Bia Đỡ Đạn Phản Công

Tình yêu anh em giả 17


trước sau

Edit: GlasssP1314

Beta: Sakura

Hôm nay Bách Hợp nói mẹ Vệ chưa từng quan tâm tới con trai con gái, quay đầu đi đến nhà họ Chu  tìm người không nói, trở về  thăm con trai, Bách Hợp nhìn khuôn mặt tươi cười mẹ Vệ, nhìn đến khi bà không tự nhiên,  mới cười lạnh:

“Chu Viện Viện  vừa mới tới tìm tôi, nói bà không biết xấu hổ, muốn tiền của nhà họ Chu , đáng tiếc là nhà họ Chu  không muốn đưa tiền cho bà.”

Mẹ Vệ không nghĩ tới sẽ nghe được Bách Hợp nói như vậy, ngẩn ngơ, sau một lát mặt bà đỏ bừng, đôi môi giật giật, muốn nói mình không phải  vì tiền, nhưng Bách Hợp không đợi bà mở miệng: “Bà không cần giải thích, bây giờ chuyện của bà tôi không quan tâm, sau này bà tự giải quyết, chuyện của tôi không cần bà quan tâm, mấy năm nay bà làm gì? Bây giờ lại nhớ đến trách nhiệm làm mẹ, bà có nhớ tôi bao nhiêu tuổi không?”

Mẹ Vệ cho rằng hôm nay mình đi nhà họ Chu là thay Bách Hợp thăm hỏi, là vì muốn tốt cho con gái, kết quả lại bị Bách Hợp oan uổng như vậy, trong lòng cảm thấy ủy khuất, thấy Bách Hợp nói xong không để ý đến bà, trực tiếp quay đầu đi ra ngoài, không nhịn được che miệng khóc.

Đã sớm cảnh cáo mẹ Vệ, Chu Minh Ngâm  không dễ chọc, ngày đó sau khi đánh Chu Viện Viện   nhà họ Chu  cũng không có hành động, Chu Minh Ngâm cũng không gọi điện thoại tới nữa, nhà họ Chu làm xong các loại thủ tục với mảnh đất trên núi, hiện tại bắt đầu xây dựng, mỗi ngày mẹ Vệ gấp đến độ giống như con kiến trên chảo nóng vậy, nếu như xây lên biệt thự, đến lúc đó cơ hội xây dựng viện dưỡng lão không còn lớn. Mẹ Vệ có ngu hơn nữa, sẽ không cho rằng nhà họ Chu  sẽ ném đi số tiền lớn mà đưa đất cho bà, nếu mình không được Chu Minh Ngâm  giúp đỡ trước, sau này  Chu Minh Ngâm đầu tư tiền nhiều. Càng không thể nào trợ giúp bà.

Mỗi ngày bà đi tới đi lui giữa nhà họ Chu  và nhà Vệ Thụy nhưng bây giờ bà không gặp được Chu Minh Ngâm, mỗi ngày đi sớm về trễ, sau mấy ngày nhìn người gầy đi rất nhiều.

Bách Hợp thừa dịp mấy ngày này giải quyết xong số tiền vay ngân hàng tuy bản thân khó khăn nhưng thẩm mỹ viện vẫn kinh doanh thuận lợi.

Buổi tối khi về đến nhà, Vệ Thụy đã ngủ. Hôm nay người chăm sóc Vệ Thụy ngồi chờ  ở trong phòng khách, khi thấy Bách Hợp ánh mắt sáng lên:

” Cô Vệ, cô trở về rồi, ngày hôm qua tiểu Thụy nói muốn uống canh xương, tôi hầm nhiều, bây giờ vẫn còn, tôi mang lên cho cô một chén được không?” Mấy người giúp việc này công việc chính là chăm sóc cuộc sống của Vệ Thụy.  Hôm nay đặc biệt chờ cô về, giống như có lời muốn nói với cô, Bách Hợp gật đầu, chăm sóc người như Vệ Thụy rất khổ cực, phải ở bên cạnh hai tư trên hai tư, nếu  có một chú sơ sót, Vệ Thụy sẽ xảy ra nguy hiểm. Vì vậy mỗi ngày đổi người chăm sóc, nếu Vệ Thụy không bị  bệnh thì mỗi ngày làm tám tiếng đồng hồ, trong nhà yên tĩnh, hai người giúp việc kia chắc vẫn đang ngủ, mẹ Vệ cũng không ở nhà, người giúp việc bưng canh đi ra, nhìn Bách Hợp dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Mẹ tôi chưa về nhà?” Sau khi viện dưỡng lão bị phá bỏ, mẹ Vệ không có chỗ đi, Bách Hợp tính thuê nhà cho bà. Không muốn ở chung với mẹ Vệ. Mắt không thấy tâm không phiền, không ngờ mẹ Vệ cho rằng thuê nhà quá lãng phí nên tự mình dọn đồ đến ở chỗ Vệ Thụy bên, còn nhà Bách Hợp thuê cho bà thì đem thu nuôi những người già vô gia cư xin ăn. Đến nửa tháng trước Bách Hợp mới phát hiện, tức giận đuổi người ra khỏi nhà. Xử lý quét dọn, sửa thành ký túc xá cho nhân viên thẩm mỹ viện.

Mẹ Vệ cho rằng cô làm việc quá khắt khe nên mấy ngày nay bất mãn, không để ý đến cô, mỗi ngày, bà rời đi trước Bách Hợp vào buổi sáng, sau khi cô thăm Vệ Thụy vào buổi tối mẹ Vệ mới trở về, đã mấy ngày hai mẹ con không gặp mặt, bây giờ Bách Hợp hỏi đến mẹ Vệ, người giúp việc thở phào nhẹ nhỏm, giống như đã tìm được cơ hội mở lời:

“Cô Vệ, có thể đưa tiền sinh hoạt phí tháng này cho chúng tôi được không? Tiền trong tay chúng tôi không còn nhiều.”  Bà  nói xong, giống như là sợ Bách Hợp trách các bà xài tiền bậy bạ, thậm chí đã sớm  chuẩn bị sổ sách chi tiêu để trên ghế sô pha: “Đây là chi tiêu nửa tháng nay của tiểu Thụy, ngoại trừ một số thuốc và thuốc bổ tiểu Thụy phải dùng, tiền còn lại đều để mua thức ăn.”

Nửa tháng trước, Bách Hợp vừa mới đưa tiền sinh hoạt phí tháng này cho mấy người giúp việc, đến hôm nay mới mười mấy ngày, trước đây còn thừa tiền, bây giờ không những không thừa mà còn thiếu, nửa tháng này mẹ Vệ đến ở, tiền có liên quan đến người nào không cần nghĩ cũng biết. Nhưng dù nuôi nhiều hơn một người thì số tiền này cũng không thể nào hết nhanh như vậy, Bách Hợp chuẩn bị tiền sinh hoạt cho Vệ Thụy luôn luôn nhiều không phải ít, cô im lặng không lên tiếng, người giúp việc  bất an liếm môi:

” Nửa tháng này bà Tú Huệ mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa đều hỏi tiền xe, mỗi ngày một trăm đồng…” Trên núi cũng không có xe buýt, hơn nữa trước đây mảnh đất trên núi kia không phải là nơi phồn hoa gì, nếu muốn lên núi, trừ tự lái xe lên thì chỉ còn ngồi xe taxi mà thôi, mẹ Vệ vì gặp được Chu Minh Ngâm, mỗi ngày đi lại giữa thành phố với, tiền xe taxi đi lại ít nhất phải tám mươi chín mươi đồng, không phải là bà không tiết kiệm, bình thường không cần uống sẽ không uống nước, không cần ăn sẽ không ăn cơm nhưng tiền xe không thể tiết kiệm được, bà hỏi tiền xe người giúp việc, dù sao bà cũng là mẹ Vệ là mẹ của Bách Hợp, bà mở miệng, mấy người giúp việc không biết nên từ
chối mẹ của chủ nhà như thế nào, mỗi lần mặc dù là khó từ chối nhưng vẫn đưa tiền,  vì vậy chưa tới nửa tháng, tiền tiêu đã gần hết, mắt thấy hai ngày nữa tiền không còn đủ nữa, mấy người giúp việc sau khi thương nghị mới nhắm mắt nói chuyện với Bách Hợp.

Sớm đoán được kết quả này, Bách Hợp lạnh lùng bỏ chén xuống: “Lần này xem như là lần cuối, mẹ tôi có hỏi thì cũng không thể đưa thêm một đồng cho bà, nếu như bà muốn ăn cơm ở nhà thì cho bà ăn, nếu không ăn thì không cần đưa tiền sinh hoạt cho bà, nếu như mọi người đưa tiền xe cho bà ấy, đó là chuyện của mọi người, lần sau nếu xảy ra tình huống như bây giờ mà hỏi tôi tiền, tôi chắc chắn sẽ không đưa thêm.”

Khoảng thời gian này là thời điểm khó khăn nhất của thẩm mỹ viện, hôm nay còn phải quan tâm đến chuyện vụn vặt này, may nhờ tính nhẫn nại của Bách Hợp tốt, nếu không thì đã sớm không nhịn được rồi, mẹ Vệ chính là một cái động không đáy, lấp như thế nào cũng không đầy mà cô không định tiếp tục lấp cái hố này, người giúp việc nghe như vậy, vẻ mặt mê mang nhưng biết cô không vui nên không dám nói nhiều, liên tục gật đầu rồi vội vàng cầm tiền trốn vào phòng.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi mẹ Vệ hỏi người giúp việc muốn tiền xe, mấy người này được Bách Hợp dặn dò, sống chết không chịu đưa tiền, sau khi mẹ Vệ biết nguyên nhân mặc dù trong lòng chua xót không chịu nổi nhưng bây giờ con gái không chỉ không đưa tiền cho bà mà ngày càng lạnh nhạt với bà, cầu xin bà đã làm rồi, cũng đã xin lỗi nhưng Bách Hợp không để ý tới bà, mẹ Vệ không còn cách nào khác, không thể đi đến công trường, bà bắt đầu gọi điện thoại cho  Chu Minh Ngâm  và nhà họ Chu  nhưng người nhà họ Chu  cũng không để ý tới bà, cho đến mấy ngày sau, cảnh sát tìm tới cửa, dẫn bà về cục cảnh sát với tội danh lừa đảo doanh nghiệm, mẹ Vệ không về nhà nữa.

