Trước kia ở hiện đại Tất Dao Quang đã từng hủ nữ, thế nhưng mà lúc này nếu như nam nhân mình nhìn trúng nếu hủ rồi cô ta thật đúng là không có chỗ khóc. Tất Dao Quang lập tức quyết định mình phải đẹp hơn những gia kỹ này, phải để cho Bách Hợp xem thật kỹ, mình cũng không hề kém những người này, bởi vậy không chút nghĩ ngợi liền nói:”Có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải là ca hát khiêu vũ sao, ta cũng sẽ làm!”
Nói xong, cô ta vội vàng phân phó cung nhân cũng thay mình đi lấy một bộ xiêm y như vậy, cung nhân kia trầm mặc một lát rồi lĩnh mệnh đi làm.
Người thời này quan hệ nam nữ cũng không phải nghiêm cẩn bảo thủ như đời sau nghĩ, nếu là thích, thấy thuận mắt, tình một đêm cũng không phải không có khả năng. Niên đại này lượng người rất thưa thớt, quân vương các quốc gia khuyến khích sinh sản, lúc này lưu hành tiền vàng cũng không phải là tiền vàng chính thức sau này mà chỉ là đồng thau, trong niên đại này, thật ra tài phú tối trọng yếu nhất là nhân khẩu mà không phải là tài bảo. Chính vì như thế, quan hệ nam nữ rất cởi mở, gia kỹ cũng không phải bại hoại như tưởng tượng của thế hệ sau này.
Rất nhiều con cái hàn môn thậm chí coi việc có thể trở thành gia kỹ của nhà giàu làm vinh hạnh, rất nhiều gia đình chọn nhi nữ dung mạo thanh tú bán vào phủ người phú quý, một khi được sủng ái cũng không phải là không có cơ hội bay lên đầu cành, rất nhiều thiếu niên nam nữ càng là vì vậy mà ôm mộng phát tài, không coi đây là xấu ngược lại cho rằng tốt đẹp.
Tất Dao Quang muốn tranh giành với những gia kỹ này, muốn cùng bọn hắn biểu diễn, cung nhân này xem ra thực không phải là chuyện gì kỳ lạ quý hiếm cổ quái. Nếu không phải các nàng không có dung mạo xinh đẹp, nói không chừng cũng muốn làm như vậy. Lúc này lượng người rất thưa thớt, các loại lương thực lại có số lượng sản xuất rất thấp, chiến loạn nổi lên bốn phía, rất nhiều người ngay cả cơm đều ăn không đủ no. Nếu trở thành tư sủng của quý tộc, ít nhất có thể nhét đầy cái bao tử, tốt hơn làm nô bộc nhiều. Nếu may mắn được tặng cho quý nhân, đến lúc đó bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng cũng không phải không có.
Thế nhưng Tất Dao Quang vốn được Triệu Bách Hợp sủng ái, tiến hành bán mình chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi, nếu đã no bụng tự nhiên không có người cam tâm tình nguyện tìm niềm vui cho người khác. Trong mắt cung nhân thì Tất Dao Quang ăn uống no đủ, được sủng ái, mà lại chỉ phải chuyên tâm hầu hạ Bách Hợp, đã là công việc vô cùng tốt, không nghĩ tới cô ta cũng sẽ nguyện ý đi tranh thủ tình cảm, lập tức cảm thấy khó hiểu. Liền nghĩ tới lần này Bách Hợp mở tiệc chiêu đãi còn có mấy công tử nước Tấn, lần này còn có tất cả các vị quan đến đây, nói không chừng cô ta thấy Đại công tử thế đơn lực hơi, hôm nay muốn đổi chỗ dựa khác, đêm nay ý đồ thể hiện thái độ, bởi vậy trong lòng lại thoải mái.
Hơn nữa vừa mới Tất Dao Quang hỏi nàng có biết chữ không, cái này lại khiến trong lòng cung nhân oán hận, cũng không chịu nhiều lời, chỉ theo lời Tất Dao Quang mà làm, thay cô ta tìm quần áo, mặc kệ cô ta thay, lại tìm người sửa ống tay nhỏ thành ống tay rộng cho cô ta. Thẳng đến lúc lên trên đại yến, chúng kịch ca múa theo thứ tự tiến về trước đại sảnh hiến nghệ, phân biệt cùng ngồi vào bên cạnh các vị khách quý đang ngồi, một hồi tiếng cổ nhạc mới lại vang lên.
Hành động của Tất Dao Quang không có khả năng dấu diếm được Bách Hợp, lúc hạ nhân hồi báo Bách Hợp chỉ nở nụ cười một tiếng, biểu thị mình đã biết được việc này liền cũng không quản. Gia kỹ lần lượt ngồi xuống trước mặt tất cả quan nhân bồi rượu tìm niềm vui, bên ngoài một hồi tiếng ca du dương trong lúc đó liền vang lên:
“Mây hay xiêm áo, hoa hay mặt,
Sương điểm hoa, lất phất gió xuân.
Quần Ngọc đầu non, không được thấy,
Hen tới Dao Đài gặp dưới trăng..” *( đây là bài Thanh bình điệu kỳ 1 của Lý Bạch)
Người nọ còn chưa tới mà giọng hát cũng đã truyền vào trong đại điện.Trong điện mọi người vốn cho rằng biểu diễn ca nhạc đã chấm dứt. Đang ôm gia kỹ mình thích ở trong lòng, không nghĩ tới còn có tiết mục như vậy, lễ nhạc nước Tấn phần lớn dùng tám loại nhạc khí diễn tấu làm chủ, thì ra là lúc này người chỗ xưng bát âm, nhạc kỹ hiến hát cũng phần lớn dùng dân dao địa phương nước Tấn làm chủ, mang theo đặc sắc và phong tình cổ xưa của nước Tấn.
Như hôm nay Bách Hợp tổ chức yến hội, yến hội nhạc khí chủ yếu là chuông nhạc và nhiều nhạc khí khác hỗn hợp, tiếng chuông đập nện hùng hậu có lực, phối hợp ca kỹ hát dân dao nghe rất nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng giờ tiếng chuông đập nện kia dừng lại ra, tinh tế nghe ra khác với nhạc kỹ hát, tuy nói âm sắc không trong trẻo dễ nghe nhưng thắng ở chỗ mới lạ thanh nhã, tuy nói mọi người chưa chắc đã hiểu ý bài hát, nhưng do chưa từng nghe nhạc điệu và lời ca kiểu này bao giờ cho nên cả đại điện yên tĩnh lạ thường
Khi Bách Hợp nghe được tiếng ca Tất Dao Quang vang lên, thò tay chống trán không khỏi nở nụ cười.Trong kịch tình Tất Dao Quang từng tại trước mặt Triệu Bách Hợp hát mấy lần, cái gì ‘Tình yêu’ Triệu Bách Hợp nghe không hiểu. Thời đại này biểu đạt từ ngữ yêu thích không phải như người hiện đại, hở ra liền yêu cái chết đi sống lại, mà là dùng ‘Tâm vui mừng, ngưỡng mộ’ các từ biểu đạt. Lúc ấy Triệu Bách Hợp tuy nghe không hiểu ca từ Tất Dao Quang hát, nhưng lại bị làn điệu cô ta hát chấn nhiếp, chỉ cảm thấy khúc như này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được vài lần nghe thấy.
Càng vì như thế, Triệu Bách Hợp còn tưởng rằng mình phát hiện một mặt khác của Tất Dao Quang, càng yêu cô ta hơn thậm chí còn bá đạo bắt Tất Dao Quang trừ hắn ra không được ở bên ngoài trước mặt người khác ca hát. Vì thế Tất Dao
Quang giận dỗi hắn mãi, sau đó tất nhiên không nghe hắn, sau lưng hắn cô đã từng hát trước mặt Triệu Húc Dương, khiến cho Triệu Húc Dương giật nảy mình.
Hôm nay không nghĩ tới Tất Dao Quang lại dùng ca hát để xuất hiện như vậy, mắt thấy mọi người trong đại điện đều giống như bị giọng hát của Tất Dao Quang hấp dẫn, ánh mắt Bách Hợp bình tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Bên ngoài rất nhanh yên tĩnh trở lại, khi mọi người cho rằng bài hát mới lạ này đã hát xong, công tử Xương nhịn không được đứng dậy mở miệng hỏi:
“Triệu Tín, không biết người vừa mới hiến hát là ngươi mời đến từ chỗ nào…” Tín là tên chữ Triệu Bách Hợp tự mình đặt, sau khi trở về nước Tấn thì hắn rất hận thân phận nam giả trang nữ trang, oán hận mình vì mạng sống mà bị mẫu thân đặt tên con gái, hắn cải thành Triệu Tín, nhưng mọi người nước Tấn đều mỉa mai hắn, thường xuyên gọi danh tự Triệu Bách Hợp. Lúc này công tử Triệu Xương đứng dậy hỏi một câu, cuối cùng chữ ‘Gia’ tiếng nói còn chưa rơi, bên ngoài dừng sau nửa ngày bỗng nhiên ngay lúc đó vang lên tiếng Thổ huân* (nhạc khí làm bằng đá hoặc đất hình quả trứng bên trên đục 6 lỗ) du dương, sau đó người thổi Thổ huân vào bàn, tay áo màu đỏ vung vẩy ở ngoài điện, lập tức tiếng ca vừa mới dừng lại lại vang lên:
“…Danh hoa và khuynh quốc hai bên cùng tươi cười với nhau. Làm cho quân vương đứng nhìn mỉm cười …” *(đây là bài Thanh bình điệu kỳ 3 của Lý Bạch) Tất Dao Quang mặc quần áo đã được cô ta sửa đổi, biến thành ống tay rộng váy eo cao, tiến đến.
