Bia Đỡ Đạn Phản Công

Tâm Nguyện Của Phan Kim Liên (4)


trước sau

Chỉ thiếu chút nữa đã bị tên Trương đại hộ này vô lễ rồi, cái loại cảm giác ghê tởm này khiến cho nàng lúc này nghĩ lại còn muốn nôn, trong lòng không khỏi sinh ra phẫn nộ, vừa hung ác vừa táo bạo: “Khiến lão nóng gần chết, rồi vứt tới Trương gia đi! Gái già Trương gia kia chính là một con cọp mẹ, vừa hung ác vừa tàn nhẫn, trả lại xem lão không bị lột da mới là lạ!”

Vốn còn đau đến mức chân cứ nhảy, Trương đại hộ đang chửi người vừa nghe thấy lời này, không khỏi nhe răng nhếch miệng: “Đừng vứt, đừng vứt.”

Hắn đích thật là sợ vợ, Bách Hợp cũng từng làm nô ở nhà hắn, lúc này sao lại không rõ tính cách của Trương đại hộ, con ngươi xoay xoay, không khỏi nảy ra ý hay:

“Nếu không vứt cũng được, nhưng mười lạng bạc chặn miệng của ta, nếu không đừng nói phải nói cho con cọp mẹ kia của nhà ngươi biết, mà ngay cả huyện Thanh Hà này ta cũng phải truyền khắp cho người ta biết, đến lúc đó xem ngươi làm thế nào gặp người.” Dù sao thanh danh của Phan Kim Liên cũng đã sớm thối, Võ Đại Lang lại càng không cần phải nói, huyện Thanh Hà đã không ai là không biết kẻ bán bánh nướng là hắn này, mỗi người đều lấy giễu cợt hắn làm vui, lúc này hai người bọn họ chân trần sợ gì rách giày(1), ngược lại Trương đại hộ thật sự bị bộ dạng vô lại này của Bách Hợp chế ngự.

Không còn gì để mấtMười lạng bạc cũng không ít, mua cửa hàng cùng nhà ở cũng đã đủ rồi, chỉ là với lão mà nói cũng không phải không lấy được, chuyện hôm nay quả thật quá nhục nhã, dê chưa ăn được ngược lại còn mất miếng thịt, nếu bị mụ già kia nhà mình biết được, chỉ sợ kiểu gì cũng sẽ phải lột một tầng da của lão, Trương đại hộ do dự một lúc, gật gật đầu, thở dài nói:

“Ngừng, ngừng, ngừng, nàng đã nói như vậy, ta trở về lấy bạc, nàng đừng nói nửa chữ!”

“Tất nhiên rồi, một nhà nô sắp phải chuyển đi, nếu lão gia không nói, nô gia dĩ nhiên sẽ không đề cập tới, chẳng qua là nếu lão gia muốn đổi ý, thì không được trách miệng nô gia gói không được kĩ mà nói ra!” Uy hiếp Trương đại hộ vài câu. Thấy lão nói vài tiếng xúi quẩy rồi vừa sửa sang lại xiêm y vừa đi ra ngoài, lúc này Bách Hợp mới chịu đựng cảm giác đau đớn ở môi cùng nước miếng ghê tởm, hướng phía Võ Đại Lang phân phó: “Đi lấy cái bát đến đây, lấy cả cái chậu nữa. Ta muốn súc miệng!”

Người nam nhân này ngay cả việc đuổi Trương đại hộ cũng không làm được, may mà trước đó nàng đã có chuẩn bị, nếu không hôm nay còn không phải ăn buồn bực thiệt thòi sao, trong lòng Bách Hợp càng nghĩ càng phát hỏa, khó trách Phan Kim Liên trước kia chướng mắt hắn như vậy, nàng lật người xem thường, Võ Đại Lang biết trong lòng nàng có hơi không thoải mái, mệt mỏi trả lời lại, rồi cúi đầu đi ra ngoài.

Nghênh Nhi xụi lơ trên mặt đất. Đứng cũng không đứng dậy nổi, Võ Đại Lang bưng chậu và bát tiến vào, Bách Hợp liền súc miệng kĩ vài lần, cảm thấy vị lạ trong miệng đã bớt đi, lúc này mới thở phào, thân thể hướng phía sau lưng dựa lên, Võ Đại Lang đã thay nàng săn sóc cầm gối đầu đặt ở dưới thắt lưng nàng.

Tuy nói Võ Đại Lang không có bản lĩnh gì, nhưng mà đối xử với Phan Kim Liên cũng thật sự rất tốt, Bách Hợp nhíu nhíu mày. Nhìn vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của hắn, trong lòng đã hơi hơi nổi lửa, nhưng lại miễn cưỡng chịu đựng, sắc mặt hết sức khó coi:

“Sau khi tới huyện Dương Cốc. Ngươi hãy nói với huynh đệ ngươi ở chỗ ấy, có thể chăm sóc lẫn nhau thì tốt, chẳng qua nếu như xảy ra chuyện như thế này một lần nữa. Ta và ngươi hai người vẫn nên chạy đi chỗ khác thì tốt hơn.”

Võ Đại Lang nghe xong lời này, khóe miệng méo méo. Bách Hợp cắn chặt răng: “Ngậm mồm lại, ngươi dám khóc thử xem!”

Bị lời này dọa. Võ Đại Lang tất nhiên không dám khóc, nhưng vẻ mặt đã có phần đáng thương hề hề: “Nương tử đừng giận, ta biết ta không có bản lĩnh gì, nhưng huynh đệ của ta thật sự võ nghệ hơn người, chắc chắn sẽ cố gắng hiếu kính tẩu tẩu là ngươi này, sẽ không xảy ra chuyện này nữa, mà để hắn đến bảo vệ nàng.”

Bách Hợp dĩ nhiên biết Võ Tòng võ nghệ hơn người, có thể tay không tấc sắt đánh chết con hổ già, kẻ sát tinh trên tay gánh nhiều mạng người như vậy, có thể là cái người tay trói gà không chặt sao? Cuối cùng đến ngay cả nguyên chủ cũng chết ở trên tay hắn ta, đối với hắn ta là vừa hận vừa sợ, Bách Hợp cũng không phải không tin lời nói của Võ Đại Lang, cũng không biết tại sao nữa, thấy hắn hầu hạ bản thân mình vô cùng thỏa đáng, nhưng ở trong lòng vẫn cứ còn một cỗ ác khí:

“Câm mồm! Ta là vợ của ngươi, chứ không phải là vợ của hắn, mà cần hắn tới bảo vệ?”

Nghe thấy Bách Hợp thừa nhận là vợ của mình, Võ Đại Lang liền nhếch môi cười ‘hì hì’ hai tiếng, vừa gãi gãi đầu, vừa không ngừng gật đầu: “Nương tử nói rất phải, ngược lại là ta sai rồi!”

Hắn cùng những nam nhân trước kia đều không giống nhau, mặc dù bộ dạng lớn lên xấu hơn, nhưng Bách Hợp đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, mặc kệ là gặp được kiểu người trong nội dung vở kịch như thế nào, lại không có một người nam nhân nào có tính tình rất tốt như hắn vậy, mặc dù hiện tại hắn đang hầu hạ vợ như vậy, bị vợ quát mắng như thế lại nửa điểm nửa câu oán hận cũng không có, nam nhân như thế cực kỳ hiếm gặp, Bách Hợp nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi mềm đi, muốn la mắng hắn tiếp cũng nói không lên lời, tuy nhiên khi nhìn đến Võ Đại Lang thì trong lòng vẫn có bực bội, nhưng nàng lại cố nén lại, chỉ phất phất tay.

“Được rồi, nhanh chạy đi thu dọn đồ đạc đi, tốt nhất ngày mai xuất phát, buổi chiều tìm Trương đại hộ lấy bạc, chúng ta thuê một chiếc xe ngựa đi đến huyện Dương Cốc, sáng sớm đi luôn, chuẩn bị cho ổn thỏa vào.” Bách Hợp nghĩ đến vụ việc của Trương đại hộ xảy ra trong hôm nay, trong lòng sâu sắc cảm thấy nguy cơ. Nguyên chủ câu dẫn người cũng không phải chỉ có mỗi một kẻ là Trương đại hộ này mà thôi, nếu như ngày mai lại xuất hiện một kẻ Vương đại hộ Lý đại hộ, nàng thật sự có phần ăn không tiêu, hiện giờ võ công của nàng chỉ mới khởi bước, Võ Đại Lang lại là kẻ người nào cũng không đánh lại được, Võ Tòng mặc dù giết người không chớp mắt, nhưng ít nhất hắn đối với Võ Đại Lang – đại ca từ nhỏ một tay nuôi lớn hắn này vẫn vô cùng tôn trọng, chính nàng chỉ cần lần này không hại chết Võ Đại Lang, thì có thể đoán được Võ Tòng cũng không thể dễ dàng dính dáng đến chuyện giết người này.

Vả lại đi huyện Dương Cốc, nàng định sẽ ru rú trong nhà rồi trốn ở trong đó nhà thêu hoa luyện võ, nguyên chủ có một tay thêu hoa bản lĩnh vô cùng tốt, Bách Hợp làm nhiều nhiệm vụ như vậy, võ công cổ thuật đều luyện qua, nhưng duy chỉ thêu hoa thật sự vẫn chưa làm qua, nàng chuẩn bị học thật giỏi môn này, kỹ năng nhiều không đè thân, bản thân nhiều loại kỹ năng, dù sao cũng vẫn tốt hơn.

Võ Đại Lang nghe thấy Bách Hợp thúc giục, cũng không thấy tức giận, chỉ cười hề hề hai tiếng, vui vui vẻ vẻ làm y theo Bách Hợp phân phó, đi ra ngoài thu dọn
đồ đạc, lúc gần đi thì sai con gái nhỏ Nghênh Nhi hầu hạ ở bên người Bách Hợp.

Vị cô nương này từ nhỏ đã mất mẹ, mẹ kế lại đánh nàng thậm tệ, bởi vậy thật sự rất sợ Bách Hợp, cho dù hai ngày nay Bách Hợp cơ bản không có đánh chửi nàng nữa, nhưng nàng vẫn nơm nớp lo sợ, khi ngây ngốc ở bên cạnh Bách Hợp, đến thở mạnh cũng không dám, ngược lại làm việc còn vô cùng cực kỳ cẩn thận, tính cách đó so với cha nàng thật sự rất giống nhau, thật thà chất phác nhát gan yếu đuối, bị ức hiếp còn không chịu mang thù.

Bách Hợp thở dài, thu hai chân lại, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng nguyên chủ thích gảy tỳ bà, thấy bộ dạng hai mắt phóng vào không trung của Nghênh Nhi, liền vẫy vẫy tay về phía nàng: “Đi lấy đàn lại đây hộ ta.”

Phân phó của nàng Võ Nghênh Nhi luôn luôn không dám không nghe, bèn vội vàng đi lấy tỳ bà của nàng, Bách Hợp thử gảy hai cái, cũng không biết có phải động tác bản năng của thân thể nguyên chủ hay không, tay nàng vừa chạm vào trên tỳ bà, thì giống như có ý thức liền dùng ngà voi gảy lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe truyền ra, vẻ mặt Võ Nghênh Nhi không khỏi cứng lại, trên mặt lộ ra một chút thần sắc sợ hãi lại bối rối. Bách Hợp biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, Phan Kim Liên trước kia hành động quả thật lỗ mãng, chẳng qua lúc này đổi thành nàng dĩ nhiên sẽ không xướng ra cái loại dâm từ lãng khúc(2) trước kia nữa, nhớ lại mấy thủ khúc dương cầm đơn giản thanh thoát trong trí nhớ, nàng gảy hai bài, Nghênh Nhi có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lời dâm đãng, khúc phóng túng“Sau này nếu ngươi muốn học, ta sẽ dạy cho ngươi.”

Lời này cũng không biết khiến Võ Nghênh Nhi nghĩ đến chỗ nào, nàng ta cứ sợ tới mức hai đùi run run, con mắt vừa chớp suýt nữa bất tỉnh trên mặt đất, hàm răng không ngừng đánh vào nhau kêu ‘lập cập’, trong miệng run run nói:

“Xin mẫu thân đừng bán con.”

Bây giờ biết đánh tỳ bà, lại có tâm nhàn hạ đánh tỳ bà, không phải con nhà giàu xuất thân tiểu thư khuê các, cũng là kỹ nữ trong phố hoa, kỹ nữ, chuyên môn hầu hạ nam nhân, Võ Nghênh Nhi đã không phải tiểu thư khuê các gì, thường ngày việc vặt trong nhà rất nhiều, nàng căn bản cũng không có tâm nhàn hạ gảy đàn hát xướng kia, Bách Hợp vậy mà trong đầu sinh ra ý niệm muốn dạy nàng ta học tỳ bà, lại nhớ tới sau khi Phan Kim Liên vào cửa luôn đối xử không tốt với nàng ta, Võ Nghênh Nhi liền khóc lên:

“Mẫu thân, con sẽ giặt quần áo sẽ nấu cơm, sẽ hầu hạ mẫu thân. . . . . .”

“Được rồi, nhìn bộ dạng nhát gan như chuột của ngươi kìa, gà rừng quả nhiên không thể biến thành Phượng Hoàng, có lòng dạy ngươi hai câu đã khóc!” Bách Hợp nhìn thấy được, cũng biết thay đổi của hai ngày nay khiến cho trong lòng tiểu nha đầu cực kỳ sợ hãi, đi đường mềm không thông, thì nàng dứt khoát thanh âm hung ác khí thế hung dữ mắng hai câu, ngược lại thấy vẻ mặt Võ Nghênh Nhi thả lỏng xuống, trong lòng không khỏi cười khổ vô cùng.

Võ Nghênh Nhi hai ngày trước cảm thấy nàng nổi lên một cái đại âm mưu gì đó, nên theo đó quan hệ với kế nữ trong thời gian đấy không thấy tốt lên bao nhiêu, nhưng hôm nay vừa thấy nàng hung ác ngược lại nhẹ nhàng thở ra, làm việc cũng kiên định hơn, không hề giống bộ dạng lúc trước sợ đến chân cũng không nhấc lên nổi.

Buổi chiều Trương đại hộ quả nhiên cầm mười lạng bạc đến đây, sau khi tức giận ném cho Võ Đại Lang, thì hừ lạnh một tiếng rồi đi mất, mặc dù hiện giờ Bách Hợp có hơi mỹ mạo như trước, nhưng lại không câu người như vài ngày trước, trên đời này tiểu mỹ nhân cũng không phải không có, so với nàng ta thì trong kỹ viện còn xuất sắc hơn nhiều, hơn mười trăm tiền là có thể ngủ một đêm, nếu sớm biết mình sẽ phải tốn tiến, còn không bằng không đánh chủ ý lên Phan Kim Liên, trực tiếp đi dạo Hoa Lâu còn hơn.

Trương đại hộ ủ rũ, đau đớn trong mắt không gì sánh được, trong miệng chỉ đành an ủi bản thân của đi thay người, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được như trước, hầm hừ chắp tay sau mông rồi đi mất.

“Nương tử, chúng ta có bạc rồi, nàng nhìn xem, chúng ta có bạc rồi.” Võ gia vốn đã nghèo, Võ Đại Lang lại mất cha mẹ từ nhỏ, trước kia là hắn nuôi dưỡng đệ đệ lớn lên, sau đó khi vợ trước Trần thị vừa mất, lại phải chăm nom nữ nhi, nếu không phải khi Trương đại hộ gả Phan Kim Liên cho hắn không chỉ không cần sính lễ của hắn, ngược lại còn cho không ít đồ cưới, chỉ sợ lấy tình hình của Võ gia, hắn cũng không thú nổi người vợ, bây giờ hắn nghèo đến độ vài cái túi tiền trên người đều trống không như nhau, thế nhưng hiện giờ có thể mọc ra số tiền phi ngĩa như vậy, trong lòng vui mừng đến không thể tưởng tượng được.

“Câm mồm! Đem bạc đến đây cho ta, tiền trên người của ngươi cũng nộp toàn bộ ra đây.” Bách Hợp quát hắn một câu, Võ Đại Lang gãi gãi đầu, đáp dạ, quả nhiên mang bạc trong tay nộp lên trên tay của Bách Hợp, mặt khác lại móc móc túi tiền, lấy ra bảy tám đồng tiền, Bách Hợp tức giận đến độ cái mũi suýt lệch, chỉ vào đĩnh bạc nói: “Bạc này phân biệt thật giả kiểu gì?”

Võ Đại Lang liền nói: “Trương đại hộ cũng là một người lương thiện, chắc sẽ không có khả năng đem đồ giả. . . . . .”

Hắn vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt u u ám ám của Bách Hợp, không khỏi sợ run cả người: “Nếu muốn biết có phải thật hay không, cắn một cái là biết ngay.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện