“Lần này anh trở về bao lâu?”
Trước đây, khi Phong Ninh muốn về sẽ báo tin cho cô nói được nghỉ, nhưng lần này lại im thin thít. Phong Ninh quay đầu cười với cô:
“Anh được nghỉ 10 ngày, đêm qua lái xe về, có thể ở cạnh em 10 ngày, vợ à, em trốn học đi!”
Anh chuẩn bị hoàn thành khóa học vài năm trong thời gian ngắn nhất có thể, cho dù thế lực của Phong gia lớn mạnh, giúp được anh không ít, nhưng bản thân anh cũng phải cố gắng gấp nhiều lần người khác. Vào cuối tuần, các bạn học nghỉ ngơi hoặc đi chơi giải trí, Phong Ninh vẫn tiếp tục rèn luyện. Người ta xin nghỉ phép ra ngoài thì anh lại học bài. Đời này Phong Ninh cảm thấy mình chưa bao giờ nỗ lực như thế, thậm chí vì tiết kiệm thời gian mà ngay cả nhà cũng không về. Tết vừa rồi, cha mẹ nhớ con trai, anh cũng cố kìm chế không về nhà. Mãi tới nửa năm trước, anh thật sự nhớ Bách Hợp, cha mẹ cũng muốn gặp anh nên Phong Ninh mới xin nghỉ một ngày. Thật ra lần này anh không định xin nghỉ phép, có điều anh nghe tin đồn bạn gái của một học viên trong ký túc đã chia tay anh ta để quen bạn trai mới, Phong Ninh chợt cảm nhận được nguy cơ.
Anh nhớ ra từ khi mình vào trường quân đội thì rất ít liên lạc với Bách Hợp, càng không nói tới gặp mặt. Kể từ sau khi tách ra, tới giờ hai người mới chỉ gặp nhau một lần. Phong Ninh cảm thấy nguy hiểm tăng lên, trong lòng anh, Bách Hợp ngàn tốt vạn tốt, đương nhiên anh sợ vì mình không thường xuyên ở cạnh cô nên cô sẽ chạy theo người khác. Thế là đành cắn răng xin nghỉ 10 ngày, cùng lắm thì sau khi quay về trường sẽ ngủ ít đi một chút để bù đắp thời gian nghỉ, người trẻ tuổi cũng chẳng cần ngủ nhiều làm gì.
Bách Hợp nghe anh nói được nghỉ 10 ngày, trong lòng liền biết kế hoạch làm thêm lần này của mình lại hỏng bét rồi. Còn mấy ngày nữa là trường cho nghỉ, học kỳ vừa rồi cô chưa trốn học bao giờ, lúc mọi người đi chơi thì cô học bài, hơn nữa đâu phải cô mới học đại học một, hai lần. Trí tuệ tăng cao, ôn lại bài vở cũng không có vấn đề gì, có tới trường hay không không sao cả. Kế hoạch làm thêm không thành công, nhưng nửa năm vừa rồi cuối tuần Bách Hợp đều đi làm gia sư. Trừ tiền sinh hoạt của mình, cô vẫn còn để ra được mấy nghìn tệ. Sau Tết, cô chỉ cần giữ được thành tích tốt thì có thể xin trường miễn giảm học phí. Suy nghĩ một chút, Bách Hợp liền gật đầu.
Phong Ninh đã chuẩn bị từ sớm, đưa Bách Hợp đi ăn xong thì không về ký túc xá mà tới một chỗ ở trong thành phố. Lúc biết không về ký túc, Bách Hợp cho rằng với tuổi của Phong Ninh thì khó mà nhẫn nại được, nhưng cuối cùng Phong Ninh vẫn cách một tấm chăn để ôm cô ngủ. Theo nội dung câu chuyện, lúc yêu nhau Phong Ninh còn quá trẻ, không hiểu được phải kiềm chế. Nhưng bây giờ anh đã trưởng thành hơn, có thêm mấy phần trách nhiệm. Khi Bách Hợp trở lại thân thể mình, tắm rửa xong thì bị Phong Ninh ôm trong ngực. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phong Ninh nằm bên cạnh, chống tay nhìn cô. Bách Hợp mở to mắt, thấy anh đang cầm bàn tay đeo nhẫn của cô, ánh mắt chăm chú.
Mặt anh lộ vẻ mơ ước, miệng cười ngây ngô, không biết nghĩ gì mà không kiềm chế được cười thành tiếng.
“Có gì buồn cười?”
Bách Hợp giãy dụa một chút, bàn tay bị anh nắm chặt đến toát mồ hôi khiến cô không thoải mái, muốn rút về nhưng anh không chịu buông ra, còn cố cầm chặt hơn, đặt lên lồng ngực mình. Nghe tiếng Bách Hợp nói chuyện, vốn dĩ anh đang cười ngớ ngẩn chợt giật mình, bị sặc nước bọt, ho khù khụ.
“Vợ, em tỉnh rồi à.” Trên mặt Phong Ninh lộ chút ngượng ngùng. Đây không phải lần đầu hai người cùng chung giường, nhưng lại là lần thứ hai sau khi tách ra rất lâu, trừ bước cuối cùng thì không gì là không làm. Anh nhìn mặt Bách Hợp, tai và cổ bắt đầu nóng lên, đỉnh đầu như sắp bốc khói. Anh không dám nhìn thẳng vào cô nhưng lại không kiềm chế được mình, thỉnh thoảng lén nhìn thì thấy cô đang theo dõi mình, liền cuống quít quay đầu đi. Dáng vẻ này của anh khiến Bách Hợp không nhịn được phì cười.
“Không cho cười!” Anh vừa thấy Bách Hợp cười thì thẹn quá hóa giận muốn che mắt cô lại, sau đó chợt không nỡ để mắt cô không có hình ảnh của mình. Anh ngại ngùng cầm tay cô đặt lên môi, hôn lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Nụ hôn như mưa rơi trên ngón tay đeo nhẫn của cô: “Chờ lần sau anh quay về, chúng ta đi chọn nhẫn, cái này cất đi, nhẫn sẽ đeo trên ngón này.” Anh cắn nhẹ lên ngón áp út của Bách Hợp. Bách Hợp giật nảy mình, định rụt ta về, anh lại vội vàng giữ lấy, áp bàn tay cô xuống cạnh đầu,
chống người dậy, nhìn cô chăm chú:
“Đợi lúc em đến tuổi, chúng ta sẽ đi lĩnh giấy chứng nhận được không?” Giọng anh hơi thấp, dường như đang dỗ dành cô vậy. Ánh mắt anh có phần say mê, giống y như lúc Bách Hợp thấy khi mới tỉnh dậy, rõ ràng là lúc ấy anh cũng đang nghĩ về việc này.
Bách Hợp mới 18 tuổi, còn hai năm nữa mới kết hôn được. Phong Ninh lớn hơn cô một chút, nhưng dù sao vẫn còn rất trẻ mà đã muốn ổn định sớm. Bách Hợp không phải thiếu nữ đơn giản mười mấy tuổi, nhiệm vụ lần này đã vượt qua dự liệu của cô nhưng dù thế nào cô cũng không hoảng sợ. Có điều Phong Ninh thì khác, anh vẫn chưa phải người đàn ông trầm ổn kiên định như nội dung câu chuyện, chưa phải người đàn ông gần 30 tuổi biết mình muốn gì. Bây giờ nói chuyện kết hôn vẫn là quá sớm.
Cô im lặng không trả lời, một bàn tay bị Phong Ninh nắm, Bách Hợp dùng bàn tay còn lại che mắt mình. Cô không nói gì khiến Phong Ninh lo lắng, cánh tay đang chống người liền hạ xuống, nửa người trên đè lên Bách Hợp, hai chân thì áp chặt nửa người dưới của cô: “Vợ à, em nhìn anh đi, anh có thể nuôi em, có thể bảo vệ em, anh…” Anh kích động tới run rẩy, nói chuyện cũng không lưu loát. Bách Hợp nhìn anh căng thẳng, anh liếm môi, gương mặt chưa hết vẻ ngây ngô nhưng đã lờ mờ đường nét trưởng thành.
