cậu nhớ kỹ từng chi tiết, dù sao cũng là chung thân đại sự của mình, thật không nghĩ tới lúc quan trọng nhất chiếc nhẫn xảy ra vấn đề, trong lòng Phong Ninh vừa tức vừa giận, có một loại xúc động muốn đem chiếc nhẫn lập tức phá hủy xông lên đầu.

Bách Hợp không lên tiếng, đưa tay vỗ nhẹ vào tay Phong Ninh. Cô có thể cảm giác được Trần Lạc Lạc dường như có địch ý với mình, bây giờ kích thước chiếc nhẫn không đúng, theo bản năng Bách Hợp cầm chiếc nhẫn xem, cô nhớ rõ trong kịch tình viên kim cương ‘Đôi mắt người tình’ là cẩn vào chiếc nhẫn đính hôn của Trần Lạc Lạc cô con gái của Trang sức Trần thị, từng có báo chí đưa tin chi tiết về viên kim cương bao nhiêu ca ra, cùng với kích thước chiếc nhẫn như thế nào cũng nói rõ. Cô nhớ rõ chiếc nhẫn đeo trên tay Trần Lạc Lạc lớn hơn tay cô một chút, thân thể của Trần Lạc Lạc cao hơn cô, đương nhiên khung xương phải to hơn một chút, người cô mảnh mai ngón tay thon dài. Bây giờ chiếc nhẫn xảy ra sai lầm, cộng thêm thái độ của Trần Lạc Lạc, trong kịch tình ngay từ đầu Trần Lạc Lạc đã có tình cảm với Phong Ninh, sao Bách Hợp còn không rõ ràng được.

Cô tháo chiếc nhẫn rộng trên tay mình xuống, lúc này Phong Ninh tức giận đến mức muốn phá hủy chiêu bài của Trang sức Trần thị, giận đến mức hai con mắt đỏ lên, khi nào cậu nếm qua thiệt thòi như vậy? Cậu cũng không muốn dài dòng, lấy di động ra trực tiếp gọi cho nhà thiết kế. Bách Hợp cầm chiếc nhẫn trên tay vuốt vuốt, một mặt ra hiệu Trần Lạc Lạc đưa bàn tay vươn ra:

“Kích cỡ nhẫn của Phong Ninh hoàn toàn chính xác phải không?” Bách Hợp mỉm cười nhìn Trần Lạc Lạc thái độ bình tĩnh, Trần Lạc Lạc không biết vì sao nhìn nụ cười bình thản và ngữ khí này sau lưng có chút phát lạnh, biểu lộ Trần Lạc Lạc có chút cứng ngắc, cười lắc đầu: “Có ý gì? Bách Hợp, có phải có sai sót gì không?”

“Không sai chỗ nào cả, Trần Lạc Lạc bạn không muốn chiếc nhẫn này đeo trên tay tôi đúng không? Đưa tay qua đây.” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, cô không nổi giận cũng không có nghĩa là cô mềm yếu dễ bắt nạt. Ngay từ đầu cô cũng từng xác thực không cần Phong Ninh, nhưng Phong Ninh đã lựa chọn cùng cô bên nhau thì chứng minh những việc phát sinh trong kịch tình trước kia thay đổi hết thảy một lần nữa an bài lại từ đầu, nếu như giữa mình và Phong Ninh nguyện ý chia tay thì không nói, người khác không có quyền làm hai người tách ra, làm loạn kế hoạch của Bách Hợp vậy thì để cô ta không dễ chịu được.

Trần Lạc Lạc rõ ràng khinh người quá đáng, mặc kệ cô ta có tình ý với Phong Ninh hay mang mục đích gì khác, bây giờ việc Trần Lạc Lạc làm đã làm khiến trong lòng Bách Hợp rất không thoải mái.

Bách Hợp nhìn chằm chằm vào cô, hai tay Trần Lạc Lạc cầm lấy túi xách, bàn tay có chút sức lực, nghe thấy Bách Hợp kêu cô vươn tay ra, gương mặt Trần Lạc Lạc trắng bệch, trong lòng giống như có sóng to gió lớn, cô cắn môi, nghĩ muốn nói chuyện, Bách Hợp không kiên nhẫn được nữa:

“Trần Lạc Lạc, ở chung ký túc xá bốn năm, tôi thật không muốn làm quá đáng, tôi đã nói rồi, đưa tay ra.” Ánh mắt Bách Hợp nghiêm túc, bình thường cô không nói lời nào, bị người khác nhìn thoạt nhìn rất dễ bị bắt nạt sao, lúc này Bách Hợp vừa mở miệng, Phong Ninh đang gọi điện thoại, vô thức xoay đầu lại nhìn cô: “Vợ…”

Hai người kết giao đã vài năm, bình thường cô lãnh đạm ngay cả Phong Ninh cũng chưa nhìn thấy Bách Hợp mạnh mẽ như vậy, tuy rằng lúc trước mình nghĩ cách muốn bán cha Tả, Bách Hợp cũng không phản đối thì Phong Ninh cũng  nhìn ra được tính cách Bách Hợp không phải dạng vừa. Lúc này cô rất có khí thế hoàn toàn trấn áp Trần Lạc Lạc, làm cho Phong Ninh há hốc mồm, đầu dây điện thoại bên kia nhà thiết kế không ngừng nói xin lỗi, nhưng Phong Ninh cũng không có nghe, cậu chỉ ngốc lăng nhìn Bách Hợp. Sau một khắc Trần Lạc Lạc do dự không có lên tiếng, đột nhiên Bách Hợp quăng chiếc nhẫn lên bàn ‘keng’ một tiếng, đưa tay túm tóc của cô ta, không
đợi Trần Lạc Lạc kịp phản ứng, đưa tay đánh một tát trên mặt cô ta.

‘Bốp~’ một tiếng giòn vang, một bạt tai này của Bách Hợp tuy không bằng Phong Ninh, nhưng đánh cho gương mặt trắng nõn của Trần Lạc Lạc sưng phồng lên, Trần Lạc Lạc ngẩn người, đợi đến khi cảm giác nóng rát từ gò má truyền đến, cô lập tức liền giận không kiềm được. cuộc đời Trần Lạc Lạc hận nhất là bị người ta tát vào mặt mình, ở kiếp trước cô từng bị người ta tát vào mặt rất nhiều lần, kiếp trước cô bị thuốc phiện khống chế, sống như con chó, cũng không có chút tự tôn nào, chỉ cần có ai nguyện ý cho cô thuốc, cô tình nguyện quỳ trên mặt đất bất kể đối phương là ai, đối phương muốn làm gì cô cũng mặc kệ.

Cô bị tát tai rất nhiều lần, nhất là cái đứa con riêng của cha cô kia đánh cô vô số lần. Trần Lạc Lạc không ngờ lúc này bị Bách Hợp đánh, trong lòng bốc lên lửa giận, một bạt tai này làm cô oán hận, cô ta đưa tay muốn đánh lại. Phong Ninh không ngờ Bách Hợp nói xong liền đánh người, cả người đều ngây ngốc, mãi đến khi Trần Lạc Lạc giơ tay muốn đánh trả lại thì Phong Ninh mới tỉnh ngộ lại.

Cậu mặc kệ Bách Hợp đánh người là đúng hay sai, bất kể như thế nào phải giúp vợ mình luôn là chân lý. Phong Ninh phản ứng nhanh đá vào cái bàn, cái bàn cà phê kia lại đụng về hướng trước ngực Trần Lạc Lạc. Trần Lạc Lạc còn chưa kịp đứng dậy bị cái bàn va chạm, trước ngực bài sơn đảo hải khó chịu, suýt nữa ‘Oa’ một tiếng phun ra, thân thể không tự chủ ngã ngược xuống ghế, tóc của cô còn bị Bách Hợp túm trong tay. Lúc này da đầu dường như muốn rách ra.

“Giữ cô ta lại cho em!” Bách Hợp nhìn bộ dạng Trần Lạc Lạc như vậy, cười lạnh một tiếng. Phong Ninh nghe vợ nói như vậy, phản ứng thân thể còn nhanh hơn lý trí, không chút do dự quăng điện thoại vào trong túi, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Trần Lạc Lạc bẻ về sau, áp chế cô ta lên trên bàn giống như tội phạm.

Lúc này khó có được cùng Phong Ninh tiếp xúc thân mật, nhưng Trần Lạc Lạc cười không nổi, xương cốt của cô sắp bị Phong Ninh vặn gãy, trên sống lưng bị bàn tay Phong Ninh đè nặng, Trần Lạc Lạc giống như Tôn Ngộ Không bị nhốt dưới ngũ chỉ sơn của phật Như Lai vậy, nặng nề không thở nổi, mỗi một hô hấp, lồng ngực khô khốc đau đớn.

Động tĩnh bên này dẫn tới lực chú ý của những người khách khác, không hẹn mà cùng nhìn qua. Bách Hợp cầm lấy chiếc nhẫn bắt lấy cái tay Trần Lạc Lạc đang bị Phong Ninh chế trụ có chút đỏ kia, cầm chiếc nhẫn đeo vào, không giống lúc nãy đeo vào tay cô rộng rinh, ngược lại là vừa khít, không quá lớn cũng không quá nhỏ, quả nhiên giống như trong suy nghĩ của Bách Hợp, Trần Lạc Lạc đem chiếc nhẫn sửa lại theo kích cỡ tay cô ta.

Không cần nói, cái nhẫn dành cho nam kia nhất định vừa vặn ngón tay Phong Ninh.

Trong lòng có kết quả rồi, Bách Hợp ngược lại không nóng nảy, Phong Ninh nhìn thấy cảnh này, trên mặt đen lại, Trần Lạc Lạc giãy dụa nói:

“Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học, Bách Hợp, bạn như vậy là có ý gì?”

“Mặt bị đánh đau không?” Bách Hợp cúi đầu hỏi Trần Lạc Lạc một câu, mái tóc dài theo động tác chảy xuống đầu vai quét vào mặt bàn, khuôn mặt cách mặt Trần Lạc Lạc rất gần, lúc nói chuyện hơi thở thổi qua đỉnh đầu cô ta. Sắc mặt Trần Lạc Lạc lập tức thay đổi, biểu tình hết sức khó coi, nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nói không ra lời.

Từng câu từng chữ trong lời Bách Hợp có ý gì thì trong lòng Trần Lạc Lạc rất rõ ràng, cô tự tiện sửa lại kích cở chiếc nhẫn của Bách Hợp, đối với Bách Hợp mà nói chẳng khác nào bị Trần Lạc Lạc đánh vào mặt. bây giờ Bách Hợp đánh Trần Lạc Lạc một bạt tai, đồng dạng cũng đánh vào mặt, chỉ khác là một cái vô hình một cái hữu hình mà thôi. Trần Lạc Lạc không ngờ rằng cô bạn học ít nói kia, có lúc cũng làm cho người ta cứng họng không trả lời được, trong lòng cô thấp tha thấp thỏm, Phong Ninh cũng không để ý cô ta nghĩ như thế nào, cậu cũng không giống như Bách Hợp hiểu rõ tình huống, nhưng Trần Lạc Lạc nhìn vào ánh mắt của cậu lại hiểu rõ, đến bây giờ đã đợi mười mấy ngày chiếc nhẫn xảy ra vấn đề, lửa giận Phong Ninh bốc lên:

“Chiếc nhẫn đặt rồi cũng có thể xảy ra vấn đề như vậy, Trang sức Trần thị hay thật.” trong lòng Phong Ninh đã ghi hận Trang sức Trần thị rồi, Trần Lạc Lạc bị cậu áp chế dưới tay đang muốn mở miệng nói chuyện bên khóe miệng lộ ra tia cười như có như không, rất nhanh bị cô ẩn dấu đi.

Một tia cười này tuy rất nhỏ nhưng lại lọt vào mắt Bách Hợp, trong lòng thoáng liền tỉnh ngộ. Trần Lạc Lạc làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ trong nội tâm cô ta muốn tiếp xúc với Phong Ninh chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất, Trần Lạc Lạc hận cha Trần, cô ta hận cha Trần kiếp trước bỏ mặc cô, thiên vị đứa con gái riêng, cuối cùng còn giao Trang sức Trần thị vốn thuộc về cô cho đứa con gái kia. Cho nên trong lòng Trần Lạc Lạc vô cùng oán hận cha mình, trọng sinh trở về ngoài muốn trả thù đứa con gái riêng kia ra, đối tượng tiếp theo chính là cha Trần.

Nhớ tới kịch tình cha Trần nổi điên, Trang sức Trần thị tan rã, lại nhớ tới dạ tiệc sinh nhật hôm đó của Trần Lạc Lạc, thủ đoạn ăn miếng trả miếng của cô đối với chị em cùng cha khác mẹ kia, có thể biết tính cách Trần Lạc Lạc như thế nào, lệ khí trong lòng cô ta nhiều như thế nào.

Trần Lạc Lạc trọng sinh trở về học được nhiều thứ, cố gắng tăng thêm khí chất và học thức của mình, thậm chí dựa vào lợi thế trọng sinh cô ta chuẩn bị không ít việc, nhưng trọng sinh cũng không phải là vạn năng, sau khi trùng sinh nhiều lắm là cô tránh đi được một số bẫy, có thể biết trước một ít việc, nhưng cô cũng không có ma pháp gì, thủ đoạn cũng không thể nghịch thiên, bởi thế Trần Lạc Lạc nghĩ muốn hủy đứa con gái kia, ngoại trừ thủ đoạn kiếp trước ả dùng trên người cô ra, muốn đối phó cha Trần thật không dễ dàng.

Dù sao căn cơ của Trang sức Trần thị rất sâu, hơn nữa cha Trần kinh doanh nhiều năm cho dù Trần Lạc Lạc trọng sinh hai đời số tuổi cộng lại cũng không bằng cha Trần. Nếu Trần Lạc Lạc đối phó cha Trần, kết quả không nghĩ cũng biết, nhưng bởi tính cách của cô, cô rất oán hận cha Trần cho nên nhất định muốn hủy Trần thị nhằm báo cừu hận kiếp trước chết oan. Bằng năng lực của mình muốn đánh bại Trần thị là không thể nào, nghĩ vậy thì Trần Lạc Lạc chỉ có thể tìm ngoại lực giúp đỡ.

Nhưng ngoại lực cũng phân hai loại, một là tranh đấu trên thương trường, cái loại phương pháp này thực lực của đối phương nhất định phải lớn hơn Trần thị mới có thể đẩy cha Trần vào chỗ chết, hơn nữa loại tranh đấu trên thương trường này, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, người bình thường ai sẽ cam tâm đem tài sản tâm huyết cả đời mình cho cô làm trò đùa đây? Cái đó cho dù Trần Lạc Lạc có đem thân thể mình ra đánh cược nhưng người dám chơi cũng rất ít.

Một dạng khác như Phong Ninh vậy, xuất thân từ gia đình quyền thế, cha Trần trong giới kinh doanh có danh vọng nhưng dù sao ông ta cũng là thương nhân, từ xưa đến nay dân không đấu với quan, nếu đụng tới người nhà họ Phong, nghĩ muốn đánh đổ Trần thị chỉ cần có tâm thì rất dễ dàng. Trong kịch tình xác thực sau khi Phong Ninh thích Trần Lạc Lạc, lợi dụng quyền thế nhà họ Phong giúp cô báo thù.

Biện pháp đầu tiên Trần Lạc Lạc ít có khả năng thực hiện, trong nước Trần thị là thương hiệu cao cấp, cha Trần thâm căn cố đế tại giới kinh doanh có ảnh hưởng rất lớn, Trần Lạc Lạc muốn đối phó với ông ta, cũng chỉ có thể chọn phương pháp thứ hai. Tuy Trần Lạc Lạc ưu tú, nhưng cô ta không quen biết những người làm chính trị, kể cả có người như vậy sợ rằng cô cũng phải trả một cái giá lớn thì người ta mới có thể vì cô dính vào vết tanh này. Trần Lạc Lạc kiếp trước bị đàn ông ô nhục qua, rất hận đàn ông cho nên cô ta đánh chủ ý lên người Phong Ninh.

Phong Ninh chính là loại hình yêu thích của cô ta, nếu có thể câu dẫn Phong Ninh, thứ nhất cô có thể đạt được người trong lòng ngưỡng mộ, thứ hai có thể lợi dụng quyền thế của nhà họ Phong nhẹ nhàng hóa giải oán khí kiếp trước. nếu như không thể câu dẫn Phong Ninh, như vậy cô muốn dùng một việc gì đó khơi dậy lửa giận trong lòng cậu, lần này là chuyện chiếc nhẫn, chính là cơ hội tốt nhất Trần Lạc Lạc tìm được.

Lợi dụng việc sửa chiếc nhẫn, nếu có thể kéo lên quan hệ với Phong Ninh, thừa dịp cậu chưa kết hôn tranh giành một trận, thành công bàn thân mình từ nay có thể ngẩn cao đầu, nếu không thành công, chọc giận cậu, tất nhiên cậu tìm Trần thị tính sổ. Trần Lạc Lạc có thể mượn lửa giận của cậu, đối với cô trăm lợi không hại, cho nên Trần Lạc Lạc động tay vào chiếc nhẫn.

Bách Hợp nghĩ thông suốt, trong lòng bội phục Trần Lạc Lạc nghĩ ra được cách hay như vậy, xem bộ dạng Phong Ninh nhắc tới Trần thị nghiến răng nghiến lợi, bên khóe miệng Trần Lạc Lạc một tia tươi cười, Bách Hợp cũng nở nụ cười, cô đưa tay kéo Phong Ninh:

“Bỏ đi, tìm Trần thị bồi thường tiền là được, hôn sự của chúng ta em không muốn ồn ào ra như vậy, không may mắn.”

Trần Lạc Lạc nghĩ muốn trả thù là chuyện bình thường, nếu Bách Hợp ở vào vị trí của cô, khả năng cũng sẽ làm như cô ta vậy, nhưng lúc này tình huống lại khác, ai bảo hai người ở vào thế đối lập. Cừu hận của Trần Lạc Lạc không liên quan đến Bách Hợp, cô ta tính toán trên người mình, đương nhiên Bách Hợp muốn cô ta ngột ngạt. Bách Hợp nói xong lời này, Trần Lạc Lạc bị nghẹn họng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện