Edit: Sakura
“Có bãn lĩnh đấy, đã chạy thoát mà còn chạy được tới tận đây.” Làn môi mỏng của y cử động, cong lên thành nụ cười nhẹ, trong mắt lóe ra tia sáng hung ác: “Đúng là lũ vô dụng!”
Lúc Mã Dung
thấy anh ta thì sắc mặt trắng bệch, nhưng khi nhận ra anh chỉ có một
mình, không biết có phải là kinh ngạc vui sướng đến phát điên không mà
cô ta bật cười: “Anh chỉ tới có một mình sao? Anh thật sự chỉ tới một
mình? Quả nhiên người phụ nữ này vô cùng quan trọng với anh, vì cô ta mà anh dám một mình tới đây …” Giọng nói của cô ta vừa oán hận vừa phức
tạp, thậm chí Bách Hợp còn nhận ra có mấy phần không cam lòng. Nhìn vẻ
điên cuồng của cô ta, cô đoán rằng có lẽ trong quá trình báo thù, e rằng Mã Dung cũng có lúc kịch giả tình thật.
Tuy tính cách Diệp Xung
Cẩn u ám, hỉ nộ bất định, hở một tí là trở mặt giết người, nhưng vẻ
ngoài của anh ta lại vô cùng đẹp trai, vì xuất thân cao quý nên trên
người anh luôn có một loại khí chất mà người khác không cách nào tả rõ,
một thằng nhóc nghèo kiết xác chỉ biết trộm cắp lừa đảo như Lưu Hiến
Lâm làm sao có thể so sánh được. Nhất là từ nhỏ tới lớn anh đều ở trong
quân đội, có hương vị rắn rỏi, còn có vẻ tà khí, lực sát thương với phụ
nữ tăng lên gấp đôi. Nếu không thì sao nguyên chủ Đường Bách Hợp có thể
vừa gặp y đã không thể chứa thêm ai khác trong lòng chứ. Dù biết Mã Dung câu dẫn anh nhưng cô ấy vẫn nén giận, nguyện ý cùng hầu một chồng với
Mã Dung.
“Quả thật là rất quan trọng. Đúng là cô đã tìm được điểm yếu của tôi rồi, uy hiếp Tiểu Hợp của tôi còn có tác dụng hơn là uy
hiếp cha mẹ tôi đấy.” Diệp Xung Cẩn bày ra vẻ hao tâm tổn trí, dường như vô cùng buồn rầu. Bao đựng súng ở trên eo y trống không, Mã Dung nhìn
thấy rất rõ, anh lại làm như không phát hiện trên tay Mã Dung có súng,
cứ thế đi tới chỗ Bách Hợp: “Tiểu Hợp của anh, bị dọa sợ rồi hả?”
Sắc mặt Mã Dung cau có, cắn chặt răng, thét lên: “Anh không được tới đây!”
Diệp Xung Cẩn không để ý tới cô ta, chỉ thấy Bách Hợp đang cố tỏ ra bình
tĩnh, lập tức tới cạnh giường, không cởi giầy đã ngồi xuống, một tay kéo thân thể đang run rẩy của Bách Hợp vì nhìn thấy súng vào lòng, con
ngươi trở trên âm trầm: “Cô hù dọa cô ấy, cô đáng chết!” Giọng nói của
anh đột nhiên lạnh lẽo, sát ý âm u phóng từ trên người ra, đồng tử của
Mã Dung co rụt lại, lập tức giơ súng bắn về phía y. Ở cự ly gần như vậy, phát súng này Bách Hợp không thể tránh được, thế nhưng cái gã Diêp Xung Cẩn âm ngoan độc ác này lại đẩy cô xuống giường, dùng thân thể mình che cho cô.
“Bụp” một tiếng, tiếng viên đạn xuyên vào trong thịt
vang lên, Bách Hợp ngã nhào trên giường, thấy Diệp Xung Cẩn đang nằm
trên mình khẽ nhăn lồng mày, cô ngửa đầu nhìn anh. Khuôn mặt hắn và cô
đối diện nhau, trong đồng tử có thể thấy rõ ràng hình ảnh hoảng loạn,
gương mặt tái nhợt của cô. Đến lúc này mà khóe môi anh vẫn mang ý cười:
“Ngã đau không?”
“Ha ha ha, Diệp Xung Cẩn, không ngờ anh cũng là
người, anh cũng sẽ bị thương. Anh đã thích cô ta như vậy thì các người
cùng chết đi.” Tiếng cười điên cuồng của Mã Dung truyền tới, Bách Hợp
nhìn Diệp Xung Cẩn vẫn đang nằm trên giường, cô cắn môi, vội vàng nói:
“Anh mau tránh ra.”
Diệp Xung Cẩn nghe xong thì nhếch miệng cười
với cô. Gương mặt mê người lộ ra chút xấu xa, sau đó đôi mắt trở nên
lạnh lẽo, cơ thể vụt đi như một tia chớp, không đợi Mã Dung bắn đến phát súng thứ hai, tay hắn đã kẹp lấy cổ cô ta như một gọng kìm: “Chơi vui
chứ?”
Từ nhỏ anh đã ở trong quân đội, vô cùng am hiểu kiểu đánh
giáp là cà. Mã Dung đứng ở gần đúng là dễ dàng đả thương anh, nhưng cũng cho Diệp Xung Cẩn cơ hội khống chế cô ta. Lúc này, tay Diệp Xung Cẩn
còn đang bóp cổ cô ta, mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Muốn giết người mà còn nói
nhảm, còn đòi báo thù sao? Nếu người Mã gia đều là loại tính cách này
thì chết cũng không oan.”
Bách Hợp nghe vậy, lông mày lập tức
nhíu lại. Diệp Xung Cẩn đã biết Mã Dung là ai, hơn nữa còn hiểu rõ cô ta vào Diệp gia để làm gì. Thế nhưng anh lại im lặng chơi với cô ta lâu
như vậy, quan trọng là trong lúc biết cô ta bị kích động mà anh còn cố
đổ thêm dầu vào lửa để kích thích Mã Dung. Tuy cổ cô ta bị anh bóp nhưng trong tay cô ta vẫn có súng đấy.
Quả nhiên, Mã Dung nghe Diệp
Xung Cẩn nói thế thì đôi mắt đỏ bừng, miệng thở hổn hển, gương mặt trước đây còn coi như xinh đẹp đã biến thành màu gan heo, cô ta run rẩy cầm
súng nhắm vào Diệp Xung Cẩn.
Nhưng trước mặt Diệp Xung Cẩn thì
hành động của Mã Dung sao có thể thành công, anh chỉ dùng cánh tay bị
thương của mình đã dễ dàng đoạt lại khẩu súng, nhìn một chút rồi ném lên giường: “Đúng là đồ vô dụng, để súng lục cho cô dùng đúng là lãng phí,
có cho cũng chẳng giết được người. Cô muốn báo thù à? Đáng tiếc, trừ dụ
dỗ đàn ông ra, hình như cô cũng chẳng còn cách nào khác.”
Lời này càng khiến Mã Dung nổi giận, không biết cô ta lấy đâu ra sức lực mà
giãy dụa kịch liệt, đập vào cánh tay bị thương của Diệp Xung Cẩn. Gò má y căng lên, lại càng giữ cô ta chặt hơn. Mã Dung trợn mắt, thở gấp, nói:
“Anh biết việc của Đường Bách Hợp sao?” Cô ta cố công nói ra câu này còn
có tác dụng hơn là đánh vào vết thương của Diệp Xung Cẩn. Diệp Xung Cẩn buông lỏng tay ra, Mã Dung lập tức vùi đầu vào lồng ngực hắn, còn vòng
tay ôm eo hắn.
Bách Hợp thấy rõ hành động của Mã Dung, không hiểu gì mà ngây người. Cô thậm chí không dám tin vào mắt mình, tuy lúc này
không nhìn rõ mặt Mã Dung nhưng gương mặt cô ta nhất định rất phức tạp.
Vốn dĩ Bách Hợp cho rằng Mã Dung hận Diệp Xung Cẩn, giờ cô lại nghi mình đoán sai. Diệp Xung Cẩn chán ghét đẩy Mã Dung ra, khiến cô ta va mạnh
vào chân giường.
Mã Dung đứng lên, vừa lau miệng vừa cười khẽ:
“Cho dù anh là kẻ không ai đọ nổi thì thế nào, chẳng phải tôi vẫn chạy thoát sao?” Vừa rồi cô ta cố ý lấy lùi để tiến. Cô ta biết Diệp Xung Cẩn
không thích chạm vào người phụ nữ khác, biết anh có bệnh sạch sẽ, lúc
này thử một lần quả nhiên là thật. Nhưng đáng buồn là cô ta muốn thoát
được cũng phải do Diệp Xung Cẩn tự đẩy cô ta ra. Cứ nghĩ tới trước đây
mình khoe khoang trước mặt anh ta, không những chẳng để lại ấn tượng gì
trong đầu gã đàn ông lạnh lùng này, có khi chỉ khiến anh ta chán ghét
thêm. Nghĩ như thế Mã Dung chẳng thể cười được nữa.
Mọi chuyện
xảy ra làm Bách Hợp kinh ngạc đến ngây người. Cô thấy động tác của Diệp
Xung Cẩn nên đương nhiên hiểu được ý tứ của Mã Dung. Khi cô còn đang
đoán xem có phải Mã Dung yêu thầm Diệp Xung Cẩn không thì Mã Dung đã
thông minh lợi dụng sự chán ghét của Diệp Xung Cẩn với cô ta để thoát
thân. Quả nhiên, so với những người thông minh thì chỉ số thông minh của cô không đủ. Bách Hợp còn đang đờ đẫn thì những chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến cô ngây ngẩn.
Sau khi Mã Dung nói xong, Diệp Xung Cẩn đã tỉnh táo lại, lập tức tát cô ta một cái rất mạnh khiến cô ta ngã lăn xuống đất, lần này anh không dùng tay bắt cô ta nữa. Cái tát này làm Mã Dung nổ đom đóm mắt, không đứng vững nổi, làm sao còn chạy được.
“Thật lắm mồm!” Diệp Xung Cẩn đánh Mã Dung rồi cười lạnh một tiếng, Bách Hợp
thấy rõ nếu lúc nãy Mã Dung nhân cơ hội bỏ chạy thì còn có thể, giờ
miệng cô ta mím lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Diệp Xung Cẩn gọi người
tới thu dọn, Mã Dung không cam lòng muốn ngồi dậy liền bị anh đá một cú
đến hôn mê. Hắn đi ủng quân nhân, đá vào đầu Mã Dung thì e là cô ta
không chết cũng bị thương nặng. Diệp Xung Cẩn hoàn toàn không có chút
thương hoa tiếc ngọc nào. Anh đi tới chỗ Bách Hợp.
“Có sợ không?” Dường như anh đã biến thành người khác, vô cùng dịu dàng hỏi Bách Hợp.
Đúng là Bách Hợp vừa bị sợ hãi, nhất là khi Mã Dung cầm súng xuất hiện,
cô gần như đã cho rằng mình sẽ chết, có lẽ nhiệm vụ cũng không thể hoàn
thành. Nhưng Diệp Xung Cẩn lại xuất hiện, sau đó anh bị thương, có điều
mọi việc đã phát triển nằm ngoài dự đoán của Bách Hợp. Lúc này nhìn Mã
Dung đang thoi thóp nằm trên mặt đất, nghĩ tới những lời lạnh lùng của
Diệp Xung Cẩn, không hiểu sao Bách Hợp lại thấy vui sướng. Nghe thấy anh hỏi lần nữa, cô lắc đầu, đôi môi hơi cong lên.
Xem biểu tình cổ
quái của cô, Diệp Xung Cẩn cũng cười theo, xoay người bế cô lên. Thấy cô đang cố nín cười, anh lập tức cúi đầu hôn lên môi cô. Bách Hợp định né
tránh nhưng không được, mùi máu tanh đập vào mặt, cô còn chưa kip tỏ ra
khó chịu thì Diệp Xung Cẩn đã đứng thẳng người, cả người cô treo lơ
lửng, kinh ngạc hét lên rồi vội vã vươn tay ôm lấy cổ anh.
Có lẽ vì dáng vẻ sợ hãi của cô khiến Diệp Xung Cẩn thấy thích thú, anh ta
hoàn toàn không còn dáng vẻ độc ác lúc nãy, vừa cười vừa ném cô.
“A…” Khi Bách Hợp thét chói tai thì anh lại cười lớn, bị ném vài lần làm Bách Hợp sợ hãi, ôm chặt cổ anh không dám lên tiếng.
Lúc này, Diệp Xung Cẩn cười rất sảng khoái như ánh mặt trời, không có lệ
khí, cũng không có cảm giác lạnh lẽo, dường như anh rất vui vẻ, giống
như một đứa bé ngây thơ. Nhiệm vụ lần này đúng là có phần kì quặc, Bách
Hợp cẩn thận dựa vào ngực Diệp Xung Cẩn, khẽ nhíu lông mày.
Đám
người thu dọn tàn cuộc nhanh chóng kéo Mã Dung đi, Diệp Xung Cẩn ôm Bách Hợp đi xuống tầng, ra ngoài trời mưa to, đi về phía tòa biệt thự. Cận
vệ của anh ta nhanh chóng cầm ô đi tới. Anh cúi đầu nhìn Bách Hợp đang
ngoan ngoãn nằm trong ngực mình, đứng vào dưới ô. Tới chỗ hàng ngày Diệp Xung Cẩn làm việc nghỉ ngơi, anh sai người đi chuẩn bị nước tắm, sau đó tự mình ôm Bách Hợp lên tầng.