Phong Ninh thấy Bách Hợp nhìn mình chăm chú, cặp mắt trong suốt của cô có thể thấy dáng vẻ lo lắng của anh, theo bản năng, anh vươn tay che mắt cô nhưng lại không dám che quá chặt, chỉ nhẹ nhàng trùm lên mí mắt, lại sợ cô sẽ không thoải mái nên cong lòng tay lên, cảm nhận được làn da mềm mại của cô, lông mi như hai cây quạt nhỏ quét qua lòng tay, dường như có cái gì đó chui qua lòng tay anh vào trong máu thịt, không thể tách ra được.
Vào năm ấy, một khắc cô nhận lời làm bạn gái anh, Phong Ninh cũng có cảm giác như vậy. Khi nghĩ tới cô lòng anh sẽ ấm áp, khi chạm vào cô thì cảm thấy không bình tĩnh. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, nhưng sau khi tách ra anh lại nhớ cô tới tâm can, chạm vào cô thì ôm bao nhiêu cũng không đủ, càng lúc càng muốn nhiều hơn, anh biết mình xong đời rồi.
Từ nhỏ anh đã to gan, không sợ trời, không sợ đất, lúc một đứa trẻ lớn hơn anh muốn xưng bá xưng vương trong khu đại viện quân khu, anh cũng không sợ, còn có thể đánh kẻ lớn hơn mình ngã xuống đất. Trước giờ anh luôn nghĩ gì làm đấy, kiêu ngạo ngang ngược, gặp chướng ngại sẽ phá hủy, nhưng khi gặp phải một người không cách gì giữ được trong tay mình thì chẳng khác nào đã chạm phải khắc tinh. Phong Ninh thật sự luống cuống, nói chuyện với cô sẽ làm anh căng thẳng, bị cô nhìn chăm chú sẽ khiến anh cười ngây ngô, thân mật với cô là việc anh vừa sợ hãi lại vừa mong đợi, muốn bắt được cô thì không thể dùng phương pháp trước đây, ép buộc cô thì anh không nỡ, mà làm theo ý anh lại sợ cô khó chịu. Ép cô phải theo mình thì anh có cả trăm cách, nhưng tưởng tượng đến việc cô sẽ khóc thì anh chẳng dám làm gì nữa.
Bị Bách Hợp nhìn như thế, Phong Ninh thậm chí chẳng nói nổi một câu dễ nghe. Lãnh đạo trường quân đội còn từng khen anh là một mầm tốt đấy, Phong Ninh âm thầm phỉ nhổ chính mình, che mắt Bách Hợp lại rồi mới nói chuyện, giọng còn hơi run:
“Vợ à, anh rất thích em, anh Ninh của em không biết nói những câu dễ nghe, nhưng tấm lòng của anh là thật.” Anh không thể nói những câu tâm tình như diễn viên chính phim truyền hình được, cũng không phải người đàn ông trưởng thành có khả năng bảo đảm bằng hành động, nhưng tâm ý của anh không kém ai, thậm chí mấy câu lắp ba lắp bắp này còn khiến Bách Hợp cảm nhận được sự chân thành của anh.
“Nếu như em không bằng lòng…”
Anh muốn nói nếu Bách Hợp không bằng lòng, anh sẽ không nhẫn tâm ép buộc cô, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ, mấy chữ cuối không nói nên lời. Tưởng tượng khả năng Bách Hợp thuộc về người khác, anh rất khó chịu. Phong Ninh chờ Bách Hợp đáp lại, trái tim như sắp nhảy ra ngoài. Bàn tay đang ấn cổ tay cô nhẹ nhàng run rẩy. Thân thể anh căng thẳng, cố gắng ổn định hơi thở của mình, chờ đợi cô trả lời.