Đối với người ngoài thánh nữ dự bị của Giáo đình cực kỳ tôn quý, nhưng đối với Artturi mà nói nếu anh ta muốn thì nhà Roman và đế quốc Noiret sẽ dâng cô lên làm lễ vật, nếu anh ta không muốn, như anh ta nói, Bách Hợp có bí mật hay không cũng không liên quan gì đến anh ta, đương nhiên anh không dùng bí mật của Bách Hợp đến để uy hiếp cô.
Cách thức bất cần này, chỉ anh ta mới có thể có được quyền lợi tuyệt đối và cường thế đáng kiêu ngạo như thế.
“Thỉnh thoảng âm mưu một chút mới khiến cuộc sống thêm phần sinh động, chứ không phải vì muốn có thứ gì cả, nếu tôi muốn, luôn luôn sẽ tự mình đi lấy.” Lời nói của anh ta tràn ngập ý cười, vẻ mặt không còn lãnh đạm và xa cách như lúc nãy, ngược lại vô cùng vui vẻ: “Nên thoải mái chút đi.”
“Tôi không phải chính nhân quân tử, nhưng nếu tôi muốn, sẽ không lợi dụng loại thủ đoạn này để đạt được, tôi sẽ quang minh chính đại đi lấy.” Thực lực cường đại cho anh ta mười phần sức mạnh, ở một phương diện khác Artturi thật kiêu ngạo đến khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, anh ta bày rõ mục đích của mình trước mặt Bách Hợp, so với âm mưu quỷ kế càng làm người ta cảm thấy cạn lời, hình như nhiệm vụ của Bách Hợp cho đến nay rất ít khi gặp được đối tượng khó dây dưa như vậy, dường như ánh mắt Artturi có thể xuyên qua biểu hiện của cô nhìn thấu lòng cô, làm cho cô cảm thấy mình hơi nhếch nhác, cô nhíu mày, giữ vững hô hấp không lên tiếng.
Giữa sân giác đấu một người một sư đã đấu đến hồi cuối, một cánh tay của nô lệ kia bị sư tử cắn mất một miếng thịt, nhưng tấm chắn trong tay gã cũng đã nện lên đầu sư tử, lúc này tấm chắn đã hơi biến dạng, sư tử tê liệt ngã trên mặt đất. Trừ thân thể co quắp theo bản năng ra, đã không thể tạo thành uy hiếp cho con người nữa, một màn giác đấu đẫm máu như vậy khiến mọi người thét chói tai và vỗ tay điên cuồng, nô lệ bị thương đã ngồi trên người sư tử không còn lực phản kháng, trên mặt bắn đầy vết máu, đến khi sư tử đã không còn động tĩnh, gã mới đứng lên, ném tấm chắn trong tay xuống đất, hai tay giơ cao điên cuồng chạy giữa sân.
Biểu hiện của vị dũng sĩ hấp dẫn sự chú ý của quý tộc, tên nô lệ này rất vũ dũng và có sức mạnh, tay không đánh chết một con sư tử cường tráng. Vì gã thắng nên có một ít cơ hội. Trên đài cao đối diện đã có vài quản gia đứng dậy, hiển nhiên chuẩn bị mua lại.
Trận tỉ thí đầu rất nhanh làm bầu không khí nóng lên, nhưng Bách Hợp không hề có hứng thú với loại tỉ thí này, nếu không phải Artturi cách cô quá gần. Làm cho cô quay đầu theo bản năng. Cô hoàn toàn không ngờ sẽ thấy một màn như vậy.
Nô lệ trong giác đấu tràng được người dẫn xuống. Gã giống như một con gà trống thắng trận, đắc ý dào dạt, sư tử chết đi cũng bị đưa xuống. Trong tràng mọi người đã bắt đầu điên cuồng gào thét, giữa sân giác đấu chỉ còn lại một ít vết máu, chứng minh tất cả sự việc vừa xảy ra.
Nhịp trống gấp gáp lại vang lên lần nữa, lần này đẩy ra đầu tiên, là một lồng sắt nhốt sói, lúc nhìn thấy tất cả cái này, đoàn người vốn đang gào thét lập tức bất mãn bắt đầu mắng to:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nói chung giác đấu tràng trong một tháng sẽ liên tục diễn ra năm ngày trở lên, mà mỗi ngày thi đấu cho dù có người thú đánh nhau làm nóng người, nhưng tuyệt đối mánh khóe không được chơi hai lần, nếu lặp lại hai lần, cũng không nên ra sân liên tiếp như vậy, trong lòng rất nhiều người khó tránh khỏi hơi bất mãn, bắt đầu ầm ĩ náo loạn lên, đúng lúc này, miệng cống bên kia được mở ra, một thiếu nữ tóc dài mặc váy da chậm rãi đi ra từ miệng cống.
Toàn trường vốn ầm ĩ nhưng vì sự xuất hiện của người thiếu nữ này mà thoáng chốc yên tĩnh lại, ác sói trong lồng được người thả ra, Bách Hợp vô ý thức kề sát đẩy đẩy Artturi:
“Mau nhìn kìa.”
Artturi hoàn toàn không ngờ cô lại đột nhiên kề sát, trước đó bản thân tiếp cận cô rõ ràng muốn tránh, anh ta cách càng gần, cô lại càng tựa hẳn vào ghế, hiển nhiên không muốn bị anh chạm đến, không ngờ lúc này cô sẽ chủ động đẩy anh.
Đợi anh ta phản ứng kịp muốn né tránh theo bản năng, nhưng vẫn chậm, cho dù động tác Artturi rất mau, lúc Bách Hợp giơ cánh tay lên muốn chạm vào anh ta trong nháy mắt đó anh ta đã nghĩ phải dời đầu đi chỗ khác, nhưng đầu ngón tay Bách Hợp vẫn nhẹ nhàng xẹt qua mặt anh ta, ngón trỏ chạm một chút, rất nhanh lại tách ra, dường như trong nháy mắt, một dòng điện rất yếu ớt xuất hiện ở nơi hai người chạm nhau từ từ biến thành một cảm giác rất phức tạp, hai người đều sửng sốt.
Một cảm giác không rõ xông lên đầu, Bách Hợp hơi giật mình phát hiện, cô chạm vào Artturi không giống chạm phải người lạ trong nhiệm vụ, không phải không có cảm giác gì. Thậm chí cô hồi tưởng lại tình huống lúc cô đụng vào má anh ta, cho dù bị anh ta tránh đi rất nhanh, nhưng dường như loại cảm giác này không phải là lần đầu tiên chạm vào anh ta, cảm xúc quen thuộc và vô cùng thân thiết xông lên đầu, làm cô nhịn không được có loại xúc động muốn sờ anh ta lại lần nữa.
Nhưng lúc này Artturi nhanh chóng ngồi ngay ngắn, khóe môi hơi nhếch, thái độ nghiêm túc sắc bén, ánh mắt tối đen khó hiểu, không biết đang suy nghĩ gì.
Không xong! Hình như đụng chạm vừa nãy đã khiến anh ta tức giận rồi. Lúc Bách Hợp phục hồi tinh thần lại đã phát hiện động tác của Artturi, mới nhớ đến anh ta không thích có người đụng vào anh ta, trước đó có vài lần cô suýt nữa đụng vào anh ta, anh ta đều né tránh, không ngờ lúc này bị
cô đột nhiên đụng đến. Mặc dù chỉ có một chút, nhưng có thể tưởng tượng đến tính cách người này, trong lòng Bách Hợp sinh ra vài phần sảng khoái.
Cô nhìn thấy ánh mắt Artturi trầm xuống, đồng tử lam nhạt dần tối xuống, cô nhếch môi, không còn dáng vẻ nhếch nhác khi nãy, không sao cả, chân thành xin lỗi:
“Đại nhân Artturi tôn kính, xin nhận thành ý của tôi, tôi biết đại nhân không thích phái nữ gần mình quá, nhưng dưới tình thế cấp bách tôi không cẩn thận chạm đến ngài, thực sự rất không nên.”
Artturi nhìn chằm chằm Bách Hợp, cũng không biết có nghe thấy lời nói của cô không, anh ta vuốt chỗ bị cô đụng phải, sắc mặt khó đoán, không phải trước đó có dáng lãnh đạm rụt rè sao, ngược lại hình như tâm tình rất phức tạp, anh ta cẩn thận từng li từng tí vươn tay, muốn chạm vào Bách Hợp, nhưng không biết anh ta nghĩ đến điều gì, lại đột nhiên thu tay lại, nắm thành quyền, vẻ mặt âm trầm thấy rõ.
Anh ta đột nhiên đứng lên, bóng người cao lớn, bao phủ Bách Hợp trong cái bóng của anh, khiến lòng người nặng trĩu, mà lúc này giữa sân giác đấu bỗng nhiên bộc phát ra từng tiếng hoan hô, phá vỡ sự yên tĩnh của lầu dành cho thượng khách này, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, vô ý thức quay đầu nhìn, thì thấy lúc này Anna đứng ở đó, đầu sói vốn cao hơn cơ thể cô ta nhiều đã bị người ta vặn lệch đi, hiện tại đang hít khí nằm trên mặt đất.
Anna tay không tấc sắt, lúc này đã giết chết con sói, nhưng chỉ mới vài phút, vậy mà con sói hung hãn này đã chết trong tay cô ta, quan trọng nhất là trên người cô ta không hề bị thương, lúc này cô ta giẫm trên người sói, ngưỡng mặt lên, ánh nắng chiếu vào mặt cô ta, giờ khắc này dường như Anna giống như nữ vương trong sân giác đấu, gợi cảm yêu dã mê người.
Rất nhanh giữa sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm, trong sân giác đấu Anna híp mắt, ánh mắt nhìn vào chỗ Bách Hợp, dường như cô ta biết là ai ngồi ở đó, môi mọng nhếch lên, sau một khắc cô ta hất tóc, không hề để ý đám người đang kích động và thét chói tai, thân ảnh cấp tốc biến mất khỏi miệng cống, không thấy hình bóng.
Không biết Artturi có thấy một màn kia không, lúc Bách Hợp quay đầu lại, mới phát hiện anh ta vẫn cúi thấp đầu nhìn mình chằm chằm, một lát sau anh ta ngồi lại vào ghế:
“Ở đây quá ầm ĩ, đi thôi.” Anh ta làm như không có chuyện gì, hình như không hề quan tâm việc vừa nãy bị Bách Hợp đụng chạm, thậm chí bảo Bách Hợp đứng dậy:
“Cô không thích ở đây, như vậy tìm nơi cô thích thôi.”
Không nghe ra vui buồn trong giọng nói của anh ta, Bách Hợp do dự một lát, đứng lên, động tác của hai người khiến cho Lyon chú ý, ông ta nhìn ra bên ngoài làm động tác thất lễ, rồi vội vã đi vào, rất nhanh đã phát hiện bầu không khí không thích hợp, ông ta liếc nhìn Bách Hợp, vừa nãy ông ta cũng thấy cảnh Artturi thân thiết với Bách Hợp, trước đó rõ ràng hai người còn rất thân mật, không ngờ đã không biết xảy ra chuyện gì, tại sao lại muốn đi, hơn nữa thoạt nhìn sắc mặt đại công tước rất tệ, ông ta ngừng một chút:
“Đại nhân muốn đi sao?”
Artturi gật đầu, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, trước cửa có hai vị quý tộc có tước vị đang đứng nghe nói như thế, thì cười lấy lòng:
“Đại nhân có thể ở lâu thêm một lát, ở đây mỗi một tháng chỉ mở vài ngày, mỗi một ngày đều vạn phần đặc sắc, đại nhân hiếm khi đến đế đô một chuyến, bên cạnh lại có tiểu thư nhà Roman đi cùng, nên thưởng thức trò hay phía sau. Nếu đại nhân thích tiết mục nào, ta có thể bảo Khưu Tỉ đến, trong tay ông ta có lẽ sẽ có vài thứ tốt.” Khưu Tỉ trong lời gã là một chủ nô, có rất nhiều nô lệ, hắn ta thường xuyên đi qua đi lại giữa các quốc gia, mua nô lệ hoặc đưa vào giác đấu tràng, hoặc hiến tặng cho lãnh địa của mỗi quý tộc, người đàn ông nói lời này chính là một công tước khoảng trung niên, mặc áo khoác màu đỏ thắm, có hai cái râu cá trê vểnh lên, trên áo khoác còn có huân chương vinh dự đặc biệt đại biểu cho thân phận của gã, vẻ mặt cười lấy lòng.
Hình như Artturi không còn hứng thú nữa, Lyon thay anh nhẹ nhàng cự tuyệt ý tốt của vị quý tộc này. Bách Hợp vốn muốn lưu lại hỏi thăm thân phận Anna, nhưng hôm nay cô ra khỏi Giáo đình rồi trực tiếp lên xe ngựa của Lyon, giác đấu tràng là một nơi tràn ngập bạo lực và hắc ám, người của thế giới này lại vô cùng phóng túng đối với quan hệ nam nữ, bên người cô không có Brian, nếu một thánh nữ ở lại một mình như thế này, rất dễ bị người chú ý.
Cô không muốn rời khỏi cùng Artturi, nhưng sáng sớm hôm nay Lyon đã trực tiếp đến thần điện chở cô đi, hiện tại cô muốn trở lại, cũng không có phương tiện để đi.