Bên dưới tối om một mảnh, những người còn sống lúc này đều run run chen thành một đám. Đèn pin trên đầu mọi người sau một loạt sự cố đã sớm thất lạc gần hết. Có người còn giữ được ba lô, lần mò mở bao muốn lấy đèn pin ra dùng, nhưng không rõ có phải vì nơi đây âm khí quá nồng hay không, thiết bị điện đều sinh ra trục trặc. Một người rút được đèn pin ra, bấm bấm mấy cái, chỉ thấy bên trong loé lên hai lần hoa lửa, bóng đèn phát ra tiếng kêu lẹt xẹt, sau đó vỡ luôn.
Bách Hợp thở dài, lại theo cách thức đã làm lúc trước, thuận tay lượm lên một khúc xương người, dùng đạo lực thúc ra tam muội chân hoả đem nó châm lên, không gian tối tăm lúc này mới có vẻ sáng sủa lên.
Đôi mắt nhóm người vốn đã quen với bóng tối, lúc này không gian đột ngột sáng lên, nhiều người bất giác nheo mắt lại, chờ đến khi con mắt thích ứng lại với ánh sáng, mở mắt ra nhìn tình cảnh xung quanh và đỉnh đầu, đều sợ đến độ toàn thân nổi da gà.
“Sao lại, sao lại có nhiều xác chết thế này?” Cô gái trẻ tên Triệu Hồng Quỳnh cũng may mắn còn sống, tiếp tục đứng bên cạnh vị đạo cô trung niên họ Mục, vẻ nơm nớp lo sợ lên tiếng hỏi.
Những cái xác đều bị treo ngược trên dây xích, dưới sàn nhà, nhờ có ánh lửa nên giải bớt được mấy phần khói mù, Bách Hợp lại lượm thêm mấy khúc xương châm lên, nền đất liền sáng trưng. Lửa này nhóm lên bằng tam muội chân hoả, không chỉ chiếu sáng không gian tối tăm, hơn nữa còn mang lại cho địa phương vốn âm khí ngập tràn này mấy phần ấm áp, chỉ là mọi người thấy Bách Hợp dùng xương người châm lửa, có mấy người sợ đến độ không dám duỗi tay ra nhận. Bà Văn lúc này tóc tai tán loạn, mặt mũi bẩn thỉu dơ dáy, thấy cử động của Bách Hợp thì nhíu mày:
“Cô thật không biết tôn trọng con người! Những bộ hài cốt này vốn đã đủ thê thảm, cô còn lấy xương của người ta ra châm lửa, quá sức không có lễ phép!”
Bà ta vừa nói dứt mồm, mọi người đều cảm thấy không tiện mở miệng, rõ ràng là không ai muốn đắc tội Bách Hợp, người vừa cứu tất cả mọi người, nhưng họ cũng không muốn đắc tội vợ chồng nhà họ Văn, vốn là kim chủ của họ. Bầu không khí có chút đóng băng. Bách Hợp cười nhạt, trong tay cầm một khúc xương đùi đang cháy, nhướn mày nhìn bà Văn:
“Không muốn tôi dùng xương người chết nhóm lửa, vậy bà lấy thứ gì khác châm được ra đây dùng. Hay là bà đủ vĩ đại, liền chặt luôn chân bà ra lấy xương châm lửa nhé!”
Bà Văn vốn đã chướng mắt Bách Hợp từ lâu, lúc ở trong mật đạo, bà ta bị cô cho mấy bạt tai, sau đó cô còn suýt nữa thì đạp bay bà ta xuống vực, bây giờ, bà ta mới chỉ cằn nhằn một câu, đã bị cô chặn họng rồi.