Ngày Chu Minh Ngâm biết mẹ Vệ bị bắt, hắn gọi điện cho Bách Hợp, hỏi cô quyết định cuối cùng, bây giờ khả năng trả đất lại cho mẹ Vệ rõ ràng không cao, Chu Minh Ngâm đề nghị Bách Hợp đồng ý quay lại thì hắn sẽ rút đơn kiện, sẽ đồng ý bỏ tiền ra bảo lãnh cho bà, dẫn bà ra khỏi cục cảnh sát.

Bách Hợp muốn cho mẹ Vệ một bài học từ sớm, khi nhận được điện thoại từ Chu Minh Ngâm  không chỉ từ chối mà còn cố ý kích thích hắn bằng Chu Viện Viện, dưới sự tức giận của Chu Minh Ngâm  cho nên mẹ Vệ bị tuyên án ở tù sáu tháng. Loại tranh chấp tiền bạc này thuộc về dân sự không đến mức ngồi tù nhưng vì trước kia để giúp đỡ người khác số lần mẹ Vệ nợ tiền quá nhiều, chữ tín đã không còn đáng tin nữa,  hơn nữa Chu Minh Ngâm  lại có ý muốn chỉnh bà, tiền bà nợ Chu Minh Ngâm  sau khi bán đấu giá mảnh đất không còn bao nhiêu nhưng cuối cùng vẫn bị xử tội ngồi tù, ngày  tội danh được thành lập, ban đầu mẹ Vệ vẫn nghĩ mình làm việc không thẹn với lương tâm, thứ nhất không ăn trộm không lừa đảo, thứ hai một mảnh đan tâm đối với phải khởi thiên địa, bà nghĩ trên thế giới này vẫn còn người tốt, sẽ có người ra mặt giúp bà.

Nhưng luật sư mà tòa án mời cho bà không giúp bà được bao nhiêu, khi nghe được mình phải ngồi tù, mẹ Vệ ngẩn ngơ,  ngày này Bách Hợp và Vệ Thụy không  đi, bốn phía đều là người xa lạ, không có một khuôn mặt quen thuộc, Chu Minh Ngâm  cũng không xuất hiện, thay mặt nhà họ Chu là một đoàn luật sư nhà họ Chu nuôi, mẹ Vệ cảm thấy trời đất xoay chuyển, mấy ngày nay bà phải suy nghĩ lo lắng, lúc này liền ngất đi.

Cuộc sống trong tù đối với người khác là không tốt nhưng mẹ Vệ bạn đầu khổ sở thất vọng nhưng bà nhanh chóng phát hiện trong tù không thiếu người cần bà giúp đỡ, khi có người bắt nạt bà, mẹ Vệ với tính cách yếu đuối không phản kháng, khi có người cố tình ức hiếp, bà không nhìn ra, không cần người khác ép buộc thì bà đã giúp người ta giặt quần áo làm việc giùm, qua thời gian dài khi hiểu rõ tính cách mẹ Vệ thì không có người bắt nạt bà nữa, cuộc sống của bà dần yên bình lại.

Đến tháng thứ năm ngồi tù, Bách Hợp đi thăm bà một lần, bà ngồi trong phòng tiếp khách, cười dịu dàng, nói tuy vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện chưa xây dựng được viện dưỡng lão nhưng chuyện đến bây giờ, bà không vui thì không còn cách nào nữa,  lần này Bách Hợp đến thăm bà, mẹ Vệ từ lúc gặp đã oán trách cô vô tâm

” Mẹ còn nghĩ con đã quên người mẹ này rôi, không đến thăm mẹ.” Bà oán trách một câu, đôi mắt đỏ lên, ngồi tù năm tháng, ở trong tù mỗi ngày đều không làm xuể việc, ngón tay bà lớn hơn rất nhiều, lúc đưa tay vén tóc, Bách Hợp thấy khớp xương ngón tay của bà nhiều chỗ đã mài thành vết chai.

” Cuộc sống trong tù không tệ lắm, con chăm sóc cho tiểu Thụy, thẩm mỹ viện của con bây giờ như thế nào?” Bách Hợp không lên tiếng, mẹ Vệ không nhịn được hỏi một câu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện