Bia Đỡ Đạn Phản Công

Cô nương muốn nói lời xin lỗi (3)


trước sau

Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura

Người sư huynh này vô cùng chăm sóc mình, khi mấy lần sư phụ trách móc nặng nề, hắn đều nói tốt vài câu giúp Nhạc Bách Hợp. Theo lý mà nói, sư huynh đã có người trong lòng, Nhạc Bách Hợp nên chúc phúc mới đúng, nhưng trong lòng nàng thích Lạc Thần, thì làm sao nói ra được lời chúc phúc?  Vốn nàng quen biết Lạc Thần trước, cũng vì nàng mất đi cha mẹ lúc còn bé, vì tự ti nên lúc đối mặt với Lạc Thần không dám nhiều lời, rất sợ người ta ghét bỏ mình, trong lòng thích cũng không dám nói, chỉ dám dùng hành động thực tế để chứng minh, kết quả cuối cùng lại đánh mất Lạc Thần.

Dưới sự ghen ghét và thương tâm, Nhạc Bách Hợp vô cùng không cam lòng, làm gây ra vài việc khiêu khích Trần Uyển Đường mà bị trên dưới Kiếm Tông chán ghét. Những năm gần đây nàng không làm việc đàng hoàng, lớn tuổi còn chưa đến Trúc Cơ kỳ, Tông chủ Kiếm Tông đã vô cùng không thích đồ đệ là nàng, trái lại tuy Trần Uyển Đường cất bước muộn, nhưng cô ta lại là thiên tài song linh căn, vào Tông chưa đến thời gian trăm năm, sau này đạt Trúc Cơ nối gót Lạc Thần, hơn nữa nàng ta lại là nữ nhi của bạn cũ của mình, đúng là trời sinh một đôi với đồ đệ mình, mà Nhạc Bách Hợp không biết tự lượng sức mình muốn so đo với nàng ta, kết quả là nàng chọc giận Tông chủ, bị phế tu vi, trục xuất khỏi môn hạ của bản thân, biến nàng từ đệ tử thân truyền của Chưởng môn xuống làm đệ tử ngoại môn bình thường.

Nữ nhi của Điện chủ Điện Thiên Hương ngày xưa mà mọi người hâm mộ, hôm nay đã trở thành đồ đệ chưởng môn vứt đi, người người trong tông tộc không ngừng cười nhạo nàng, việc cô làm vì ghen ghét Trần Uyển Đường trước đây, lúc này đã trở thành nguyên nhân mọi người xem thường cô chán ghét cô. Nhạc Bách Hợp bị người xung quanh xem thường, đã không có tu vị, không có thân phận đệ tử chưởng môn, nàng trở thành tồn tại bị người xem thường nhất trong Kiếm Tông, địa vị như nô bộc. Nàng không cam lòng mà rời khỏi Kiếm Tông, dưới sự đưa đẩy của trời đất gặp được người của Ma Môn, lúc biết rõ Ma Môn có loại công pháp có thể đẩy nhanh tốc độ tu hành, mặc dù Nhạc Bách Hợp biết cha mẹ mình chết trong một lần đại chiến trăm năm, nhưng cô không thể chịu đựng được sự hấp dẫn mà gia nhập vào Ma Môn.

Tiến vào Ma tông, nàng buông bỏ thuật luyện đan trước kia bản thân luôn luôn học tập, ngược lại dốc sức liều mạng luyện tập pháp thuật, muốn gây phiền toái cho Trần Uyển Đường. Linh căn của nàng vốn hỗn tạp, hấp thu linh lực chậm hơn nhiều so với đệ tử bình thường, người khác tĩnh tọa một ngày bằng thòi gian mười ngày nửa tháng với nàng. Kỳ thật người như Nhạc Bách Hợp cũng không phải tư chất tốt để tu tiên, tuy nói sau khi nhập ma đạo nàng có chút phương pháp đường ngang ngõ tắt có thể rất nhanh gia tăng thực lực của mình, nhưng nàng vẫn tu luyện rất chậm như trước, hơn nữa vì thăng cấp, cô đầu phục một tiểu thống lĩnh trong ma môn, gia nhập vào tranh đấu trong Ma môn.

Trăm năm chính là thời gian đại chiến hai đạo chính tà. Nàng với tư cách một thành viên của Ma Môn cũng cùng chống lại người Kiếm Tông.

Với tư cách là đệ tử vứt đi của Kiếm Tông, lúc chứng kiến Nhạc Bách Hợp xuất hiện bên phía Ma Môn, mỗi người trong Kiếm Tông đều lộ ra vẻ tức giận mà xem thường. Trong lòng Nhạc Bách Hợp cũng không phải không chột dạ, cha mẹ của nàng chết trong tay người Ma môn, người của Ma môn tương đương là tử địch của nàng. Nhưng lúc trước, khi nàng nhất thời xúc động đã đầu phục Ma Môn, hôm nay đến đây quấy nhiễu thì hối hận cũng đã muộn. Nàng thấy Lạc Thần trong đám người Kiếm Tông, hiện tại hắn đã đạt đến Kim Đan kỳ, đã trở thành nhân vật cấp sư thúc trong tông, hắn nhìn Nhạc Bách Hợp, không bi không mừng, vẫn là khuôn mặt quen thuộc như trước Nhạc Bách Hợp biết. Lúc nhìn thấy Nhạc Bách Hợp trong Ma Môn, hắn không cảm thấy phẫn nộ như những người khác, cũng không dùng ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm vào Nhạc Bách Hợp như những người khác.

Nhưng cũng vì thế mà Nhạc Bách Hợp mới thấy phẫn nộ, bởi hắn quá bình tĩnh. Mình ở bên cạnh hắn nhiều năm, ở chung với hắn thời gian dài như vậy, ít năm trước đây tư chất của nàng coi như có kém hơn, nhưng nếu như không phải vì luyện đan gia tăng công lực cho hắn, mà chính cô dùng những đan dược kia, thì cũng không đến mức qua hai mươi năm nàng vẫn còn dừng lại tại Luyện Khí kỳ, lại khiến Tông chủ không thích.

Tuy nói sớm biết Lạc Thần vốn có tính tình lãnh đạm như vậy, nhưng lúc phản ứng của hắn như là trong mắt hắn mình chỉ như một người xa lạ, thì một tia áy náy và thấp thỏm bất an không yên của Nhạc Bách Hợp với việc gia nhập Ma Tông lại biến thành oán hận. Trong trận đại chiến nàng nhìn thấy Lạc Thần quan tâm chăm sóc Trần Uyển Đường, thì tia chua xót biến thành oán hận với Trần Uyển Đường, chỉ là Trần Uyển Đường vào Tông muộn hơn Nhạc Bách Hợp, thời gian tu luyện cũng ngắn hơn Nhạc Bách Hợp, có thể do tư chất nàng ta tốt, mà quan trọng nhất chính là dường như nàng ta có vận khí rất tốt, trên người cô ta có rất nhiều pháp bảo. Khi Nhạc Bách Hợp chủ động tìm tới nàng ta, cuối cùng mới phát hiện mình không biết tự lượng sức mình bao nhiêu.

Trong khoảng thời gian gia nhập Ma Môn này, Nhạc Bách hợp lợi dụng chút thủ đoạn gượng ép nâng tu vi của mình lên đến Trúc Cơ kỳ, cô biết Trần Uyển Đường đã tiến vào Trúc Cơ sớm hơn mình, nên nàng cho rằng hôm nay Trần Uyển Đường tối đa chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi. Vì lần đại chiến này, vì tìm Trần Uyển Đường báo thù, thậm chí trước đó cô đã chuẩn bị không ít ám khí hạ phẩm cùng một ít độc trùng rắn kiến, vốn cho rằng dù mình không phải đối thủ của Trần Uyển Đường thì chắc chắn cũng sẽ làm cô ta bị thương, để xả một ngụm ác khí trong lòng. Thật không ngờ ở trước mặt Trần Uyển Đường, nàng không thể vượt qua một chiêu nào, lúc Trần Uyển Đường gác trường kiếm lên cổ nàng, muốn giết nàng, Nhạc Bách Hợp vô thức gọi một câu tên Lạc Thần.