Từ sau khi tiến vào cổ mộ, không có một việc nào có thể khiến bà ta hài lòng, chịu đựng nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, bà ta đã sớm cảm thấy tâm lực tiều tuỵ. Nếu không vì còn có chút tín niệm muốn đi tìm con gái chống đỡ, chỉ e bà ta đã nhịn không nổi mà phát điên. Lúc này lại phải nghe Bách Hợp mở miệng chế nhạo, lửa giận trong lòng bà ta cháy phừng. Đứng lên lớn tiếng mắng:
“Cô kia, cô cư xử kiểu gì thế hả? Cô ăn nói kiểu gì thế hả? Tôi nói cô mấy câu thì đã sao? Tôi lớn tuổi hơn cô, dạy dỗ cô mấy câu cô còn dám cáu kỉnh? Nếu có loại người như cô đến học lớp tôi, tôi nhất định không nhận, loại người như cô quá ích kỷ, thuận tay cầm xương cốt của người ta mà đốt đi, nói không chừng lúc ở trên vách đá, cái quỷ hồn tự xưng là Vương thị kia cũng do cô dẫn tới!”
Đang ở trong cổ mộ âm trầm, mọi người vốn đã phải cố nén sợ hãi, bà Văn còn xưng xưng đi nhắc đến quỷ hồn Vương thị, khiến cho mấy người còn sống ở đây bất giác run lên cầm cập. Ở chỗ như thế này, nhắc đến ‘quỷ’ là tối kị, bà Văn vừa nói dứt mồm, bầu không khí xung quanh tự nhiên lạnh thêm một phần, tro cốt vốn nằm yên trên sàn không có gió mà lại bắt đầu chầm chậm bay lên, dưới ánh lửa bập bùng không rõ, sắc mặt của mỗi người đều hết sức khó coi, rất nhiều người hai chân bắt đầu thấy lạnh cóng, run cầm cập, hoặc rên lên mấy tiếng hừ hừ, muốn nhờ đó xua đuổi bớt nỗi nợ trong lòng.
“Tôi dẫn tới? Bà Văn, lúc trước, là cái thứ gì đã giữ tóc bà lại? Có phải bà đã cầm của người ta cái gì, cho nên người ta mới bám theo bà tới không?” Lúc trước chuyện ngoài ý muốn phát sinh quá đột nhiên, sau khi phát hiện ra quỷ hồn, một đám người phát điên chụp vỗ vách núi vô tình phát động cơ quan, kết quả làm một đám người bị ngã vào trong các hòm đá. Bách Hợp vốn còn chưa buồn nhắc lại nợ cũ, không ngờ bà ta lại dám ngậm máu phun người trước, cô lại cười lạnh một tiếng: “Chúng ta vốn có tất cả 31 người sống sót, bây giờ ở đây chỉ còn mười mấy người ở đây, bà Văn, bà hại chết nhiều người như vậy, không biết lương tâm bà có được an ổn hay không? Cặp vợ chồng không biết xấu hổ nhà bà còn dám lừa gạt chúng tôi đi vào cổ mộ này chịu chết cơ mà, bây giờ bà còn không biết ngượng mà thuyết giáo tôi thế nào là ích kỉ hả?”
Vợ chồng nhà họ Văn, vốn không có một xu, vì đi tìm còn gái lại biên tập ra câu chuyện giả dối thù lao năm trăm triệu, nếu theo đúng nội dung câu chuyện, hơn ba mươi người đi vào đều chết sạch. Còn theo tình hình bây giờ, hơn ba mươi người đi vào cũng đã chết hơn phân nửa, trong các hòm đá kia, ít nhất còn mười mấy người không thể cứu ra. Loại người như bà ta lại còn không biết xấu hổ cùng người khác đôi co xem thế nào là ích kỉ. Ánh mắt Bách Hợp rét lạnh, khiến bà Văn nhìn mà chột dạ, lại có chút sợ hãi, nổi cáu:
“Cô có ý gì? Ai lừa đảo? Chúng tôi là dùng tiền thuê…” Trong lúc bà ta phân trần, ánh mắt của ông Văn chớp chớp, ông ta vô thức muốn đưa tay đẩy kính lên theo thói quen, nhưng trong lúc rơi xuống hòm đá, mắt kính của ông ta không biết đã văng đi đâu mất, ông ta chỉ có thể mò suông, ngay sau đó lại thấy có nhiều ánh mắt đổ dồn vào nhìn mình, ông ta có chút lúng túng vuốt vuốt tóc, khụ một tiếng:
“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, vẫn là nghĩ xem làm thế nào để tìm thấy Thấm Nhã đi!”