Cô ta vấn tóc dài lên, màu sắc dây buộc tóc khác màu quần áo, mái tóc như thác nước chảy phía sau lưng cô ta, cái trán điểm một cái trang sức nhỏ, bởi vì váy quá dài với lại cô ta không phải xuất thân chính quy, thậm chí còn suýt nữa bị ngã vì tay áo quá dài. Cách phối đồ như vậy Bách Hợp thấy cực kỳ buồn cười, không biết có phải phong cách hoàn toàn khác với thời đại này nên khiến cho mọi người ngây ngốc nhìn.
Triệu Xương đứng dậy trừng to mắt, như đã quên ngồi lại. Lúc này Triệu Húc Dương càng không chịu nổi, một bộ dáng đã mất hồn, thậm chí bình rượu trong tay còn cầm không chắc, ‘Ừng ực’ một tiếng lăn rơi xuống bàn, rượu nhạt đổ hết lên người hắn. Nhạc kỹ bên cạnh cầm tay áo muốn lau thay hắn thì Triệu Húc Dương đâu còn để ý những ‘Dong chi tục phấn ” này liền đẩy cô gái đó sang một bên.
Trong lúc nhất thời trong điện yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng ca Tất Dao Quang hơi có chút thở dốc. Lúc này sản xuất kỹ nghệ không tiên tiến bằng hiện đại, thế nhưng mà sản xuất đồ vật mọi thứ đều bằng thủ công, có bảo đảm chất lượng. Tóc cô ta quá ngắn nên không thể tạo ra kiểu tóc bay bổng như tiên được, hơn nữa thời gian quá ngắn, bởi vậy chỉ phải tạm thời cho người tìm một đoạn tóc dài để gắn lên tóc, ống tay áo lại vừa dài vừa rộng tay áo, lúc vung tay thì trông như tiên, trông rất mới lạ. Hơn nữa Tất Dao Quang vừa hát vừa nhảy, cô ta lại không phải là người học múa hát chân chính, nói thật ra thì như mấy đứa trẻ nhảy loạn trên TV mà thôi, nhưng không ngờ sẽ tạo ra hiệu quả tốt đến như vậy.
Tuy lúc này Tất Dao Quang hơi mệt nhưng có thể thấy ánh mắt khiếp sợ cùng với tán thưởng của người chung quanh thì trong lòng cô ta rất tự đắc, cô ta tự trang điểm, đôi mắt dùng bút vẽ ra trông rất quyến rũ. Cô ta cũng muốn tô son không ngờ thời đại này quá mức lạc hậu, thậm chí còn không có son phấn, bởi vậy cô ta chỉ phải cho người tìm một loại trái cây màu đỏ thắm, bôi nước trái cây lên môi mình nhiều lần mới tạo ra cảm giác môi son.
Lúc này phu nhân trang điểm phần lớn cũng chỉ là để da trắng lông mi đen, mọi người trong điện thấy trên môi Tất Dao Quang đỏ thẫm, mỗi người đều rất giật mình, trong lúc nhất thời thấy hơi say, bắt đầu còn khiếp sợ tiếng ca mới lạ, lúc này lại thấy trang phục Tất Dao Quang như vậy, rất nhiều người trầm mặc thật lâu, đều nói không ra lời.
Loại phảng phất vạn chúng chú mục này thì Tất Dao Quang mắt sáng lên. Ánh mắt mọi người đều tập chung vào cô ta, cô ta liền bắt đầu nhảy loạn ở giữa sân, trong miệng nghĩ đến cái gì thì hát cái đó. Cô ta hát cái gì mọi người cũng không hiểu, nhảy cũng chỉ là nhảy loạn xạ, thuận tiện vung vẩy ống tay áo, lúc luống cuống còn vấp phải tay áo vào tóc bị trượt chân. Tuy nhiên Tất Dao Quang cũng cố chịu tự mình đứng lên, mọi người không nghĩ cô ta bị trượt chân, chỉ cho đây là vũ khúc mới lạ. Cô ta hát cả buổi, ánh mắt đắc ý khẽ quét từ đám người Triệu Húc Dương cuối cùng mới tới chỗ Bách Hợp.
Khác với ánh mắt si mê của người khác, lúc này ánh mắt Bách Hợp vẫn trong trẻo, bên khóe miệng còn cong lên, tuy nói đang thưởng thức cô ta ca múa biểu diễn, nhưng Tất Dao Quang lại thấy hơi khó chịu.