Lúc ấy Trần Uyển Đường sửng sốt một chút, Nhạc Bách Hợp thừa dịp này, ném một linh khí hạ phẩm đã chuẩn bị sẵn trong ống tay áo ra ngoài, cuối cùng nàng cũng không thể làm Trần Uyển Đường bị thương, ngược lại Lạc Thần bị tiếng hô ầm ĩ của nàng lúc nãy hấp dẫn, lúc chứng kiến người trong lòng gặp nguy hiểm, thì vô thức chắn trước mặt Trần Uyển Đường, hắn chịu một kích tự bạo của pháp bảo hạ phẩm mà Nhạc Bách Hợp quăng ra.

Nếu chỉ là một pháp bảo hạ phẩm, vốn khó có thể tổn hại đến tính mạng đại tu sĩ Kim Đan kỳ như Lạc Thần, nhưng người khác của Ma Môn thấy Lạc Thần thất thần bị thương, thì có người bổ hắn một kiếm còn đánh hắn một chưởng. Nhạc Bách Hợp chỉ thấy hắn phun ra một ngụm máu lớn, trong lúc Trần
Uyển Đường thương tâm gần chết đã hét lớn gọi ra một thần thú bản thân nàng ta ký ước, cắn lấy Nhạc Bách Hợp đang khiếp sợ vào miệng.

Lúc cơn đau kịch liệt khi bị thần thú cắn nát thân mình truyền đến, Nhạc Bách Hợp không ngờ Trần Uyển Đường sẽ nuôi một thần thú lợi hại như vậy, trước khi nàng chết chỉ nhìn thấy bộ dáng sinh tử không rõ của Lạc Thần.

Nhạc Bách Hợp không sợ chết, thế nhưng mà trước khi nàng chết trông thấy Lạc Thần không do dự chắn trước mặt Trần Uyển Đường lúc phát hiện Trần Uyển Đường gặp nạn, thì trong lòng lại có chút ghen tị thương tâm, nếu như người gặp nguy hiểm là nàng thì Lạc Thần có thể không chút do dự cứu nàng, chắn trước mặt nàng như vậy không? Dường như sau khi cha mẹ qua đời, đã không còn ai từng yêu thương nàng như vậy, Trần Uyển Đường và nàng cũng đều mất cha mẹ, nhưng nàng ta may mắn hơn, nàng ta có thiên tư tốt nhất, có sư phụ yêu thương, có đại sư huynh bảo vệ, trái lại bản thân mình sống nhiều năm như vậy, cuối cùng đi theo kết cục của cha mẹ, chết trong tranh đấu hai phái chính tà.

Lúc sinh thời, Nhạc Bách Hợp nhớ chỉ là việc Trần Uyển Đường cướp người trong lòng của mình, oán hận với nàng ta và chấp niệm với Lạc Thần, lúc này bản thân sắp chết, không biết có phải ngược lại bắt đầu tỉnh ngộ lên không. Tuy nói Lạc Thần không yêu cô, nhưng từ đầu đến cuối Lạc Thần đều chưa từng nói thích nàng, tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng của mình mà thôi, bất kể thế nào, Lạc Thần cũng từng trợ giúp nàng lúc nàng mất đi cha mẹ, từng chăm sóc nàng, từng dạy nàng pháp thuật, trước sau có ân với nàng, nhưng hôm nay Đại sư huynh lại vì mình mà bị người đánh lén, trong lòng Nhạc Bách Hợp có phần hối hận, nàng muốn nói một câu xin lỗi với Lạc Thần, đáng tiếc Trần Uyển Đường không cho nàng cơ hội xin lỗi này.

Nhiệm vụ lần này đơn giản bất ngờ, Nhạc Bách Hợp chỉ muốn được sống để nói một câu nhận lỗi với Lạc Thần. Dĩ vãng vì nguyên nhân cha mẹ nàng mất, tính tình cố chấp mà kỳ quặc, vô cùng lập dị, tuy trong lòng nàng thích Lạc Thần, nhưng ngoài miệng chưa bao giờ nói, với sự chăm sóc nhiều năm qua của Lạc Thần, cũng chưa từng nói một câu cảm ơn với hắn, cuối cùng nguyên nhân khiến mình chết đi càng có khả năng sẽ làm hại Lạc Thần, khiến cô cảm thấy vô cùng băn khoăn, nên nàng muốn Bách Hợp thay nàng nói lời cảm tạ với Lạc Thần, cũng không liên lụy hắn nữa. Nếu có thể, nàng hy vọng có thể báo đáp ân chăm sóc những năm này của hắn, cũng có thể khiến Lạc Thần đừng vì mình mà chết thảm, nàng còn nợ Lạc Thần một câu xin lỗi.