“Nhiều người như vậy cùng nhau đi vào nơi này, hiện chỉ còn
lại mấy người chúng ta, mọi người vẫn là nên đồng tâm hiệp lực, nghĩ xem làm thế nào để thoát ra đi…” Người phụ nữ trung niên họ Mục thở dài, Bách Hợp quay sang nhìn ông Văn đang ra vẻ trấn định kia một cái:
“Vợ chồng các người có phải là lừa đảo không, trong lòng các người biết rõ nhất. Tôi vốn không muốn nói rõ, nhưng bà Văn đây đã nhắc đến tiền, xin hỏi tiền các người trả lúc nào? Dù sao, một xu tôi đây cũng chưa thu được, còn các vị thì sao?”
Bách Hợp nói xong, đảo mắt nhìn quanh, trước giờ, bà Văn luôn treo việc mình là người trả tiền mướn người trên miệng, nhưng sau khi tiến vào cổ mộ, thấy nhiều người chết đi như vậy, bà ta không phải không thấy sợ, cho nên mỗi lần nói việc mình là người trả tiền như vậy, đã không còn rõ đó là trấn áp người khác hay tự huyễn hoặc ru ngủ chính mình. Lúc này, bị Bách Hợp hỏi vặn, bà ta thoáng biến sắc mặt, nghiến răng:
“Chờ ra ngoài…”
“Chờ ra ngoài? Khoan nói chúng ta có thoát thân được không, coi như chúng ta có thể thoát thân, ra ngoài, các người có tiền để trả chắc?” Bách Hợp nói đến đây, nhóm người đang đờ đẫn ngồi quanh đều biến sắc mặt, có người ngẩng đầu nhìn Bách Hợp chằm chằm, bất giác hỏi thành tiếng:
“Cô nói thế là có ý gì?”
“Cặp vợ chồng này chỉ là giáo viên trung học, tích luỹ trong nhà e rằng chỉ được mười mấy vạn là cùng, để giả dạng làm người giàu có hòng lừa gạt chúng ta, số tiền đó hẳn là đều dùng vào quần áo, phục sức bề ngoài cả rồi!” Bách Hợp nói ra những lời này với ánh mắt điềm tĩnh, nhưng thông điệp lại gây ra sóng to gió lớn. Những người có mặt, phản ứng đầu tiên là đờ người, sau đó là không dám tin, rồi bất giác đều trợn mắt quay qua nhìn vợ chồng nhà họ Văn. Cặp vợ chồng kia hoàn toàn không ngờ lời nói dối của bọn họ lại bị Bách Hợp vạch trần vào đúng lúc này, ánh mắt thoáng loé lên tia hoảng loạn, biểu tình không phù hợp liền rơi vào mắt nhóm người, có lẽ vì quá mức chấn kinh, quá mức bất ngờ, một đám người đều nhất loạt rơi vào một trạng thái tâm tình quá mức rối rắm phức tạp, miệng há hốc, nói không ra lời.
“Tiểu, tiểu Vân, con nói thật sao?” Đường Toàn quả thực quá sốc, tẩu thuốc vốn đang cầm chặt trong tay cũng không giữ nổi, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lạch cạch. Ông xanh mét mặt, thậm chí không vội đi nhặt lại cái tẩu bảo bối của mình, phải lập tức hỏi rõ trước. Bách Hợp gật đầu, thông tin này, nếu theo đúng mạch truyện thì đến khi mọi người hầu như chết hết, chỉ còn Đường Toàn và Bách Hợp mới vỡ lở.
