Ở phía điện thoại của Chu Minh Ngâm nghe thấy tiếng báo cắt điện thoại của Bách Hợp, hắn mới kịp hiểu là Bách Hợp đã ngắt điện thoại của hắn.
Quả thực hắn có chút không dám tin tưởng, trước kia Vệ Bách Hợp luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, mỗi lần gọi điện thoại vẫn là hắn cúp máy trước, gần như thành thói quen như vậy nên hắn không bao giờ phải nghe tiếng báo hiệu rằng đối phương đã ngắt điện thoại rồi, bởi vì là lần đầu tiên xảy ra tình huống thế này, Chu Minh Ngâm có chút không quen, cái loại cảm giác phải nghe đối phương ngắt điện thoại trước quả là không dễ chịu gì, ban đầu hắn tưởng Bách Hợp nói muốn ly hôn với hắn chỉ là nói đùa, đến tận lúc này hắn mới ý thức được vấn đề có khả năng không chỉ đơn giản như vậy.
Vốn dĩ hắn cho rằng Chu Viện Viện sớm muộn gì cũng sẽ gả đi, dù cho bây giờ cô hành xử có chút quá đắng, Bách Hợp có thể sẽ tức giận, nhưng tuyệt nhiên Chu Minh Ngâm không hề nghĩ đến cô sẽ tức giận đến như vậy, vừa mới qua thời gian tân hôn mấy ngày, nếu bây giờ hắn ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Chu cũng như của cha mẹ, huống chi trong lòng thì Chu Minh Ngâm cũng không muốn ly hôn với Vệ Bách Hợp, lúc trước kết hôn với cô, bản thân hắn có tình cảm với cô đấy, chỉ trước kia hắn cho rằng Vệ Bách Hợp chắc chắn sẽ nghe theo mình, không nghĩ đến một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi mình, nên lúc này Chu Minh Ngâm có chút hoảng hốt.
Bách Hợp ngắt điện thoại, trong phòng giám sát đã có người phát hiện ra manh mối rồi, thân ảnh Vệ Thụy ngồi trên xe lăng đã xuất hiện bên trong video.
Cậu bị người ta đẩy đi, mấy đứa học sinh trung học đùa dai đẩy cậu đi xa cũng chỉ thấy cậu ngây ngô cười, chọc cậu thì hắn chỉ biết khóc, không có phản ứng gì đặc biệt nên cảm thấy không còn hứng thú, ném cậu một bên rồi tự mình về nhà. Có người thấy cậu ở giữa đường lớn, giúp đẩy cậu đi ra, sau đó thì camera cũng không quay đến. Sau khi đã xác định được khoảng đường này, việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn.
Dựa theo dáng vẻ những người đẩy Vệ Thụy đi trên video, nhờ hệ thống tra hộ khẩu của cục cảnh sát, rất nhanh đã tra ra được thân phận những người này, đợi đến khi tìm được Vệ Thụy đã là xế chiều, cậu bị người ta đẩy qua một bóng râm của gốc cây lớn, ngày hôm qua người đẩy cậu đến đây cũng không phải muốn hại cậu, chỉ là mấy đứa học sinh trung học ham chơi thích đùa nghịch mà thôi, sau khi chơi chán thì ném cậu trên đường. Xe cộ lui tới quãng đường này rất nhiều, đường đối diện thì không có camera an ninh, nếu có người tông vào cậu rồi bỏ chạy, nhất định không có khả năng tìm được người gây họa.
Lúc ấy trời chạng vạng tối, một người đàn ông trung niên qua đường cũng chỉ là có ý tốt đưa cậu vào chỗ mát mẽ thôi, vốn dĩ muốn đưa cậu đến cục cảnh sát đấy, nhưng buổi chiều đến Vệ Thụy đã ở bên ngoài cả buổi tối, có chút cảm lạnh lại phơi nắng, bản thân cậu vốn dĩ đã không khỏe, lúc ấy đã xuất hiện bệnh trạng cảm sốt, người nọ vốn là có ý tốt nhưng sợ chọc phải rắc rối, chỉ sợ bản thân mình có ý tốt nhưng đến phiên người nhà nghĩ thì sẽ không như thế, nên sau khi do dự hồi lâu đã đưa cậu qua bên kia.
“Tôi nghĩ chắc cậu ta bị lạc người thân nên mới đưa cậu ta qua bên lề đường, vốn muốn gọi cảnh sát, nhưng sợ các anh hiểu lầm tôi gây ra chuyện này nên…” Người đẩy cậu qua bên đường là một người đàn ông trung niên trên dưới 40 tuổi, lúc tìm được Vệ Thụy đã ở tình trạng hấp hối rồi, hôm qua cậu ngây ngốc ngoài đường cả một đêm, nên bị bỏng da đến kinh người, người đàn ông kia biểu cảm có chút xấu hổ, lúc đứng cùng mấy người Bách Hợp đợi xe cứu thương đã giải thích vài câu, cảnh sát giáo huấn ông ta một phen. Ông ta gật đầu liên tục. Lúc sắp đi Bách Hợp rút 200 đồng trong ví ra coi như cảm ơn ông ta.
Tuy nói người này có ý tốt nhưng không đến nơi, nhưng ít nhất cũng bởi vì lúc cấp bách ông ta đẩy Vệ Thụy vào ven đường, giúp cậu không có nguy cơ bị xe đụng. Vốn không định nhận, nhưng lúc này ông ta cũng gật gật đầu rồi rời đi.
Chờ ông ta vừa đi, Bách Hợp mới hỏi một câu:
“Mấy người học sinh trung học đẩy em trai tôi đi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng làm ra chuyện như vậy, có phải cha mẹ chúng nên chịu một chút trách nhiệm?” Da Vệ Thụy bỏng nặng, má đỏ bừng, toàn thân run rẩy, năm nay cậu 18 tuổi, bởi vì bệnh quanh năm, mặt cậu luôn tái nhợt, dáng người gầy gò nhỏ thó, một đầu tóc mềm mại nhưng bởi vì không đủ dinh dưỡng lộ ra có chút gầy gò.
Lúc Bách Hợp sờ tay lên trán hắn, hắn run rẩy hai cái, lông mi run run, mí mắt không mở nổi, nhưng giống như cảm nhận được Bách Hợp, miệng hô lên: “Chị, chị, chị, em lạnh….”
Lúc này cậu đang ở giai đoạn phát sốt, sở dĩ có cảm giác lạnh, tuy trí lực cậu không cao, nhưng cậu cũng giống những đứa trẻ bình thường, ai đối tốt với cậu thì cậu đều cảm nhận được, lúc Bách Hợp nghe được cậu thì thầm như vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ nhức nhối, suýt nữa nước mắt tràn mi.
Đây thuộc về cảm xúc của nguyên chủ, đối với Vệ Bách Hợp, Vệ Thụy giống như sinh mệnh của cô ấy vậy, không thể thiếu khi tồn tại, lúc nhỏ cô không có người thân, không có nhà, thậm chí cả họ cô cũng không có, sau đó tuy bố dượng xuất hiện và đối xử với cô không tệ nhưng vì bố dượng ra đi quá nhanh, tuy nhiên đã cho cô được một cái họ, một cuộc sống an ổn tạm thời, có thể bố dượng mất rồi, mẹ thì không đáng tin cậy nhưng rốt cục cô đã có mục tiêu để bảo vệ rồi, đã có người thân huyết mạch tương liên, ở một góc độ nào đó mà nói thì Vệ Thụy giống như trụ cột tinh thần của nguyên chủ vậy, nhung mà cuối cùng cậu cũng mất…
Cũng bởi vì cậu ra
đi quá nhanh khiến nguyên chủ sụp đổ tinh thần, hôn nhân không như ý, cuộc sống bị đả kích, mới khiến cho nguyên chủ ra ngoài ngoại tình, đưa đến một loạt bi kịch phát sinh sau này. Nếu như khi ấy Vệ Thụy không chết, nguyên chủ có thể vì cậu mà chống đỡ, nhưng là cuối cùng Vệ Thụy cũng đã chết…
Tinh thần lực hiện tại của Bách Hợp đã 80, tương đối cao, tình huống mà tâm trạng nguyên chủ có thể ảnh hưởng đến cô tương đối thấp, thế nhưng trong nháy mắt Vệ Bách Hợp nhìn thấy Vệ Thụy, tình cảm còn sót lại khiến cho cô không tự chủ được mà đỏ hoe vành mắt, rất nhanh Bách Hợp đè nén cỗ cảm xúc này xuống, cô đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay Vệ Thụy, đưa vào trong áo khoác dạ của mình, dịu dàng trấn an:
“Chị hai biết rõ Tiểu Thụy lạnh, Tiểu Thụy ráng chờ một chút, chú bác sĩ sẽ đến nhanh thôi, bọn họ sẽ chữa lành cho Tiểu Thụy, chị hai sẽ làm trái cây ngọt mà em thích ăn nhất cho nhé…”
Ngày xưa khi trong nhà không có tiền, không có đồ ăn vặt, có khi Vệ Thụy không hiểu chuyện sẽ khóc lên, Vệ Bách Hợp vì cậu sẽ đi nhặt những trái cây mà những sạp hàng vứt đi, cắt bỏ và để lại những phần còn ăn được, dùng đường ngâm rồi phơi khô, nó trở thành đồ ăn vặt để dỗ cậu, Vệ Thụy rất ngoan sẽ ngồi yên lại.
Mẹ Vệ đứng một bên lộ ra vẻ mặt đau lòng, bà nhìn thấy con cái mình, có chút cẩn thận quan sát Bách Hợp, sau nửa ngày mới có dũng khí mở miệng:
“Tiểu Hợp, mấy đứa học sinh kia vẫn còn là trẻ con, đang là thời điểm lấy học tập làm trọng, dù sao Tiểu Thụy bây giờ cũng không sao, bọn nó cũng không phải cố ý hại Tiểu Thụy…”
Bà sợ rằng Bách Hợp sẽ đi gây rắc rối cho người khác, trong lòng mẹ Vệ lạc quan, dù sao con trai bây giờ đã tìm được, cần gì phải đi làm khó người khác.
