Bắt đầu từ An Quốc Công, kế tiếp cách hai ngày liền sẽ phát sinh chuyện
như vậy, nửa tháng trôi qua, An gia bất an đồng thời có hơn phân nửa
trúng cổ độc, nhưng người bị chết lại không nhiều, suốt ngày đều có thể
nghe thấy trong phủ tiếng thở dài buồn bã, loại cổ độc này rất tra tấn
người, chỉ cần dính máu hoặc tiếp xúc thân thể sẽ bị lây bệnh, nhất là
chuyện phòng the, càng kịch liệt thì càng cung cấp chất dinh dưỡng những con côn trùng phát triển. Hoặc là trùng lớn lên tiến vào trong thân thể người cũng sẽ lây bệnh, hơn nữa ủ bệnh rất lâu, trước đó ngoại trừ con
mắt xanh ra, căn bản không có bất luận bệnh trạng gì.
Thật đáng buồn là, người trúng cổ độc sẽ không chú ý tới.
An gia tùy thời đều có thể nghe được ‘Ôi’ tiếng rên rỉ thống khổ, loại cổ
độc này không để cho người chết dễ dàng, sẽ kéo dài sự thống khổ , rồi
dần dần cảm giác được chính mình da thịt bị côn trùng ăn, cho đến khi
côn trùng chui ra từ lỗ tai lỗ mũi, cuối cùng thống khổ chết đi, quá
trình này chừng hơn nửa tháng, trong nửa tháng này người trúng cổ độc
đều cho rằng chính mình còn chưa chết, bản năng sẽ sinh ra hi vọng sống
sót, sẽ dốc sức liều mạng tìm đơn thuốc, nhưng cuối cùng không có tác
dụng, cho nên khi chết đều tuyệt vọng đấy.
Cũng bởi vì như thế,
Lưu Bách Hợp kiếp trước cũng chết kiểu này, cho nên nàng đặc biệt oán
hận. Bốn phía đều có thể ngửi thấy mùi máu tươi, toàn bộ An gia giống
như địa ngục.
Tuy nói An Quốc Công vừa bắt đầu hiện ra bệnh
trạng trúng độc, nhưng lão lại có ý chí sống ương ngạng nhất, trượng phu Lam Dụ – An Khánh Thanh hai ngày trước đã bị chết, nhưng An Quốc Công
vẫn còn sống, tuy lão đã không thể xưng là người rồi. Bách Hợp ở trong
phòng vẽ phù giết thời gian. Liền có một cái nha hoàn mới đến phủ run
rẩy nói Vương thị cho mời, gần đây trong phủ lòng người bàng hoàng bất
an. Rất nhiều người cũng không tâm tư đưa cơm đưa đồ ăn rồi, may mắn
Bách Hợp luyện đạo thuật, hiện giờ tuy chưa đến trình độ Tích Cốc kỳ,
nhưng không ăn mấy bữa thì nàng cũng không đói, lúc đói bụng không chịu
được thì xuất phủ tùy tiện ăn là được, bởi vậy nàng cũng không quan tâm
An gia biến dị.
Vốn Bách Hợp không muốn đi qua, nhưng muốn nhìn xem Vương thị định làm gì, nàng do dự một phen, vẫn là đi.
Vừa mới tiến sân nhỏ của Vương thị, liền nghe được một tiếng gào thét
giống như không phải người. Nàng tiến vào cửa sân, liền nghe được Vương thị hét lên một tiếng: “Đóng chặt cửa sân, không cho phép nàng ta đi ra ngoài, đi mời Quốc Công cùng với Thế tử gia!” Vương thị quát chói tai,
chỉ nghe được rất nhiều tiếng bước chân trầm trọng, Bách Hợp thấy được
một tình cảnh buồn nôn nhất, nàng thấy được trên mặt An Quốc Công máu
thịt mơ hồ, kéo lấy hai cái nát chân đi ra, xiêm y trên người lão đã sớm bị máu thấm ướt. Tóc bám đầy trên mặt lão.
Lúc này đã không có người cho thay quần áo, mùi thúi nhi từng đợt tràn vào mũi Bách Hợp, khiến cho người buồn nôn.
Nếu không là vừa vặn nghe thấy Vương thị đã từng nói qua đây là Quốc Công gia, Bách Hợp làm gì nhận ra được.
Đi theo bên cạnh lão còn có đám huynh đệ An Khánh Nguyên. Thân thể bọn
hắn đã thủng lỗ chỗ, chỉ có khuôn mặt còn lờ mờ giữ vững nguyên vẹn, ước chừng có thể nhìn ra được bộ dạng lúc trước.
“Tiện nhân! Có
phải do ngươi đã hơn một năm ở trong phủ giả thần giả quỷ. Vẽ phù hại
người, hiện nay ngươi triệt hồi lá bùa liền thôi. Nhanh chóng để cho
bọn hắn khôi phục nguyên trạng, nếu không đừng trách ta muốn tính mệnh
của ngươi!” Lúc này Vương thị nhìn xem Bách Hợp đều là nghiến răng
nghiến lợi đấy. Bà tổng cộng sinh ra ba con trai, hai đứa con gái, nhưng ba con trai nay đã bị chết một người, còn lại một cái thì là không
người không quỷ đấy, trượng phu của bà cũng biến thành như vậy, toàn bộ
An gia gần như bị hủy.
Vương thị là gia chủ phu phân An gia, chủ
trì việc bếp núc đã vài chục năm, tại mắt của bà mà còn xảy ra chuyện
lớn như vậy, hơn nữa trượng phu và nhi nữ của bà, sao bà có thể không
hận, lúc này bà hận không thể bóc da Bách Hợp, rút xương uống máu của
nàng.
Trong lòng Bách Hợp khẽ động, mắt nhìn trong sớm đã không
có con mắt, chỉ còn một đôi hắc lỗ thủng An Khánh Nguyên liếc: “Là ta
làm thì như thế nào? An Khánh Nguyên trơ mắt nhìn lão cha ma quỷ cường
bẩn trong sạch của ta, lão đáng chết! Giờ An gia hỏng bét, trong lòng ta rất vui vẻ, muốn giải trừ chú thuật bọn hắn, mơ đi bà già!” Vương thị
nghe xong lời này, nhất thời giận dữ, vội vàng vung tay lên:
“Còn dám mạnh miệng! Các ngươi lên, ăn luôn thịt nàng đi, uống máu của nàng, không phải nàng ta năng lực như vậy, nói không chừng trong máu cũng có
giải dược đấy.”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều lao đến chỗ
Bách Hợp. Tuy nói chú thuật của Bách Hợp làm cho bọn hắn sợ hãi, nhưng
hiện giờ người An Quốc Công đã trở thành người không ra người quỷ không
ra quỷ, nhưng bọn hắn vẫn muốn sống đấy, ý chí muốn sống sót đã vượt qua hết thảy.
Mà cùng lúc đó Lam Dụ đang tỉ mỉ ăn mặc, nàng đợi hai
năm, rốt cục chờ đến cái này ngày báo được thù, nàng phải ăn mặc thật
xinh đẹp đi nhìn kết cục An gia, thuận tiện trở thành tân nương đẹp
nhất, cùng tỷ tỷ mình âu yếm có đôi có cặp, nha đầu trong sân cô ta phát tác cổ độc cũng không lợi hại, trước mắt Lam Dụ còn cần các nàng hầu
hạ, bởi vậy đã mẫu cổ khống chế trong cơ thể, không khiến nó phát động,
cho nên nha hoàn trong sân Lam Dụ vẫn bảo trì được hoàn chỉnh nhất đấy,
mà nha đầu trong nội viện Bách Hợp thì chết hết, các nàng trước kia
không tôn trọng tỷ tỷ, hơn nữa từ nay về sau không hề cần các nàng, bởi vì chính mình sẽ hầu hạ đến tỷ tỷ, không cần các nàng nữa.
Nhưng Lam Dụ đợi đến lúc nha hoàn báo lại, nói là Vương thị đã đã tìm được giải dược, thì trong lòng nàng có dự cảm xấu.
Tỷ tỷ của nàng!
Lúc Lam Dụ hoang mang rối loạn chạy tới trong sân Vương thị thì thấy Bách
Hợp đã cầm đao đâm bụng
mình, đây là lần đầu tiên trong nhiệm vụ nàng
chủ động muốn chết, trên người nàng nằm sấp lấy đám người An Quốc Công
đã nổi điên, bắt đầu cắn tay nàng, lúc nàng cố nén đau đớn toàn thân,
thầm mắng sao còn chưa có chết thì rốt cục Lam Dụ xuất hiện.
“Các ngươi dừng tay! Cút ngay!” Lam Dụ thét chói tai vang lên, nàng chỉ là
một con gái yếu ớt, đâu đẩy đẩy được những người đã phát điên này,
tuy mặt Bách Hợp còn nguyên vẹn, quần áo bị xé nát, côn trùng chui ra từ đám người An Quốc Công đang đến tìm cách vào người nàng, Vương thị cũng không thích Lam Dụ câu dẫn trượng phu của mình, cũng câu được mấy con
trai mất hồn mất vía, lạnh giọng nói:
“Mặc kệ ả, nếu chống đối thì cùng giết, ai biết nàng có phải là đồng đảng của Lưu thị hay không!”
“Đi, đi được rất xa, đừng trở về rồi, cố gắng sống sót thay ta.” Lúc này
Bách Hợp không chết được, thống khổ vô cùng, cảm giác bị người cắn miếng thịt xuống khiến cho nàng không nhịn được đau khổ hừ ra tiếng, nước mắt Lam Dụ không chảy nổi, lắc đầu nói: “Không. . .” Nàng vốn liền thông
minh, nghe thấy Vương thị vừa mới hô lên…, đã biết rõ Vương thị cho rằng Bách Hợp làm tất cả, thế mà Bách Hợp không nói một câu, nàng ấy biết rõ là mình phóng cổ, nàng đoán được đấy, nhưng nàng ấy lại không nói!
Lúc này Lam Dụ cho rằng Bách Hợp thích nàng, cho nên thay nàng gánh chịu,
nàng vừa định muốn mở miệng, lại nghe thấy Bách Hợp nói, liền nhất thời
thống khổ dao động ngẩng đầu lên.
“Giúp ta.” Bách Hợp nhìn nàng
một cái, Lam Dụ do dự một hồi lâu, chứng kiến An Quốc Công nổi điên,
cuối cùng vẫn không có thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của nàng, hét lên
một tiếng, móc cây trâm trên đầu ra đâm vào cổ Bách Hợp.
Máu phun lên người nàng, đán người An Khánh Nguyên thấy nàng theo bản năng bởi
vì sâu độc trong cơ thể, nên vô cùng thân cận với nàng, yêu được như si
như mê, không chịu tổn thương, Lam Dụ oán hận nhìn Vương thị, nhẹ giọng
phân phó đám người này vài câu gì đó. Đám người này nổi điên nhào tới
Vương thị, tình cảnh máu thịt bay tứ tung ở bên trong, Vương thị kêu
thảm thiết ở bên trong, Lam Dụ lảo đảo bế Bách Hợp lên, đã đi ra An gia
hang sói này.
Nửa tháng sau, An gia có bệnh truyền nhiễm nghiêm
trọng truyền khắp kinh thành, vì phòng ngừa dân chúng trong kinh bị lây
bệnh, Hoàng Thượng phái Vũ Lâm quân thả một mồi lửa, trực tiếp đốt sạch
An gia.
Một cỗ trong xe ngựa ra khỏi thành, Lam Dụ ăn mặc một bộ
trắng thuần xinh đẹp không giống người phàm, hai đầu lông mày nàng mang
theo vài phần màu sắc trang nhã, con mắt Băng Lam khiến người ta vô cùng chú ý, trong xe tản mát ra mùi vị, nàng lại lơ đễnh, nhẹ vỗ về khuôn
mặt sớm đã không có tri giác, trong miệng nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ không
sợ, Dụ Nhi giúp tỷ, cùng tỷ đi du lịch khắp non sông. Dụ Nhi chỉ có một
yêu cầu, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh tỷ tỷ, chết cùng một chỗ. Hiện nay
thật tốt, không có người cùng ta đoạt tỷ tỷ.” Bên cạnh rất nhiều có con
ruồi bay tới đều bị nàng dùng châm đâm xung quanh xe, không chịu để cho
chúng tiếp cận, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Lam Dụ ra khỏi
thành chưa tới nửa năm, lần lượt vài hộ có quan hệ thông gia với An gia
cũng bộc phát ra bệnh truyền nhiễm, do An gia lây bệnh khiến cho vài hộ
bị diệt sạch sẽ.
Tính cả nô bộc…, tổng cộng người chết đã có thể
dùng số lượng hàng vạn. Lần này đủ ghi vào sử sách vương triều Đại Ung,
về sau khiến cho người Đại Ung biến sắc, đối với cái này một chuyến tai
hoạ phát sinh, có người từng nói là An gia nhiều biết không nghĩa sĩ
liêm sỉ, lúc trước An Quốc Công chinh chiến giết người quá nhiều, oán
khí trên người quá nặng, người chết bị lão giết đến báo thù rồi.
Cũng có người nói là vị tiểu công chúa Nam Đường Lam Dụ kia tự ý chế cổ trả
thù, càng có người nói là mọi người Nam Đường không cam lòng tử vong,
linh hồn hóa thành côn trùng đến ăn thịt người An gia, thậm chí còn có
ít người nói là Hoàng đế không có tư cách, nổi lên náo động lớn như vậy.
Nhưng bất kể nói như thế nào, Hoàng đế Đại Ung danh vọng xấu, không đến 50
tuổi liền thối vị nhượng chức, Nam Đường đã trở thành vong quốc thần bí
rất nhiều người trong mắt, cái phủ đã phát sinh đủ loại theo đại hỏa tan thành mây khói.
Vị tiểu công chúa Nam Đường kia bị mọi người
hình dung thành Giai Lệ tuyệt sắc, bắt đầu ở tất cả đại quán trà truyền
lưu truyền thuyết về nàng, đã trở thành hồng nhan bạc phận.
Vài
năm sau, từng có người nghe nói đã từng gặp một thiếu nữ tuyệt mỹ mang
theo một cỗ xe có mùi cổ quái du lịch khắp nơi, khiến cho rất nhiều
người tranh nhau đi tìm, nhưng lại không tìm thấy tung tích.