Bách Hợp tiến lên thay Lý Duyên Tỷ vén lên những sợi tóc rủ xuống, liền phát hiện thấy khuôn mặt vốn đang trắng bệch bây giờ đã có chút ửng đỏ, trán thấm đầy mồ hôi, bờ môi vốn trắng nhạt càng lộ ra không chút huyết sắc, vào lúc Bách Hợp ngang nhiên xông vào, thân thể anh vì có người tới thoáng căng cứng, về sau khi phát hiện người vào là ai rất nhanh lại thả lỏng, anh có chút khó khăn mở mắt ra, cặp mắt nhỏ dài so với trước kia thiếu đi sự dĩ vãng quạnh quẽ cùng thâm thúy, lại dường như vì bị bệnh cùng hôn mê như có tầng sương mù bao phủ làm người khác cảm thấy có chút thương xót.
“Đợi hai ngày.” Bách Hợp thay anh lau đi mồ hôi, cô vừa tắm rửa qua mang theo trong lòng bàn tay chút hơi nước, lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ mang cảm giác lạnh buốt phủ lên đầu hiển nhiên là làm cho Lý Duyên Tỷ cảm thấy có chút thoải mái, lông mày đang nhăn của anh đều giãn ra, cố hết sức đưa tay phủ lên tay cô, lòng bàn tay anh nóng bỏng đến kinh người, mu bàn tay lại không có chút độ ấm, chỉ trong chốc lát làm tay Bách Hợp nóng lên.
Cô không cho phép bản thân mình nhàn rỗi trong khoảng thời gian này, sau khi trở về liền luyện võ công trước, sau này Lý Duyên Tỷ chắc chắn sẽ rất bận, so với việc chỉ có thể nhìn thì đương nhiên giúp được anh sẽ tốt hơn nhiều.
Bọn nha đầu đều không dám đụng vào vị bảo bối trong mắt thành chủ Lý Duyên Tỷ này, rất sợ chuyện gì xảy ra các nàng phải lấy mạng đền, mà với tình huống bây giờ của Lý Duyên Tỷ thì Bách Hợp cũng không dám cho các nàng làm gì, cô chỉ để cho người chỉnh trang tóc lại rồi chuẩn bị đi nhanh tới cung điện của thành chủ thành Tử Tiêu, xem trước xem vợ chồng Lý Chiêu Thành nói như thế nào.
Phòng tân hôn của hai người được ngăn cách với chủ thành bằng chỗ sân nhỏ, trước kia Lý Duyên Tỷ bệnh nặng về sau cần tĩnh dưỡng, thể lực suy nhược yếu kém, mà hồi trước lúc phủ thành chủ thành lập được cao nhân chỉ điểm. Hai vận khí to lớn đối nhau, mệnh của Lý Duyên Tỷ đã được định xuống, bát tự do Thiên Sơn thuật sĩ phê qua sau này. Khí thế của anh chênh lệch nên không thích hợp ở tại phủ thành chủ, bởi vậy ở ngoài phủ, Lý Chiêu Thành đã cho người tu sửa phủ đệ cho nhi tử. Bây giờ nếu muốn tiến vào nội cung thành chủ, Bách Hợp còn phải ngồi bước liễn để đến.
Tòa phủ đệ này không treo bất cứ cái gì màu hồng, đoán chừng tối hôm qua lúc Lý Duyên Tỷ bị đuổi về phòng tình huống đã quá nguy kịch rồi, trong nội tâm Lý Chiêu Thành cũng không có hy vọng xa vời nhi tử có thể sống được, bốn phía lãnh lãnh thanh thanh, sáng sớm chim tước lùi lại đầu cành hót vang. Theo nguyên bản Minh Bách Hợp vốn không có tư cách được ngồi bộ liễn bởi lúc ấy đứa con trai độc nhất của Lý Chiêu Thành mang vào phòng cưới không lâu đã chết rồi. Hơn nữa cô cùng Lê Chiêu Dương tầm đó không hiểu sao lại phát sinh gièm pha, để cho Lý Chiêu Thành hận không thể đem người con dâu trên danh nghĩa Minh Bách Hợp này bầm thây vạn đoạn, làm sao có thể sai người chuẩn bị bộ liễn cho nàng, thậm chí còn không gặp nàng.
Nhưng lần này tình huống lại bất đồng. Có sự nhúng tay của Lý Duyên Tỷ, thiếu thành chủ vốn không trụ được quá 18 mệnh số lại còn sống, Bách Hợp đang là tân nương hiển nhiên thân phận cùng địa vị không hề tầm thường rồi. Bộ liễn đã sớm được chuẩn bị tốt, tiết trời sáng sớm vào tháng sáu thoải mái một cách lạ thường, hai bên mành tơ rủ xuống của bước liễn được vén lên, đêm qua không ngủ được bao lâu, dù người giơ liễn có công phu đi cũng phải mất ít thời gian, Bách Hợp tranh thủ nhắm mắt dưỡng thần, tay chống đầu, bất tri bất giác đã ngủ.
Cảm giác vừa chìm vào giấc ngủ không được bao lâu bộ liễn đã ngừng lại, cô nghiêng người một cái. Tay đang chống đâu quơ nhẹ, người thoáng cái đã thanh tỉnh lại, thấy một cánh tay áo bào rộng màu trắng, dưới vạt lộ ra mép áo tím. Một nam nhân trẻ tuổi với dáng người gầy gò cao lớn ngăn ở trước liễn, khuôn mặt âm trầm. Một nửa tóc dùng ngọc quan Tử Kim buộc chặt cao lên, trên ngọc quan có viên minh châu lớn màu tím, khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu, hai đầu lông mày mang theo sự độc ác, trong tay kéo roi dài màu đỏ, mặc đồ trắng dài có hoa văn được thêu bằng kim tuyến, lúc này hai chân dạng ra, ánh mắt tựa chim ưng, nở nụ cười lạnh nhìn Bách Hợp trong bộ liễn:
“Muội muội tốt của ta, thời gian đợi muội lâu thật đấy!”
Dung mạo hắn thanh tú, cằm hơi nhọn, lúc nói chuyện Bách Hợp có cảm giác thân thể của mình bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, Mộ Dung Thùy Thanh lưu lại cho Minh Bách Hợp bóng đen rất sâu, sâu đến mức lúc này cũng có thể ảnh hưởng đến cô, người đang khênh liễn nhìn thấy người cản đường là Mộ Dung Thùy Thanh đều ngừng lại, nha hoàn cầm đầu khênh liễu giật giật bờ môi như đang truyền vài lời, vậy mà những người này đem liễu để xuống nhanh chóng rời đi, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Lúc này còn chưa vào nội cung thành chủ, trên đường lớn ngoại trừ bộ liễn bị Mộ Dung Thùy Thanh ngăn đón đã không có nửa cái bóng người, nha đầu dẫn đầu vừa nãy vốn cùng một chỗ với nha đầu hồi môn từ Mộ Dung gia, có lẽ nàng ta rất rõ ràng về thân phận địa vị của Minh Bách Hợp ở Mộ Dung gia, bởi vậy vừa nhìn thấy Mộ Dung Thùy Thanh liền nhanh chóng dẫn người đi. Bách Hợp thở sâu một hơi, nắm chặt thành bộ liễn, tim đập dồn dập, nhớ đến những vết thương đã sớm tốt lên trên người, lúc nhìn đến Mộ Dung Thùy Thanh trên tay nắm roi lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
“Đồ đê tiện, lăn xuống đây!” Mộ Dung Thùy Thanh đôi mắt híp lại, những người này vừa đi xong hắn không còn che dấu sự hung ác nham hiểm trong mắt nữa, âm hiểm nhìn Bách Hợp.
Vì để Lý Duyên Tỷ được xung hỉ, người Mộ Dung gia vội vàng đem Minh Bách Hợp gả đi, Lý Chiêu Thành vào thời khắc con trai sống chết chưa rõ này tự nhiên cũng bất chấp thứ tự đại hôn của nhi tử, bởi vậy hôn lễ được giản lược toàn bộ, dù Minh Bách Hợp
được đính hôn muộn hơn Mộ Dung Tương Nhi nhưng lại gả trước Mộ Dung Tương Nhi. Người nhà Mộ Dung gia đưa tiễn nàng đi không phải người anh trai từ khi mẫu thân tái giá đã không hề thân cận mà là Mộ Dung Thùy Thanh tên ác ma trong lòng Minh Bách Hợp.
Với tư cách là anh vợ tương lai của Lý Chiêu Dương cùng với người kế nghiệp Mộ Dung gia, Mộ Dung Thùy Thanh tiến vào nội cung Tử Tiêu thành, theo nguyên tác không xảy ra việc hắn cản đường này, nhưng khi biết rõ tầm đó Minh Bách Hợp cùng Lê Chiêu Dương xảy ra quan hệ, thần sắc của hắn lúc ấy như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, giống hệt bộ dạng âm trầm khủng bố bây giờ.
“Cút xuống cho ta!” Mộ Dung Thùy Thanh quát mắng xong, Bách Hợp cũng không động đậy, cô đang cấp tốc nghĩ đến cách đối phó, bên kia Mộ Dung Thùy Thanh nhưng lại nhe răng cười một tiếng, thân thủ chớp cái tiến lên bắt được Bách Hợp, thoáng cái đã kéo cô xuống dưới. Bàn tay hắn tựa sắt thép, mỗi lần bị bóp chặt đều khiến Bách Hợp cảm thấy tay mình như muốn đứt gãy ra, xương cốt kêu ‘khanh khách’, sắc mặt cô tái nhợt nhưng cũng không dám giãy dụa, Mộ Dung Thùy Thanh thuận tay hất lên liền đẩy cô vào một bên tường thành trắng bạc, một chưởng đập sượt qua má nàng, chưởng phong làm mấy viên gạch bị vỡ bay ra.
Thân thể Bách Hợp căng cứng, Mộ Dung Thùy Thanh giống như một con sói ác bị chọc giận đang nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ thoạt nhìn cực kì đáng sợ, tay hắn đang nắm roi lúc này nâng cằm Bách Hợp khiến côphải ngẩng lên: “Tiểu tiện nhân, không dám nhìn ta rồi hả?”
Ngữ khí hắn lộ ra sát ý lành lạnh, con mắt có chút đỏ tươi, thần sắc mang theo vài phần cảm giác cuồng bạo, hơi thở hổn hển quét qua má Bách Hợp, bị hắn nhìn thẳng có cảm giác như bị rắn độc quấn lấy, cho dù thời tiết đang vào tháng 6 cũng vẫn khiến người khác run rẩy.
“Tiểu kĩ nữ giống hệt mẹ ngươi, đồ không biết xấu hổ, mẹ ngươi câu dẫn cha ta, ngươi đồ tiện chủng này lại câu dẫn em rể tương lai của ta.” Hắn càng nói càng dữ dội, cái roi đang hất cằm Bách Hợp lên lúc này hướng xuống dưới cổ áo nàng, xiêm y bị tách ra một ít lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn bên trong, bên trên dồn nén bị bày ra làm Mộ Dung Thùy Thanh ngu ngơ một lúc, sau đó đột nhiên như hóa điên, chiếc roi dài đang quấn thành đoạn thoáng cái bị hắn quăng lên tạo ra tiếng tách, ngay sau đó định vung vào người Bách Hợp.
Cô theo bản năng kéo căng cơ thể, lúc này thân thể sợ hãi muốn tránh, thế nhưng Bách Hợp cứ thế mà cắn răng chịu đựng, cô cũng không né tránh, ngược lại lúc roi dài vung tới người, cô lại nở một nụ cười lạnh nhìn Mộ Dung Thùy Thanh:
“Hiện tại ta đã được gả vào thành Tử Tiêu, ta là nữ nhân của của thiếu thành chủ thành Tử Tiêu, Mộ Dung Thùy Thanh, ngươi lại dám đánh ta?”
Lúc ấy cái roi đang vung tới trước ngựccô, Mộ Dung Thùy Thanh nghe nói như vậy cứ thế liền chuyển tay, roi trên không trung phát ra tiếng vang chói tai, sau một khắc hắn lại rất nhanh thu roi dài về, nhìn Bách Hợp, nhịn không được âm hiểm nở nụ cười:
“Tốt, tốt, mới gả đến đây một ngày đã dám lấy thành Tử Tiêu uy hiếp ta, tiện nhân!”
Sắc mặt hắn sáng tối lẫn lộn, một hồi lâu sau ném chiếc roi xuống đất, thò tay nhanh như chớp tóm lấy cổ Bách Hợp, nhấc cô lên.
Cái tên điên này! Bách Hợp chỉ cảm thấy hô hấp bị hắn chặn lại, sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp cầu xin tha thứ, Mộ Dung Thùy Thanh một tay giật xiêm y cô ra, Bách Hợp lúc này mới nhịn không được bắt đầu vùng vẫy.
“Tiện nhân, tiện nhân! Ngươi với mẹ ngươi đều cùng một giuộc, đều là đồ thấp hèn! Tên nam nhân kia đã thấy chỗ nào của ngươi rồi? Đã thấy những vết tích xấu xí kia trên người ngươi chưa? Hắn đã thấy những vết thương xấu xí này sao?”
Mộ Dung Thùy Thanh lục lọi bên hông Bách Hợp, coi cô như con mèo nhỏ đang giãy dụa trong lòng bàn tay mình, con mắt lóe lên, một tay thả côxuống, nhẹ nhàng linh hoạt đem côquay lưng lại chặn lấy đè lên tường, thuận tay kéo xiêm y cô xuống, dáng người thiếu nữ lung linh hấp dẫn,thế nhưng tại nơi buộc dây yếm đỏ lại chằng chịt vết thương, hắn đưa tay sờ, nở nụ cười thần kinh như đang ăn tươi nuốt sống: “Hắn đã thấy người ngươi bị thương sao? Xấu quá đúng không? Giống như ngươi vậy, bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong xấu xí cùng linh hồn thấp hèn!”
“Liên quan gì tới ngươi?” Bách Hợp híp mắt lại, cái cảm giác để mặc người ta xử lí thật sự không tốt chút nào, nội tâm cô phát hỏa, khuôn mặt đang bị đè ở tường đá bị cọ rát đau nóng, côcảm nhận được bàn tay lạnh buốt mang chút ít thô ráp của Mộ Dung Thùy Thanh đang vuốt ve trên lưng mình, tựa như bị rắn độc trườn quanh, trong lòng cô cảm thấy kinh tởm cùng nguy hiểm: “Mộ Dung Thùy Thanh, ngươi có bản lĩnh thì giết cha ngươi đi, là hắn không biết xấu hổ, là hắn tham lam háo sắc không biết xấu hổ!”
Nếu như có thể lựa chọn, nguyên chủ cũng hy vọng có thể chết cùng với cha, không cần Mộ Dung gia che chở, so việc bị tra tấn trong thời gian dài với việc chết sung sướng ngay lập tức thì Minh Bách Hợp căn bản không thèm cái an toàn kia, nếu không vì mẫu thân thì nàng đã không nhẫn nại như vậy.