“Huống chi trẻ con có ai không bướng bỉnh đâu? Tính bọn hắn cũng không phải xấu xa, bỏ qua đi nhé?”
Mẹ Vệ không ngủ một đêm, sắc mặt tiều tụy mười phần, mấy sợi tóc rũ xuống bên mặt bà, trên mặt lại lộ ra vài phần nhu nhược, cùng cầu khẩn, cặp mắt kia giống y đúc lúc Vệ Thụy cầu xin người khác.
Bách Hợp nghe như thế, nhịn không được thở dài, mẹ Vệ đúng là cục khoai lang nóng phỏng tay, nhiệm vụ lần này nếu không có tình cảm với Chu Minh Ngâm thì có thể li hôn, không thoải mái với Chu Viện Viện thì có thể cãi lại, trong nội dung lúc Vệ Thụy sinh bệnh không có tiền cứu chữa mà phải chết, Bách Hợp đã chuẩn bị tốt tiền để đề phòng. Thế nhưng mẹ Vệ là mẹ ruột của nguyên chủ, đánh không được mắng không xong, muốn an bài bà để bà không đi gây chuyện đúng là phải tốn rất nhiều notron não.
“Bà nói tìm được rồi coi như xong, nhưng là một người mẹ, tình huống của Tiểu Thụy bây giờ bà cũng thấy rồi đấy, em ấy bị bệnh hơn nữa phải nhập viện, cái gì cũng phải cần tiền, bây giờ bà có tiền không?”
Cùng loại người như mẹ Vệ nhiều lời, nghiêm túc gì đó cơ bản không dùng được, cao giọng một chút thì bà chỉ đứng yên lặng khóc không ngớt, tiếng nói giống như không dám để lộ ra ngoài, thế nhưng người không nổi giận là mình thì lại khó chịu đến phát bực, nguyên chủ chính là như vậy, dù xảy ra chuyện gì, nổi giận ra sao cũng không bao giờ khóc, mà mẹ Vệ so với cô không bằng một phần, cứ liên tục khóc lóc.
“Tiền? Tìm người vay một ít.” Mẹ Vệ nghe đến chữ “Tiền” thì bả vai thoáng chút rụt lại, trên mặt lộ ra thần sắc hốt hoảng, trong lòng Bách Hợp sinh nghi, cô nhớ rõ rằng trước khi kết hôn vài ngày, nguyên chủ đem mười vạn tiền tiết kiệm của mình chuyển vào tài khoản của Vệ Thụy, chuẩn bị chi để chữa bệnh.
Đây là khoản tiền sau khi trả tiền sinh hoạt cho Vệ Thụy cùng với 3 người hộ lí vài năm, tiết kiệm sinh hoạt phí mà dồn được, cô nghĩ đến lúc mình lấy chồng, nên chuyển vào tài khoản Vệ Thụy để sắp xếp cuộc sống cho cậu, cũng bởi vì lúc gã đến nhà họ Chu do Vệ Bách Hợp không tốn dù chỉ một đồng, ngay cả đồ cưới trang sức cũng không đặt mua, nên đây chính là lí do để sau khi kết hôn Chu Viện Viện cười nhạo cô, cũng là nguyên do cha mẹ Chu không hài lòng.
Tuy nói nhà họ Chu không thiếu 10 vạn này của cô, nhưng hành động của cô như vậy rõ ràng là đánh một cái tát vào mặt nhà họ Chu, cho nên sau khi kết hộ cha mẹ Chu ném lại công ty cho Chu Minh Ngâm, ra nước ngoài du lịch. Vệ Bách Hợp đã lường trước được tình huống như thế, nhưng cô thà rằng không mua mấy loại trang sức phù phiếm kia để dành tiền cho Vệ Thụy sống vài năm còn hơn, bởi vậy gánh lấy áp lực vẫn không mua, lúc này mới vài ngày trôi qua, chắc chắn chưa xài hết, vậy mà biểu hiện của mẹ Vệ giống bộ dạng người không có tiền, còn nói tìm người khác mượn một ít, trong lòng Bách Hợp dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, vẻ mặt có chút khó coi.
“Bà…” Cô đang định mở miệng thì cách đó không xa có tiếng còi xe cứu thương, xe đến, mở cửa, mấy người bác sĩ nhảu xuống, đến đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể cho Vệ Thụy, Bách Hợp bắt đầu trả lời mấy vấn đề bác sĩ hỏi, tự nhiên không rảnh đi chất vấn mẹ Vệ, mẹ Vệ không tự nhiên thờ phảo ra, lúc này mới đứng bên người con trai, sờ sờ tóc cậu.