“Kim Liên, nàng cuối cùng cũng tha thứ cho ta rồi ư? Trương đại
hộ kia cũng không phải người tốt, nàng đừng khiến mình lại tức giận.”
Nam nhân lại như sắp khóc lên, Bách Hợp nhớ đến bộ dạng Võ Đại Lang
trong trí nhớ, không đành lòng nhìn thẳng bèn nhắm hai mắt lại.
Phan Kim Liên chướng mắt trượng phu dáng người ngũ đoản vả lại khuôn mặt còn hèn mọn này, nàng ta vốn trời sinh tính phong lưu, lúc trước ngay cả
Trương đại hộ muốn thu nàng ta vào phòng thì trong lòng nàng ta cũng đã
không cam lòng, thì lại làm sao mà cam tâm gả cho Võ Đại Lang? Chẳng qua là không thể tránh được thôi, Võ Đại Lang đối xử với nàng ta cũng có
phần coi trọng, hai người vốn sống ở huyện Thanh Hà, trong huyện cũng
không ít lưu manh đến dụ dỗ, nên khiến cho Võ Đại Lang không còn cách
nào khác, chỉ đành mang theo nàng ta cùng nữ nhi Nghênh Nhi chuyển nhà
lần thứ hai, cũng bởi vì chuyển nhà, nên sau đó việc Phan Kim Liên xinh
đẹp nổi tiếng truyền đi xa, về sau bị hàng xóm là Vương bà làm mối, cùng Tây Môn Khánh cấu kết với nhau, Tây Môn Khánh sau cùng khiến Võ Đại
Lang sinh tâm bệnh, Vương bà hiến dược sai Phan Kim Liên độc chết Võ Đại Lang.
Khi đó tính tình nguyên chủ vẫn vô cùng yếu đuối, nhưng
sau khi hại chết Võ Đại Lang thì một lòng say mê Tây Môn Khánh rồi gả
vào Tây Môn gia, sau đó bởi vì hại chết Võ Đại Lang, mà trở nên tâm
ngoan thủ lạt, trên tay luôn dính mấy mạng người, sau cùng Tây Môn Khánh cũng bởi vì làm việc vô độ mà chết, lúc trước Tây Môn Khánh vì muốn có
được Phan Kim Liên, nên đã đem Võ Tòng sung quân, Võ Tòng sau đó giết
chết mấy người, lại được bằng hữu tương trợ nên lại trở về lần nữa, biết được đại ca bị Phan Kim Liên hại chết, giả vờ cưới vợ, ở đêm tân hôn đã moi tim Phan Kim Liên, cũng giết chết Vương bà, mới coi như báo đại thù trong lòng.
Việc làm của Phan Kim Liên quả thật không đúng,
nhưng cuối cùng vào đêm tân hôn, vốn tưởng rằng chính mình sẽ hạnh phúc
cả đời thì lại chết đột ngột, trong lòng đương nhiên oán hận.
Bách Hợp ban đầu có hơi không tự nhiên, nhưng sau đó ngẫm lại chẳng qua là
cái nhiệm vụ mà thôi, Võ Đại Lang cũng không phải chồng của mình. Cùng
lắm thì không cho hắn thân mật kể cả việc tưởng tượng như vậy. Trong
lòng Bách Hợp dễ chịu hơn rất nhiều, khi nhớ lại khuôn mặt của Võ Đại
Lang thì cũng không trốn tránh như lúc trước.
Tính tính thời gian lúc này, đồ lưu manh huyện Thanh Hà đến quấn quýt si mê nàng không dứt, sau đó Võ Đại Lang và Phan Kim Liên cãi nhau, lúc này đã sắp chuyển đến huyện Dương Cốc, khiến Bách Hợp thở dài nhẹ nhõm một hơi, là may mắn
nội dung vở kịch bây giờ còn chưa liên quan đến Tây Môn Khánh, tuy rằng
trong lòng nguyên chủ với Tây Môn Khánh ban đầu là có tình cảm, về sau
lại còn ỷ lại, tuy rằng bởi vì hoa tâm phong lưu của hắn mà sau đó lòng
sinh ra oán hận. Nhưng kỳ thật Bách Hợp thấy nguyên chủ tuy rằng tâm
ngoan thủ lạt rất có tâm kế, nhưng thật ra ngọn nguồn cũng là ở cái chết của Võ Đại Lang.
Sau khi Võ Đại Lang bị Phan Kim Liên tự tay hạ
độc hại chết, nàng ta liền quẳng đi gánh nặng đạo đức trong lòng, làm
việc không còn cố kỵ, bởi vậy sau đó lại hại cả đám người mẫu tử Lý Bình Nhi, trong lòng nàng ta thật sự có tình cảm phức tạp với Tây Môn Khánh, nhưng Bách Hợp không cần phải hiểu rõ ỹ nghĩ của nguyên chủ, việc chính của nàng là hoàn thành nhiệm vụ, cần phải làm gì để hoàn thành. Cách
tốt nhất dĩ nhiên là làm theo tâm ý của kí chủ, nhưng nếu tâm ý kí chủ
cùng với ý nghĩ của nàng trái ngược nhau, thì tất nhiên là phải làm theo ý của nàng rồi.
Giống như ở trong nội dung vở kịch đầu tiên,
nguyên chủ Lưu Bách Hợp vốn là muốn sống thật dài thật lâu. Để bù lại
tiếc nuối ấy, Bách Hợp được cho sống lại, nhưng nàng cuối cùng lại vẫn
cứ lựa chọn chết sớm, sau cùng cách này vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
“Hiện tại không phải ngươi muốn chuyển nhà sao?” Do lưu manh trong huyện
Thanh Hà quấn quýt kịch liệt. Võ Đại Lang chỉ sợ trên đầu xanh mượt, nên quyết định chuyển nhà đến trong huyện Dương Cốc tìm huynh đệ. Đệ đệ Võ
Tòng của hắn bây giờ đang làm Đô đầu trong huyện Dương Cốc, nếu chuyển
đến chỗ này hai bên có cái chỗ dựa không nói làm gì, nhưng lại còn có
thể chăm sóc lẫn nhau.
Huynh đệ hai người hắn tình cảm sâu đậm,
từ nhỏ hai người đã không có cha mẹ, Võ Tòng gần như là được một tay Võ
Đại Lang nuôi lớn, hắn ta đối với người đại ca này vô cùng tôn kính coi
trọng, có huynh đệ ở đây, nếu bọn lưu manh vô lại lại đến cửa dây dưa
Phan Kim Liên, thì Võ Đại Lang xem như có thể mời huynh đệ giúp đỡ đuổi
người.
Thấy Bách Hợp rốt cuộc nói chuyện với mình, trong lòng Võ
Đại Lang vừa kích động lại vừa có chút vui mừng, hai người lần này hoàn
toàn là vì chuyện chuyển nhà này mà tranh chấp, Phan Kim Liên trời sinh
tính phong lưu, gả cho trượng phu Võ Đại Lang này trong lòng cực kỳ khó
chịu, từ nhỏ nàng ta có thể ca có thể múa, một tay tỳ bà gảy vô cùng
giỏi, thơ từ ca phú tuy rằng không phải đặc biệt tinh thông, những vẫn
biết một chút, so với Võ Đại Lang, là kẻ góa vợ, thê tử đã chết còn để
lại một đứa con gái là Nghênh Nhi, lúc trước nàng ta còn không bằng lòng với điều kiện như của Trương đại hộ, thì lúc này trong lòng nàng ta dĩ
nhiên càng không thoải mái.
Phan Kim Liên trước giờ ở trong phủ
Vương Chiêu Tuyên làm thị nữ, kiến thức nhiều hơn, thì tâm khí cũng cao
hơn, sau khi gả cho Võ Đại Lang vô cùng uất ức, tự coi mình là vàng bạc, bị chôn vùi vào trong đất cát nhà Võ Đại Lang này, lúc nào cũng ca
thán, nàng ta ở huyện Thanh Hà luôn luôn nhìn bóng mình mà hối tiếc một
phen, lại cùng với Trương đại hộ có tâm tư xấu xa trêu trọc nhau một
phen, nhưng nếu chuyển đi, lại đi huyện Dương Cốc, thì bao giờ mới có
thể vui sướng như vậy? Cũng bởi vì như thế, nàng ta kiên trì không muốn
đi, Võ Đại Lang luôn luôn đối với nàng ta là nói gì nghe nấy, yêu quý
lại càng nhiều hơn, lại khó có lúc lòng dạ cứng rắn nổi lên, nhất định
phải chuyển nhà, vì muốn thoát khỏi đám lưu manh này, Phan Kim Liên
trong lúc tức giận với hắn, liền chụp lấy sợi dây thừng muốn dọa hắn, ai ngờ diễn giả thành thật, suýt nữa thì mất mạng, khiến cho Võ Đại Lang
sợ hãi ghê gớm.
Tuổi hắn không nhỏ, nhưng lớn lên diện mạo lại
xấu xí, trong nhà tuy không phải nghèo đến không có gì ăn, nhưng cũng
không có chỗ nào tốt hơn, có thể không tốn một xu mà thú được một người
vợ như hoa như ngọc ngược lại còn được chút của hồi môn, trong lòng vui
mừng đến không tưởng được, thường ngày luôn coi nàng là bảo bối, chỉ cho là có chỗ nào đó khiến nàng không vui, nếu không phải do lời ong tiếng
ve của nhà hàng xóm bên cạnh nói nàng vụng trộm yêu đương với thằng
khác, khiến cho Võ Đại Lang nổi lên cảnh giác, thì chỉ sợ hắn cũng không muốn chuyển nhà.
Trong lòng Võ Đại Lang vốn kiên quyết, nhưng
nhìn bóng dáng Bách
Hợp, dáng người thướt tha động lòng người, lúc này
lại nhớ đến nàng ấy suýt nữa mất mạng, trong lòng cũng không khỏi có
chút sợ hãi, lúc này rất sợ vừa mở miệng lại khiến nàng kích động tìm
đến cái chết một lần nữa, nên ngược lại có hơi do dự.
“Nói đi!”
Cổ vừa mới bị thương, vốn không quá nghiêm trọng, nhưng bởi vì Võ Đại
Lang quá mức thấp bé, khi thấy nàng ta thắt cổ căn bản không cứu được
nàng ta, chờ đến khi hắn ra ngoài gọi người vào đây thì Phan Kim Liên dĩ nhiên nghiêm trọng hơn rất nhiều, lúc này khi mở miệng nói chuyện thì
không thanh thúy động lòng người giống như lúc trước, ngược lại có vẻ
hơi khàn khàn.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ biến thành Phan Kim Liên xinh đẹp như vậy, cũng không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi giá trị
thuộc tính của mình hay không, Phan Kim Liên vốn mỹ mạo động lòng người
đến mức mà ngay cả hòa thượng thấy cũng tâm viên ý mã(1), lúc này chẳng
qua trông cũng chỉ bình thường mà thôi, mị lực trên người trực tiếp giảm xuống, ngay cả Võ Đại Lang cũng cảm thấy thường ngày thê tử xinh đẹp
chói mắt người không biết có phải bởi vì do thắt cổ mà sau đó nét mặt
không toả sáng giống như thường ngày hay không, thoáng cái đã có vẻ phổ
thông tầm thường hơn rất nhiều.
Tâm loạn động như vượn khỉ => tâm luôn vọng động, lăng xăngChẳng qua như thế cũng tốt, như vậy chỉ cần thê tử không câu người như lúc
trước, hắn ở bên ngoài bán bánh, trong lòng cũng thư thả hơn nhiều.
Bách Hợp tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý ở trong đầu về diện mạo Võ Đại Lang,
nhưng lúc xoay người lại chân chính nhìn thấy người trước mặt mình còn
chưa đến ngực nàng, đứng lên so với cái giường cái bàn chỉ cao hơn chút
xíu, dung mạo thật ra thì bình thường, nhưng khí sắc của Võ Đại Lang kia lại vô cùng hèn mọn, thì vẫn không nhịn được phải ngẩng đầu lên, sâu
sắc thở ra một ngụm khí lạnh.
“Kim Liên, nàng phải biết rằng
người trong huyện Thanh Hà lời ong tiếng ve, bây giờ mệt cho nàng và ta
vợ chồng cãi nhau, lại vẫn ở đây tiếp thì còn nghĩa lý gì? Không bằng
sớm chuyển đi thôi.” Hắn nói đến đây, thì thật cẩn thận nhìn thoáng qua
thần sắc của Bách Hợp, lại nói tiếp: “Ta ở trong huyện Dương Cốc có một
huynh đệ, hiện giờ đã làm Đô đầu, nếu chúng ta đi nương tựa hắn, từ nay
về sau tuyệt đối không ai dám chê cười xem chúng ta nữa, nàng nói có
được không?”
Biết rõ vợ mình là kiểu tính tình gì, dù chuyển đến
chân trời góc biển cũng vẫn vô dụng, Võ Đại Lang gặp chuyện lại chỉ muốn chuyển nhà né tránh đám người Trương đại hộ, trong lòng Bách Hợp không
khỏi mắng Võ Đại Lang hai câu, nhưng hiện giờ nếu Phan Kim Liên đã đổi
thành nàng, dĩ nhiên sẽ không có khả năng cấu kết chung một chỗ với Tây
Môn Khánh nữa, thì ở chỗ nào cũng như nhau.
Huyện Thanh Hà, chính nàng ta cãi nhau đến mức chết là do Võ Đại Lang không cứu được người,
cho nên tốt nhất không cần ở lại đây thêm nữa, tuy rằng Bách Hợp không
sợ lời ra tiếng vào của người ta, nhưng đi chỗ nào cũng bị người chỉ trỏ thì trong lòng cũng phiền, lại nhìn đến vẻ mặt mong đợi của Võ Đại
Lang, trong ngực không khỏi buồn bực, cắn chặt răng gật gật đầu: “Ngươi
làm chủ là được.”
Lần đầu tiên nàng nghe lời Võ Đại Lang, ánh mắt Võ Đại Lang sáng lên, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười, theo bản năng muốn leo lên giường, Bách Hợp nhìn thấy dáng người thấp lùn ngắn ngủn
của hắn ra sức nhúc nhích muốn leo lên giường đến chỗ nàng, trong lòng
hung ác lạnh lẽo, hung dữ lên tiếng khiển trách:
“Ngươi làm gì đấy, ta đói bụng!”
Võ Đại Lang thấy nàng chịu ăn uống, trong lòng vui mừng, vội lên tiếng:
“Nghênh Nhi đã nấu xong ít cháo, chỉ sợ nương tử không chịu ăn mà thôi,
giờ để ta bảo nó bưng tới.” Nói xong lời này, lại sợ Bách Hợp ngửi thấy
mùi vị chán ghét tự mình nôn ọe, liền vui mừng cầm chổi muốn đi quét
dọn, nhìn bộ dạng ân cần này của hắn, Bách Hợp cho dù trong lòng tức
giận cũng không trút ra được, chỉ đành phải oán hận nằm ở trên giường,
không chịu lên tiếng.
Không biết sao lại thế này, sau khi tiến
vào cái nhiệm vụ này cũng không biết có phải bị nguyên chủ ảnh hưởng hay không, tính tình nàng cực kỳ nóng nảy, cho dù biết về sau không nhất
định phải cùng Võ Đại Lang cùng giường chung gối, nhưng trong lòng nàng
vẫn có phần tức giận như trước, khi nhìn thấy Võ Đại Lang liền muốn nổi
cáu, lúc này nhìn bộ dạng bận bịu đến sục sôi trời đất của hắn, Bách Hợp cắn cắn môi, trong lòng không rõ đây là đang xảy ra chuyện gì nữa,
không khỏi có chút tỉnh ngủ.
Nàng sống như vậy mấy đời, cho dù
không quá thông minh, nhưng ít nhất tính nhẫn nại vẫn đủ, bộ dạng Võ Đại Lang quả thật khó coi, nhưng cũng không đến mức khiến cho nàng ghê tởm
thành cái dạng này, Bách Hợp cau mày, Võ Đại Lang bên cạnh liền biết
trong lòng nàng không thoải mái, rất sợ nàng bởi vì động tác chậm chạp
của mình mà mất hứng, nên động tác trong tay vội nhanh hơn.
Lúc
này bên ngoài một người con gái tuổi chừng mười hai mươi ba rụt rè đi
vào, mặc một bộ xiêm y cũ màu xám, chung quanh đầy mảnh vá, mái tóc khô
vàng buộc thành một bó, nhút nhát gọi: “Mẫu thân ăn cơm.”
Nguyên
chủ cũng bởi vì mới hai mươi niên hoa đã phải thay người làm mẹ, trong
lòng không vừa ý, thường xuyên đem nàng bé đánh chửi trút giận, nhìn
nàng bé cực không vừa mắt, bởi vậy Võ Nghênh Nhi có hơi sợ nàng ta,
trong khóe mắt ánh mắt đều mang theo vài phần yếu đuối.
Nhìn thấy Võ Nghênh Nhi, trong lòng Bách Hợp một cơn tức lại nổi lên, nàng mạnh
mẽ đè xuống, gật gật đầu về phía Võ Nghênh Nhi: “Đưa đến cho ta.”