Vợ chồng họ Văn, ở thời điểm đó, thấy có nhiều người chết như vậy, trong lòng có phần hoảng sợ, Đường Toàn vì cứu Bách Hợp mà gặp nạn, lúc sắp chết chỉ cầu vợ chồng nhà đó sau khi ra được bên ngoài nhất định phải tuân thủ lời hứa, chuyển tiền vào thẻ của Vân Bách Hợp để cô ấy đi cứu Vân Mẫn. Sau khi ông mất, Vân Bách Hợp cực kì đau lòng, khổ sở, vợ chồng nhà họ Văn xác định sau khi thoát ra, không có tiền để bồi thường cho Vân Bách Hợp, cuối cùng mới để lộ ra việc này.
Hai người bọn họ vì muốn giả dạng làm người giàu có, lừa người khác vào tròng, đã đem tiền bạc dành dụm cả đời ra mua mấy bộ quần áo sang quý, giày da, đồng hồ, các thứ, hòng gây ấn tượng cho người vừa tiếp xúc, để khi người ta nhìn cách ăn mặc trang điểm của họ, liền dễ dàng sinh ra ấn tượng bọn họ là người giàu có chân chính, sau đó bị tiền tài dụ dỗ, cùng bọn họ đi vào tử cục này. Lúc ấy, những người cùng đến đây đều đã chết, chỉ còn mình Vân Bách Hợp, vợ chồng họ Văn lo lắng không có tiền trả cho cô ấy sẽ khó ăn nói, bàn với nhau là nếu có thể sống sót trở về, sẽ đi tìm bạn hữu vay mấy vạn đồng bồi thường cho Vân Bách Hợp, kết quả, bị Vân Bách Hợp nghe thấy.
Diễn biến tiếp theo thì Bách Hợp không biết, vì cô bị Tôn Dương phá ngang việc tiếp thu nội dung câu chuyện, cũng không biết kết cục của hai vợ chồng nhà này thế nào, nhưng có thể đoán ra được, bản thân Vân Bách Hợp chỉ thông thuộc chút thuật pháp ở mức da lông, người bảo hộ, che chở cô ấy đã mất, nhất định là không có kết quả tốt lành gì.
“Đúng là như vậy, ban đầu tôi vốn hoài nghi, hai người này trang phục sang quý ngăn nắp chỉn chu, nhưng lạ một điều là, toàn thân ông Văn đây là hàng hiệu, chỉ riêng có đôi tất là cũ rách, một người giàu có, một thân quần áo, đồng hồ, giày da giá vài vạn, sao lại đi tất rách chứ? Tôi lại nghĩ lại, bọn họ luôn miệng nói, là bọn họ trả tiền mướn chúng ta đến đây, nhưng nhiều người ở đây như vậy, một người cũng chưa từng cầm từ tay họ một đồng.” Bách Hợp nói vừa dứt lời, mấy người khi nãy khuyên hai bên đừng tranh chấp nữa đều cảm thấy phẫn nộ, Đường Toàn giận xanh mặt, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn xuống vợ chồng nhà họ Văn đang ngồi dưới đất:
“Lời của tiểu Vân, có phải là thực không? Các người lừa gạt chúng tôi phải không?”
Vợ chồng nhà họ Văn, đương nhiên là lừa gạt người ta, nhưng họ chỉ không ngờ được, lời nói dối của mình lại bị người ta vạch trần ra trong tình huống như vậy. Một đám người sống sót phẫn nộ vây lấy hai vợ chồng họ, bọn họ có chút khẩn trương nắm chặt tay nhau, ánh mắt mọi người đều dừng ở bàn chân của ông Văn, giày da của ông ta sau quãng đường không an ổn vừa qua đã rơi mất cả, lúc này, chỉ còn một đôi tất bẩn đến độ không thể nhìn ra màu sắc ban đầu.