Trừ việc đó, Nhạc Bách Hợp không còn tâm nguyện nào khác nữa.

Làm nhiệm vụ lâu rồi, có người muốn Bách Hợp báo thù thay mình, có người muốn Bách Hợp thay mình trải qua hết nhân sinh còn lại, có người muốn bản thân đừng tầm thường vô vị như trước kia, cũng có như Vệ Bách Hợp trước đây, muốn Bách Hợp chăm sóc đệ đệ thay mình, nhưng thế này vẫn là lần đầu tiên có người chỉ hy vọng Bách Hợp có thể nói câu cảm ơn thay nàng, ngoại trừ lời nói, thì không còn tâm nguyện khác nữa. Nhiệm vụ đơn giản đến mức khiến Bách Hợp có phần không dám tin, nhớ lại một lần nữa tình tiết câu chuyện mình tiếp thu, lúc phát hiện Nhạc Bách Hợp xác thực chỉ cần cô nói tiếng cảm ơn với Lạc Thần, trong lúc nhất thời Bách Hợp nằm trên đồng cỏ cũng không muốn đứng dậy.

Nguyên chủ là một cô nương ngốc nghếch, thoạt nhìn tính tình cổ quái, nhưng tâm địa lại đơn thuần thiện lương vượt ngoài dự định của Bách Hợp, người cũng chết rồi mà còn băn khoăn thứ mình thiếu người khác, cũng không nghĩ đến chuyện người ta đã làm. Nàng ấy không hề kém Trần Uyển Đường biết ăn nói mà lại thiện lương thiên chân trong lòng các sư huynh đệ, huống hồ nàng đã chết trong tay Trần Uyển Đường. Nhưng trong tâm nguyện của Nhạc Bách Hợp lại không ghi hận Trần Uyển Đường chút nào, ngược lại chỉ nhớ mình thiếu Lạc Thần một câu xin lỗi, đã chứng minh được tâm tư Nhạc Bách Hợp còn đơn thuần hơn Trần Uyển Đường nhiều lắm. Đáng tiếc một tiểu cô nương chỉ biết yên lặng trả giá, lại không biết nói chuyện nịnh hót người khác, cuối cùng nhân duyên trong Kiếm Tông cũng không tốt bằng Trần Uyển Đường.

Nội dung câu chuyện phát triển đến đây đã là năm thứ hai sau khi cha mẹ Nhạc Bách Hợp mất, sau khi cha mẹ đều mất, nàng đã từ hòn ngọc quý trên tay trưởng lão ngày xưa trở thành cô nhi ăn nhở ở đậu. Trước không nói thiếu hai người thân quan tâm, mà đầu tiên là trên mặt tài nguyên đã không thể nào so sánh được với trước kia, trước kia cha mẹ Nhạc Bách Hợp là một trong hai đại trưởng lão trong tông, hằng năm đều cố định lấy được các loại đan dược và tài liệu trong tông, hai phu thê có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, thì đương nhiên thứ tốt trong tay không ít, đối với nữ nhi duy nhất từ trước giờ chưa từng keo kiệt, thời gian qua có thứ gì tốt đều cho nữ nhi sử dụng trước, nhưng hai phu thê bỗng chốc đều qua đời thì tình huống đương nhiên khác đi.

Tuy nói Nhạc Bách Hợp là đệ tử trên danh nghĩa của Tông chủ, nhưng vì thiên tư nàng không tốt, chỉ tốt hơn người thường một chút, là ngũ linh căn mà thôi. Tông chủ Kiếm Tông căn bản chướng mắt nàng, đương nhiên sẽ không lãng phí tài nguyên  vào đồ đệ này, lão với đồ đệ này hoàn toàn như nuôi sủng vật, chỉ cần nàng không đói chết, thì thời gian còn lại Tông chủ này căn bản chính là mặc kệ chết sống của Bách Hợp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện